Edit : Wynnie
Beta : Iris & Phong Vũ
Hai chữ đau lòng, gần như phát ra từ kẽ răng.
Thân thể Tả Phán Tình cứng ngắt bất động, không rõ anh bị làm sao: “Cố Học Văn, anh buông ra.”
Giọng của cô rất nhỏ gần như bị tiếng nhạc át mất. Lúc này Tống Thần Vân đã hát xong, quay sang nhìn Tả Phán Tình, hất cằm lên: “Chị dâu. Thế nào? Em hát hay hơn bọn họ đúng không?”
“Uhm. Rất hay.” Tả Phán Tình nhìn anh ta, khóe miệng cứng ngắc giương lên. Lực trên tay Cố Học Văn vẫn không nới lỏng ôm cô đứng dậy.
“Các cậu chơi tiếp đi, Phán Tình không được khỏe, tôi đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi.”
“Đừng nha, còn sớm mà?” Tống Thần Vân xem đồng hồ: “Chưa đến mười giờ mà, về sớm vậy làm gì?”
“Cậu còn không hiểu sao?” Hồ Nhất Dân vỗ vai anh một cái: “Người ta là vợ chồng mới cưới, bây giờ là lúc mặn nồng nhất, sao có thể ở đây chơi mãi với chúng ta chứ.”
“Đúng rồi.” Trầm Thành đứng lên: “Đi thôi đi thôi. Dù sao Lão Đại và tiểu Kiệt ở đây chơi với bọn mình là được rồi.”
“Chúng ta đi thôi.” Cố Học Văn nhìn sang Cố Học Võ, ánh mắt dừng lại trên người Kiều Kiệt đang ngồi phía sau, mang theo tia cảnh cáo. Nắm tay khẽ siết chặt.
Trong chớp mắt, rời đi.
Ngồi trên chiếc Hummer. Cả hai trầm mặc suốt đường về nhà.
Tả Phán Tình bất động ngồi ở trên xe, nhìn đèn đường bên ngoài, vụt qua rồi lại vụt qua. Cô biết Cố Học Văn đang giận, nhưng lại không biết anh ta giận chuyện gì.
“Xuống xe.”
Xe dừng lại ở dưới lầu. Giọng nói Cố Học Văn có chút kìm nén cơn giận. Cơ thể lại lần nữa run lên, tay chân rất nhanh xuống xe.
Động tác Cố Học Văn so với cô còn mau hơn, lập tức đi thẳng vào khu nhà, cũng không thèm nhìn Tả Phán Tình.
Đứng sựng ở đó một hồi, Tả Phán Tình chần chừ không biết có nên theo vào hay không. Phía trước bước chân Cố Học Văn dừng lại, định xoay người, cô căng thẳng nhìn anh ta rồi bước nhanh đuổi theo.
Lên lầu, vừa vào cửa, Tả Phán Tình còn chưa kịp thở. Cơ thể đã bị áp mạnh lên cánh cửa.
“Em nghĩ đến ai?”
Săc mặt Cố Học Văn tái nhợt, trừng mắt nhìn sắc mặt xơ xác tiêu điều của cô, gần như là một màu xám ngoét, ánh mắt vốn thâm sâu đột nhiện trở nên lạnh lẽo. Thoáng như ma vương nổi cơn thịnh nộ, gần như muốn thiêu cháy người trước mặt.
Tả Phán Tình rụt cổ, không hiểu ý của anh lắm.
“Vừa rồi, em nhớ đến ai?” Ánh mắt cô nhìn Tống Thần Vân, rất bi thương, trống rỗng. Dường như không phải cô đang nhìn Tống Thần Vân, mà muốn thông qua Tống Thần Vân nhớ tới người đàn ông khác.
Người đó là ai?
Hung hăng cắn lấy môi cô. Trong lòng Tả Phán Tình run lên, quay sang, không dám nhìn ánh mắt âm trầm của Cố Học Văn. Bàn tay bên người nắm chặt, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô không thấy đau.
Má bị anh dùng sức bóp, Cố Học Văn nhìn chằm chằm vào mắt cô, cố chấp muốn một đáp án. Khuôn mặt của cô bị anh làm giữ chặt đến tê dại.
“Không có. Tôi không nhớ đến ai hết.” Cảm thấy một áp lực cực đại trên người anh, Tả Phán Tình bất an quay đầu đi.
