Edit: Hạ đỏ
Beta: Phong Vũ
“Cố Học Văn.” Ngẩng đầu, cô nhìn nỗi ưu tư chất chứa trong mắt Cố Học Văn, anh ấy sợ mất mình sao?
“Em sẽ không bỏ anh đâu.”
Cô sẽ không rời xa Cố Học Văn. Bọn họ đã kết hôn rồi. Và cô yêu anh. Sẽ không bỏ anh.
Một câu rất đơn giản, rất nhẹ nhàng, giọng nói ôn nhu của cô như là một nốt nhạc, lại như dòng suối ngọt ngào chảy thẳng vào trái tim anh, anh cúi đầu xuống tìm kiếm cánh môi cô.
Hôn cô.
Đôi môi cô mềm như một đóa hoa thơm ngọt. Anh tiến vào khoang miệng của cô, quấn lấy lưỡi cô, mạnh mẽ hôn lấy bờ môi. Tả Phán Tình cũng không kháng cự.
Từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng đáp lại, hai tay ôm lấy cổ anh. Dùng môi lưỡi bày tỏ lòng mình. Cô là của anh, sẽ không đi đâu cả.
Nụ hôn của anh vì sự đáp trả của cô mà càng thêm kịch liệt, như con thú gặm cắn cánh môi cô.
Nụ hôn uyển chuyển tới cao trào, hai người đều xuất thần vào trong đó, chỉ đơn gian là môi lưỡi hòa vào nhau nhưng lại mang đến sự thỏa mãn lớn lao, cứ như là có được cả thế giới vậy.
Nụ hôn kết thúc, hai người hít thở có chút không đều. Cố Học Văn lại hơi kích động.
Nghĩ đến tình trạng cơ thể cô lúc này, anh cố hết sức đè nén dục vọng. Dịch người. Buông tay ra, anh xoa trán cô: “Ngủ đi.”
“Uhm.” Tả Phán Tình ngáp một cái: “Mệt thật đó, em ngủ một lúc đây.”
“Ờ, em ngủ đi. Anh sẽ gọi em dậy ăn cơm.”
“Uhm.” Hôm nay là Giáng sinh mà. Tả Phán Tình thực sự thấm mệt, đôi mắt vừa mới nhắm lại đã thấy cơn buồn ngủ nặng nề, trước khi thiếp đi cô lại đột nhiên nhớ tới một việc.
Tỉnh lại, cô muốn tặng quà cho Cố Học Văn, để anh ngạc nhiên một tí. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng lại ngủ rất nhanh.
Trước khi sắp ngủ, cô còn một suy nghĩ khác nữa là lúc tỉnh dậy sẽ gọi điện thoại cho Trịnh Thất Muội, xem cô ấy có sao không.
Suy nghĩ nhiều cũng không tránh được giấc ngủ mời gọi, nhìn khuôn mặt ngủ bình yên của Tả Phán Tình, Cố Học Văn chẳng buồn ngủ chút nào.
Kỷ Vân Triển không sao, Tả Phán Tình cũng không thể ở bên cạnh Kỷ Vân Triển. Hẳn là anh phải thở phào, nhưng trong đầu anh lại hiện lên gương mặt Hiên Viên Diêu, chung quy anh vẫn cảm nhận hắn ta sẽ không từ bỏ như vậy.
Còn Trịnh Thất Muội. Rốt cuộc tình hình hiện nay của cô thế nào, anh có nên đến khách sạn lần nữa không?
Chu Thất Thành đã chết, đồng bọn của hắn đều bị bắt. Có lẽ Phán Tình ở đây cũng không nguy hiểm gì. Ánh mắt anh nhìn Tả Phán Tình đang ngủ.
Thời gian có mấy ngày ngắn ngủn mà cô đã trải qua sẩy thai, bắt cóc, thiếu chút nữa mất cả tính mạng nên anh rất lo cho Tả Phán Tình.
Cầm di động rời khỏi phòng, ấn mấy số.
Nói xong yêu cầu của mình, cũng không quan tâm đối phương có bằng lòng hay không, Cố Học Văn liền tắt điện thoại, nhìn Tả Phán Tình đang ngủ, trong lòng anh đã có chủ ý của mình.
¥%. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trịnh Thất Muội không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì phát hiện mình không còn ở phòng khách sạn nữa.
Cô ngồi dậy rất nhanh, nhìn căn phòng xa lạ trước mặt. Đây là đâu?
Trong đầu hiện lên một suy nghĩ rất xấu, cái tên xã hội đen chết tiệt ấy không phải sau khi chiếm hết tiện nghi của cô xong thì đem cô đi bán đấy chứ?
Nhiều đoạn ngắn và lộn xộn trong n bộ phim điện ảnh hiện ra, cô càng ngày càng cảm thấy rằng việc này có khả năng xảy ra. Không chút nghĩ ngợi, cô xốc chăn xuống giường nhưng phát hiện trên người mình lại không mảnh vải che thân.
