Truyện tranh >> Cô Dâu Bất Đắc Dĩ >>Chương 289: Anh Đừng Lo Lắng

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 289: Anh Đừng Lo Lắng


Edit: Phương Tuyền

Beta: Phong Vũ

Giờ tiêu chuẩn của Trung Nguyên hiện đã là mười giờ tối.

Kỷ Vân Triển mặc quần áo đơn giản màu trắng, nét mặt nho nhã không thay đổi. Đột nhiên thấy Tả Phán Tình xuất hiện trước mặt mình, vẻ mặt hiện lên một vẻ dịu dàng.

“Phán Tình? Em không phải ở Bắc Đô sao?”

“Phải, em về chúc tết ba mẹ.”

“Cố Học Văn không về cùng em à?”

“Không có.” Tả Phán Tình cũng thật buồn bực, nếu Cố Học Văn đi cùng thì tốt rồi. Anh nhất định sẽ có cách: “Anh ấy trong đơn vị có việc, nghe nói có một nhiệm vụ khẩn cấp gì đó nên em về một mình.”

Giọng Tả Phán Tình rất nhẹ, lúc này lại nhìn anh, trong lòng Tả Phán Tình vẫn cảm thấy áy náy như trước, trên thế giới này, người cô thấy có lỗi nhất chính là Kỷ Vân Triển.

Anh vì cô trả giá mọi thứ, nhưng cô lại không thể đáp trả anh điều gì. Thậm chí trở về thành phố C, gặp mặt anh cũng là vì muốn hỏi số điện thoại Hiên Viên Diêu.

Nghĩ đến đây, Tả Phán Tình thở dài, nói thẳng vấn đề: “Kỷ Vân Triển, anh có cách nào liên lạc với Hiên Viên Diêu không?”

“Hiên Viên Diêu?”

Kỷ Vân Triển sửng sốt một chút, nhìn vẻ vội vàng trong mắt Tả Phán Tình: “Xảy ra chuyện gì? Em cần liên lạc với anh ta?”

“Anh đừng lo, anh cho em biết là được rồi.” Tả Phán Tình thực sự khẩn trương: “Em có chuyện vô cùng quan trọng cần tìm anh ta.”

“Em chờ một chút.” Kỷ Vân Triển lấy di động ra, tìm số của Hiên Viên Diêu: “Đây, là số điện thoại của anh ta.”

Tả Phán Tình chỉ liếc mắt một cái, thân thể liền mềm nhũn ra: “Số này em cũng có, đã gọi rồi mà không được.”

Không gọi được? Kỷ Vân Triển có chút kinh ngạc: “Em gọi?”

“Dạ.” Vẻ mặt Tả Phán Tình có chút vội vàng: “Kỷ Vân Triển, anh còn biết cách nào có thể liên lạc với Hiên Viên Diêu không?”

“Anh không rõ lắm.” Kỷ Vân Triển nhìn Tả Phán Tình thản nhiên mở miệng: “Thực ra, trước tết anh đã đưa đơn từ chức rồi. Cũng đã đặt vé máy bay. Vài ngày nữa anh sẽ đi Thụy Sĩ.”

Bây giờ đến phiên Tả Phán Tình kinh ngạc, cô hoảng sợ nhìn Kỷ Vân Triển: “Anh, anh muốn đi Thụy Sĩ? Anh đi công tác ở đó?”

“Định cư.” Sau khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, Kỷ Vân Triển ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Qua mấy ngày này, anh nghĩ mình có thể quên đi, nhưng thực tế là không thể.

Sâu trong trái tim anh, càng nghĩ càng không thể buông tay, càng không thể quên được. Nhắm mắt lại, cũng chỉ hiện lên nụ cười xinh đẹp của Tả Phán Tình. Đó là một loại đau. Đau vào tim, anh cắt không được.

Ở lại thành phố này, anh sẽ chỉ làm mình thêm rối rắm. Cho nên anh quyết định rời đi.



