Edit: Iris
Beta: Wynnie & Phong Vũ
Vũ: Sorry, muốn post bù hai chap cơ mà không kịp, thui đành post trước một chap nhé. Mai lại có chap mới ha. Hôm nay thêm một chap bạc hà thế chân nhé. Oh Yeah!!
“Tôi là ai không quan trọng.” Người đàn ông mỉm cười nhìn người con gái trong lòng mình, hít một hơi thật sâu, một làn hương tự nhiên của con gái len vào chóp mũi, vẫn là mùi hương lần trước ở suối nước nóng anh ta đã ngửi thấy.
Nếp nhăn trên khóe môi càng thêm sâu, trong mắt lại hiện lên vài phần tà ác. Gương mặt anh ta đột nhiên tiến đến gần Tả Phán Tình thêm một chút: “Quan trọng là…, chồng của cô đang phản bội cô. Không phải sao?”
Sắc mặt Tả Phán Tình lập tức trở nên vô cùng tái nhợt. Đầu ngón tay cũng mất dần hơi ấm, lạnh lẽo và cứng đờ. Cô thậm chí còn không cảm nhận được cô đang bị người đàn ông này ôm lòng, trong đầu chỉ không ngừng nhớ lại một màn vừa trông thấy kia.
Cố Học Văn tay trong tay với người phụ nữ khác. Cơn đau nơi ngực lại một lần nữa ùa đến, cô phát hiện cô không còn sức lực để đứng vững nữa.
“Cô gái, tôi giúp cô trả thù được không?”
Người đàn ông cười đến thực tà ác. Xoay cánh tay, anh ta ôm lấy thắt lưng Tả Phán Tình: “Đi, tôi cùng cô đi vào, cho anh ta biết cô cũng không phải là người dễ trêu chọc.”
Cái, cái gì?
Tả Phán Tình còn chưa kịp phục hồi tinh thần, thì đã bị anh ta kéo đi về phía phòng tiệc.
Tim đập nhanh hơn, cô đột nhiên rất kháng cự việc đi vào gặp Cố Học Văn: “Không cần. Tôi không muốn vào đó.”
“Cô gái, dũng cảm một chút chứ.” Cánh tay của người đàn ông này rất khỏe, như gọng kìm vậy, cố chấp ôm Tả Phán đi vào trong.
“Anh buông ra, rốt cuộc anh là ai? Anh buông ra đi, anh có nghe thấy không?”
“Xuỵt ——” Người đàn ông làm một động tác bảo cô giữ im lặng, nhìn chỉ còn cánh cửa phòng tiệc chỉ còn cách mình hai bước chân: “Đừng làm ồn, phục vụ đang nhìn chúng ta kìa.”
“Anh ——” Quả thật Tả Phán Tình cảm nhận được ánh mắt tò mò của người phục vụ đứng ở cửa đang nhìn họ, cúi đầu, cô lại có ý nghĩ muốn chạy trốn: “Anh buông ra, có nghe thấy không hả?”
Giọng của cô rất thấp, mang theo vài phần xấu hổ và khó chịu. Với tình cảnh này, cô chỉ muốn một mình yên tĩnh, mà cũng không được sao?
Người đàn ông giữ tay cô lại, khóe môi lại giơ lên, cười cười tùy tiện nói thẳng: “Chồng cô chắc là vẫn chưa thấy hình tượng hôm nay của cô đúng không? Đi cho anh ta ngạc nhiên một chút, thấy thế nào?”
Tả Phán Tình nói không nên lời. Bây giờ đầu óc của cô vô cùng rối rắm, cô không có cách nào suy nghĩ được.
Mơ hồ nhớ đến hình ảnh hơn nửa năm trước, cô nhìn thấy Chương Kiến Nguyên và Lý Mỹ Bình ở với nhau, lúc ấy ngoại trừ phẫn nộ, chỉ có không cam lòng.
Không hề có một chút đau lòng, khổ sở gì cả.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Cố Học Văn ở bên người phụ nữ kia mà cô hoàn toàn không có cách nào phản ứng được. Dường như cơ thể đã không còn là của mình, ý thức cũng không phải của mình nữa.
Cảm xúc không thể khống chế này cũng không phải là của mình nữa. Cô rất đau, rất rối, rất khó chịu. Trong lòng dường như đã hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng cô không muốn đối mặt.