“Nói dối.” Cúi đầu, ngang tàng cướp lấy môi cô, động tác thô lỗ gần như gặm cắn, làm cho cô đau đớn. Nước mắt vừa biến mất lại một lần nữa trào ra.
Rơi xuống môi, mùi vị mặn đắng làm cho nước mắt cô càng rơi nhiều hơn.
Cảm nhận vị mặn, Cố Học Văn lại nắm chặt thắt lưng cô hơn, hoàn toàn chiếm lấy hô hấp của cô, không cho cô có cơ hội thở dốc.
“Đừng.” Đau quá, cô muốn thở. Cơ thể run rẩy, hai chân nhũn ra, hai tay Tả Phán Tình vô lực đặt lên ngực anh, giống như kháng cự, lại giống như thuận theo.
Đôi môi mềm mại bị anh giày vò trở nên sưng đỏ, anh rốt cuộc cũng buông cô ra. Hơi thở dần nặng nề, ánh mắt càng sâu lắng, yên lặng nhìn biểu cảm của cô.
Đột nhiên anh buông tay, làm thân thể Tả Phán Tình mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. Lại lần nữa anh nắm thắt lưng đỡ cô: “Người đàn ông đó là ai?”
Tả Phán Tình vỗ ngực, cảm thấy tim đập rất kịch liệt, cúi đầu, cô không biết nói gì. Đôi môi vẫn còn cảm giác sưng phù tê dại, cô không muốn trả lời câu hỏi của anh.
Cố Học Văn nhìn cô chằm chằm, cố gắng áp chế cảm xúc đang chấn động trong lòng, cuối cùng chuyển người, đẩy cô ra cạnh cửa, mở cửa. Đóng cửa.
Thân thể biến mất đằng sau cánh cửa.
Thân thể Tả Phán Tình trượt xuống, ngồi trên sàn nhà. Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, không thể tin được, Cố Học Văn cứ như vậy mà bỏ đi.
Vừa rồi anh ta rất tức giận?
Ha ha, đúng vậy, làm gì có người đàn ông nào có thể tha thứ cho loại chuyện này?
Vợ mình lại nghĩ đến người đàn ông khác. Nhưng mà tại sao chứ?
Tại sao anh ta muốn kết hôn với cô? Nếu anh ta không cưới cô, thì không phải sẽ không cần đối mặt với chuyện như vậy sao?
Sàn nhà lạnh lẽo, cô cũng không đứng dậy. Cứ như vậy nằm trên mặt đất, nhìn trần nhà màu trắng, một đoạn ngắn trong bài Trời Định chợt hiện đến hiện đi trong đầu cô. Cuối cùng góp thành một loại đau đớn kịch liệt.
Đâm sâu vào ngực cô, cả người đau đớn đến phát run –
Trong đầu hiện lên một khuôn mặt tao nhã.
“Chúng ta là trời sinh một đôi.”
“Anh muốn cưới em. Anh muốn em trở thành cô dâu tháng sáu xinh đẹp nhất.”
“Anh yêu em, một đời một kiếp.”
Một đời một kiếp?
Cái gì một đời? Cái gì một kiếp? Giả dối!
“Ha ha ha ha.” Tả Phán Tình đột nhiên cười nhạo báng. Tiếng cười trầm thấp vang vào phòng khách, mang theo một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị. Như vậy cũng tốt. Cố Học Văn, như vậy anh chẳng phải sẽ cách xa tôi một chút sao?
Kỳ thực tôi không hợp với anh, thật sự không hợp. Anh nên đi tìm một người tốt hơn. Cười cười, nước mắt lại chảy xuống. Cô chậm chạp nhấc người dậy, gắt gao ôm ngực trái của mình.
“Đau quá đi thôi.” Sao lại đau như thế này.
Tả Phán Tình không biết mình đã nằm bao lâu, mãi đến khi cô cảm thấy cả người tê dại, mới đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa. Sau đó lên giường đi ngủ.
Buổi sáng lúc thức dậy, khoảng giường bên kia hoàn toàn không có dấu vết có người đã ngủ qua.
Ngày hôm qua Cố Học Văn không quay về, anh ta đi đâu? Lúc những suy nghĩ này cùng ùa đến, Tả Phán Tình lại thầm tự cười chính mình, anh ta không về, không phải đúng ý cô sao?
Nghĩ đến ý nghĩ này, Tả Phán Tình chỉ cảm thấy vô cùng quái dị. Lúc tiến vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, hai mắt sưng tấy.
