Edit: Phương Tuyền & Phong Vũ
Beta: Phong Vũ
Nằm trên bàn phẫu thuật, Tả Phán Tình cảm nhận được tim mình đập thật nhanh.
Thình thịch, thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay đưa lên đặt trên ngực, cứ như làm vậy có thể giúp cho tim đập chậm lại một chút.
Lúc này bác sĩ đã chuẩn bị xong, đi tới trước mặt Tả Phán Tình, cúi đầu nhìn vào ánh mắt thống khổ của cô, vẻ mặt có chút không tán thành: “Cô à, cô đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.” Tả Phán Tình run giọng mở miệng, cảm thấy cơ thể mình run lên từng cơn.
“Ừ.” Vị bác sĩ đã qua tuổi trung niên cũng không bắt đầu ngay mà đi đến chậu nước bên cạnh bắt đầu rửa tay, khử trùng, nhỏ giọng dặn dò y tá chuẩn bị.
Xong xuôi mới nhẹ thở dài: “Tuổi trẻ bây giờ chính là như vậy. Không biết quý trọng. Con cái là gì? Là ơn trời ban. Nói bỏ là bỏ. Lòng dạ thật tàn nhẫn làm sao.”
“Chuyện này cũng không phải không có cách.” Y tá tiếp lời, có chút tùy ý: “Chị xem mỗi ngày trong số những người đến đây có rất nhiều người còn chưa kết hôn.”
“Aiz. Xã hội thật thay đổi quá rồi.” Bác sĩ khẽ thở dài một tiếng, đi tới trước mặt Tả Phán Tình, vỗ vỗ cánh tay của cô: “Hơi đau đấy, cô thả lỏng người một chút.”
“Dạ.” Mờ mịt gật đầu, Tả Phán Tình nhắm mắt lại, đã chuẩn bị xong.
“Cô Trương. Có thể bắt đầu rồi.”
Cô nghe bác sĩ nói, sau đó chân bị người ta mở ra, thân thể bắt đầu run rẩy. Cho dù đã chuẩn bị rất tốt, nhưng tới lúc này cô vẫn cảm thấy sợ, rất sợ.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng sảy thai lần trước, nước mắt lại đột nhiên không thể khống chế được. Cổ họng nghẹn cứng, muốn bảo bác sĩ dừng tay, nhưng lại nói không nên lời.
Cảm giác rối rắm không ngừng dày vò tâm trí cô.
Dụng cụ lạnh lẽo đã chạm vào giữa chân cô, chuẩn bị tiến vào bên trong. . . . . .
Không. Không được. . . . . .
“Dừng tay.”
Một giọng nói mạnh mẽ truyền đến, mang theo vẻ vội vàng cùng tức giận. Tả Phán Tình sửng sốt một chút. Bác sĩ quay sang, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xông vào phòng phẫu thuật thì nhíu mày lại.
“Anh kia, anh vào bằng cách nào?”
“Nếu ai dám giúp cô ấy phá thai, tôi sẽ đốt hết cái bệnh viện.”
Cố Học Văn vọt nhanh tới trước mặt Tả Phán Tình, nâng cô dậy, giúp cô chỉnh đốn lại quần áo. Kéo cô ra che chắn ở sau người mình, hung hăng trừng mắt nhìn bác sĩ.
“Ai cho phép các người phá thai cho cô ấy? Ai cho phép các người chạm vào cô ấy?”
“Học, Học Văn?” Sự xuất hiện của anh làm cho Tả Phán Tình vô cùng khiếp sợ, càng cảm thấy quá bất ngờ. Thân thể vẫn còn run nhè nhẹ, hai tay anh ôm chặt lấy cô, đỡ cô bước xuống bàn phẫu thuật. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bác sĩ.
“Đứa bé có sao không?”
“Không, không sao.” Vị bác sĩ kia bị dọa sợ muốn chết: “Tôi còn chưa bắt đầu thì anh đã tới rồi.”
Người đàn ông này thật khủng bố, vừa rồi, bác sĩ thật sự bị ánh mắt anh dọa phát khiếp. Phất tay liếc y tá một cái rồi cùng y tá trốn ra ngoài.