Mặt cô đỏ lên, xấu hổ quay lại giường, cô đánh giá căn phòng. Bên trái có một tủ áo khoác ngoài, bên cạnh là bàn trang điểm, phía trước là chiếc ghế dựa lớn sang trọng. Trên bức tường đối diện là một cái màn hình LCD siêu lớn.
Theo cách bài trí các vật dụng trong nhà cùng phong cách nơi đây thì chủ nhân căn phòng hẳn là vô cùng giàu có. Chiếc ghế lớn sáng trọng kia là hàng Italy nhập khẩu, cả chiếc giường lớn cô đang nằm cũng vậy.
Đôi mi thanh tú cau lại. Cô nhìn không thấy ai, liền xuống giường đi đến trước tủ quần áo, lúc mở ra lại phát hiện bên trong toàn là quần áo đàn ông. Theo số đo không nhỏ của quần áo, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt gã xấu xa kia.
Những bộ quần áo này hình như của anh ta. Nhưng mà xã hội đen bây giờ lại giàu thế này sao?
Xem qua từng cái, cô chọn một cái áo sơmi rồi mặc vào. Vạt áo rất dài vừa khéo buông xuống ngang đùi cô, muốn tìm ình cái quần, nhưng nhìn cô nhỏ bé thế này thì đành bỏ qua.
Cài cúc áo xong cô định đi ra cửa, nhưng không đợi cô tới gần, cánh cửa đã mở ra từ phía ngoài. Thang Á Nam đứng ở cửa, vẻ mặt chẳng chút thay đổi nhìn cô.
Lúc cặp mắt bình tĩnh đảo qua chiếc áo sơ mi cô mặc trên người thì hiện lên vài tia mãnh liệt, đôi chân dài của anh ta bước một bước vào cửa.
Bởi vì anh ta đến gần nên Trịnh Thất Muội bất giác lùi từng bước về phía sau.
“Anh, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Quá đủ rồi: “Anh bắt nạt người khác cũng có mức độ chứ? Anh chiếm tiện nghi của tôi nhiều như vậy, tôi đều chấp nhận, không phải anh nên thả tôi ra sao?”
Cô cũng chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, bây giờ là cuối năm, nếu không xuất hiện trong cửa hiệu, cô phải bỏ lỡ bao nhiêu mối làm ăn chứ?
“Cô không thể đi.” Giọng Thang Á Nam nói hết sức bình tĩnh, ánh mắt vô tình quét qua ngực cô, cái áo sơ mi hơi rộng khiến anh ta có thể nhìn rõ da thịt tuyết trắng, còn có nơi đầy đặn xinh đẹp như ẩn như hiện.
Ánh mắt tối lại vài phần, anh ta lại đến gần cô một chút.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Trịnh Thất Muội tức giận: “Gã xấu xa nhà anh đừng có mà quá đáng, anh không phải muốn tôi báo cảnh sát bắt anh đấy chứ? Anh thả tôi ra, có nghe không?”
“Chúng ta kết hôn đi.” Thang Á Nam mặt lạnh tanh nói: “Chỉ cần chúng ta kết hôn, cô muốn đi đâu thì tùy.”
“Anh bị bệnh à.” Trịnh Thất Muội thật sự thấy mình khác biệt với người đàn ông này: “Ai muốn gả cho anh?”
“Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô.” Anh ta cũng chẳng hề lưu tâm đến tấm màng ấy nhưng anh ta biết phụ nữ phương Đông bản tính bảo thủ nên chắc chắn sẽ để ý.
“Vậy thì sao?” Trịnh Thất Muội khinh thường anh ta: “Anh là người đầu tiên, không có nghĩa là người cuối cùng. Tôi nói cho anh biết, tôi đây không thèm để ý đâu.”
Sắc mặt Thang Á Nam thay đổi, lại rảo từng bước tiến tới cô, lúc này anh ta đã đến gần cô hoàn toàn rồi. Trịnh Thất Muội cảm nhận được áp lực, nhưng cô buộc mình không được sợ.
“Này, tôi nói cho anh biết. Tôi không sợ anh đâu. Anh đừng nghĩ quan hệ với tôi thì tôi sẽ gả cho anh. Tôi đây không cần nhé.”
Người chồng cô muốn, cho dù diện mạo không được như Phan An, thì ít nhất ngũ quan cũng phải đoan chính chứ? Nhìn tên đàn ông xấu xa này đi, một vết sẹo dài như vậy, cô sợ buổi tối nằm mơ thấy ác mộng.
Cô sợ rành rành thế kia nhưng lại bắt mình không sợ, vẻ mặt Thang Á Nam có vài phần quái dị, cánh tay duỗi dài ra, dùng sức kéo cô qua bên cạnh anh ta.
“Cô không chịu gả cho tôi?”
“Nói nhảm.”
Trịnh Thất Muội trở mình khinh thường anh ta, ai thèm gả ột tên mặt sẹo?
“Được.” Thang Á Nam gật đầu, thần sắc hết sức bình tĩnh, thân thể từng bước đứng sang bên cạnh: “Cô đi đi.”
“. . . . . .” Đi? Tốt vậy? Trịnh Thất Muội không tin, mới bước nửa bước định rời khỏi, lại đột nhiên quay trở lại trước mặt anh ta: “Nói, anh có âm mưu gì?”