Lại cười khổ một hồi, cô bị làm sao vậy? Sớm nói không nghĩ nữa không nghĩ nữa, vậy tại sao cứ nghĩ đến?
Chẳng qua chỉ là nghe một bài hát mà thôi. Sao cô lại đến nông nỗi này? Rửa mặt, sửa sang lại bản thân, ra khỏi phòng, nhìn phòng khách không một bóng người, lại cảm thấy không gian có chút rộng lớn.
Vào phòng bếp tìm gì đó để ăn, mở tủ lạnh lấy sữa, trong đầu nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua Cố Học Văn vì cô mà hâm nóng sữa. Còn có ngày hôm qua anh ấy vì cô mà chuẩn bị bữa sáng–
Không biết vì sao bỗng nhiên tay lại buông lỏng, hộp sữa liền rơi xuống đất.
Ngồi xuống định nhặt lên, một đôi tay khác đã nhanh hơn nhặt lấy. Tả Phán Tình sửng sốt, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Cố Học Văn vừa đột nhiên xuất hiện.
Vẫn áo trắng, quần tây đen đơn giản. Ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, mang theo vài phần bí hiểm. Không được tự nhiên nhớ đến bản thân mình, đột ngột đứng lên va vào cằm anh.
Đầu Tả Phán Tình đau nhức, ngẩng đầu tức giận trừng mắt với Cố Học Văn, đoạt lấy hộp sữa từ tay anh.
Cố Học Văn không đưa cho cô, anh cầm sữa đi đến bếp, bắt đầu hâm nóng sữa. Tả Phán Tình đứng đó cắn môi, nhìn bóng lưng cao lớn của anh.
Bên trái phòng bếp là một cửa sổ lớn bằng thủy tinh, ánh nắng sáng sớm chiếu vào như dát lên một vầng sáng lung linh lên người Cố Học Văn. Cô nhìn mà ngây người.
Người đàn ông này, đối với cô mà nói, là một dấu chấm hỏi, rõ ràng ngày hôm qua anh ta giận như vậy. Anh ta còn giận không nhỉ?
Cố Học Văn đã hâm nóng sữa, rót vào ly đưa đến trước mặt cô.
“Cám ơn.” Tả Phán Tình hơi mấp máy môi. Nói xong, lại không biết nói gì nữa.
“Anh, hôm qua anh không về?” Tả Phán Tình vừa mở miệng đã cảm thấy bản thân điên rồi, cô không phải đang nói lời vô nghĩa sao.
Cố Học Văn nhìn cô, cũng không nói lời nào. Xoay người lấy nguyên liệu bắt đầu bận rộn. Tả Phán Tình thấy anh dể dàng tìm thấy mì, trứng, một ít rau. Bắt đầu nấu.
“Ăn cơm đi.”
Giọng anh không mang theo chút gợn sóng nào, trên tay Tả Phán tình vẫn cầm ly đứng bất động ở đó.
Anh ta có ý gì? Tại sao có thể bình tĩnh như vậy?
Tả Phán Tình nghi hoặc, nhưng mùi hương của mì đã hấp dẫn cô đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Cầm đũa lên, nhìn bát mì trên bàn mà ngẩn người.
Tam nhật nhập trù hạ,
Tẩy thủ tác canh thang.
Vị am cô thực tính,
Tiên khiển tiểu cô thường. (*)
Trong đầu lại hiện lên bài thơ này khiến tâm trạng cô lại trở nên phức tạp.
Theo lẽ thường, mỗi sáng cô phải thức dậy nấu cơm cho Cố Học Văn, thế nhưng kết hôn đã hai ngày, đều là anh làm cơm cho cô ăn.
“Anh, hết giận rồi sao?”
Nói xong, Tả Phán Tình hận không thể tự cắn lưỡi mình, cô đang làm gì vậy, liên tục nói sai. Nếu anh ấy nói vẫn còn tức giận, vậy cô sẽ nói gì?
“Em hy vọng tôi tức giận lắm sao?” Cố Học Văn ngừng đũa nhìn cô.
“Đương nhiên không phải.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Tôi chỉ muốn nói. Tôi –”
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối tăm khó hiểu: “Không được có lần sau.”
Không được có lần sau. Là ý gì? Tả Phán Tình không hiểu được.
“Trước mặt tôi, khóc vì người đàn ông khác.” Giọng Cố Học Văn cực lạnh: “Không được có lần sau.”
