Edit: Iris
Beta: Wynnie & Phong Vũ
Tả Phán Tình vẫn còn mơ mơ màng màng sau giấc ngủ, mở to mắt nhìn thấy ba mẹ mình thì gọi một tiếng. Đột nhiên không phòng bị đã phải ăn một cái tát. Cái tát này làm cô nổ cả đom đóm mắt.
Nhịn cả một buổi tối, đến một giọt nước cũng chưa có uống, nào có sức để chịu cái tát này chứ? Cả người yếu ớt ngã lại lên giường, mặt cũng lập tức sưng lên.
“Ba?”
Đã xảy ra chuyện gì? Cô không hiểu, cố gắng gượng ngồi dậy, Cố Học Văn mau chóng vươn tay nâng cô dậy, nhìn lại khuôn mặt còn đang tức giận của Tả Chính Cương. Vươn tay ngăn ông lại.
“Ba. Có chuyện gì thì từ từ nói, Phán Tình còn đang bị bệnh mà.”
“Bị bệnh?” Tả Chính Cương chưa bao giờ tức giận đến vậy, cho dù là lúc Tả Phán Tình có hiểu lầm quan hệ của ông và Ôn Tuyết Phượng, cũng không làm ông tức như thế này.
Vươn tay chỉ vào Tả Phán Tình, vẻ mặt vô cùng căm phẫn: “Tả Phán Tình, giỏi thật, mày đúng là giỏi mà. Ba nuôi mày lớn đến từng này, là để ày đi làm chuyện phạm pháp hả?”
Sắc mặt Tả Phán Tình lập tức trở nên trắng bệch, nhìn vẻ mặt tức giận của Tả Chính Cương, thế nhưng một câu cô cũng không nói nên lời.
Ôn Tuyết Phượng đau lòng nhìn con gái, cái tát đầu tiên bà không kịp ngăn cản, cho nên lần này bà không thể để cho Tả Chính Cương tiếp tục đánh nữa, kéo tay ông, vẻ mặt đau lòng nhìn con gái một bên mặt tái nhợt một bên thì đang sưng đỏ lên.
“Ông làm cái gì vậy? Phán Tình nó không biết. Nó cũng không phải cố ý.”
“Không cố ý?” Tả Chính Cương gật đầu, trên mặt còn chưa nguôi tức giận: “Nó biết rõ người đàn bà kia không phải là người tốt, lại còn muốn đi gặp cô ta. Mày bị ma xui quỷ khiến hả? Lại đi nghe lời của người đàn bà đó nữa chứ? Mày có nghĩ đến ba mẹ mày không hả? Mày đi gặp cô ta, đi giúp cô ta, cô ta đã ày lợi ích gì hả? Cô ta ày bao nhiêu tiền rồi? Mày nói đi.”
“Ba. Con không có. Con không có.” Tả Phán Tình ngủ một ngày một đêm, giọng nói cũng bị khàn khàn, nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Tả Chính Cương, ngay cả khóc cô cũng không dám, nhưng trong mắt lệ đã vòng quanh chỉ trực rơi xuống, vẻ mặt khẩn trương nhìn Tả Chính Cương giải thích: “Con không có. Con không có lấy tiền của bà ta.”
“Mày không lấy tiền của cô ta? Vậy thì đêm hôm qua mày đến đó làm gì? Mày là con nhà đàng hoàng, không có việc gì lại chạy đến khách sạn làm gì? Mày không sợ nguy hiểm à? Không sợ gặp chuyện không may hả? Cho dù mày không nghĩ ình, thì sao lại không nghĩ cho ba mẹ hả? Hay là Tả gia chúng ta không cần mặt mũi nữa? Sao mày cũng không nghĩ cho Học Văn? Nó cưới một người vợ như mày? Mày bảo nó phải làm sao để đối mặt với đồng nghiệp hả? Làm sao đối mặt với cấp trên? Mày nói đi.”
Tả Phán Tình nói không ra lời, cô đã rất hối hận: “Con không biết, con xin lỗi, xin lỗi ——”
Cố Học Văn đỡ bả vai của cô, nhìn vẻ mặt vô cùng tức giận của Tả Chính Cương, lại nhìn sang bên mặt đang sưng đỏ của Tả Phán Tình, trong lòng lại có một trận không đành lòng.
