Edit: Iris
Beta: Wynnie & Phong Vũ
“Được chứ.” Thư ký thu dọn đồ đạc xong, nhìn lại Tả Phán Tình, “Có lòng tốt” nhắc nhở cô: “Tôi không biết khi nào thì ngài ấy trở về. Nếu anh ấy có việc, có thể cũng không nhất thiết quay lại lấy điện thoại đâu.”
“Không sao.” Tả Phán Tình lắc đầu, nắm thật chặt mấy bản thiết kế trên tay: “Tôi chờ anh ta thử xem.”
“Vậy cô chờ đi.” Thư ký là người mới tới, nên không rõ giữa Tả Phán Tình và chủ tịch có ân oán gì mà chủ tịch lại đùa giỡn cô ấy như vậy, nhưng vì nghĩ cho việc làm của mình, cô ta tuyệt đối không thể nói thật cho Tả Phán Tình biết được.
Cầm túi rời đi. Để lại Tả Phán Tình một mình đứng đó, chờ Hiên Viên Diêu trở lại lấy điện thoại.
Ngây người thật lâu, ánh đèn bên ngoài văn phòng dần tắt đi, sắc trời càng ngày càng tối. Tả Phán Tình chợt nhớ bảy giờ rưỡi thì cả tòa nhà sẽ tắt hết đèn.
Nhíu mày. Cất bản thiết kế đi, sau đó đi khỏi, cuối cùng liếc nhìn cửa phòng chủ tịch một cái, vẻ mặt có vài phần khó hiểu.
Cái tên kia, chẳng lẽ không cần quay về lấy di động sao?
Đi xuống lầu. Sắc trời đã tối mịt. Gió thổi qua, có phần lạnh, cô kéo thật chặt áo khoác trên người. Cất bước đi về phía trạm xe bus.
Về đến nhà, Cố Học Văn vẫn chưa về, Tả Phán Tình nhíu mày. Đột nhiên không muốn ăn uống gì cả. Đi vào trong bếp tìm một lượt.
Tùy tiện tìm chút đồ ăn để lấp đầy cái bụng, Tả Phán Tình phát hiện Cố Học Văn còn chưa về, một tin nhắn cũng không có.
Trong lòng có chút mất mác, cô biết Cố Học Văn nhất định là đang đi làm nhiệm vụ.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Không biết anh có mặc quần áo dày không nữa?
Mở tủ quần áo ra xem, từ sau khi kết hôn, tủ quần áo đã bị cô chiếm lấy hơn phân nửa. Hiện tại thì nó đã bị cô chiếm tới 2/3 rồi, quần áo của Cố Học Văn thật sự không nhiều lắm.
Tả Phán Tình đột nhiên phát hiện mình chưa từng mua quần áo cho Cố Học Văn. Mai là thứ bảy, có lẽ cô nên đi chọn vài bộ quần áo cho anh.
Thứ bảy, khi Tả Phán Tình nhìn sang bên kia giường trống trải không có dấu vết có người đã ngủ qua, cô biết cả đêm qua Cố Học Văn không về.
Thật là, làm nhiệm vụ gì mà để anh cả đêm không về chứ? Tin tức cũng không có lấy một cái?
Rời giường, dùng tốc độ nhanh nhất để sửa soạn bản thân. Cô quyết định trước tiên đi tìm Thất Thất, bảo cô ấy cùng mình đi dạo phố.
Cô chạy thẳng một mạch đến cửa hàng của Trịnh Thất Muội, nhưng sao cô lại thấy Đỗ Lợi Tân ở đây?
“Phán Tình, cậu đến rồi à?” Trên khuôn mặt kiều diễm của Trịnh Thất Muội mang theo vài phần thẹn thùng, đưa mắt nhìn Đỗ Lợi Tân, sáng sớm nay anh ấy đã đến tìm cô bảo có việc muốn nói. Còn chưa kịp nói là việc gì, thì Tả Phán Tình đã tới rồi.
“Xin chào.” Đỗ Lợi Tân đứng lên, gật đầu xem như chào hỏi Tả Phán Tình. Không ngờ Tả Phán Tình lại đột nhiên xuất hiện. Hôm nay anh đến chính là muốn nói chuyện rõ ràng với Trịnh Thất Muội. Nhưng Tả Phán Tình lại ở đây ——
“Nếu hai người có việc, vậy tôi đi trước.” Đỗ Lợi Tân định rời đi thì Tả Phán Tình lại xua tay.
