Truyện tranh >> Cô Dâu Bất Đắc Dĩ >>Chương 176: Dựa Vào Cái Gì Chứ?

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 176: Dựa Vào Cái Gì Chứ?


Edit: Iris

Beta: Wynnie & Phong Vũ

Thân hình cao lớn của Cố Học Văn lúc này tản ra một khí thế mạnh mẽ. Những ngọn đèn vàng trên hành lang đang hắt vào mặt anh, càng làm tăng thêm vẻ ngoài lạnh lẽo băng giá.

Lúc này anh đã cất bước tới gần hai người, ánh mắt dữ tợn như một con sói, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tả Phán Tình.

Thân thể co rúm lại, trong lòng cảm thấy sợ hãi đến tột cùng, cô theo bản năng đứng lùi sang bên cạnh. Mà vừa vặn lại là vị trí Kỷ Vân Triển đang đứng.

Thân thể hai người tựa vào nhau. Lúc này đôi mắt sắc bén như chim ưng của Cố Học Văn từ từ trở nên băng giá hơn. Ánh mắt ấy làm cho Tả Phán Tình ý thức được hành động của mình. Rất nhanh cô lại quay về đứng một mình.

Lúc này, Cố Học Văn đã đi tới, đứng ở trước mặt cô.

Tả Phán Tình đến thở cũng không dám thở mạnh, nhìn khuôn mặt như điêu khắc trước mắt, đôi mắt đen thâm thúy nổi lên tia u ám quen thuộc, đánh thẳng vào nội tâm cô.

Hai tay gắt gao nắm thành quyền, móng tay lại một lần nữa nhịn không được bấm sâu vào lòng bàn tay. Nhưng cô không cảm thấy đau, chỉ là đối mặt với Cố Học Văn, cô không biết mình nên nói gì. Nên làm gì.

Đại Cương ở phía sau cảm giác được tâm trạng u ám của Cố Học Văn, tim như muốn vọt lên cuống họng. Trong lòng có chút lo lắng cho Tả Phán Tình. Lần này không phải vì chị dâu mà sếp muốn đại khai sát giới đấy chứ?

Môi Kỷ Vân Triển giật giật: “Cố Học Văn. . . . . .”

Sự tình thế này không phải là điều anh muốn, anh tuyệt đối không phải cùng Tả Phán Tình tới đây thuê phòng. Cặp mắt lạnh băng của Cố Học Văn đảo qua, vẻ mặt ấy làm cho anh rùng mình, định giải thích còn chưa kịp nói đành phải nuốt trở lại.

Ánh mắt Cố Học Văn quét qua số phòng. Rồi lại nhìn vào mắt Tả Phán Tình, giọng nói rất nhẹ: “Em tới đây làm gì?”

“Em, em……” Tả Phán Tình chỉ chỉ đằng sau: “Em tới đây để đưa đồ.”

“Đưa cái gì?” Cố Học Văn thật sự không xác định được Tả Phán Tình có biết hay không: “Đưa tiền? Sau đó lấy một món đồ về ẹ ruột của em có phải không ?”

Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn anh, vẻ mặt khiếp sợ: “Anh, sao anh biết?”

Dưới ánh đèn, sắc mặt Cố Học Văn lại càng thêm u ám, nhìn chằm chằm mặt Tả Phán Tình, đưa tay ra với Kỷ Vân Triển: “Đưa nó cho tôi.”

“Cố Học Văn. Anh ——”

Tả Phán Tình định nói gì đó, thì bị anh ngắt lời: “Không muốn chết thì đưa đồ đây cho anh. Tả Phán Tình, nếu không em sẽ hối hận đấy.”

Dường như Kỷ Vân Triển đã hiểu được cái gì đó, giao mang vali vào tay Cố Học Văn. Cố Học Văn liếc mắt ra hiệu với phía sau, mấy người đi theo anh. Trong đó có một người là nữ, đem vali đưa cho cô ấy.



“Tiểu Trương, cô đi. Gõ cửa, đem đồ đi giao dịch.”