“Định cư?” Tả Phán Tình ngơ ngác nhìn anh: “Anh, cả nhà anh cùng đi?”

“Một mình anh thôi.” Kỷ Vân Triển khẽ nhếch khóe môi, vẻ mặt lại càng ôn hòa: “Phong cảnh Thụy Sĩ rất đẹp, anh muốn qua đó yên tĩnh một chút.”

Phong cảnh Thụy Sĩ rất đẹp ——

Tả Phán Tình cắn môi, đột nhiên nói không nên lời. Câu nói kia là cô nói, nơi mà người học thiết kế muốn đi nhất chính là Paris hoặc là Milan.

Nhưng cô vẫn có chút chú ý đến Thụy Sĩ. Đất nước Bắc Âu yên bình đó không ồn ào phức tạp. Trời xanh, mây trắng, tinh khiến đến gần như trong suốt.

Cô từng nói, cô muốn đến Thụy Sĩ hưởng tuần trăng mật. Ở nơi này thả lỏng thể xác và tinh thần, cái gì cũng không nghĩ đến.

Mà bây giờ, Kỷ Vân Triển lại muốn đi Thụy Sĩ?


Nói không nên lời cảm xúc phức tạp trong lòng này là gì, cô đột nhiên cúi đầu, nghẹn ngào mở miệng.

“Thật xin lỗi. Vân Triển. Thật xin lỗi.”

“Nha đầu ngốc.”

Kỷ Vân Triển muốn vỗ vỗ bả vai cô, cuối cùng vẫn chỉ bình tĩnh mỉm cười: “Anh đi Thụy Sĩ không có liên quan đến em, em đừng nghĩ nhiều quá.”

Nơi cô không thể đi, anh sẽ đi thay cô. Thay cô mà ngắm từng cảnh từng cảnh đẹp. Tưởng tượng cảnh anh và cô hai người cùng nhau trải qua năm tháng ở một trấn nhỏ tại Thụy Sĩ. Mỗi ngày vẽ, rồi đi dạo.

Từng ngày cứ bình yên trôi qua. Đó từng là mơ ước của cô.

“Đúng rồi.” Kỷ Vân Triển không thể nhìn nổi bộ dạng của cô lúc này, nhẹ nhàng nói: “Em vừa rồi vội vã tìm Hiên Viên Diêu là vì chuyện gì? Em nói cho anh biết, có lẽ anh có thể giúp em.”

“Anh ta. . . . . .” Tả Phán Tình nói một nửa thì đột nhiên dừng lại, lắc lắc đầu: “Không có gì. Lúc trước, em thiết kế cho Cố Học Văn một đôi khuy tay áo, sau đó bị anh ta cầm đi. Lần này trở về, em muốn tìm anh ta lấy lại.”

Cô đã nợ Kỷ Vân Triển quá nhiều, cô không muốn lại nợ thêm nữa. Điều đó sẽ làm cho cô có cảm giác càng áy náy càng khó chịu.

Cuộc sống của cô sau này là của cô, cô và Cố Học Văn kết hôn, cho dù có chuyện gì, cũng là tìm Cố Học Văn, không nên tìm Kỷ Vân Triển.

“Cám ơn anh Vân Triển. Cám ơn anh hôm nay đã gặp em.”

“Đừng khách sáo.” Kỷ Vân Triển rất thông minh. Biết cô nói dối mình. Cô tìm Hiên Viên Diêu nhất định có chuyện khác, nhưng anh cũng không muốn vạch trần lời nói dối của cô.

Đã nói buông tay thì nên buông tay. Anh cũng còn chút phong độ đó.

“Em đi đây.” Tả Phán Tình đứng dậy, xách túi lên nói: “Anh bảo trọng.”

Lần này là cô quá kích động, cô không nên tìm đến Kỷ Vân Triển, làm cho bản thân càng áy náy. Rời khỏi quán cà phê, cô bước đi không chút chần chừ. Trong lòng có hơi bối rối, nhưng lúc này càng cần phải rõ ràng.


