Truyện tranh >> Cô Dâu Bất Đắc Dĩ >>Chương 199: Thật Vô Lương Tâm (14+)

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 199: Thật Vô Lương Tâm (14+)


Edit: Iris

Beta: Wynnie & Phong Vũ

Tả Phán Tình mang theo một bụng oán khí, đem những thứ muốn mua hay không muốn mua càn quét hết một lượt, trình độ mua sắm điên cuồng này làm cho Trần Tâm Y nói không nên lời.

Cô cũng không quản nhiều như vậy. Chẳng phải có câu nói như vậy sao? Nếu bạn không tiêu tiền của đàn ông, thì anh ta sẽ đem tiền cho người phụ nữ khác.

Cô đây không ngốc như vậy đâu, tuy rằng không thích tiêu tiền của đàn ông, nhưng đây là tiền của chồng cô mà. Ai quản được chứ?

Nhưng khi đem những thứ kia về nhà, Tả Phán Tình vẫn thấy đau đầu, nhìn chằm chằm không dưới ba mươi cái túi to bày trên giường, đột nhiên có chút hối hận.

“Có phải mình khùng quá rồi không? Cố Học Văn về, nói không chừng sẽ bị dọa đến choáng váng mất thôi.”

Đảo qua đống túi to đùng kia, cũng được đó chứ? Cô mua cho Cố Học Văn ba cái áo khoác, ba cái áo len. Ba cái quần. Đương nhiên, quần áo này cũng không phải là loại đắt nhất.

Vươn tay lấy từ trong một cái túi ra một cái hộp nhỏ. Bên trong là một chiếc đồng hồ nam kiểu dáng mới nhất của A. LANGE&SOHNE. Chiếc đồng hồ này cũng không rẻ nha, trị giá đến năm con số.

Nhưng, lúc Tả Phán Tình mua lại không có nửa điểm do dự.

Đồ của đàn ông không thể so với trang sức của phụ nữ được, trang sức của phụ nữ thì có thể thay đổi liên tục, một chiếc đồng hồ tốt, là biểu hiện cho thân phận địa vị của một người. Nhưng vẫn có một chút đau đầu.

“Anh đeo chiếc đồng hồ này, người khác có nói anh ấy tham ô không nhỉ?”

Thè lưỡi, Tả Phán Tình đem những thứ kia xếp lại. Đồng hồ không để ở trên bàn trang điểm, chờ khi anh trở về sẽ cho anh ngạc nhiên. Nếu để cho Cố Học Văn biết trong một ngày mà mình đã tiêu đến vài vạn, không biết anh sẽ có cảm giác gì nhỉ?

“Ai bảo anh ta có chuyện mờ ám với người phụ nữ khác? Mất hết hào quang cũng đáng.” Tả Phán Tình giả làm cái mặt quỷ, đem quần áo vừa mua cho Cố Học Văn xếp vào trong tủ.

Cũng đem hai chiếc áo khoác mới mua ình treo vào tủ, cuối cùng nhìn thấy trên giường còn lại mấy túi to, mặt có hơi đỏ lên, trong phòng rõ ràng không ai, nhưng cô lại thấy chột dạ.

Hôm nay lúc Trần Tâm Y đi toilet, cô lặng lẽ mua nó. Bởi vì sợ Trần Tâm Y nhìn thấy, nên cô còn chưa có thử, chỉ cầm lấy size của mình rồi trở về nhà, cũng không biết là có vừa hay không.

Đi vào phòng tắm tắm rửa xong, cô ướm thử bộ nội y gợi cảm vừa mới mua lên người một chút rồi mới mặc vào. Nhìn thấy cái bụng bằng phẳng của mình thì có chút thất thần. Nghĩ đến lời nói dối hôm nay mình nói với Lâm Thiên Y.

Xoa xoa cái bụng. Được rồi, có lẽ trong này nên có một em bé. Nhưng anh chàng Cố Học Văn không ở nhà. Nếu thực sự có em bé, thì không phải sẽ rắc rối ình sao?