“Không cần. Tôi không có việc gì cả. Tôi hẹn em họ đến xem quần áo thôi. Nếu hai người có việc thì đi đi. Tôi không sao, thật sự không có việc gì.”
Trời ạ. Đỗ Lợi Tân và Trịnh Thất Muội sao lại ở cùng một chỗ thế này? Chuyện này quả thực rất thần kỳ nha.
“Phán Tình.” Mặt Trịnh Thất Muội đỏ lên: “Thật ra cũng không có việc gì. Bọn mình ——”
“Được rồi, được rồi.” Tả Phán Tình nhìn Đỗ Lợi Tân, ánh mắt có phần uy hiếp: “Đỗ Tợi Tân, tôi nói cho anh biết, Thất Thất là bạn tốt của tôi, không cho anh bắt nạt cô ấy. Có nghe thấy không?”
“Phán Tình.” Không biết tại sao Tả Phán Tình lại biết tên của Đỗ Lợi Tân, Trịnh Thất Muội chỉ cảm thấy thực hoảng.
“Không có việc gì đâu. Cứ như vậy đi.” Tả Phán Tình cũng không dám nán lại, phất tay rời đi.
Đỗ Lợi Tân đứng ở đó, vô thức nhíu chặt hàng lông mày, thở một hơi dài. Tình hình như bây giờ, thì nói thế nào mới tốt đây? Nhìn lại vẻ mặt tràn đầy tình cảm của Trịnh Thất Muội dành ình. Anh muốn nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng đột nhiên lại có chút do dự.
“Lợi Tân. Sáng sớm anh tới tìm em có việc gì không?”
Đỗ Lợi Tân gật đầu, nhìn thấy nhân viên cửa hàng đã đến, nên chỉ chỉ ra bên ngoài: “Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện một chút đi.”
“Vâng.” Trịnh Thất Muội thực vui vẻ. Đây là lần đầu Đỗ Lợi Tân chủ động hẹn cô.
Rời khỏi cửa hàng của Trịnh Thất Muội, Tả Phán Tình còn chưa hết hồn. Hai người này làm công tác bảo mật tốt quá. Thế nào mà một chút cô cũng không nhìn ra được.
Nhưng mà Đỗ Lợi Tân có xứng với Trịnh Thất Muội không?
Sao cô cảm thấy bộ đôi này có chút kỳ lạ thế nhỉ? Rõ ràng cô thấy được trong mắt Trịnh Thất Muội có sự háo hức chờ mong. Nhưng trong ánh mắt của Đỗ Lợi Tân, hiển nhiên lại không giống với tâm tư của Trịnh Thất Muội.
Lần sau cô phải thử nói với Cố Học Văn, để anh đi cảnh cáo Đỗ Lợi Tân. Thất Thất là bạn tốt của cô, cô không muốn cô ấy bị tổn thương.
Gọi điện cho Trần Tâm Y, vừa lúc cô nàng cũng không có việc gì làm, nên rủ cô nàng đi dạo phố cùng mình.
Lúc này Tả Phán Tình mới nhớ ra, cũng lâu lắm rồi mình không liên lạc với cô em họ này . Cũng may chỗ Trần Tâm Y hẹn lại là công ty bách hóa lớn nhất thành phố C. Từ chỗ cô đi đến lại càng gần.
Vào cửa, trực tiếp đi đến cửa hàng bán trang phục nam. Lúc này cũng đã bắt đầu trưng bày nhiều mẫu trang phục thu đông.
Tả Phán Tình vào một cửa hàng, không để nhân viên bán hàng giới thiệu, cô muốn tự mình đi xem.
Ánh mắt đảo qua vài bộ quần áo treo trên móc, có một chiếc áo khoác gió màu xám thu hút ánh mắt cô, lúc vươn tay đang định lấy chiếc áo đó thì có một bàn tay khác cũng vươn đến đặt lên chiếc áo.
Động tác dừng lại một chút, ánh mắt chuyển hướng về phía chủ nhân của bàn tay kia.