Lễ phép nói : “Ba. Trước tiên ba đừng trách cứ Phán Tình, con tin cô ấy tuyệt đối không biết làm chuyện trái pháp luật đâu.”
“Nó đã làm rồi.” Cho dù là Tả Phán Tình cố ý hay vô tình, thì cô cũng đã làm rồi.
Cố Học Văn nhìn thấy sự kích động của hai người lớn, trong lòng thầm thở dài, có lẽ gọi Ôn Tuyết Phượng tới chăm sóc Tả Phán Tình là một quyết định sai lầm: “Ba mẹ. Thời gian không còn sớm nữa, hai ngươi cũng mệt mỏi rồi, hai người về nghỉ ngơi trước đi. Con có lời muốn nói với cô ấy.”
Lúc này màn đêm đã bắt đầu buông xuống, thời gian cũng không còn sớm. Thời hạn giam giữ Ôn Tuyết Kiều một ngày cũng sắp hết rồi. Anh phải nhanh chóng tìm ra chứng cớ.
“Nhưng ——” Ôn Tuyết Phượng có phần lo lắng: “Chuyện Phán Tình làm hôm qua, có thể có ảnh hưởng gì không? Nó có phải ngồi tù không? Con ngàn vạn lần đừng để cho nó phải ngồi tù nhé.”
“Mẹ. Con biết.” Trước tiên không nói đến Tả Phán Tình là vợ của anh, chuyện cô vô tội, Cố Học Văn hoàn toàn tin điều này.
Ôn Tuyết Phượng gật đầu, tuy rằng vẻ mặt không thể buông lỏng, nhưng Cố Học Văn đã nói như vậy, bà cũng chỉ có thể tin tưởng anh: “Học Văn, xin con giúp nó.”
“Hừ.” Tả Chính Cương vẫn kích động như cũ, vươn tay chỉ vào Tả Phán Tình: “Tả Phán Tình, ba nói ày biết, lần này nếu không có Học Văn, mày nhất định là chết chắc. Lần sau làm việc gì đều phải dùng đầu óc mà nghĩ một chút, nếu không ngay cả mày chết thế nào cũng không biết.”
“Được rồi.” Ôn Tuyết Phượng nhìn bộ dáng của con gái, thật sự là đau lòng, lôi kéo Tả Chính Cương rời khỏi đây: “Ông đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Con gái đã biết sai rồi. Ông đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.”
Không thấy con gái đã rất áy náy rất khó chịu rồi sao?
“Hừ.” Tả Chính Cương ‘hừ’ lạnh một tiếng, giận dữ xoay người rời đi. Ôn Tuyết Phượng nhìn Phán Tình, vươn tay vỗ vỗ bả vai cô, trong lòng thật ra cũng có chút bất đắc dĩ.
“Phán Tình, con nghỉ ngơi đi. Mai mẹ lại đến thăm con.”
Lúc này Tả Phán Tình chỉ có thể gật đầu, cái gì cũng không thể nói, không thể làm. Nhìn ba mẹ rời đi. Phòng bệnh chỉ còn lại cô và Cố Học Văn. Cô cảm thấy mệt.
Thả người nằm lại trên giường định ngủ tiếp. Thì tay bị Cố Học Văn giữ không cho cô ngủ: “Tả Phán Tình, em đừng ngủ vội. Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Tả Phán Tình ngẩng đầu, nhìn lại ánh mắt bình tĩnh của Cố Học Văn, vẻ mặt có phần cầu xin: “Anh còn muốn hỏi cái gì ? Không phải anh biết hết rồi sao? Anh cũng đem mọi chuyện nói cho ba mẹ em biết rồi mà. Cố Học Văn, em thật sự sai rồi. Em biết tôi đã làm sai rồi. Thế đã được chưa? Lần sau em không dám nữa. Anh có thể buông tha cho em được không? Cho em nghỉ ngơi đi được chứ? Bây giờ em thực sự rất mệt. Mệt đến chết được.”
“Anh biết em mệt.” Vẻ mặt Cố Học Văn nghiêm túc: “Nhưng cho dù em có mệt cũng phải đem mọi chuyện nói thật rõ ràng.”