Cả người run lên từng hồi. Người đàn ông bên cạnh dường như cũng cảm giác được sự run rẩy của cô, vỗ vỗ bả vai cô.
“Không sao, ở lại báo thù rồi về.”
Là sao? Tả Phán Tình còn không hiểu, thì cả người đã bị người đàn ông mang vào đại sảnh.
So với vừa rồi, những ánh mắt chú ý vào cô cũng không hề ít đi mà thậm chí còn nhiều hơn. Tim lại một lần nữa đập loạn xạ, vào lúc này người đàn ông lại quay đầu, cúi xuống gần bên tai cô.
“Bình tĩnh một chút, hôm nay cô rất đẹp.” Tuyệt đối có thể làm điên đảo chúng sinh.
“Anh, rốt cuộc anh là ai?”
Giọng Tả Phán Tình vô cùng nhẹ, cả người cô không còn chút sức lực nào, hơn phân nửa trọng tâm là dựa vào người đàn ông này. Tư thế của hai người thoạt nhìn vô cùng thân mật.
Nhưng cô không chú ý tới điểm này, bởi vì cô mẫn cảm cảm thấy, một luồng ánh mắt hung ác đang hướng thẳng đến mình.
Đưa mắt nhìn lại, liền nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và không thể tin được của Cố Học Văn. Còn người phụ nữa lúc nãy kia thì như con chim nhỏ nép vào bên người anh, giống như một đôi tình nhân vậy.
Trong lòng lại một lần nữa co rút đau đớn, tê liệt, cô bắt đầu có cảm giác không thở nổi, cảm xúc phải đè nén kia làm cho bước đi của cô khựng lại một chút, thậm chí cô còn không nghe thấy người đàn ông bên cạnh đang dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được mà nói với cô.
“Tên tôi là Devil. Nhớ kỹ tên của tôi.”
“Cái gì?” Tả Phán Tình quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên mặt tuấn mỹ của anh ta, vừa rồi hình như cô nghe thấy anh ta nói ——
“Tên tôi là Devil.”
Devil cười đến hết sức vô hại, ánh mắt rời khỏi Phán Tình, quay đầu lại nhìn Cố Học Văn, rồi lại thản nhiên đảo tầm mắt qua, nhìn thấy Cố Học Văn đang đứng chung một chỗ với người phụ nữ kia, thì khóe miệng lại nhếch lên.
Devil?
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, ác ma sao?
Loại người nào lại chọn ình một cái tên tiếng Anh như vậy. Nhất thời ngớ người, thậm chí cô không chú ý tới phía trước có người đang cất bước đi về phía cô.
Xoay người, trước mặt đột nhiên xuất hiện bóng người dọa cô nhảy dựng lên, không phải Cố Học Văn. Mà là Tống Thần Vân. Ánh mắt lại không ý thức nhìn về phía Cố Học Văn.
Anh nghiêng người, hai tay đặt trên eo người phụ nữ kia, động tác vô cùng thân mật như vậy làm cho vẻ mặt của cô cứng ngắc lạnh như băng.
“Chào anh.” Tống Thần Vân mở miệng, không phải nói với Tả Phán Tình, mà vươn tay với người đàn ông kia, vẻ mặt mang theo vài phần khiêu khích: “Tôi muốn hỏi một chút, anh có thiệp mời không?”
Thân là chủ nhân bữa tiệc mà lại mở miệng hỏi vấn đề không có chút lễ độ như vậy thì nhất định rất mất phong độ. Nhưng Tống Thần Vân cũng không thể lo nhiều đến thế.
Người đàn ông này, cả người tỏa ra mùi nguy hiểm, nhưng tại sao hắn ta lại đi cùng Tả Phán Tình vào đây? Hắn ta có ý gì? Tả Phán Tình có ý gì?
Khóe môi Devil nở nụ cười mang theo vài phần nghiền ngẫm. Ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Tống Thần Vân, lại nhìn cách đó không xa Cố Học Văn đang cùng người phụ nữ khác dính chặt vào nhau.
Tao nhã nâng tay, lấy từ túi áo vest ra một tấm card màu vàng.
“Thiệp mời của tôi đây.”
