Truyện tranh >> Cô Dâu Bất Đắc Dĩ >>Chương 197: Trái Tim Và Cơ Thể Đàn Ông Có Thể Tách Rời Nhau

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 197: Trái Tim Và Cơ Thể Đàn Ông Có Thể Tách Rời Nhau


Edit: Phong Vũ

Beta: Wynnie

Trước kia không biết là quyển sách nào đã nói thế sao?

Trái tim và cơ thể đàn ông có thể tách rời nhau. Rõ ràng trong lòng đang nghĩ về cô gái này, lại có thể cùng cô gái khác lên giường, chẳng lẽ không đúng như vậy sao?

Còn khoa trương hơn một chút là lúc anh ở cùng cô, có thể xem cô là hình bóng của người phụ nữ khác.

Một suy nghĩ thật nhàm chán nhưng lại không thể ngăn cản được. Sắc mặt nhuốm vài phần lo lắng.

Cố Học Văn chú ý tới sự biến hóa trên mặt cô, bàn tay to ôm thật chặt lấy lưng cô, khóe miệng cong lên, không hiểu sao trong lòng lại sung sướng hẳn lên.

“Người tham gia quân ngũ như bọn anh đều tương đối thẳng thắn, người ở đâu, thì trái tim cũng ở đó.”

“Ai mà biết được? Từng làm quân nhân thì giỏi lắm sao?” Tả Phán Tình khinh thường anh, có hơi cố ý khiêu khích: “Anh có biết là hiện tại lòng người đều trở nên xấu xa, tồi tệ rồi không? Ai ai cũng thích nói một đằng làm một nẻo. Tham gia quân ngũ cũng không ngoại lệ.”

“Vậy ý em là, em cũng là loại người nói một đằng làm một nẻo sao?” Cố Học Văn lấy lời của cô chặn miệng cô: “Thân thể em thì đang ở chỗ anh còn lòng thì đang ở chỗ người đàn ông khác?”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình bị chọc tới tức lên rồi, nâng tay lên muốn đấm anh hai cái. Cố Học Văn bắt lấy tay cô, đem bàn tay nhỏ bé của cô bao bọc vào trong tay mình, cánh tay xoay lại để cô ôm lấy thắt lưng mình.

“Đừng cãi nhau nữa. Trễ rồi đó.”

“A.” Tả Phán Tình hét lên một tiếng, dùng sức đẩy Cố Học Văn ra: “Đáng ghét, đều tại anh hết đó.”

“Sao vậy?”

“Em còn việc vẫn chưa làm xong nữa.”

Tả Phán Tình đi đến ngồi xuống trước bàn làm việc. Nhìn bản vẽ thiết kế trước mặt. Cố Học Văn tiến lên, kéo cánh tay cô: “Sao vậy?”

“Ngày mai em phải nộp năm bản vẽ thiết kế.”

Tả Phán Tình buồn bực, cái tên Hiên Viên Diêu kia nhất định là cố ý mà. Làm sao có thể vẽ xong năm mẫu chỉ trong một ngày chứ?

Nhưng mà không vẽ xong, thì làm sao cô lấy lại cái khuy cài tay áo đã thiết kế tặng cho Cố Học Văn đây.

“Năm bản?” Cố Học Văn cũng không hiểu lắm về công việc của cô, không biết năm bản là nhiều hay ít, nhưng nhìn bộ dạng Tả Phán Tình rối rắm như vậy, thì biết nhiệm vụ này có phần quan trọng: “Sáng mai phải nộp sao?”

“Hở?” Tả Phán Tình ngẩn ra một cái rồi nhìn Cố Học Văn: “Uhm. Ngày mai.”

Hình như Hiên Viên Diêu cũng không nói rõ là phải nộp vào buổi sáng hay buổi tối thì phải?

“Nếu không nói là sáng hay chiều mai. Vậy sao em không để đến sáng mai rồi hẳn làm?”

Cố Học Văn nhìn đồng hồ, không muốn cô vất vả quá. Tả Phán Tình mím môi, nhìn tờ giấy trắng trên bàn.