“Em nên mừng là vì vẫn chưa làm đấy. Bằng không. . . . . .” Hừ lạnh một tiếng, Cố Học Văn nhìn bác sĩ rời khỏi phòng phẫu thuật, cũng không quan tâm tới bọn họ nữa, dìu Tả Phán Tình đi.
Tả Phán Tình không hề động đậy, một là cả người cô sau khi trải qua tâm trạng thấp thỏm, lo sợ thì nhất thời như nhũn ra, đứng cũng không nổi. Hai là cô thật sự không hiểu, thái độ Cố Học Văn là thế nào.
Vì sao anh lại xuất hiện? Không phải anh tránh không gặp mặt cô hay sao? Không phải anh ấy ghét bỏ cô sao?
“Phán Tình.” Cố Học Văn thấy cô không cử động lại nghĩ cô còn muốn bỏ con, mi tâm nhíu chặt lại: “Chẳng lẽ em vẫn không tin tưởng anh như vậy sao?”
“Học Văn?” Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cố Học Văn, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, không nói tiếng nào.
“Em cho rằng, anh yêu em, là vì cơ thể em?”
“Đương nhiên không phải.” Cố Học Văn không phải là một người nông cạn như vậy, cô tin chắc điều này.
“Vậy em nói cho anh biết đi, em thấy anh yêu em là vì em có thể sinh con cho anh?”
“Em. . . . . .” Tả Phán Tình nói không nên lời, nhưng lại theo bản năng lắc lắc đầu.
“Em đã tin anh yêu em không phải vì cơ thể em, cũng không phải vì em có thể sinh con cho anh, vậy thì vì sao em lại muốn tới bệnh viện bỏ con của chúng ta?”
“Em xin lỗi. . . . . .”
Tả Phán Tình cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt Cố Học Văn. Cô không thể nói lúc cô tỉnh lại, không nhìn thấy Cố Học Văn xuất hiện trước mắt mình, cô đã kinh hoảng biết bao, bối rối biết bao lại còn mờ mịt biết bao nhiêu.
Cô sợ hãi, lo lắng, cô cảm thấy cuộc đời chỉ toàn là tối tăm. Cô không muốn mất Cố Học Văn. Cô yêu anh. Nếu biện pháp duy nhất để được ở bên Cố Học Văn là bỏ đứa bé đi, thì cô tình nguyện chọn anh.
“Nếu không phải vì em mang thai, anh thật muốn đánh vào mông em một cái.” Cố Học Văn ôm sát thắt lưng cô, cố gắng áp chế tâm trạng khẩn trương khi nhìn thấy dụng cụ sắp đi vào cơ thể Tả Phán Tình vừa rồi.
Có trời mới biết anh đã sợ như thế nào, anh sợ anh tới chậm, anh sợ anh lại như trước kia không bảo vệ tốt Tả Phán Tình, khiến cô bị tổn thương.
Chuyện như thế anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy nữa.
“Anh, sao anh biết em ở đây?”
“Việc đó không quan trọng.” Từ lúc Tả Phán Tình bị Hiên Viên Diêu chú ý, anh đã gắn thiết bị định vị vệ tinh vào di động của cô. Không chỉ thế, còn kết nối điện thoại của cô với điện thoại của anh. Cô đi đâu, điện thoại của anh cũng có thể tìm thấy vị trí của Tả Phán Tình trước tiên.
“Phán Tình, anh làm sao tìm được em không quan trọng, quan trọng là… em không được như vậy.”
Không được ích kỷ như vậy, tùy hứng như vậy, không tin anh như vậy.
“Nhưng, nhưng em không biết phải làm sao.” Tả Phán Tình đột nhiên òa khóc, hai tay nắm chặt lấy áo Cố Học Văn, cúi đầu, để đỉnh đầu đối mặt với Cố Học Văn: “Em thật sự không biết phải làm sao. Em rất sợ. Em không muốn như vậy, nhưng mà em không dám đánh cược. Em không dám đánh cược khả năng 50-50 kia. Em không dám. . . . . .”
“Anh xin lỗi. Là lỗi của anh.” Cố Học Văn kéo cô vào lòng, cằm vuốt ve đỉnh đầu cô, cảm giác cơ thể cô run rẩy nên càng ôm cô chặt hơn.
