Truyện tranh >> Cô Dâu Bất Đắc Dĩ >>Chương 209: Sợ Quá Mà Chết

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 209: Sợ Quá Mà Chết


Edit: Iris

Beta: Wynnie & Phong Vũ

Vũ: Hôm nay, bạn Vũ sẽ đăng luôn hai chap cho hôm nay và ngày mai nhé. Tình hình là do các editor khá bận nên có thể tiến độ chap tuần tới sẽ không được đều như trước, các tình yêu thông cảm nhé.

“Bệnh nhân mới mang thai được sáu tuần. Đây cũng là giai đoạn bất ổn định nhất. Ra nhiều máu, mà còn giữ lại được đã là may mắn lắm rồi. Bây giờ bệnh nhân nhất định phải ở trên giường tịnh dưỡng. Cho đến khi thai nhi hoàn toàn ổn định mới được.”

Nói thực ra, cũng là do cô gái kia có ý chí sống rất mạnh mẽ, em bé cũng có sức sống mãnh liệt, có thể trụ được đến bây giờ đã là không dễ dàng gì rồi.

“Cho cô ấy dùng thuốc dưỡng thai tốt nhất. Còn nữa phòng bệnh cũng phải tốt nhất.” Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm mặt bác sĩ: “Cho thêm nhiều người đến chăm sóc cho cô ấy, tôi trả gấp ba lần tiền lương. Có nghe rõ không?”

“Đây, đây là việc chúng tôi phải làm mà.” Bác sĩ bị dọa chết ngất rồi, nhưng vẫn gật đầu: “Anh à, vào lúc này nhưu thế này thì ý chí của người bệnh rất quan trọng, anh nên ở bên chăm sóc vợ mình, để cô ấy mau chóng tỉnh lại.”

“Cô đi đi.” Hiên Viên Diêu cũng không giải thích mình không phải là chồng của cô gái kia: “Vất vả rồi.”

Bác sĩ rời đi. Rất nhanh sau đó, y tá đưa Tả Phán Tình vào phòng bệnh hạng nhất.

Hiên Viên Diêu tiến lên, khi các y tá chuẩn bị khiêng Tả Phán Tình chuyển sang giường bệnh mới, thì anh lên tiếng ngăn lại, tự mình động thủ, bế Tả Phán Tình lên đặt xuống giường bệnh.

Trên tay cô còn đang gắn kim truyền nước biển, y tá lại đắp chăn cho cô, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hiên Viên Diêu, thì ngay cả đến thở mạnh cũng không dám, cúi đầu đi ra.

Hiên Viên Diêu ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn sắc mặt còn trắng hơn cả giấy của Tả Phán Tình. Cúi đầu, đến gần bên cô rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Tả Phán Tình, con của em đã không có việc gì rồi. Em có thể tỉnh lại được rồi.”

Trên giường bệnh, mắt của Tả Phán Tình vẫn nhắm chặt, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Hiên Viên Diêu đứng thẳng người dậy, đột nhiên khóe môi hơi gợi lên.

“Tả Phán Tình, tôi cứu em hai lần, cứu con em một lần, vậy tổng cộng là ba lần. Mạng của em. Bây giờ phải là của tôi mới đúng.”

Tả Phán Tình vẫn nhắm chặt hai mắt, Hiên Viên Diêu cũng không giận, xoay người liếc mắt nhìn Thang Á Nam một cái: “Tìm một phụ nữ có kinh nghiệm đến chăm sóc cô ấy, lại tìm thêm một bác sĩ dinh dưỡng nữa. Không được để xảy ra sơ sót gì.”

Thang Á Nam gật đầu, ánh mắt thản nhiên đảo qua Tả Phán Tình đang nằm trên giường: “Thiếu gia, vừa mới có tin. Cố Học Văn đã bắt được Chu Thất Thành.”

“Nằm trong dự kiến rồi.” Nếu như vậy mà còn bắt không được thì Cố Học Văn đi chết là được rồi đó, đừng nên lăn lộn gì nữa.

“Cậu đi báo cho cảnh sát đi, nói phát hiện thi thể trong căn nhà đó. Dẫn Cố Học Văn đến đó. Lần này tôi muốn xem xem, anh ta làm thế nào tìm được vợ mình.”