Tống Thần Vân nhận lấy thản nhiên nhìn lướt qua: “Anh là ông chủ của Sansei ——”
“Anh cũng có thể gọi tên tiếng Anh của tôi, Devil.” Devil thực lễ phép vươn tay ra: “Chúc mừng khai trương.”
Devil? Ác ma? Tống Thần Vân sửng sốt một chút, chưa đưa tay ra bắt tay với hắn, mà đem ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình.
Cô căn bản không nhìn bên này, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào Cố Học Văn. Nhìn theo tầm mắt của cô, thì phát hiện Cố Học Văn và Lâm Thiên Y đang ôm nhau.
Anh đột nhiên liền hiểu được, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tả Phán Tình: “Chị dâu, sự tình không phải như chị nghĩ đâu.”
Devil không bởi vì anh thất lễ mà tức giận. Tao nhã đưa tay ra một lần nữa đặt lên vai Tả Phán Tình, trong mắt có mười phần ý muốn khiêu khích.
Tống Thần Vân thân là một người đứng xem, lúc này cũng cảm thấy nguy hiểm.
Người đàn ông này, tuy là cấp trên của Tả Phán Tình, nhưng ánh mắt âm trầm đen tối như vô tận không gì sánh bằng kia lại có vẻ u ám. Hắn có ý đồ với Tả Phán Tình. Đây thật sự là chuyện rõ ràng như ban ngày.
Thân là bạn tốt của Cố Học Văn, anh có nghĩa vụ thay anh ấy giải thích một chút.
Tả Phán Tình bất động, cũng không động đậy gì, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Cố Học Văn. Ánh mắt chỉ một màu lạnh như băng.
Lúc này âm nhạc lại đúng lúc vang lên. Giọng nam trầm dễ nghe của Devil vang lên bên tai cô.
“Tôi thích ca khúc này, đến đây đi, chúng ta cùng khiêu vũ.”
Tả Phán Tình không có cảm giác, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cố Học Văn, anh cúi đầu, không biết đang nói gì với người phụ nữ kia, vẻ mặt có chút sốt ruột. Có phần dịu dàng.
Anh vội cái gì chứ? Vội vã giải thích với người phụ nữ ấy sao?
Ánh mắt của anh dịu dàng bao nhiêu, thì trong lòng cô lại đau đớn bấy nhiêu, cô nhớ, anh cũng đã từng dùng ánh mắt đó nhìn mình. Lúc nằm trên giường, sau mỗi lần thân mật.
Cô vẫn cho rằng, đó là nhằm vào cô. Nhưng không có nghĩ tới, có lẽ bản tính của anh chính là như vậy. Đối gì phụ nữ đều rất dịu dàng.
Điệu nhạc tuôn trào khắp đại sảnh tiệc rượu, khách mời đều tự tìm bạn nhảy bắt đầu ra khiêu vũ.
Người cô cũng bị người ta xoay vòng vòng vài cái rồi kéo vào giữa sàn nhảy của tiệc rượu. Cô không cảm giác được, chỉ nghĩ đến Cố Học Văn, sao anh lại có thể như vậy?
Anh thấy em đến đây, liền nóng vội giải thích với người phụ nữ kia sao?
Anh giải thích cái gì chứ?
Ý thức mờ mịt, thân thể cứng ngắc, cô đang làm cái gì cô cũng không biết, cảm giác như tim bị người ta khoét một lỗ to, máu chảy đầm đìa đau không thể chịu được. Cô không phát ra được tiếng nào, cũng không nghe thấy được những tiếng động chung quanh.
Devil nhìn sắc mặt của Tả Phán Tình, một tay ôm thắt lưng của cô: “Trong lòng rất đau? Rất khó chịu?”
Đau? Khó chịu? Đương nhiên rồi.
Trên thế giới này không có người phụ nữ nào nhìn thấy chồng mình ở cùng một người phụ nữ khác mà có thể bình tĩnh không quan tâm cả.
Cô cũng không thể làm được điều đó.
“Vậy có muốn dạy dỗ anh ta một chút không?”
Cái gì?
Tả Phán Tình ngẩng đầu, chưa kịp phản ứng, thì bàn tay người đàn ông đã hướng về phía eo cô. Hơi hơi dùng lực một chút, đầu cúi xuống, chuẩn bị hôn lên môi Tả Phán Tình.
Lúc này người cô bị người khác giằng rathật mạnh. Cố Học Văn đem người cô kéo vào lồng ngực anh, hai người đứng chung một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Devil.