“Tôi không có, không phải vậy. Tôi –” Tả Phán Tình muốn giải thích, nhưng không biết nói thế nào, cuối cùng toàn bộ tâm tư hỗn loạn cũng biến mất, chỉ có thể nói một câu: “Thật xin lỗi.”
Tại sao lại cảm thấy áy náy chứ? Rõ ràng cô không muốn gả cho anh ta. Nếu vì vậy mà anh ta tức giận, hoặc nghĩ không cần cô nữa, không phải rất đúng lúc sao?
Thế nhưng ba chữ kia cứ như vậy mà nói ra.
Cố Học Văn cúi đầu, tiếp tục ăn. Đường cong ở khóe môi như nhẹ nhàng hơn. Tả Phán Tình khẽ thở phào nhẹ nhõm cũng bắt đầu ăn.
Ăn xong, cô đang muốn trở về phòng, lại thấy Cố Học Văn ra ngoài cửa bắt đầu thay giày.
“Anh muốn ra ngoài hả?” Có chút kinh ngạc, không phải anh ấy có ba ngày nghỉ phép sao?
“Hôm nay không phải ngày lại mặt sao?” Cố Học Văn nhìn cô đang ngồi trên sô pha: “Em không đi à?”
“A?” Tả Phán Tình hô nhỏ một tiếng, phát hiện mình lại quên mất tập tục lại mặt sau ba ngày của thành phố C.
“Anh chờ chút.” Cô chạy như bay về phòng, trở ra, đã thay xong quần áo: “Đi thôi.”
“Ừ.” Ánh mắt đảo qua chiếc váy ôm trọn đường cong duyên dáng của cô, mắt Cố Học Văn tối sầm, đưa tay kéo cô ra khỏi cửa.
Người Tả Phán Tình vì bị anh kéo nên theo bản năng rụt lại, cảm giác anh càng dùng sức nắm tay cô, cô đành cắn môi, không phản kháng đi theo sau anh ra ngoài.
Cũng giống ngày hôm qua, đi được nữa đường thì Cố Học Văn dừng xe, mua chút quà tặng lấy lòng Tả Chính Cương cùng Ôn Tuyết Phượng.
Lúc vào nhà, trong nhà không chỉ có Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng mà còn có Tả Hiểu Dụ cùng Trần Chí Xương là cô và dượng của Tả Phán Tình.
“Ba. Mẹ. Cô. Dượng.”
“Biết hôm nay con lại mặt. Chúng ta tới đây thăm, hôm đám cưới đông người quá. Cô cũng chưa kịp nhìn kỹ cháu rể.”
Những lần trước Tả Hiểu Dụ vì có việc bận nên vẫn chưa gặp Cố Học Văn, ngày cưới cũng chỉ gặp một lần, vì vậy Tả Phán Tình vừa vào cửa đã bị bà kéo tay. Ánh mắt nhìn Cố Học Văn, y như nhìn con rể của chính mình, càng nhìn càng vừa ý.
“Cô.”
“Tốt tốt.” Trần Chí Xương cũng gật đầu theo: “Thật là tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ đầy triển vọng. Anh hai thật là có phúc.”
“Đúng vậy. Tôi cũng nói con bé Phán Tình tốt số, gặp được Học Văn.” Ôn Tuyết Phượng rất hài long với lựa chọn của con gái: “Mọi người ngồi chơi, tôi đi làm cơm.”
Ôn Tuyết Phượng vào phòng bếp, Tả Chính Cương mời mọi người ngồi xuống. Trần Chí Xương nhìn Cố Học Văn đang ngồi bên cạnh Tả Phán Tình, trong lòng có tia hâm mộ. Con gái vừa tốt nghiệp, liền đi làm, sao không biết đi tìm một người bạn trai có điều kiện tốt như vậy chứ?
“Học Văn, nghe nói con làm ở cục cảnh sát, bây giờ làm chức gì rồi?”
“Chỉ là đội trưởng thôi ạ.” Cố Học Văn trả lời qua loa.
“Không sao, còn trẻ, về sau nói không chừng sẽ làm được cục trưởng, bộ trưởng ấy chứ.” Trần Chí Xương lộ ra bộ dáng thăng cấp đầy hứa hẹn của Cố Học Văn.
“Con cảm thấy làm đội trưởng cũng rất tốt.” Nét mặt Cố Học Văn không gợn chút kinh động: “Không nghĩ tới sẽ làm lãnh đạo.”