“Trinh Thất Muội.” Thang Á Nam không có kiên nhẫn dây dưa với cô. Từ trước tới giờ anh ta chỉ chú trọng hiệu suất: “Cô có thể đi, nhưng mà Tả Phán Tình ——”
Câu kế tiếp không nói, anh ta để tự cô suy đoán. Bất thình lình Trịnh Thất Muội dùng sức nắm áo anh ta, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ: “Anh, anh định làm gì Phán Tình?”
Thang Á Nam nhìn gương mặt khẩn trương của cô, đôi mắt lóe sáng: “Bắt cô ta giao nộp cho thiếu gia.”
“Vô lại.” Trịnh Thất Muội cố sức đấm anh ta một cái, nét mặt lập tức vô cùng căng thẳng: “Anh dám?”
“Chúng ta kết hôn.” Thang Á Nam rất ít khi nhiều lời, nhất với phụ nữ như vậy: “Cô gả cho tôi, Tả Phán Tình là bạn thân của cô, cũng chính là bằng hữu của tôi, tôi sẽ thuyết phục thiếu gia buông tha cô ấy.”
“Thật sao?” Trịnh Thất Muội căn bản không tin: “Anh có thể thuyết phục được tên yêu nghiệt kia à?”
“. . . . . .” Yêu nghiệt? Dùng từ rất chuẩn xác. Trong lòng Thang Á Nam nghĩ vậy, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ chẳng lay động, gật đầu: “Tôi có thể.”
Trịnh Thất Muội lâm vào rối rắm. Cô cũng không hoàn toàn tin lời của Thang Á Nam, nhưng nếu anh ta nói thật. Thế thì chí ít có thể bảo đảm Phán Tình an toàn, tuy rằng cô chỉ gặp tên yêu nghiệt ấy một lần nhưng có thể cảm giác hắn không phải người tốt.
“Anh thật sự có thể?” Trịnh Thất Muội không tin, ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thang Á Nam: “Tại sao muốn kết hôn với tôi?”
Đàn ông chẳng phải đều cho loại chuyện này là lợi dụng à? Muốn chịu trách nhiệm? Có mà chịu trách nhiệm cái con khỉ?
“Tôi chịu trách nhiệm với em.” Thang Á Nam nói rất bình thường: “Thế nào?”
Trịnh Thất Muội cúi đầu, không biết trả lời sao, kết hôn?
Không phải không có nghĩ qua, nhưng chưa từng nghĩ tới việc mình lại gả ột tên mặt sẹo xấu xa. Cô rốt cuộc muốn kết hôn hay không đây?
Tả Phán Tình ngủ thẳng tới bảy giờ tối, đến khi thấy đói mới chịu tỉnh dậy. Cảm giác bụng trống rỗng khiến cô hơi hơi hoảng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, định xuống giường nên cô mở đèn trên đầu giường lên. Không ngờ lại cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hốt.
Trong phòng không biết từ lúc nào đã rải đầy hoa hồng. Một mảng hoa đỏ rực, đỏ tươi, đỏ đẹp.
Những đóa hoa ấy được xếp thành hình trái tim vô cùng lớn ở ngay chính giữa phòng.
Không chỉ vậy, hai bên giường cô, tất cả đều là hoa hồng. Trên giường cũng có, cô tỉnh táo lại, ngồi dậy, trên chóp mũi đều là hương hoa hồng.
Trong lòng cũng hiểu được điều gì, cô vừa định xuống giường, lúc này cánh cửa phòng mở ra, Cố Học Văn cầm trên tay một bó bách hợp trắng, thấy cô đã dậy thì khóe môi giương lên.
“Em tỉnh rồi à?”
“Uhm.” Tả Phán Tình bất động, bởi vì thân thể hai bên đều là hoa hồng, cô khẽ nhúc nhích, thì hoa rơi xuống đất, cô hơi hoảng hốt nhìn Cố Học Văn.
“Anh làm chuyện này à?”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Thích không?”
“Thích.” Điều ngạc nhiên vui mừng này rất bất ngờ. Tả Phán Tình tưởng chừng như chẳng biết phải phản ứng sao, Cố Học Văn đặt hoa bách hợp lên tay cô.
“Giáng sinh vui vẻ.”
“Cám ơn.” Tả Phán Tình khóe môi giơ lên, tâm tình chỉ không ngừng sung sướng, cảm giác cứ lâng lâng.
“Ngày mai là Giáng Sinh.” Cố Học Văn ngồi bên giường, cũng không quan tâm hoa hồng sẽ bị giẫm nát hay không, từ phía sau mang một cái hộp tới trước mặt Tả Phán Tình.
“Merry Christmas!”
“. . . . . .” Tả Phán Tình ngơ ngác nhìn cái hộp được chế tác bằng nhung tơ thứ thiệt cực kì tinh xảo. Ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn: “Học Văn?”
“Tặng em món quà Giáng sinh.” Cố Học Văn nở nụ cười, mở hộp quà trên tay cô. Chỉ liếc mắt qua một cái, Tả Phán Tình càng thêm chấn động.
“Đây là ——”