Truyện tranh >> Cô Dâu Bất Đắc Dĩ >>Chương 160: Không Phải Ông Ấy Đuổi Em Ra Ngoài Sao?

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 160: Không Phải Ông Ấy Đuổi Em Ra Ngoài Sao?


Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

Tim đập thật nhanh, cúi đầu, hai mắt nhìn xuống dưới. Hai gò má phiếm hồng. Bộ dạng như muốn nói lại thôi lúc này chính cô cũng không biết, Cố Học Văn nhìn lại thấy vô cùng mê người.

Nhưng ——

Bàn tay to chậm rãi vuốt vuốt hai má cô, vẻ mặt có phần xót xa: “Còn đau không?”

Tả Phán Tình lắc đầu, thật ra cái tát trên mặt không đau lắm, nỗi đau trong lòng mới đau hơn rất nhiều. Nét phức tạp trong đôi mắt cô Cố Học Văn làm sao mà không nhận ra chứ, anh thở dài, nói một câu.

“Ba em cũng thực quá đáng, vậy mà lại đánh em. Nếu không bây giờ quay lại đó anh sẽ giúp em đánh ông ấy được không?”

“Anh dám?” Tả Phán Tình trừng mắt với anh, vẻ mặt có phần nóng vội: “Ai cho anh đi đánh ông ấy?”

“Ông ấy đánh em mà.” Cố Học Văn bày ra vẻ mặt như đó là chuyện đương nhiên: “Còn đánh nặng như vậy? Nếu không anh cho người bắt ông ấy lại cũng được.”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình nổi giận: “Anh đường đường là một cảnh sát không ngờ chỉ biết đi bắt người bậy bạ như thế à?”

Đối với cô như vậy rồi, mà đối với người khác cũng như vậy: “Ba em là ba vợ của anh đó.”

“Không phải ông ấy đã đuổi em ra ngoài sao?” Cố Học Văn nhăn mày, nhìn chằm chằm dáng vẻ cô đang giải thích cho ba mình: “Người ba như thế không có cũng được.”

“Ai nói ba đuổi em ra ngoài?” Tả Phán Tình bực mình: “Rõ ràng là tự em bỏ đi mà.”

“Em bỏ đi? Nhất định là do bọn họ làm sai. Cũng phải dạy bảo.”

“Không phải mà.” Tả Phán Tình theo phản xạ mà phản bác: “Cố Học Văn anh đừng có lộn xộn nữa, ai cho anh quyền được dạy bảo ba mẹ em hả?”

“Không phải ông ấy ăn hiếp em sao?” Vẻ mặt Cố Học Văn như chuyện này là lẽ dĩ nhiên: “Còn mẹ em nữa, có phải bà ấy cũng ăn hiếp em không?”

“Bọn họ không có ăn hiếp em. Rõ ràng không phải là như vậy mà.”

“Vậy thì làm sao?” Cố Học Văn tiếp tục ép hỏi: “Tại sao bọn họ lại tức giận với em? Em đã làm gì mà khiến ba em phải đánh em thế? Hử?”

“Ông ấy ——” Tả Phán Tình nghĩ tới nguyên nhân hôm nay bị đánh, đột nhiên trầm mặc: “Cố Học Văn. Em. . . . . .”

Những lời sau đó cô không nói được, Tả Phán Tình cắn môi, đột nhiên ý thức được một việc. Cô không nói lời nào, Cố Học Văn cũng trầm mặc theo, nhìn thấy trên mặt cô có phần áy náy và tự trách, hai tay cũng siết lại chặt hơn.

Tả Phán Tình bỏ tay anh ra định đừng dậy, thì Cố Học Văn giữ tay cô lại không cho đi, vẻ mặt có phần nghi hoặc: “Em muốn làm gì?”

“Em, em phải về nhà.”



“Không phải em vừa mới nói không muốn quay về đó sao?” Khóe miệng Cố Học Văn hơi hơi cong lên nhưng lại lành lạnh nói: “Đã trễ thế này rồi, đi làm gì?”

“Em, em ——” Tả Phán Tình đỏ mặt, vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên đùi anh, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ, từ từ, òa khóc.

“Hu hu.”

Tựa vào ngực Cố Học Văn, cô khóc vô cùng thương tâm. Thở dài, lần đầu tiên Cố Học Văn tin con gái đúng là làm từ nước mà.

“Sao anh lại không biết em thích khóc như vậy nhỉ?” Lúc anh bắt cô vào lễ đường, cũng không thấy cô có phản ứng lớn như vậy?