Thang Á Nam gật đầu rời đi, để lại Hiên Viên Diêu vẫn đứng đó nhìn Tả Phán Tình đang nằm trên giường, đã một ngày rồi anh ta chưa ăn uống gì, nhưng một chút cảm giác đói cũng không có.

Trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt dữ tợn của Ôn Tuyết Kiều. Xoay bước định rời đi. Lúc này Thang Á Nam đã đứng trước cửa.

“Thiếu gia, đã báo cảnh sát, cũng đã thuê người rồi, sáng mai sẽ đến đây. Bây giờ cậu muốn đi đâu?”

“Sao hôm nay cậu nói nhiều vậy?” Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm mặt Thang Á Nam, vẻ mặt có chút không hài lòng: “Tôi đi đâu làm gì cũng phải báo cáo với cậu nữa sao?”

“Không cần.” Người Thang Á Nam hơi lùi lại một chút: “Nhưng, vẫn không thể xác định được ở thành phố C còn lưu lại đồng bọn của Chu Thất Thành không, xin thiếu gia đừng hành động một mình.”

“Được. Cùng đi đi.” Lại lải nhải. Nghe là phiền chết đi được. Nếu không vì anh ta đã cứu mình một mạng thì Hiên Viên Diêu đã sớm đá anh ta về Mĩ rồi.



Thang Á Nam trầm mặc, trên mặt chỉ còn sự lãnh đạm tựa núi tuyết, đi theo Hiên Viên Diêu.

Anh ta rất lo lắng, gọi hai người tới chăm sóc Tả Phán Tình, nói một khắc cũng không đươc rời khỏi cô. Cũng bắt mọi người khi cô tỉnh thì việc đầu tiên là phải gọi điện báo cho anh ta, lúc này mới yên tâm rời đi.

Chiếc Bugatti Veyron lao như bay trong bóng đêm. Rất nhanh. Xe đã dừng trước một căn biệt thự trên bờ biển.

Sân rât rộng. Bể bơi thật lớn. Đình viện ở trung tâm, tòa biệt thự màu trắng cao bốn tầng. Toàn bộ đều mang phong cách châu Âu. Cửa được thiết kế cảm ứng thông minh.

Khi xe tới gần sẽ quét hình biển số xe và người ngồi trong xe để xác nhận, cửa được từ từ mở ra. Xe thuận lợi đi vào.

Xe dừng ở cửa gara, Hiên Viên Diêu xuống xe. Thang Á Nam đi theo phía sau anh ta.

“Người đang ở đâu?”

“Dưới tầng hầm.”


“Tầng hầm?” Khóe môi Hiên Viên Diêu trào phúng cong lên: “Tầng hầm của chúng ta ở đây chắc là chưa đủ sang trọng nhỉ?”

Thang Á Nam trầm mặc, nếu không hiểu ý của Hiên Viên Diêu, thì thật uổng công anh ta đi theo Hiêu Viên Diêu lăn lộn rồi.

Hiên Viên Diêu cũng không đi vào cửa, ngồi xuống bên cạnh bể bơi, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng đêm đang buông xuống làn nước xanh lam.

“Đem người đàn bá đó ra đây. Bà ta trói Tả Phán Tình như thế nào, thì cũng trói bà ta như thế.”

Thang Á Nam không lên tiếng trả lời, xoay người rời đi, rất nhanh đã trở lại, đi theo phía sau có hai người. Gần như đang lôi Ôn Tuyết Kiều đi.

Miệng của bà ta bị nhét mấy cái tất thối, không nói năng gì được. Cổ tay và mắt cá chân đều nhuốm máu.

Bà ta chật vật bị kéo đến, quần áo cũng rách nát, thân thể bị người khác đẩy thật mạnh một cái, ngã xuống trước mặt Hiên Viên Diêu.

Hiên Viên Diêu hơi hơi động, hơi hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang vô cùng chật vật trên mặt đất kia. Trong mắt hiện lên một chút tơ đỏ.

“Tôi thật muốn giết chết bà.”

Giọng nói trầm thấp phảng phất như đến từ địa ngục, mở miệng nói câu đầu tiên, đã khiến cho Ôn Tuyết Kiều đang nói không được bắt đầu run rẩy!