“Thôi bỏ đi. Hôm nay em vẫn nên vẽ trước một chút.”

Cô không tự tin lắm. Năm bản vẽ có phong cách khác nhau, mà còn là trang sức dành cho nam.

Phải biết rằng, mảng này cô vẫn chưa tiếp xúc nhiều lắm. Những thiết kế trước phần nhiều nhất đều là nữ trang. Cô phất tay với Cố Học Văn: “Anh đi ngủ đi. Đừng để ý đến em.”

Tả Phán Tình là một người rất bướng bỉnh, cô nhất định phải đem sở trường của cô mà lấy lại cái khuy cài tay áo đã thiết kế cho Cố Học Văn.

Nghĩ là làm, cô ngồi xuống. Cố Học Văn không cam lòng, tiến lên ôm eo cô: “Anh nói, lúc như thế này, không phải là nên lên giường rồi sao?”

“Đừng có quậy mà.” Tả Phán Tình kéo tay anh ra, trong đầu hiện lên tài liệu về cái khuy cài tay áo.

“Em phải nghĩ ra. Năm phong cách ——”

So với nữ trang luôn thay đổi nhanh như chóng chóng, trang sức dành cho nam, nhất là âu phục đã gần trăm năm nay cơ bản không có biến hóa gì lớn. Chỉ đơn giản là thay đổi một chút ở chất vải, và chi tiết thôi.


Mà trang sức đàn ông có thể đeo, ngoài đồng hồ, thì chính là khuy, kẹp. Rất nhiều thương hiệu thời trang nam lớn, vào thời điểm đưa ra mẫu trang phục mới đều nhân đó mà đưa ra cả khuy cài tay áo.

Thậm chí còn là bản limited. Đàn ông trong xã hội thượng lưu, có một số người còn thích sưu tập khuy áo nữa.

Phong cách của khuy phải phù hợp với khí chất của bản thân người đàn ông đó. Có thể là tao nhã, dí dỏm, ngang ngược, hoặc xinh đẹp một chút cũng không sao.

Từ lúc có khuy cài tay áo đến nay, kiểu dáng của nó luôn thiên biến vạn hóa. Ngoài kiểu hình tròn và hình vuông truyền thống, bây giờ đã có rất nhiều hình dạng khác.

Tả Phán Tình nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, nghĩ đến tâm trạng của mình hôm nay.

Suy sụp, ghen ghét đố kị, sung sướng, vui vẻ. Ngọt ngào. Mỗi một loại cảm xúc, dường như đều có thể dùng để biểu đạt.

Nghĩ là làm. Tả Phán Tình cầm lấy bút vẽ.

Cố Học Văn đứng ở phía sau cô, nhìn bộ dạng chuyên chú của Tả Phán Tình. Có người nói, phụ nữ khi tập trung là xinh đẹp nhất. Anh thấy đúng là như vậy thật.

Dáng vẻ cô cúi đầu, bộ dáng hết sức chăm chú vẽ, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.

Ánh đèn trên bàn chiếu lên gương mặt cô, tô điểm cho làn da trắng nõn mịn màng, nhìn có cảm giác như hơi trong suốt.

“Tả Phán Tình?” Cố Học Văn gọi cô một tiếng, phát hiện cô không thèm để ý tới mình, anh hơi nhíu mày lại, rồi thở dài, xoay người rời đi, quyết định đi tắm rửa trước.

Cố Học Văn tắm rửa xong, cầm quyển sách lên giường đợi cô một hồi lâu, mãi mà vẫn chưa thấy bóng người .

Tôn nghiêm của người đàn ông bị tổn thương, anh lại một lần nữa vào thư phòng. Tả Phán Tình vẫn ngồi lì ở bàn, vẽ đến vô cùng chuyên tâm. Trên bàn, đầy những bản vẽ thiết kế.

Học Văn cũng không nhìn đến mấy bức vẽ này, trực tiếp bế Tả Phán Tình từ chỗ ngồi lên.