“Là có ý gì?”
“Ngày hôm qua, toàn bộ đồng đội của anh đều thấy em mang tiền đến khách sạn, tất cả mọi người đều biết trên vali kia có dấu vân tay của em. Hiện tại số tiền kia đã nộp lên trên, nhưng không ai có thể giải thích rõ ràng số tiền ấy từ đâu mà ra, anh cũng không thể. Tả Phán Tình, em vẫn chưa hiểu sao? Bây giờ em không thoát được có liên quan. Cấp trên của anh tình nghi em đã biết cái đêm qua em giao dịch chính là ma túy. Muốn anh bắt em về thẩm vấn. Bây giờ em có biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng rồi chứ?”
Tả Phán Tình kinh ngạc nhìn Cố Học Văn, nửa ngày mới tiêu hóa nổi những lời anh nói: “Anh có ý gì? Ý của anh là hôm qua em đã biết rõ thứ đó là ma túy, là em cố ý đi giao dịch?”
“Không phải ý của anh, mà là ý của cấp trên.” Cố Học Văn nhìn khuôn mặt cô: “Em hiểu chưa? Bây giờ em không thể ngủ, em hãy đem mọi chuyện ngày hôm qua nói rõ ràng đi. Anh chỉ có thời gian ba ngày thôi, để tìm chứng cớ chứng minh em trong sạch, sau đó bắt Ôn Tuyết Kiều vào tù.”
Người phụ nữ ác độc như vậy, anh thật sự không ngại cho bà ta biết. Cái gì gọi là đau khổ.
Người Tả Phán Tình yếu ớt nằm ở trên giường, nhìn lên trên trần nhà, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc: “Ý của anh là, em sẽ ngồi tù?”
“Nếu em không thể chứng minh em trong sạch thì đúng vậy.”
Tuy rằng đã bị anh ngăn lại, nhưng vẫn là tránh không thoát. Số tiền đó chính là chứng cớ. Trên chiếc vali có dấu vân tay của Tả Phán Tình chính là chứng cớ. Tất cả mọi bằng chứng đều nhằm vào hướng tình nghi Tả Phán Tình buôn lậu ma túy.
Tả Phán Tình muốn cười, cũng cười không nổi. Muốn khóc, lại khóc không xong. Ngơ ngác nhìn Cố Học Văn: “Em, không phải mọi chuyện em đã nói hết với anh rồi sao?”
“Không đủ.” Cố Học Văn lắc đầu: “Anh phải biết toàn bộ mọi chuyện dù là chi tiết nhỏ nhất. Trong khoảng thời gian anh không ở nhà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao em lại đi giúp Ôn Tuyết Kiều, nói cho anh biết.”
Vẻ mặt Tả Phán Tình mờ mịt, không biết phải nói từ đâu. Cô không nói, Cố Học Văn cũng không thúc giục cô. Rót một ly nước ấm, giúp cô ngồi dậy.
“Uống nước đi, giọng của em khàn hết cả rồi.”
Một hơi uống sạch, cảm giác cơ thể thư thái hơn một chút, Tả Phán Tình bắt đầu nói. Bắt đầu từ ngày Ôn Tuyết Kiều xuất hiện, đến khi bà ta ở trong bệnh viện bị chẩn đoán là mắc bệnh ung thư, rồi đến lúc cô đồng tình với Ôn Tuyết Kiều.
“Đêm qua, bà ta không có bảo em mang tiền đi. Là tự em muốn đi.” Lúc này Tả Phán Tình thật sự đã biết, cái gì gọi là lòng đã nguội lạnh: “Bà ta đi cũng không vững, lại nói không muốn thiếu nợ tiền bạc với gã đàn ông kia, em nhìn không vừa mắt chút nào, nên đã chủ động đáp ứng bà ta, mang tiền đi thay.”
Cầm lấy tay Cố Học Văn, ánh mắt của cô vô cùng lạnh nhạt, cùng một chút sắc lạnh: “Nói cho em biết, bà ta không phải người sinh ra em đúng không? Bà ta không phải mẹ ruột của em đúng không? Không có người mẹ nào lại hại con ruột của mình cả. Không có.”