Lâm Thiên Y? Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, trong một khoảng thời gian ngắn không biết phải phản ứng như thế nào.
“Xin chào.” Giọng Lâm Thiên Y rất ôn hòa, nhẹ nhàng, nghe vô cùng dễ chịu. Nếu là bình thường, Tả Phán Tình nhất định sẽ tán thưởng giọng nói dễ nghe của cô ấy, nhưng lúc này, cô không có tâm trạng như vậy.
“Xin chào.” Giọng nói có chút cứng ngắc, người phụ nữ này có ý đồ với chồng cô, cô gặp cô ấy mà vẫn vui vẻ mới là chuyện lạ đó.
“Xem ra, thẩm mỹ của chúng ta rất giống nhau.” Lâm Thiên Y cười, nụ cười đó theo Phán Tình thấy cũng có chút chướng mắt.
“Đúng là rất giống.” Tả Phán Tình hơi hơi nâng cằm: “Nhưng mà không giống.”
Ánh mắt quét một vòng trên giá. Khi nhìn thấy một chiếc áo khoác đen vàng khác, vươn tay cầm lấy: “Tôi thích cái này.”
“Vậy à?” Trong mắt Lâm Thiên Y hiện lên một ánh sáng nhu hòa, nhìn như đang khiêu khích: “Tôi nghĩ, anh ấy nhất định sẽ thích cái này hơn.”
“Tôi nghĩ bạn trai cô Lâm hẳn là sẽ thích quần áo cô tự mình chọn cho anh ấy lắm.” Tả Phán Tình cầm chiếc áo trên tay, liếc nhìn nhân viên cửa hàng một cái: “Tôi lấy cái này, số 185.”
“Vâng.” Nhân viên cửa hàng đem bộ quần áo trên tay cô treo lên, đi lấy đúng số cô vừa nói.
“Cô ơi, giúp tôi lấy cái áo này số 185, tôi mua nó.”
Người nhân viên cửa hàng nhìn thấy thái độ của hai người phụ nữ đang giương cung bạt kiếm với nhau, đột nhiên có cảm giác như là chính thất đụng với tiểu tam? Lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đem hai chiếc áo bỏ vào túi, phân biệt ra đưa cho hai người.
Tả Phán Tình cũng không nhìn Lâm Thiên Y, thanh toán tiền, mang theo quần áo định rời đi, lúc này Lâm Thiên Y lại đuổi theo, bước hai ba bước liền đuổi kịp cô.
“Cô Tả, không ngại ngồi nói chuyện với tôi một chút?”
Ngại, ngại lắm. Trong lòng Tả Phán Tình oán thầm một trận, nếu cô ta định nói chuyện cô ta và Cố Học Văn qua lại với nhau, vậy cô thực sự không có hứng nghe. Còn nữa, biết rõ cô là vợ của Cố Học Văn, còn gọi là cô Tả, người phụ nữ này có ý gì chứ?
Nhưng mà, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, bước đi chậm lại một chút, gật đầu với Lâm Thiên Y: “Được.”
Trong quán café ở tầng trệt của công ty bách hóa, hai người phụ nữ thật xinh đẹp ngồi cùng nhau, thu hút rất nhiều ánh mắt ở xung quanh. Trong quán cafe thỉnh thoảng có một vài người đàn ông liếc nhìn qua hướng này, trong lòng còn thầm tính toán làm thế nào mới có thể thuận lợi tiếp cận.
Nhưng Lâm Thiên Y và Tả Phán Tình không có chú ý tới điều này. Lâm Thiên Y vươn tay khuấy nước trong chiếc cốc: “Học Văn thích nhất là loại nước uống này.”
“Vậy sao?” Khóe miệng Tả Phán Tình giương lên, trong lòng đã có hơi mất bình tĩnh, Cố Học Văn thích uống latte? Đúng thật là cô không biết. Lúc này di động vang lên, Trần Tâm Y đã đến, hỏi cô đang ở đâu, nói cho cô ấy biết vị trí của quán cafe, bảo cô ấy đến đây tìm mình.
Ngắt điện thoại, liền nhìn thấy Lâm Thiên Y đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt phức tạp.
“Cô Lâm còn có việc gì không?”
“Tôi và Học Văn, là bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ mới phải chia tay.” Lâm Thiên Y khe khẽ thở dài: “Thật ra trong lòng Học Văn vẫn có tôi.”