Người cô yêu là Cố Học Văn, cô là vợ của Cố Học Văn, khó khăn của cô nên cùng Cố Học Văn giải quyết.

Cho dù bây giờ anh không ở cùng cô, cô cũng sẽ không làm cho anh thất vọng. Lại càng không làm anh lo lắng. Nhưng trên đường trở về nhà, Tả Phán Tình trong lòng vô cùng rối rắm không biết phải làm sao.

Trịnh Thất Muội nhất định phải cứu, nhưng giờ cô lại không tìm thấy Hiên Viên Diêu. Cô thậm chí không biết tìm ai ngoài Cố Học Văn.

Đầu óc vừa rối loạn, vừa khẩn trương. Xuống xe taxi, vội vàng đưa tiền xe, rồi rảo bước tiến vào tiểu khu.

Không đúng, cô hẳn là nên đặt vé máy bay quay về Bắc Đô trước rồi mới quyết định. Nói không chừng lúc này Cố Học Văn đã quay về. Cô có thể thương lượng với anh phải làm gì bây giờ một chút.

Bởi vì quá tập trung suy nghĩ, Tả Phán Tình không chú ý đụng vào một người.

“Thật xin lỗi.” Nhẹ giọng xin lỗi. Lướt qua người nọ tiếp tục bước về phía trước, thân thể bị người kia giữ lại, kéo đi về phía bồn hoa ở giữa tiểu khu.

“A.” Tả Phán Tình hoảng sợ hô lên, đèn đường mờ mờ nhìn không rõ mặt người phía trước. Vừa định giãy giụa, lại bị người kia ôm chầm vào trong lòng.

Không đợi cô thét lên, một mùi quen thuộc lúc này len vào mũi, sau đó lời nói của cô bị người ta chặn lại.

Hơi thở quen thuộc này, là Cố Học Văn, Tả Phán Tình hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Mở to đôi mắt, ánh mắt người đàn ông trước mặt hiện lên ý cười, cong khóe miệng nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.

Hàng mày cong vút làm cô thấy anh càng tuấn tú hơn. Muốn nói gì đó, nhưng môi vừa hé ra thì con rắn nhỏ linh hoạt kia liền tiến vào. Từng chút từng chút một cắn nuốt nhịp điệu hô hấp của cô, môi của cô.

Tâm trạng bất an lúc nãy đột nhiên bình tĩnh lại, cô nâng cánh tay lên ôm lấy anh. Thời tiết đầu xuân hơi lạnh, một cơn gió thổi qua, Tả Phán Tình áp người vào lòng ngực của anh.

Cảm nhận được chuyển động của cô, nụ hôn của Cố Học Văn càng thêm sâu. Bàn tay to lớn vòng qua siết chặt cái eo nhỏ nhắn của cô. Nụ hôn vừa chấm dứt, hơi thở hai người đều có chút gấp gáp.

Cô đằng hắng một tiếng muốn thối lui, nhưng anh không hề buông cô ra, tựa vào trán của cô, hai mắt chăm chú nhìn cô.


“Gặp anh, hình như em không vui?”

Không vui? Không. Không phải không vui, mà là cực kỳ vui. Tả Phán Tình chưa bao giờ trông mong Cố Học Văn xuất hiện như bây giờ. Vươn tay dùng sức ôm thắt lưng anh, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Em bất ngờ quá thôi.” Cô thật sự rất bất ngờ, anh nói có nhiệm vụ, cô không nghĩ anh lại trở về nhanh như vậy.

“Thật không?”

Hơi thở nam tính mãnh liệt phảng phất quanh chóp mũi của cô. Môi anh vuốt ve đôi môi đỏ hồng, mềm mại của cô, mút lấy hương vị ngọt ngào trong hơi thở của cô. Cô thật ngọt, anh có chút không nỡ buông ra.

Cũng không chú ý là đang ở bên cạnh bồn hoa tiểu khu, anh ôm thắt lưng của cô, lại hôn cô thật sâu.