Bầu không khí nhất thời liền trùng xuống, Tả Chính Cương phất tay: “Mới thanh niên mà có thể làm đội trưởng cũng không tồi, mặc kệ là làm gì, tóm lại đều là vì dân phục vụ. Chức vụ gì mà chả được.”
“Đúng đúng. Đều vì dân phục vụ, chúng ta đều hoan nghênh.” Trần Chí Xương cười cười. Ánh mắt nghi hoặc, không muốn làm lãnh đạo? Hiện tại có mấy người không muốn làm lãnh đạo?
Nói không thích làm lãnh đạo, không phải là kẻ ngốc sao?
Tả Phán Tình không phải không nhận thấy ý nghĩ của dượng, nhất thời cảm giác hơi xấu hổ. Liếc nhìn Cố Học Văn, sợ anh không vui.
Cố Học Văn cũng không có chút hờn giận nào, chỉ cười cười. Tả Chính Cương hiểu rõ bản tính của em rể, nói chuyện không để ý người khác. Vội chuyển đề tài.
“Học Văn, con tới vừa đúng lúc, chúng ta chơi hai ván cờ nhé.”
“Vâng.”
Hai người bắt đầu đánh cờ. Tả Phán Tình thấy nhàm chán, nên vào bếp giúp Ôn Tuyết Phượng.
“Con vào đây làm gì?” Thấy Tả Phán Tình đi vào, Ôn Tuyết Phượng liền đuổi: “Ra ngoài cùng Học Văn đi.”
“Anh ta đang cùng ba đánh cờ mà. Đâu cần con ở cùng.”
Ôn Tuyết Phượng nhìn con gái mình, trong mắt có phần bất đắc dĩ: “Phán tình. Cố Gia ở Bắc Đô. Muốn làm cái gì, chỉ cần nói một câu thôi. Học Văn có điều kiện như vậy, bên ngoài không biết có bao nhiêu cô gái muốn lấy nó. Con tốt số mới được gả cho nó. Con phải biết chăm lo, đối xử tốt với Học Văn, tốt nhất là sớm sinh một đứa con, giữ lấy trái tim Học Văn, về sau con ở Cố Gia, còn có chút địa vị.”
“Mẹ.” Tả Phán Tình muốn trợn tròn mắt: “Đây là những gì mẹ muốn nói hả?”
“Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.” Ôn Tuyết Phượng liếc nhìn bên ngoài, kéo Tả Phán Tình lại gần: “Lần trước đi Bắc Đô, con cũng thấy rồi đó, anh họ của Học Văn, đến bây giờ một chút động tĩnh cũng không có. Nếu con sinh một đứa trước, mà nếu sinh được cháu trai, vậy thì người có công với Cố gia sẽ là con. Ai có thể lung lay vị trí của con được?”
Tả Phán Tình muốn hét lên: “Mẹ, con tự biết chừng mực, mẹ đừng nói nữa được không?
“Mẹ có thể không nói sao?” Ôn Tuyết Phượng liếc cô: “Từ bé tính cách của con đã như vậy, thế nhưng tình cảm cũng không thể theo tính nết này được. Nghe mẹ nói, sớm chút sinh con là được rồi.”
“Mẹ. Đâu phải con nói muốn sinh là sinh được?” Tả Phán Tình rút tay ra: “Mẹ có muốn con giúp mẹ nấu cơm không? Nếu mẹ không cần. Con về phòng lên mạng đây.”
“Con bé này, sao lại không nghe lời như vậy chứ?” Ôn Tuyết Phương sắp bị con gái làm tức chết: “Không phải đều do mẹ muốn tốt cho con sao?”
“Được được. Con nghe lời mẹ, trở về con liền chuẩn bị sinh một đứa, sang năm ẹ làm bà ngoại, có được không?”
“Khụ.” Một tiếng ho nhẹ vang lên. Tả Phán Tình quay lại, chết đứng phát hiện Cố Học Văn đang đứng ở của phòng bếp.
“Điện thoại của em.” Trên tay Cố Học Văn là Iphone của Tả Phán Tình.
“Tôi có mang theo điện thoại sao?” Sao cô không nhớ rõ mình có mang theo điện thoại? Nhận cuộc gọi.
“Kết hôn vui không?”