Hai tay nắm chặt thành quyền, dường như giây tiếp theo, sẽ đấm vào mặt anh ta vậy.
“Đội trưởng Cố.” Devil cười đến thực sáng lạn, hai tay tao nhã khoanh ở trước ngực, trong mắt rõ ràng hàm chứa ý khiêu khích: “Hình như anh đang tranh bạn nhảy của tôi.”
“Cô ấy là vợ của tôi.”
“A?” Vẻ mặt Devil tỏ vẻ hiểu ra, ánh mắt lại thản nhiên đảo qua Lâm Thiên Y vẻ mặt ai oán, mất mát, đau lòng, chua xót đứng cách bọn họ không xa: “Cô ấy là vợ của anh, vậy cô gái kia thì sao?”
“Bạn.” Cố Học Văn cho rằng không cần phải giải thích với người đàn ông này, những lời này, là anh muốn nói cho Tả Phán Tình nghe.
Nhưng Tả Phán Tình không có nghe thấy, ngơ ngác nhìn Cố Học Văn, anh lại đây làm gì? Không phải anh phải theo bên canh mỹ nhân kia sao? Không phải anh hối hận đấy chứ?
Hối hận vì đã cưới cô, vậy anh còn muốn lại đây làm gì?
Devil nhếch miệng, trong mắt vẫn là sự khiêu khích sâu sắc: “A, đã hiểu. Có thể đưa bạn tham gia tiệc rượu. Nhưng lại không thể đưa bà xã đến. Tôi hiểu rồi.”
Lời nói, chỉ một câu thôi, mà đã vô cùng hiệu quả. Tả Phán Tình bởi vì câu nói này mà cả người cứng đờ, xoay người nhìn Cố Học Văn.
Lúc này xung quanh sàn nhảy, ai cũng đều hướng ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Tả Phán Tình lập tức trở thành tiêu điểm bị mọi người nhìn chăm chú. Cô không cảm nhận được những ánh mắt này, chỉ nhìn Cố Học Văn, thấy anh cũng đang nhìn mình, định mở miệng giải thích.
Cô lại đột nhiên vươn tay dùng sức đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh, trong mắt có thất vọng, có phẫn nộ, có ghê tởm, còn có rất nhiều rất nhiều cảm xúc khác nữa, cuối cùng xoay người, cũng không quay đầu lại hướng phía cửa mà chạy ra.
Trong mắt Devil hiện lên một tia thở dài. Tả Phán Tình xem nhẹ người đồng hành tốt nhất như anh ta rồi, đó thật sự là tổn thất của cô nha.
Đang định nhấc chân đuổi theo, thì lại bị Cố Học Văn dùng sức kéo lại, anh nhìn chằm chằm vào mặt Devil, giọng nói mang theo vài phần uy hiếp: “Cách xa cô ấy một chút.”
Anh không biết người đàn ông này từ đâu đến, nhưng anh cảm giác được sự nguy hiểm của anh ta. Người đàn ông trước mắt này tuyệt đối không phải là hạng người hời hợt, nhìn khí thế toát ra trên người anh ta thì biết.
Cảnh cáo xong, buông vạt áo anh ta ra, anh nhanh chóng đuổi theo hướng Tả Phán Tình vừa chạy.
Sau khi anh đi, dường như Devil cũng không có việc gì nữa bình tĩnh chỉnh lại quần áo. Khóe môi giơ lên một nụ cười vô hại, không để ý tới những tiếng hô nhỏ của các cô gái chung quanh, xoay người tao nhã cất bước rời đi.
Hồ Nhất Dân, Trầm Thành, Đỗ Lợi Tân lúc này cùng nhau đi tới trước mặt Tống Thần Vân, cùng nhau nhìn anh: “Hắn ta là ai vậy?”
Từ khi nào thì Tống Thần Vân lại quen một người đàn ông nguy hiểm như vậy.
“Chủ tịch của Sansei, cũng là ông chủ của Tả Phán Tình.”
“Cái gì?” Hồ Nhất Dân mở to hai mắt nhìn: “Người đàn ông này rõ ràng là có vấn đề, sẽ không đào góc tường* nhà người khác chứ?”