“A ——” Tả Phán Tình sợ hãi kêu một tiếng, bút vẽ trên tay rơi xuống bàn, rồi lăn xuống đất. Để mình không bị ngã, cô theo bản năng vươn tay ôm lấy tay Cố Học Văn.


“Anh làm gì vậy?”

“Khuya rồi, ngủ.”

“Em, em còn chưa vẽ xong mà.” Cô mới vẽ xong một bản, nhưng vẫn phải sửa.

“Ngày mai vẽ tiếp cũng được.” Cố Học Văn vô cùng cường thế, bế cô đi về phòng: “Em cũng không xem đã mấy giờ rồi. Ngủ.”

“Em định vẽ xong rồi mới ngủ mà.”

Tả Phán Tình giọng nói có chút hờn dỗi, chống cự cũng không mạnh mẽ lắm, ngáp một cái, cô đúng là mệt mỏi quá rồi.

“Mà nói trước nha. Em mệt rồi, buồn ngủ, không được chạm vào em đó.”

Phản ứng của Cố Học Văn là liếc cô một cái, khóe môi hơi hơi cong lên vài phần: “Em thấy có khả năng đó không?”

“Dê xòm.” Tả Phán Tình lườm anh: “Trong đầu anh ngoài chuyện đó thì còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác không hả?”

“Có thể.” Cố Học Văn đã bế cô vào phòng, đặt cô lên giường, vẻ mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Anh nghĩ, hôm nay có lẽ có thể đổi một kiểu khác.”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình vươn tay đẩy anh: “Trên người em toàn là mồ hôi, anh để em đi tắm trước một cái được không?”

“Toàn là mồ hôi?” Cố Học Văn nhếch mày, bàn tay to đưa về sau lưng cô: “Anh kiểm tra một chút, xem có thật hay không.”

“Cố Học Văn ——” Lời nói Tả Phán Tình đã bị nụ hôn của anh lấp mất, muốn nói cái gì đó lại nói không nên lời. Đối với một người đàn ông bị đói bụng cả một buổi tối mà nói, cô có phản kháng thế nào cũng là dư thừa.

Thật ra cô phản kháng cũng không dữ dội lắm, mà chủ yếu là hùa theo anh. Tả Phán Tình chưa từng giống như hôm nay, sâu sắc cảm nhận được sự tồn tại của anh. Mỗi một lần anh tiến vào, mỗi một lần anh vận động. Mỗi một lần va vào cô.

Cơ thể ở đỉnh điểm vui sướng cực độ mà run lên theo mỗi một động tác của anh. Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm chặt lấy bờ vai anh, để anh càng dán chặt vào mình hơn.

Đồng thời với thân thể đang thu dần khoảng cách, trái tim cũng tiến đến gần nhau hơn.


Lúc Tả Phán Tình thức dậy, Cố Học Văn đã không thấy đâu. Ngáp một cái, cô vẫn còn rất buồn ngủ.

Trong lòng thấy may mắn, may quá mai là thứ bảy rồi. Xong hôm nay nữa là có thể nghỉ ngơi.

Chỉ là, rửa mặt xong đi vào bếp, không thấy Cố Học Văn chuẩn bị bữa sáng ình, thè lưỡi, mang theo vài phần oán thán không thật tâm cho lắm.

“Đàn ông quả nhiên đều như vậy, có được rồi sẽ không quý trọng nữa.”

Trong lòng nghĩ như vậy, cũng biết anh có thể có nhiệm vụ rất khẩn cấp. Lấy sữa ra uống một ngụm, lạnh buốt làm cho cô có chút không quen.

Lần đầu tiên trong đời, cô hâm nóng sữa rồi mới uống.

Uống sữa thay bữa sáng. Tả Phán Tình đi vào thư phòng thu dọn mấy bức thiết kế ngày hôm qua một chút rồi đi làm.


Một ngày theo động tác không ngừng vẽ của cô mà trôi qua.