“Vậy à?” Sắc mặt Tả Phán Tình rất bình tĩnh không hề gợn sóng, nhưng trong lòng lại vô cùng ghen ghét, nhìn Lâm Thiên Y khóe miệng giương lên: “Thật ra tôi cũng cảm nhận được, đàn ông lúc trẻ, căn bản không biết cái gì gọi là yêu đương, gặp được một người vừa mắt một chút, thì liền tưởng người đó là tiên nữ. Không trải qua mấy người phụ nữ, thì sao mà biết được người phụ nữ mình cần là ai, đúng không?”
Vẻ mặt Lâm Thiên Y lập tức có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy, quả thật là không trải qua sẽ không biết mình yêu dạng phụ nữ nào. Tôi cũng là sau khi đến thành phố C này mới biết được, vốn dĩ anh ấy vẫn yêu tôi.”
“Nếu yêu, vậy vì sao lại chia tay?” Tả Phán Tình không nghe nổi nữa: “Năm đó là cô đưa ra lời chia tay hay là anh ấy?”
Khóe môi Lâm Thiên Y giật giật, Tả Phán Tình lại không cho cô ta nói tiếp: “Nếu là cô, lúc trước nói chia tay, bây giờ lại hối hận cho nên mới tìm tới cửa? Nếu là anh ấy, thì tôi có thể hiểu. Phải ở bên một người phụ nữ mình không yêu, quả thật rất thống khổ. Không phải sao?”
“Cô căn bản là không hiểu anh ấy.” Lâm Thiên Y thở dài: “Hôm trước tôi mới phát hiện, thì ra Học Văn vẫn giấu ảnh chụp của tôi và anh ấy trong ví. Anh ấy căn bản là còn yêu tôi, chẳng qua là bởi vì hiểu lầm năm đó, mới làm cho anh ấy không thể ở bên tôi nữa.”
“Ảnh chụp?” Tả Phán Tình liếc cô ta làm ra vẻ thở dài, cố giữ giọng nói của mình khéo léo dịu dàng, nhưng ngữ khí lại trào phúng: “Ai biết có phải là do cô đặt vào ví tiền của Cố Học Văn hay không? Dùng thủ đoạn đơn giản như vậy, bộ cô không xem TV nhiều sao?”
“Cô ——” Lớp ngụy trang trên mặt Lâm Thiên Y bị công phá, có vài phần không cam lòng: “Học Văn thích kiểu phụ nữ yếu đuối cần che chở, cô căn bản không phải là người như vậy. Cô cần gì phải lừa mình dối người?”
“Lừa mình dối người là cô mới đúng.” Cho dù trong lòng Tả Phán Tình tức giận đùng đùng, cũng không biểu hiện ra ngoài: “Cho dù trong quá khứ anh ấy yêu cô nhiêu thế nào, thì hiện tại anh ấy đã kết hôn với tôi. Về sau người ở cùng với anh ấy cả đời, chỉ có thể là tôi.”
“Nhưng, người anh ấy yêu là tôi.” Lâm Thiên Y không tin cô ta nói nhiều như vậy, Tả Phán Tình lại có thể thờ ơ.
Tả Phán Tình định nói cái gì đó, thì nhìn thấy Trần Tâm Y đi vào quán cafe, đang đi đến hướng này, vẫy vẫy tay với cô.
“Người anh ấy yêu là ai, thì cô nói cũng không được, tôi chưa từng bắt buộc anh ấy lấy tôi. Cô có năng lực, thì làm cho anh ấy ly hôn với tôi, rồi cưới cô đi.”
“Cô.”
“Được rồi, tôi cũng không muốn nghe cô nói nữa. Cho dù Học Văn yêu ai đi nữa, thì hiện tại, cô Cố là tôi.”
Ánh mắt đảo qua ly latte trên bàn, Tả Phán Tình vô cùng tao nhã đứng lên: “Cafe sao, tôi không uống được. Tôi đang mang thai. Không thể uống cafe. Cô cứ từ từ uống đi.”
“Cô, cô có thai?” Lâm Thiên Y không thể tin được nhìn chằm chằm bụng Tả Phán Tình, nơi đó rất bằng phẳng, cái gì cũng không nhìn ra được: “Làm sao có thể chứ?”