“Phán Tình.” Cố Học Văn không biết nên nói gì mới đúng: “Hôm nay Ôn Tuyết Kiều đã bị bọn anh bắt đến sở cảnh sát. Bà ta nói, toàn bộ chuyện này bà ta không biết gì cả. Đều là do em liên hệ, em là người biết rõ mọi chuyện.”
“Em biết mọi chuyện?” Trong lòng cô đã hiểu rất rõ Ôn Tuyết Kiều là loại người như thế nào. Nhưng Tả Phán Tình vẫn cảm thấy mình thật sự rất ngu. Rất ngốc. Thật sự là đần độn.
Cố Học Văn trầm mặc, anh tin tưởng Tả Phán Tình, nhưng không có nghĩa là người khác cũng tin tưởng.
“Cố Học Văn, anh nói thật cho em biết, em phải ngồi tù bao lâu?” Tả Phán Tình nhìn thấy sắc mặt anh âm trầm, thế nhưng cô lại có chút muốn cười: “Hoặc là căn bản không phải ngồi tù, mà là trực tiếp tử hình?”
“Em sẽ không chết.” Cố Học Văn nắm tay cô. Giao dịch dù sao cũng không thành. Mặc dù có nghi ngờ, nhưng cũng không có chứng cớ.
Nghe được những lời nói an ủi của anh, Tả Phán Tình lại không thấy thoải mái hơn chút nào, mà ngược lại tâm tình còn xấu hơn. Cho dù không chết, nhưng cũng phải ngồi tù vài năm, đến lúc ra tù không biết cô sẽ biến thành bộ dạng gì đây?
Khoảnh khắc không thể biết trước số phận của chính mình luôn làm cho người ta cảm thấy chán nản.
Nhìn Cố Học Văn đang nắm chặt tay mình, đột nhiên cô vươn tay ôm lấy thắt lưng anh: “Cố Học Văn, em ngốc quá phải không?”
Cố Học Văn trầm mặc, ngốc sao? Tả Phán Tình tuyệt đối không ngốc. Chỉ là cô ấy quá đơn giản mà thôi. Cô tin tưởng ai cũng có bản tính lương thiện, nghĩ thế giới này rất yên bình.
Và quan trong hơn cả là, Ôn Tuyết Kiều lại lợi dụng sự đồng tình của cô. Người đàn bà đó, thật sự là đáng chết.
Trùm ma túy lớn không ai có nhân tính, giống như anh trai của Chu Thất Thành vậy, hắn ta có thể mổ bụng người khác ném trước cửa cục cảnh sát. Nội gián bị hắn ta bắt được, thường chỉ có đường chết, mà thê thảm hơn chính là trước khi chết, phải trải qua đủ loại thống khổ muốn sống không được, muốn chết không xong.
Cái loại tội ác này, là tất cả mọi người biết đến. Cho dù nghe đáng sợ, nhưng thời gian lâu dần, cũng tập mãi thành thói quen. Giống như người đàn bà Ôn Tuyết Kiều vậy. Vậy mà có thể lợi dụng chính con gái ruột của mình. Thật sự là quá ghê tởm.
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình đem mặt dựa sát vào ngực anh. Hơi ấm của anh, làm cho trong lòng cô rất lưu luyến, nếu cô có việc gì ——
“Nếu em phải ngồi tù, vậy chúng ta ly hôn đi.” Với điều kiện của anh ấy, thì rất dễ tìm được một người con gái tốt.
“Em nói linh tinh gì thế?”
Cố Học Văn nhíu mày, cũng không vui khi nghe những lời này: “Anh nói rồi, người của Cố gia sẽ không ly hôn.”
“Nhưng, em không xứng với anh.” Tả Phán Tình lần đầu tiên hiểu được sự chênh lệch giữa mình và Cố Học Văn: “Chẳng lẽ, anh không có cảm giác như vậy sao? Cố Học Văn, em luôn kích động, lại rất tùy hứng. Vừa hay tự chuốc lấy phiền toái. Anh cứ một lần rồi lại một lần giúp em giải quyết. Anh không thấy mệt sao? Không thấy phiền sao? Em có thể ỷ lại vào anh bao lâu? Anh có năng lực giúp em bao lâu? Cố Học Văn, chẳng lẽ tất cả anh đều không nghĩ đến sao?”