Lúc sắp tan tầm, cô rốt cuộc mới từ N bản thiết kế do mình vẽ rồi lại sửa, rồi lại sửa lấy ra năm bản cô thấy tương đối hài lòng mang lên tầng cao nhất. Vẫn là cái cô thư ký khêu gợi ngày hôm qua.

“Thiết kế Tả. Cô tìm chủ tịch à?”

“Phải.” Tả Phán Tình vội vã muốn lấy lại cái khuy cài tay áo của anh: “Tôi muốn hỏi một chút, anh ta có ở đây không?”

“Ngại quá.” Thư ký nhún vai: “Hôm nay chủ tịch không có ở đây. Anh ấy có việc phải ra ngoài rồi.”

“Ồ?” Tả Phán Tình buồn bực, Hiên Viên Diêu không ở đây, vậy làm sao cô lấy lại tác phẩm của mình được?

“Xin hỏi một chút, anh ta đại khái khi nào thì trở về?”

“Cái này tôi cũng không biết.” Thư ký lắc lắc đầu: “Anh ấy là sếp chứ có phải tôi đâu. Anh ấy đi đâu không cần phải nói với tôi.”

“Ngại quá. Tôi không có ý đó.” Tả Phán Tình xấu hổ, Hiên Viên Diêu rõ ràng nói nếu hôm nay không đem bản vẽ đến cho anh ta, thì sẽ không trả lại đồ cho cô, vậy cô phải làm sao bây giờ? Chờ hay là không đây?

“Xin hỏi cô có số điện thoại của chủ tịch không? Có thể cho tôi gọi một cú điện thoại cho anh ta không?”

“Được” Thư ký rất sảng khoái cầm điện thoại bàn lên ấn mấy con số. Rất nhanh, điện thoại đã có tín hiệu, chỉ là ——,

Trong văn phòng chủ tịch vang lên một hồi chuông di động, thư ký nhíu mày, cúp máy: “Số cô thật không may. Chủ tịch quên mang di động theo rồi.”

Tả Phán Tình muốn trợn to con mắt, là loại người nào chứ, làm ông chủ lớn mà di động cũng quên, nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là hết giờ làm việc: “Tôi đợi rồi lên lại sau vậy.”

Nếu Hiên Viên Diêu quên mang di động. Vậy nhất định sẽ trở về lấy: “Ngại quá, nếu chủ tịch về lấy di động cô có thể nói một tiếng cho tôi biết không? Hoặc là nói với anh ta là tôi có đến tìm anh ta?”

“Không thành vấn đề.” Thư ký cười cười: “Nếu anh ấy về, tôi nhất định sẽ giúp cô nói lại.”

“Cám ơn.” Tả Phán Tình gật đầu với cô ta, rồi xoay người rời khỏi đó.

Tả Phán Tình xuống dưới lầu, cửa phòng chủ tịch vào lúc này lại mở ra. Hiên Viên Diêu từ bên trong bước ra, nhìn thư ký liếc mắt một cái: “Biểu hiện không tồi, tháng sau bắt đầu cho tài vụ tăng lương thêm 10%.”

“Cám ơn chủ tịch.” Thư ký gật đầu, trong mắt có chút vui sướng: “Đây là việc tôi phải làm.”

“Ừ.” Hiên Viên Diêu quơ quơ chiếc chìa khóa xe trên tay: “Tôi đi trước, nếu thiết kế Tả có lên, thì nói, tôi có gọi điện bảo cô, sẽ về lấy di động.”

“Dạ.” Thư ký gật đầu, nhìn Hiên Viên Diêu rời đi, lúc tan tầm, Tả Phán Tình quả nhiên trở lại.

“Xin chào, chủ tịch chưa về sao?”

“Chưa.” Thư ký nhún vai, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Trước kia anh ấy luôn về lấy di động mà, sao lần này chưa thấy.”

“À.” Tả Phán Tình gật gật đầu, liếc nhìn cô thư ký một cái: “Tôi có thể ở đây chờ anh ta không?”


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 197: Trái Tim Và Cơ Thể Đàn Ông Có Thể Tách Rời Nhau