Không riêng gì cô, Tả Phán Tình còn thấy được ánh mắt kinh ngạc của Trần Tâm Y, trong ánh mắt đó còn tràn đầy khiếp sợ, cô nở nụ cười.
“Sao lại không thể chứ?” Tả Phán Tình cảm thấy thực buồn cười: “Chúng tôi kết hôn cũng nhiều tháng rồi. Mang thai là chuyện rất bình thường mà? Cô Lâm à. Đứng trên lập trường của một người phụ nữ. Tôi khuyên cô vẫn nên mau chóng đi tìm hạnh phúc thuộc về mình đi. Tôi tin cô hiểu rõ hơn tôi. Cố gia rất coi trọng cháu trai. Cố Học Văn cũng hết mực coi trọng gia đình.”
Nói không sai, Tả Phán Tình cũng không có ý nói thêm gì nữa, mở ví lấy ra một tờ 100 tệ đặt ở trên bàn, cầm đồ của mình rời đi.
Bỏ lại Lâm Thiên Y nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng dâng lên từng đợt sóng cồn. Tả Phán Tình đã mang thai rồi sao?
Nói như vậy đúng là cô đã không còn có hy vọng? Ánh mắt nhìn chằm chằm túi quần áo mình vừa mới mua kia, đột nhiên cảm thấy vô cùng châm chọc.
“Chị, chị họ?”
Trần Tâm Y đi theo Tả Phán Tình ra khỏi quán cafe. Ánh mắt đảo qua bụng của cô: “Chị, chị có em bé?”
“Không có.” Tả Phán Tình thè lưỡi, đột nhiên có chút muốn cười: “Là chị cố ý chọc tức người phụ nữ đó thôi.”
“À à.” Trong mắt Trần Tâm Y hiện lên sự thán phục: “Chị thật lợi hại.”
Loại chuyện này cũng có thể đem ra để chỉnh người sao?
“Bình thường thôi!” Đừng chọc tới cô, cô cũng không phải là tiểu bạch thỏ, nhưng mà Cố Học Văn thì chết chắc, tự nhiên lại đem phiền toái này đến cho cô.
Thích uống latte? Còn cất giấu ảnh chụp của người phụ nữ đó nữa hả ?
Hừ. Tốt nhất đó không phải là sự thật, bằng không xem cô xử lý anh thế nào.
“Người phụ nữ kia là kẻ thứ ba hả? Không phải đâu? Làm sao anh rể lại có tiểu tam được?” Vẻ mặt Trần Tâm Y không thể tin được. Tả Phán Tình tức giận trừng mắt với cô một cái: “Nói gì thế? Anh rể của em tuyệt đối không có tiểu tam. Đừng có nghe người phụ nữ đó nói lung tung.”
“Nhưng mà cũng đúng thôi.” Trần Tâm Y tự động xem nhẹ lời nói của Tả Phán Tình, hết sức rõ ràng mà nói: “Người đàn ông có điều kiện tốt như anh rể khẳng định sẽ có rất nhiều phụ nữ thích. Chị họ a, chị phải cẩn thận đấy.”
“Hừ.” Vừa rồi Tả Phán Tình ở trước mặt Lâm Thiên Y liều mạng che giấu lòng đố kị nhưng lúc này không còn áp chế được nữa, ngoài miệng lại không chịu nhận thua: “Có thì có, anh ta có phụ nữ thích chẳng lẽ chị đây không có đàn ông thích sao? Dám tìm tiểu tam, chị sẽ cho anh ta đội một chiếc mũ xanh luôn.” (Đội mũ xanh = cắm sừng)
Trần Tâm Y trợn tròn mắt: “Chị họ, chị cũng thật nhanh nhẹn dũng mãnh nha.”
Việc này mà cũng nói được?
“Nhanh nhẹn dũng mãnh cái gì chứ? Làm phụ nữ vốn là phải như vậy.” Tả Phán Tình bên ngoài thì làm ra vẻ như mình rất hào phóng nhưng bình dấm chua trong lòng thì đã vỡ đến 7, 8 phần rồi.
Cố Học Văn ơi Cố Học Văn, lần này anh nhất định chết chắc rồi.