“Sếp?” Tiểu Trương nhận lệnh, tiếp nhận vali, nhìn áo sơmi trắng đang mặc trên người mình, lại nhìn Tả Phán Tình: “Sếp, e là em và cô ấy phải đổi quần áo.”

“Ừ.” Cố Học Văn bình tĩnh hạ lệnh, vẻ mặt vô cùng trấn định, nhìn cái áo khoác denim trên người Tả Phán Tình: “Em cởi áo khoác ra, sau đó đi khỏi đây.”

“Cố Học Văn, anh làm cái gì vậy?” Tả Phán Tình không rõ, định nói cái gì lại bị Kỷ Vân Triển kéo tay lại: “Phán Tình, đừng nói nữa.”

“. . . . . .” Tả Phán Tình còn chưa nói được gì, cả người đã bị Cố Học Văn xoay lại, cởi áo khoác denim trên người cô xuống, đưa cho Tiểu Trương. Tiểu Trương nhanh tay nhanh chân mặc vào gọn gàng.

Bây giờ đã là tháng mười một, bên trong lại chỉ mặc một chiến áo len mỏng khiến Tả Phán Tình rụt cổ lại, cảm giác có hơi lạnh. Kỷ Vân Triển là người đầu tiên phát hiện ra cô nhíu mày, nhanh chóng cởi áo vest của mình khoác lên vai cô.


Động tác kia làm cho Cố Học Văn lại nhíu mày một hồi, ánh mắt nhìn cái áo vest của Kỷ Vân Triển đặt ở trên vai Tả Phán Tình, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Tả Phán Tình, em có thể đi rồi.”

“Em, vì sao em phải đi chứ?” Anh đem quần áo của đưa cho người phụ nữ khác mặc, lại đuổi cô đi, đây là anh vừa ‘ăn cắp vừa la làng’ hả?

Cố Học Văn nhìn thấy sự khó hiểu cùng bướng bỉnh trong mắt cô, cuối cùng ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía Kỷ Vân Triển: “Kỷ Vân Triển, lập tức mang cô ấy rời đi.”

“Cố Học Văn.” Anh ấy điên rồi sao? Sao lại để cho Kỷ Vân Triển mang mình rời đi chứ? Cô còn chưa có giúp Ôn Tuyết Kiều đem tiền trả lại cho người đàn ông kia mà, dựa vào cái gì mà bắt cô rời đi chứ?

“Anh đưa tiền cho em, em tự mình đi.” Tránh khỏi cánh tay Kỷ Vân Triển, cô tiến về phía trước hai bước đứng trước mặt Cố Học Văn: “Cố Học Văn, có phải anh uống nhầm thuốc hay không ?”

“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn cầm lấy tay cô. Gương mặt anh tuấn mà lạnh lùng được bao phủ trong vầng sáng, góc cạnh rõ ràng lộ ra khiến lòng người run sợ trước khí thế mạnh mẽ của anh: “Im miệng, rồi đi ngay lập tức.”

Kỷ Vân Triển dường như đã hiểu được cái gì đó, kéo tay Tả Phán Tình: “Đi thôi, Phán Tình.”

“Tôi không đi ——” cô còn chưa giúp Ôn Tuyết Kiều đem con búp bê kia về mà.

“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn nổi giận, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía. Vừa rồi anh đã xem qua sơ đồ vị trí phòng, ở góc khuất nào đó của phòng 1303, anh không xác định được hiện tại có phải Ngô Đạt đã nhìn thấy rồi hay không.

“Em đi nhanh đi.”

“Em không đi.” Tả Phán Tình cảm thấy thật sự là không hiểu cái gì cả: “Cố Học Văn, em chỉ giao đồ thôi mà, đưa xong rồi, tự nhiên em sẽ rời đi.”

“Được. Em muốn đi giao đồ đúng không?” Cố Học Văn bực mình gật gật đầu, dùng sức kéo cô vào trong lòng của mình, lại quay về phía bên cạnh, nhìn đồng đội mình.