“Anh xin lỗi, ngày hôm qua anh đã không nói rõ ràng với em. Anh chỉ là quá kinh ngạc, quá bất ngờ. Anh thừa nhận đêm qua anh thật sự bị em hù dọa, anh chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Học Văn. . . . . .” Tả Phán Tình càng khóc dữ dội hơn. Nước mắt không ngừng rơi xuống, làm ướt một mảng áo sơ mi trước ngực Cố Học Văn.
“Phán Tình.” Cố Học Văn không phủ nhận, ngày hôm qua lúc nghe Tả Phán Tình nói đến việc đó, anh quả thật là chấn kinh. Khi anh nhìn tấm ảnh đó cũng đã nghĩ tới chuyện Tả Phán Tình có thể bị Hiên Viên Diêu xâm phạm.
Nhưng anh không nghĩ tới, Tả Phán Tình lại có thể mang thai. Anh thật không ngờ. Đứa bé trong bụng Tả Phán Tình lại có thể không phải là con mình.
Anh rất tự tin ở bản thân mình, anh tin đứa bé trong bụng Tả Phán Tình nhất định là của anh.
Cho nên khi đột nhiên nghe Tả Phán Tình nói như vậy, anh hoàn toàn sửng sốt, cả một hồi lâu mà vẫn không thể nào lấy lại được tinh thần. Cũng không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng, rối rắm, khổ sở của Tả Phán Tình như vậy anh lại muốn cùng cô về nhà trước rồi nói sau.
Lúc xe về đến Cố gia, Tả Phán Tình cũng đã ngủ. Cô quá mệt mỏi, thậm chí ngay cả khi được anh bế vào cửa, thay quần áo cũng không thức dậy.
Anh bắt đầu nghĩ, Tả Phán Tình đã trải qua hai ngày nay như thế nào? Lúc cô nghe Hiên Viên Diêu nói, đến khi cô cố gắng lấy hết dũng khí nói rõ ràng sự thật với anh, hơn một ngày ngắn ngủi, tâm trạng của cô ra sao.
Anh đau lòng. Bởi vì Phán Tình phải chịu đựng tất cả những việc này.
Chuyện anh còn không thể đối mặt vậy thì Tả Phán Tình, cô phải đối mặt thế nào? Đến anh gặp chuyện này cũng cảm thấy bối rối, khó chịu, thì Tả Phán Tình làm sao có thể giải quyết được?
Anh căn bản không tin Hiên Viên Diêu lại phát sinh quan hệ với Tả Phán Tình. Với tính cách anh ta chắc chắn sẽ không làm chuyện đó với một người con gái không có ý thức mới đúng.
Tuy rằng không thích Hiên Viên Diêu, nhưng anh lại tin anh ta không đến mức mất hết nhân cách như vậy.
Nhưng lời Tả Phán Tình nói lại khiến anh không chắc chắn. Cố Học Võ để Thang Á Nam ở Long đường mười mấy năm, hơn nữa trong khoảng thời gian này Kỳ Lân đường cũng liên tục hoạt động. Trong tình huống như vậy, Hiên Viên Diêu quả thật có thể làm ra chuyện đó.
Cố Học Văn cũng mù mịt, rối loạn, nếu đứa bé trong bụng Tả Phán Tình thật sự là của Hiên Viên Diêu . . . . . .
Chuyện tiếp theo anh không thể tưởng tượng được nữa. Lại tin chắc chuyện này cũng không thể dễ dàng quên đi như vậy. Cho nên anh mới đi khỏi, anh muốn đi tìm đáp án.
Anh càng muốn đi giáo huấn Hiên Viên Diêu. Anh muốn cho Hiên Viên Diêu biết, Cố Học Văn anh không phải người dễ chọc.
Nhưng anh còn chưa kịp sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Tả Phán Tình lại rời khỏi công ty, Cố Học Văn bỗng thấy nóng ruột. Anh tưởng Tả Phán Tình bị Hiên Viên Diêu mang đi. Như thế nào cũng không thể ngờ, Tả Phán Tình rốt cuộc là đến bệnh viện này, muốn bỏ con của họ?
“Tả Phán Tình. Anh, nói lại lần.” Lúc này anh đỡ bả vai của cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, đối diện với đôi mắt mọng nước của cô, Cố Học Văn nói từng chữ từng chữ một: “Anh yêu em, rất yêu. Mặc kệ cơ thể của em có bị người đàn ông khác chạm qua, mặc kệ con em mang không phải là của anh. Anh đều yêu em. Em có nghe rõ chưa?”