Ôn Tuyết Kiều cũng chưa quên, việc lần trước bị vứt ở nhà xưởng, gã đàn ông này đã đối phó mình như thế nào.

“Ô ô ô ô.” Bà ta kêu không ra tiếng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, còn mang theo vài phần hận ý.

Ánh mắt như vậy làm cho Hiên Viên Diêu không kiên nhẫn liếc nhìn người bên cạnh một cái: “Móc mắt cho tôi.”

“Ô ô ô ô.”

Ôn Tuyết Kiều liều mạng vùng vẫy đứng lên, thân thể không ngừng vặn vẹo, nhìn thấy trong đó có một người cầm con dao nhỏ đi tới gần bà ta, trong mắt bà ta toát ra sự sợ hãi.


Giơ tay chém xuống, một bên mắt của bà ta đã bị hủy.

Đau đớn khiến cả người bà ta đều quằn quại. Máu tươi từ trong hốc mắt tuôn ra nhuộm đỏ cả một vùng bể bơi bên cạnh.

Hiên Viên Diêu thấy có chút buồn nôn. Anh ta tuy không sợ nhìn thấy máu, nhưng máu của bà ta lại làm cho anh ta thấy ghê tởm.

“Á Nam.”

Anh ta đột nhiên mở miệng, Thang Á Nam đứng bên cạnh anh ta, vẻ mặt có phần khó hiểu.

“Đối với văn hóa Trung Quốc tôi cũng không hiểu biết nhiều lắm. Nghe nói có một loại cực hình gọi là cái gì mà “khổ hình triều Thanh” đúng không?”

“Thiếu gia, cậu muốn nói đến mười loại khổ hình thời Mãn Thanh?”

“Đúng đúng. Chính là cái này.” Hiên Viên Diêu vỗ tay: “Nó gồm những cái gì? Nói cho tôi nghe một chút.”

Anh ta làm ra bộ dạng không ngại học hỏi người dưới, Ôn Tuyết Kiều chỉ còn lại có một con mắt càng run rẩy dữ dội hơn. Không ngừng lắc đầu, thân thể lại vô cùng đau đớn.

Thang Á Nam làm như không thấy.

“Ở thời cổ đại, hình pháp có rất nhiều, ví như ghế hùm (1), sái bồn (2), quá sơn long, khoan đỉnh đầu, lột da châm kim (3), moi ruột, chém eo, ngũ mã phanh thây.”

(1) Ghế hùm: hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau

(2) Sái bồn: một chậu bọ cạp

(3) Lột da châm kim: Dùng kim đâm vào da.

“Chờ một chút.” Hiên Viên Diêu liếc mắt nhìn Thang Á Nam một cái: “Cái gì gọi là sơn long?”

Mắt Thang Á Nam liếc nhìn thân thể đang ra sức giãy giụa của Ôn Tuyết Kiều, giọng đều đều mà nói ra: “Đun sôi nước, sau đó đổ vào miệng của tù nhân. Cứ đổ như vậy không ngừng, cho đến khi tù nhân tắt thở mới thôi.”


“Biện pháp này rất được.” Hiên Viên Diêu nở nụ cười, mắt nhìn người phía sau anh ta: “Cậu đi đun nước sôi đi, càng nhiều càng tốt.”

“Vâng.” Người đó xoay người rời đi. Hiên Viên Diêu nhìn thấy Ôn Tuyết Kiều chỉ còn lại một con mắt đang rất sợ hãi, xoay người lại nhìn thấy Thang Á Nam.

“Cái gì gọi là khoan đỉnh đầu. Khoan như thế nào?”

“Chính là dùng một cái đinh để ở trên đầu tù nhân rồi đóng xuống. Một cái hai cái đinh cũng sẽ không chết, càng đóng nhiều đinh, thì óc của tù nhân sẽ tràn ra mà chết.”

“Cách này cũng tốt.” Hiên Viên Diêu vỗ tay: “Đi, đi tìm đinh và cây búa đến đây.”

“Ô ô ô ô.” Thân thể Ôn Tuyết Kiều không thể động đậy, miệng cũng không thể nói, chỉ có thể liều mạng giãy dụa, mắt còn đang chảy máu, bà ta đau đến không chịu được, muốn giãy dụa, thì lại nhìn thấy người của Hiên Viên Diêu đang cầm đinh và búa đến.