Tống Thần Vân không nói gì, ánh mắt nhìn về phía ba người kia: “Ở thành phố C, các cậu có ai đã nghe nói có họ Hiên Viên chưa?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt lắc lắc đầu: “Hình như là chưa từng nghe thấy dòng họ danh môn vọng tộc nào có họ là Hiên Viên?”
Ít nhất ở thành phố C đúng thật là chưa từng nghe qua. Vẻ mặt Tống Thần Vân nghiêm túc, nhìn về phía Đỗ Lợi Tân, vươn tay đưa ra tấm card màu vàng kia cho Đỗ Lợi Tân.
“Nhiệm vụ này giao cho cậu. Điều tra rõ lai lịch của người đàn ông này. Tôi hoài nghi hắn có ý đồ với Tả Phán Tình.”
Đỗ Lợi Tân nhận tấm card, nhìn thoáng qua sau đó cất vào trong túi, vẻ mặt cũng không nghiêm túc như những người khác: “Việc này, hẳn là phải xem Tả Phán Tình thế nào? Nếu như lòng cô ấy đối với Học Văn đủ kiên định, thì tôi nghĩ cho dù có người đàn ông vĩ đại xuất hiện cũng không thể dao động được đúng không?”
Mấy người đàn ông khẽ giật mình, cuối cùng cùng nhau nhìn về phía Đỗ Lợi Tân: “Tiểu tử cậu từ khi nào thì trở nên triết lý như vậy hả?”
Đỗ Lợi Tân không nói gì, trong đầu hiện lên khuôn mặt Cố Học Mai. Trong lòng có cô, tất cả những người phụ nữ khác anh đều không để vào trong mắt.
Đây là tình yêu. Nếu Tả Phán Tình yêu Cố Học Văn, dù cho có bao nhiêu người đàn ông xuất hiện, thì tình cảm của cô ấy cũng sẽ không thay đổi.
Mấy người đàn ông đều trầm mặc, lập tức quên mất Lâm Thiên Y đứng ở phía sau cách đó không xa, đã nghe thấy toàn bộ lời của mọi người. Thân hình mảnh khảnh vô lực dựa vào một bên vách tường.
Còn có mắt cá chân chưa khỏi hẳn đang lâm râm đau. Nhưng cô dường như không thấy, chỉ nghĩ đến việc Cố Học Văn đã bỏ cô ở đây, mà đuổi theo Tả Phán Tình.
Cô biết, giữa bọn họ đã chấm dứt. Nhưng không ngờ, Cố Học Văn ngay cả một cái kết đẹp cũng không cho cô.
Thậm chí anh cũng không hoàn thành lời hứa, anh đã đồng ý sẽ cùng cô khiêu vũ mà ——
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt diễm lệ, là Kiều Tâm Uyển. Chị ta đứng ở bên cạnh, mọi chuyện từ đầu đến cuối chị ta đều nhìn thấy cả, ánh mắt thản nhiên đảo qua sự bi thương trong mắt Lâm Thiên Y.
“Nếu biết rõ là không có khả năng vì sao còn muốn tiến tới? Cậu ta đã kết hôn rồi. Gia cảnh của Cố gia, không có khả năng cho cậu ta ly hôn để cưới cô. Cô cần gì phải như vậy?”
Lâm Thiên Y cũng không cảm kích, trong lòng vô cùng đau đớn không có chỗ phát tiết, cô ngẩng đầu trừng mắt với Kiều Tâm Uyển, đem lời khuyên bảo của chị ta trở thành châm chọc: “Tôi không giống chị, biết dùng thủ đoạn đê tiện.”
Sắc mặt Kiều Tâm Uyển rất khó coi, chuyện năm đó rât ầm ĩ, rất nhiều người biết. Nhưng thế thì sao?
“Phải là tôi dùng thủ đoạn đê tiện, nhưng ít nhất bây giờ tôi cũng là danh chính ngôn thuận làm cô Cố, còn cô, cái gì cũng không phải”
“Đúng vậy. Chúc chị ôm cái đắc ý này cho đến lúc chết ——”
“Tôi đương nhiên là đắc ý rồi. Tôi cũng chúc cô ôm tình yêu của cô với Cố Học Văn mà sống cô độc suốt quãng đời còn lại.” (Wyn: bravo, bravo Kiều tỷ, em biết mà, em biết tỷ là người tốt mà!)
“Chị ——”