Trong lòng có chút buồn bực cởi nội y màu đen bằng lụa mỏng trên người ra. Thay bằng một bộ khác màu đỏ thẫm. Cái này đắt nhất. Được làm bằng vải voan mỏng trong suốt, bắt chước theo kiểu cổ. Tay áo thật to, vạt áo rộng thùng thình. Chỉ dựa vào hai cái dây lưng làm trung gian để buộc lại với nhau, da thịt cứ gọi là như ẩn như hiện.

Tả Phán Tình đứng ở bàn trang điểm nhìn cái áo ngủ giả phong cách cổ xưa đang mặc trên người mình, đột nhiên nghĩ tới một cảnh trong phim, không tự giác được cũng muốn thử xem sao, nhìn vào trong gương cài lại xiêm áo POSS: “Cố đại gia, người thật không có lương tâm nha. Lâu vậy rồi cũng không đến gặp người ta. Đáng ghét ——”

Nói xong, cô cười quyến rũ với chiếc gương một chút, đem tay áo vung lên, rồi lại xoay một vòng tròn, đang muốn cười to ra tiếng thì ——

Ở cửa đột nhiên xuất hiện bóng người làm cho chân cô lảo đảo một cái, muốn cười cũng không được, mất thăng bằng ngã về phía trước.



Cố Học Văn nhanh tay lẹ mắt tiến lên hai bước, đỡ được người cô, ánh mắt đảo qua trên người cô.

Vẻ mặt vốn nghiêm túc nhưng trong nháy mắt lại chuyển thành kinh diễm, trong mắt thậm chí có một ngọn lửa bùng lên, nhiệt độ bắt đầu tăng cao.

Tả Phán Tình mặc nội y đỏ thẫm, lại còn là loại vải hoàn toàn trong suốt, anh có thể thấy rõ ràng từng đường cong trên cơ thể của cô.

Bụng dưới nhanh chóng khơi dậy một luồng hơi nóng, ánh mắt trở lại khuôn mặt cô, nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn lại vừa lúng túng chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui của cô thì khóe miệng lại nở một nụ cười yếu ớt. Trong mắt hiện lên vài phần hứng thú.

“Anh thật không biết, thì ra em còn có sở thích này?”

Chơi đóng vai nhân vật sao?

Quả thực đã phá vỡ hình tượng của cô trong lòng anh. Nhưng, điều này lại làm anh rất kinh ngạc và vui mừng. Đây thật sự là một kinh hỉ.


“Khụ.” Tả Phán Tình冏, vươn tay che ánh mắt anh, miệng thì thào tự nói: “Anh chưa nhìn thấy gì cả, anh cũng chưa nghe được gì cả, vừa rồi chỉ là ảo giác, không nghe thấy gì cả. Quên đi quên đi ——”

Hai tay bị Cố Học Văn bỏ ra, anh kéo thẳng hai tay cô ra, nhìn chằm chằm vào thân thể của cô, ánh mắt dần dần tối đi, ngẫu nhiên nhìn lướt qua trên giường, còn có mấy bộ quần áo gì đó đầy cả một giường, đưa mắt lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của cô.

“Mới mua hả?”

“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, mặt đỏ đến không thể đỏ hơn. Lập tức phản ứng được, nhanh chóng vươn tay che ánh mắt anh lần nữa: “Không được nhìn.”

Tay chưa che được bao lâu, lại bị Cố Học Văn bỏ ra: “Em mua về, không phải là để cho anh ngắm sao?”

“Em ——” lại nữa lại nữa rồi. Đúng là cô mua mấy thứ này là muốn mặc cho anh xem. Còn không phải là bởi vì buổi sáng gặp người phụ nữ kia sao. Cái miệng kiêu ngạo kia còn nói cái gì mà người Học Văn yêu chính là cô ta.

Có lầm hay không vậy? Vợ của Cố Học Văn vẫn là cô mà. Đúng là bực mình.

“Mua cho anh ngắm vậy mà còn sợ anh ngắm sao?” Cánh tay Cố Học Văn hơi dùng sức, nâng thân thể của cô lên vài phần, nhìn chằm chằm cảnh sắc thật là căng đầy đằng sau lớp voan mỏng.

Chỉ cần anh có động tác một chút, Tả Phán Tình liền cảm nhận được rất rõ ràng, anh đã bị kích động lên rồi, trong lòng có chút sợ hãi. Vỗ vỗ cánh tay anh.