Tiếng Trịnh Thất Muội ở bên kia vang lên: “Hôm nay cậu lại mặt, lúc đầu mình định đến nhà cậu. Thế nhưng trong tiệm đang thiếu rất nhiều hàng, mình phải đi nhập hàng. Chắc cậu sẽ không để bụng mình không gặp cậu hai ngày này đâu ha?”
“Đương nhiên để bụng rồi.” Tả Phán Tình nở nụ cười: “Để trừng phạt, cậu lấy hàng mới phải nhường mình chọn trước.”
“Không thành vấn đề. Mình cũng có thể tặng cậu hai bộ làm quà cưới.” Trịnh Thất Muội vỗ tay: “Được. Hai ngày này mình sẽ không liên lạc với cậu. Vẫn quy tắc cũ, chiều mai hàng đến rồi, cậu đến tiệm tìm mình.”
“Được.” Đặt điện thoại xuống, Tả Phán Tình khó hiểu nhìn Cố Học Văn: “Sao điện thoại của tôi lại ở chỗ anh vậy?”
“Em để ở cửa, tôi tiện tay giúp em mang theo.”
“A. Cám ơn.” Trong lòng Tả Phán Tình có chút mất hứng khi anh cầm điện thoại của mình, có điều mẹ đang ở đây nên không biểu hiện ra ngoài: “Anh ra chơi cờ với ba đi.”
Cố Học Văn liếc nhìn Tả Phán Tình, không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Ở Tả gia cơm nước xong, Cố Học Văn cùng Tả Phán Tình rời khỏi, về đến nhà, cũng đã hai giờ chiều. Ngày hôm qua Tả Phán Tình ngủ không đủ, sáng sớm lại phải ra ngoài, Lúc này cực kỳ mệt. Vừa về đến nhà liền vào phòng leo lên giường nằm.
Mắt vừa nhắm lại, thì cảm giác bên kia giường lún xuống. Trợn mắt, Cố Học Văn cũng theo vào đến đây, lại đang ngồi bên kia giường nhìn cô.
“Anh, anh vào đây làm gì?” Ánh mắt anh âm trầm: “Tôi mệt, muốn đi ngủ.”
“Em muốn sinh con?” Cơ thể Cố Học Văn bao phủ trên người Tả Phán Tình, chống một tay, không để cô bị đè nặng, nhưng làm cô cảm thấy áp lực rất lớn.
“Sinh, sinh con?” Tả Phán Tình bị dọa: “Ai nói tôi muốn sinh con?”
Công việc cô còn chưa kiếm được, trước khi có chút thành tích cô tuyệt đối sẽ không sinh con.
“Trở về con liền chuẩn bị sinh một đứa, sang năm ẹ làm bà ngoại.” Cố Học Văn lặp lại lời mẹ cô nói.
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình đỏ mặt, kinh hãi vươn tay chỉ vào anh: “Anh, anh sao lại nghe lén chuyện người khác?”
Trời ạ. Anh nghe được bao nhiêu? Có phải nghe hết toàn bộ rồi không?
Tả Phán Tình chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Cố Học Văn nhìn bộ dáng lúng túng cùng xấu hổ của cô, cúi đầu, hôn lên khóe môi cô: “Việc sinh con, em chuẩn bị tốt chưa?”
——-
Iris: (*)Tân Giá Nương – Vương Kiến [TGN]
Tam nhật nhập trù hạ,
Tẩy thủ tác canh thang.
Vị am cô thực tính,
Tiên khiển tiểu cô thường.
新 嫁 娘 – 王建
三 日 入 櫥 下,
洗 手 作 羹 湯,
未 諳 姑 食 性,
先 遣 小 古 嘗。
Ba ngày mới xuống nhà sau,
Rửa tay làm bát canh rau trổ tài.
Chẳng hay mẹ thích mặn cay ?
Nhờ ai nếm trước cho hay biết chừng.
Một bài thơ bình dị, âm điệu dồi dào, không tả cảnh chỉ nói lên một tâm trạng của thiếu nữ mới về nhà chồng. Đọc lại bài thơ này ta thấy một cảm giác nhẹ nhàng về tôn tư trật tự của gia phong nho giáo ngày xưa – xuất giá tòng phu – hình ảnh một người con gái vừa về nhà chồng cố gắng cố hòa nhập và làm chiều lòng gia đình chồng. Xã hội phong kiến ngày xưa đã đặt ra qui luật cho người phụ nữ qua câu nói cổ: “sống quê cha, ma quê chồng”.
Hết chương 85