Phòng phẫu thuật không lớn, giọng Cố Học Văn lại không nhỏ, Tả Phán Tình nghe rất rõ ràng. Nước mắt vốn đã ngừng lại bắt đầu tuôn rơi. Hai mắt mờ mịt, không nhìn rõ hình dáng Cố Học Văn.
“Học Văn.” Cô ôm lấy anh, Tả Phán Tình không dám tin mình lại may mắn như vậy, không dám tin lời nói của Cố Học Văn, nhưng anh đã nói chắc chắn như vậy, rõ ràng như vậy cô không nghe cũng không được.
“Cám ơn anh, Học Văn. Thật sự cám ơn anh.”
“Anh không muốn nghe em cám ơn.” Cố Học Văn ôm chặt cô, nâng tay lau từng giọt nước mắt trên mặt cô, lại phát hiện nước mắt cô rơi càng nhiều, bất đắc dĩ cúi người xuống, hôn lên khóe mắt của cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Hôn lấy từng giọt nước mắt của cô. Nhìn thấy nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt tái nhợt của cô: “Mặn thật.”
“Đáng ghét.” Tả Phán Tình hít hít mũi, cố gắng làm cho tâm trạng mình lắng xuống, nhưng tim lại càng đập mạnh hơn, cô căn bản không thể khống chế: “Học Văn. Cám ơn anh, em cũng yêu anh. Nhưng em. . . . . .”
“Hư. . . . . .” Cố Học Văn làm động tác im lặng, chặn lời cô. Nắm hai tay cô, buộc cô nhìn vào hai mắt mình: “Phán Tình. Anh hiểu nỗi lo lắng, sợ hãi của em. Anh hiểu hết. Nhưng hãy tin anh, đứa bé này là con của chúng ta. Là của Cố Học Văn anh.”
Anh tự tin như vậy, nhưng Tả Phán Tình lại không, muốn nói gì đó cuối cùng lại nói không nên lời, chỉ cắn môi, lắc lắc đầu, vẻ mặt vẫn rối rắm như cũ.
“Nói đến cùng, em vẫn không tin anh.” Cố Học Văn thở dài: “Cứ giao mọi chuyện cho anh được chứ? Mặc kệ là con em hay là cuộc đời em, hay là những chuyện cần xử lý, những người không liên quan, tất cả cứ giao cho anh giải quyết. Tin tưởng vào năng lực của anh. Nhé?”
Tả Phán Tình muốn gật đầu, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Trần Tĩnh Như sáng nay, lại lắc lắc đầu: “Mẹ, em chỉ sợ là mẹ. . . . . .”
Sẽ không chịu chấp nhận đâu? Tư tưởng người lớn tuổi không thể so sánh với người trẻ tuổi, nếu Trần Tĩnh Như không chấp nhận, nếu Trần Tĩnh Như thấy đứa bé này không phải là con cháu Cố gia, vậy thì cho dù cô có sinh con ra, sau này cũng sẽ rất phiền phức.
Cô không ngại Trần Tĩnh Như ghét cô hay nổi giận với cô, dù sao tư tưởng cũng bất đồng. Nhưng cô không muốn đứa con do chính mình sinh ra sau này không được bà nội, ông nội thương yêu.
Cô tuyệt đối không mong muốn điều đó.
“Sao mẹ lại biết?” Cố Học Văn có chút kinh ngạc, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tả Phán Tình. Nhớ lại Hiên Viên Diêu từng gửi những tấm ảnh kia, anh đột nhiên liền hiểu được, xiết chặt tay Tả Phán Tình, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng: “Anh hỏi em, có phải mẹ bảo em đi phá thai?”
“Em, không có, thật ra. . . . . .”
“Là mẹ đúng không?” Cố Học Văn hoàn toàn thật không ngờ, Trần Tĩnh Như lại gây áp lực với Tả Phán Tình sau lưng anh. Vẻ mặt lạnh lùng, anh kéo tay Tả Phán Tình rời khỏi phòng phẫu thuật.
Lên xe, sắc mặt Cố Học Văn rất khó coi, Tả Phán Tình nhìn sắc mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Học Văn, anh đừng như vậy. Mẹ cũng là vì muốn tốt cho anh.”