“Anh, nhanh đi tắm rửa đi, người anh bẩn chết được.”

Mắt Cố Học Văn vẫn gắt gao nhìn trên người cô, thân thể vừa đi về phía trước hai bước: “Tắm với chẳng rửa. Bây giờ còn có việc quan trọng hơn cả tắm rửa đấy.”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình hét lên, có ý muốn quyến rũ anh và chính thức thực hành sự quyến rũ ấy là hai việc hoàn toàn khác nhau: “Anh, anh buông em ra trước đi, em không thở được.”

“Không sao cả.” Cố Học Văn cúi đầu, không chút khách khí hôn lên môi cô, không để cho cô có cơ hội lùi bước. Áp thân thể mình lên, dùng sức đem cô kéo vào trong lòng.

Một nụ hôn thật sâu.


Tả Phán Tình thấy mình không thể thở được, rõ ràng với thời tiết như vậy hẳn là phải cảm thấy lạnh, nhưng cô lại cảm thấy nóng. Thân thể có chút run rẩy, bị anh bế lên, thong thả đi lên hai bước, thả cô ngã lên giường.

“Cố Học Văn, dừng lại ——”

Nụ hôn của anh đã di chuyển đến cổ cô rồi.

Giọng nói rất mỏng manh yếu ớt, hoàn toàn không có hiệu quả. Tả Phán Tình muốn hỏi anh, muốn nói cái gì đó, nhưng nhất thời phản ứng trì độn, cái gì cũng không nói nên lời.

Trả lời cô là tiếng vải bị xe rách. Cô hô nhỏ: “Đừng xé mà, rất đắt tiền đó.”

“Không sao, anh trả.” Anh thích Tả Phán Tình chuẩn bị loại kinh hỉ này, cúi đầu, nụ hôn rơi xuống xương quai xanh. Tả Phán Tình muốn giãy dụa.

“Cố Học Văn, em, em muốn đi ngủ. Anh dừng tay được không?”

Cô còn có việc chưa hỏi nữa: “Hôm nay. Lâm ——”

“Không được.” Cố Học Văn lắc đầu, lại di chuyển xuống phía dưới một chút, bắt lấy cánh mai hồng. Lời nói ra, mơ hồ không rõ, nhưng Tả Phán Tình lại nghe rất rõ ràng .

“Anh là người có lương tâm, cũng không dám lâu như vậy không đến tìm em.”

Ầm.

Nếu vừa rồi Tả Phán Tình chỉ đỏ mặt thôi, thì bây giờ ngay cả ngón chân cũng đỏ cả lên rồi.

Xấu hổ quá xấu hổ quá. 冏 mất 冏 mất

“Cố, Cố Học Văn. Em, em không có ý đó.”


Cô tuyệt đối không có oán thán, cũng tuyệt đối không có biến mình thành oán phụ.

“Anh hiểu.” Tay Cố Học Văn cũng đã bắt đầu cởi quần áo của mình: “Lần sau nhất định anh sẽ không lâu vậy rồi mà không đến gặp em. Tiểu Tình Tình.”

“Phì.” Tả Phán Tình không nhịn được muốn cười, nhưng lại cười không được, chỉ cảm thấy xấu hổ: “Thật là đáng ghét mà, anh cho là anh đang làm gì? Đi Di hồng viện tìm cô nương hả?”

“Đâu có.” Quần áo trên người Cố Học Văn đã cởi sạch cơ thể quấn lấy Tả Phán Tình: “Anh đang cố hết sức thực hiện trách nhiệm của một người chồng.”

“Cố Học Văn ——”

Giọng nói không nói ra được, chuyện muốn hỏi cũng không hỏi được, Cố Học Văn cũng không cho cô cơ hội. Cánh tay anh mạnh mẽ, vòng qua chiếc eo nhỏ của cô, làm cho cô dựa vào gần mình hơn.

Tả Phán Tình xem như ăn phải quả đắng. Buổi tối hôm nay Cố Học Văn đặc biệt phấn khích, quấn quít lấy cô đến quay đi quay lại, từ trên xuống dưới, dây dưa suốt hơn nửa buổi tối.