“Tiểu Trương giao dịch. Đại Cương yểm trợ. Những người còn lại, tự mình tìm chỗ phục kích. Nếu đối phương phản kháng, bắn ngay tại chỗ.” Mọi người nhanh chóng vào vị trí.


“Cố Học Văn.” Bắn ngay tại chỗ? Là có ý gì? Tả Phán Tình hoảng hốt, Cố Học Văn lạnh lùng nhìn qua gương mặt cô, giọng nói vô cùng lãnh khốc: “Hiện tại bắt đầu rồi, im lặng, không được nói gì.”

“. . . . . .” Tả Phán Tình muốn nói cái gì, nhưng lại nói không được, cả người bị Cố Học Văn kéo vào chỗ rẽ bên cạnh ngồi xuống.

“Ngồi xổm ở đây cho anh, không được lộn xộn.”

Ánh mắt nhìn về phía Kỷ Vân Triển, anh ta vẫn chưa đi, cũng tìm một nơi ngồi xuống, nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, hình như hiểu được cái gì đó. Cố Học Văn dùng tay ra hiệu với những người khác. Mọi người đều tự tìm vị trí ẩn nấp thật tốt.

Lúc này Tiểu Trương mang theo vali đi về phía trước. Khi đi đến chỗ rẽ, ra hiệu OK một cái với những người khác, sau đó đứng lại. Gõ gõ cửa. Bọn người Đại Cương thấy vậy tim cũng đã vọt lên đến cổ họng, cũng không xác định được vừa rồi Ngô Đạt có nghe thấy gì hay không, có thể đưa thuốc phiện ra hay không.

Cửa mở, bên trong ló ra một khuôn mặt, là Ngô Đạt: “Cô tìm ai?”

Tiểu Trương rụt cổ, dáng điệu ra vẻ có chút sợ sệt, sợ hãi nhìn vào phòng, không có nhìn đến phía dưới tay hắn, hơi hơi nheo mắt: “Tôi, tôi mang đồ đến.”

“Mang vào đây.” Ngô Đạt vươn tay định lấy vali. Tiểu Trương rất nhanh đem vali ôm vào trong ngực: “Không, không được, tôi. Mẹ tôi nói, ông còn có đồ gì đó đưa cho tôi.”

“Ở trong này.” Ngô Đạt cười lạnh, xách ra một cái vali: “Mẹ cô thật đúng là cái gì cũng có thể.”

“Đây.” Tiểu Trương đem vali đưa ra phía trước, nhận lấy vali trên tay Ngô Đạt. Nhưng ngay lúc đó. Cô cố ý làm bộ như không cầm chắc, làm rơi vali tiền trên tay xuống đất.

Ngô Đạt sửng sốt một chút, theo bản năng xoay người lại nhặt lên. Nhưng vào lúc này. Người Tiểu Trương lui ra phía sau hai bước, vỗ tay một cái, rất nhanh Đại Cương và mọi người liền xông lên.

“Cảnh sát, không được nhúc nhích.”


Ngô Đạt thoáng sửng sốt, nhanh tay lấy súng ở thắt lưng ra, lập tức bị Đại Cương đá một cước, thuộc hạ của hắn cũng từ trong phòng nhanh chóng cầm súng chạy ra. Lúc này Cố Học Văn cũng đã đi tới cửa, khẩu súng trên tay nhắm, bắn trúng vào tay hắn.

“Đoàng đoàng.” Hai tiếng súng vang lên. Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, lỗ tai bị tiếng súng làm chấn động ù hết cả lên. Cả người bị Kỷ Vân Triển ôm trong lòng, vỗ bả vai cô: “Không có việc gì, đừng sợ.”

Không phải sợ. Tả Phán Tình không rõ. Vì sao lại có tiếng súng?

Cố Học Văn, Cố Học Văn không có việc gì chứ?

Cô muốn đứng lên, muốn đi xem một chút, nhưng người lại bị Kỷ Vân Triển ôm thật chặt, anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, bàn tay ôm lấy bả vai cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô: “Không có việc gì. Không có việc gì.”