“Um. . . . . .”

Cô muốn không thở nổi, Tả Phán Tình cảm thấy khó thở, cũng không nỡ buông anh ra. Mặc cho anh ôm mình hôn rồi lại hôn.


Rốt cuộc, anh cũng buông cô ra, Tả Phán Tình hơi lui ra khỏi lòng anh một chút, mặt hơi hồng, hơi thở gấp gáp, trong lòng hờn dỗi, huých anh một cái.

“Đáng ghét.”

“Là đáng ghét? Hay là thích?” Cố Học Văn cười đắc ý: “Anh vừa về nhà, nghe mẹ nói em quay về thành phố C. Anh ngay lập tức mua vé máy bay chạy nhanh đến đây. Thế nào? Cảm thấy rất ngạc nhiên có phải không?”

“Cũng chưa đến mức hoảng sợ.” Tả Phán Tình xem thường anh, vừa rồi anh đột nhiên kéo cô vào bồn hoa này, cô còn tưởng mình gặp phải côn đồ. Tim sợ tới mức muốn ngừng đập.

“Dọa em sao?” Cố Học Văn hôn lên trán cô một cái, tỏ vẻ trấn an: “Anh lên lầu, mẹ nói em ra ngoài, anh liền nghĩ xuống dưới chờ em.”

“Xấu lắm.” Tả Phán Tình vỗ vỗ ngực, vẻ mặt hờn dỗi: “Lần sau không được dọa em như vậy.”

“Anh còn nghĩ em rất thích anh ra đây tạo ngạc nhiên cho em chứ.” Cố Học Văn bĩu môi, vẻ mặt có vẻ ai oán: “Nghe nói em đi tìm người hẹn hò. Còn anh thì cực kỳ thê thảm. Để bụng đói đến giờ.”

“Hả?” Tả Phán Tình kêu lên: “Anh còn chưa ăn cơm sao?”

Đã là mấy giờ rồi chứ?

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Thức ăn trên máy bay khó ăn quá. Anh không ăn.”

“Vậy anh còn xuống dưới chờ em làm gì?” Tả Phán Tình kéo anh đi về nhà: “Trong nhà còn đồ ăn, em làm ít cơm cho anh ăn.”

Dáng vẻ nóng như lửa đốt của cô làm cho Cố Học Văn mỉm cười, dùng sức rất nhanh nắm lấy tay cô, áp vào lòng ngực mình một hồi. Anh lộ ra một tia cười xấu xa.

“Anh đùa em thôi. Anh đến một lúc, mẹ đã làm cơm cho anh ăn rồi. Ăn no rồi.”

“Được lắm Cố Học Văn.” Tả Phán Tình mặc kệ. Tức giận lại cho anh một đấm: “Anh giỏi lắm, học trò gạt em?”

“Anh thật sự không biết vợ anh lại khẩn trương như vậy.” Cố Học Văn né tránh nắm tay của cô, cười đến sáng lạn: “Chậc chậc, so với bản thân bị đói còn khẩn trương hơn nhỉ.”

“Cố Học Văn.”

Tả Phán Tình nói không được, giơ tay lên không thể đánh tới anh. Cố Học Văn chạy trốn sang bên cạnh. Thân thể vừa chuyển động kéo cô vào ngực.

“Thực sự muốn đánh sao?”

“Đương nhiên.” Tả Phán Tình dùng sức xem thường anh, ý cười trên mặt muốn giấu cũng giấu không được: “Ai bảo anh khi dễ em.”

“Như vậy mà gọi là khi dễ sao?” Cố Học Văn ôm thắt lưng cô, đưa cô lên lầu: “Lần sau anh sẽ cho em hiểu biết một chút cái gì gọi là không thể khi dễ.”

“Cái gì chứ.” Tả Phán Tình nhịn không được xem thường hắn, nhưng lúc này lại nghĩ đến một chuyện khẩn cấp khác, cô im bặt, vẻ mặt nghiêm túc.


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 289: Anh Đừng Lo Lắng