Hơn nữa bởi vì mai là chủ nhật, cô không cần đi làm, cho nên anh hoàn toàn không phải tiết chế như bình thường.

Cô cảm giác thân thể của mình bị anh mở ra, rồi hợp lại. Tới cuối cùng, hoàn toàn không có ý thức gì nữa mà nặng nề đi vào giấc ngủ.

Sau khi cô ngủ rồi, Cố Học Văn mới đứng dậy đi tắm rửa, trên chiếc giường lớn, còn bày mấy bộ áo ngủ gợi cảm. Ánh mắt Cố Học Văn nhìn thấy mảnh vải mỏng manh này thì hơi suy nghĩ một chút.

Đột nhiên còn có chút hối hận, vừa rồi hẳn là anh nên để cho cô mặc luôn mấy bộ này nữa mới đúng. Trong lòng có hơi khinh bỉ chính mình, rõ ràng không phải là một người xem trọng chuyện quan hệ, nhưng khi gặp Tả Phán Tình, lại giống như hoàn toàn không phải là chính mình.

Đem mấy bộ quần áo này sắp xếp lại một chút, rồi bỏ vào tủ quần áo. Lại phát hiện mình có thêm mấy bộ quần áo mới.

Nhìn ở trên, vẫn còn mác, thấy giá trên đó, phát hiện giá cả cũng không phải là rẻ. Nhưng quan trọng nhất là, đều đúng size của anh. Ngoài áo khoác, còn có quần, áo len.

Tuy tất cả đều không cùng một phong cách, nhưng chủ yếu đều hướng đến sự thoải mái tiện dụng. Có thể thấy được, khi chọn lựa cô đã rất để tâm, cân nhắc đến đặc điểm nghề nghiệp của anh.

Trong lòng lại có dòng nước ấm chạy qua, Cố Học Văn trở lại bên giường ngồi xuống, bàn tay thô ráp xoa nhẹ hai má Tả Phán Tình. Ánh mắt mang theo vài phần dịu dàng.

Tả Phán Tình, em đã hạ quyết tâm, quyết định làm cô vợ bé nhỏ của anh rồi sao?

Trong lòng có vài phần cảm động. Trên thế giới này, ngoài người nhà, anh em, bạn bè, đột nhiên có thêm một người phụ nữ quan tâm mình, nghĩ xem mình cần cái gì. Cho mình tất cả mọi thứ mình muốn. Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Nằm xuống ở bên cạnh Tả Phán Tình, vươn tay kéo cô ôm vào trong lòng mình, cằm nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, ngửi hương thơm tự nhiên trên người cô.

Cố Học Văn đột nhiên cảm nhận được, trên thế giới này chuyện tốt đẹp nhất, chính là như vậy.

Ôm Tả Phán Tình, anh thỏa mãn nhắm mắt lại. Trong lòng vô cùng cảm động, anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác.

Hôm nay về nhà nhìn thấy dáng điệu quyến rũ của cô, nên đã quên nói cho cô biết. Sáng hôm qua Ôn Tuyết Kiều đã được cứu thoát, anh cùng đồng đội truy bắt cả một ngày, cũng không có tìm được tung tích của Ôn Tuyết Kiều.

Hiện tại anh lo lắng nhất là Ôn Tuyết Kiều sẽ trở về tìm Tả Phán Tình.

Cánh tay lại dùng lực ôm chặt hơn, vẻ dịu dàng trong mắt đã bị thay bởi ánh mắt sắc bén, Ôn Tuyết Kiều, tôi nhất định sẽ không để cho bà lại có cơ hội làm tổn thương Phán Tình.

Tả Phán Tình ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau. Thân thể thực sự rất mỏi mệt, trở mình muốn ngủ tiếp, lại mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Cố Học Văn.

“Đúng. Cố gắng hết sức điều tra, nhất định phải tìm được bà ta, tối nay tôi sẽ đến.”

Mở to mắt, nhìn thấy Cố Học Văn đang đứng ở cửa sổ gọi điện thoại, những hình ảnh đêm qua hiện lên, cô hô nhỏ một tiếng, đem mặt vùi vào trong gối.

Trời ạ, giết cô đi, sao cô có thể chủ động quyến rũ Cố Học Văn chứ?


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 199: Thật Vô Lương Tâm (14+)