Bà ta sợ hãi, trừng lớn con mắt còn lại nhìn chằm chằm người kia, thân thể run rẩy không ngừng, khi người đó đến gần, toàn bộ động tác đột nhiên dừng lại, quay đầu đi. Thân thể bà ta mới xụi lơ mà ngã xuống.


Thang Á Nam thoáng sửng sốt, liếc nhìn người bên cạnh một cái, người đó tiến lên, đưa tay về phía chóp mũi Ôn Tuyết Kiều, mi tâm nhăn lại, đứng lên nhìn Hiên Viên Diêu.

“Thiếu gia. Bà ta đã chết.”

“Mới vậy đã chết rồi ?” Một chút thủ đoạn anh ta cũng còn chưa có dùng tới mà.

“Sợ quá mà chết.” Dù sao cũng là một người phụ nữ. Sức chịu đựng có hạn.

“Chết?” Thật là quá tiện nghi cho bà ta rồi.

Vẻ mặt Hiên Viên Diêu có chút chán ghét liếc mắt nhìn thi thể Ôn Tuyết Kiều một cái, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhìn về phía Thang Á Nam: “Ném ra biển cho cá ăn đi.”

Vài người tiến lên rất nhanh, bắt đầu xử lý thi thể Ôn Tuyết Kiều. Thoạt nhìn rất khủng bố nhưng bọn họ lại hình như là tập mãi thành quen rồi.

Rất nhanh, thành bể bơi đã được rửa sạch sạch sẽ, một chút vết máu cũng không còn. Lúc này bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống. Trên bờ biển chỉ còn những vì sao đang yếu ớt chiếu sáng.

Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm sao trên bầu trời, sao hôm nay thật nhiều, ngày mai hẳn là một ngày nắng đẹp.

Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Tả Phán Tình, anh ta cất bước đi vào trong phòng.

Một tiếng rưỡi sau, thay quần áo mới, cũng tùy tiện ăn chút gì đó Hiên Viên Diêu lại một lần nữa xuất hiện trong phòng bệnh, ở trên chiếc giường bên ngoài phòng bệnh, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Ánh mắt Cố Học Văn phiếm hồng, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, thân thể vẫn không nhúc nhích.

Cường Tử đã vài lần khuyên anh đi nghỉ ngơi, nhưng anh một chút cũng không nghe.

“Sếp?” Tiểu Trương đi đến, vẻ mặt có phần lo lắng: “Trước tiên anh hãy ngủ một chút đi đã, chị dâu sẽ không có việc gì đâu.”

Cố Học Văn lắc đầu, trong lòng không chắc chắn. Hai ngày, Tả Phán Tình đã không có tin tức gì hai ngày rồi, anh làm sao có thể ngủ được chứ?

“Sếp.” Tiểu Trương nghĩ nghĩ, đột nhiên thở dài: “Sếp. Các đồng nghiệp bên pháp chứng đã chỉnh lý lại những chứng cứ mang về rồi, lập tức sẽ có kết quả. Trước mắt anh nghỉ ngơi một chút đi.”

“Tôi không sao.” Cố Học Văn cố chấp phải đợi kết quả: “Các cậu đi về nghỉ ngơi trước đi.”

“Sếp.” Tiểu Trương lắc đầu: “Sếp không nghỉ ngơi, bọn em cũng không nghỉ ngơi.”

Cố Học Văn rất thông cảm cho cấp dưới, nhất định anh sẽ không để bọn họ làm như vậy.

“Mọi người ——” Cố Học Văn muốn nói cái gì đó nhưng cái gì cũng nói không nên lời: “Mọi người về đi, tôi muốn ở đây một mình.”

“Sếp.” Giọng nói của Tiểu Trương cao hơn: “Anh cứ như vậy thì sao được chứ? Đã hai ngày nay anh không ăn không uống rồi, mà anh lại đang bị thương. Nếu anh không nghỉ ngơi tốt, thì sao có sức mà đi cứu chị dâu về chứ?”

Vẻ mặt Cố Học Văn chấn động, đang định nói cái gì, thì Cường Tử đẩy cửa đi vào.

“Sếp, đã có kết quả.”


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 209: Sợ Quá Mà Chết