Tả Phán Tình bất động, không có việc gì? Là ai không có việc gì? Cố Học Văn thì sao? Anh ấy sẽ không có việc gì chứ?

Lúc này có mấy vị khách nghe thấy tiếng súng thì mở cửa phòng, ló đầu ra thấy như vậy lập tức rụt cổ lại trở về, đóng cửa lại thật chặt.


Ngô Đạt cùng đám tay chân của hắn đều bị áp chế. Đại Cương mang theo hai vali kia đi ra. Lúc này Cố Học Văn đã cất súng đi, liếc nhìn Đại Cương một cái.

“Đã kiểm tra chưa?”

“Vẫn chưa.”

Đại Cương mở ra cái vali kia của Ngô Đạt, bên trong đầy ắp ma túy. Dùng một con dao nhỏ rạch một đường nếm thử, gật đầu với Cố Học Văn: “Là ma túy có độ tinh khiết cao. Lần này hắn trốn không thoát rồi.”

“Đưa bọn họ về.” Ngô Đạt là tội phạm quốc tế quan trọng đang bị truy nã. Bọn họ không có quyền xử lý.

“Vâng.” Đại Cương áp tải mấy người đám Ngô Đại rời đi. Quần áo của Cố Học Văn có phần lộn xộn. Đi về hướng Tả Phán Tình ngồi vừa rồi, liền nhìn thấy cô ngồi xổm ở đó, sắc mặt tái nhợt, còn Kỷ Vân Triển thì đang ôm bả vai cô. Không một tiếng động nào cứ như vậy an ủi cô.

Ánh mắt đã ôn hòa bây giờ lại lạnh đi vài phần, nhìn chằm chằm hai người, giọng nói dường như là phát ra từ kẽ răng: “Ôm đủ chưa?”

“. . . . . .” Kỷ Vân Triển là người đầu tiên phản ứng lại, nhanh chóng giúp Tả Phán Tình đứng lên, sau đó buông tay ra. Cũng không nghĩ Tả Phán Tình đã ngồi chồm hổm lâu, chân bị tê, nhất thời không đứng vững, cả người hướng sang bên cạnh làm điểm tựa.

Kỷ Vân Triển quýnh lên, lại một lần nữa vươn tay đỡ lấy cô, nhưng có một người còn nhanh hơn anh.

Cố Học Văn đỡ Tả Phán Tình, nhìn chằm chằm cái áo vest chướng mắt đang ở trên người cô, không chút nghĩ ngợi kéo xuống quăng lại cho Kỷ Vân Triển: “Anh có thể đi rồi.”

Kỷ Vân Triển liếc mắt nhìn Tả Phán Tình một cái, lại nhìn nhìn cái áo vest của mình, cuối cùng nhìn chằm chằm Cố Học Văn: “Anh muốn hại cô ấy bị cảm sao?”

Cố Học Văn chỉ mặc một cái áo sơmi. Với thời tiết như thế này anh ta có thể chịu được, nhưng không có nghĩa là một người con gái như Phán Tình có thể chịu được.

Khăng khăng đem áo vest khoác lại lên người Tả Phán Tình, Kỷ Vân Triển không nhìn ánh mắt muốn giết người của Cố Học Văn vỗ vỗ bả vai cô: “Em trở về nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày mai không cần đi làm, anh sẽ giúp em xin phép.”

“Không cần.” Cố Học Văn đứng ở đó, đang muốn nói cái gì thì cửa thang máy mở ra, Tiểu Trương đi lên, trên tay cầm áo khoác denim. Đưa tới trước mặt Cố Học Văn: “Sếp, đây ạ.”

“Cám ơn.” Cố Học Văn nhận lấy, Tiểu Trương nhìn thấy không khí quỷ dị trước mắt, chần chờ mở miệng: “Sếp, anh có về trở về cục không?”

Nếu không phải vừa rồi cô đi giao dịch. Vậy người giao dịch hiện tại chính là Tả Phán Tình. Chẳng lẽ không cần đưa về cục cảnh sát thẩm vấn sao?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 176: Dựa Vào Cái Gì Chứ?