“Cố Học Văn.” Giọng nói của Tả Phán Tình nức nở: “Làm sao bây giờ? Em đã làm sai một việc?”

“Em đã làm gì?” Trong lòng Cố Học Văn cũng đoán được sơ sơ là chuyện gì, nên khuôn mặt đã được thay bằng một nụ cười tùy hứng không kiềm chế được: “Yên tâm, chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa, buôn lậu thuốc phiện, thì em sẽ không sao đâu.”


“Đáng ghét.” Tả Phán Tình rõ ràng vừa rồi còn khóc thảm thiết, nghe anh nói vậy lại cảm thấy muốn cười, thành ra giở khóc giở cười. Chỉ có thể vươn tay đấm đấm anh mấy cái. Tuy đã ngừng khóc, nhưng tâm trạng càng phức tạp hơn.

“So với mấy cái đó còn nghiêm trọng hơn.” Cô đã làm tổn thương hai người yêu thương cô nhất thế giới này rồi. Như thế sao mà không nghiêm trọng chứ?

“Không phải chứ?” Vẻ mặt Cố Học Văn kinh ngạc: “Chẳng lẽ em đi đặt bom ở tòa thị chính hả?”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình nín khóc ngay, vươn tay đấm đấm ngực anh: “Anh có để cho em hết lời không đây?”

“Được rồi, em nói đi.” Cố Học Văn nghiêm mặt lại, nhìn thấy cô rốt cuộc cũng ngừng khóc, bình tĩnh hơn trước rồi.

Tả Phán Tình hít hít cái mũi, lấy áo sơmi của Cố Học Văn lau nước mắt, nhìn thấy Cố Học Văn nhíu mày. Cô hung hăng lườm anh một cái, xong rồi mới nói tiếp.

“Hôm qua. Em bị ngất ý, thật ra là do em bị shock. Em ——”

Cô đem mọi chuyện từ khi người phụ nữ kia xuất hiện, đến những chuyện bà ấy nói với cô, rồi khi cô không khống chế được bỏ đi. Còn có chuyện hôm nay Ôn Tuyết Kiều đưa cho cô nghe đoạn băng đó nói hết toàn bộ cho Cố Học Văn nghe.

Trước kia cô không cảm thấy, nhưng hôm nay cô thật sự rất cần một người nghe cô nói. Khi mọi chuyện đã kể xong, Tả Phán Tình lại muốn khóc.

“Em, có phải là em xúc động quá rồi không? Làm sao em có thể nghi ngờ chính ba mẹ mình chứ? Họ đối xử với em tốt như vậy, đối xử với em tốt như vậy. Em ——”

Cho dù đúng là Ôn Tuyết Phượng thực sự cướp chồng của Ôn Tuyết Kiều, thì cô cũng tin nhất định có lý do.

Tả Phán Tình không nói được nữa, nước mắt lại bắt đầu tràn ra, Cố Học Văn không chịu được nữa, anh còn chưa nói cho cô nghe sự thật chuyện năm đó thế nào, mà cô đã khóc thành như vậy, nếu anh nói ra, có lẽ cô sẽ khóc đến chết mất?

Nhìn thấy của khuôn mặt đẫm lệ của cô. Lòng có phần nhói đau, còn có phần thương xót.

Vỗ vỗ bả vai cô, Cố Học Văn cẩn thận thăm dò: “Em có nghĩ tới một việc không. Người mẹ đẻ kia của em, hai mươi mấy năm nay không xuất hiện, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện, là vì sao? Bà ấy có nói lý do cho em không?”


“Bà ấy nói, bà ấy ——” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, cô thực sự không chú ý đến việc này: “Bà ấy nói bà ấy có đi tìm em, nhưng là do mẹ em không cho.”

“Em cảm thấy sự việc là như thế sao?” Cố Học Văn nắm tay cô, vẻ mặt rất dịu dàng: “Em thử đổi vị trí và nghĩ một chút xem, nếu chồng của em bị người ta cướp, con gái cũng bị người ta cướp mất, em có thể bỏ đi đến hai mươi mấy năm không có tung tích gì không? Cho dù là mẹ em không cho, nhưng nếu bà ấy có thể tìm được nhà em, thì điều đó chứng tỏ thật ra bà ấy từ lâu đã có cơ hội tìm được em. nhưng bà ấy không làm đúng không ?”

“. . . . . .” Tả Phán Tình không có lời nào để nói, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, cả người căng thẳng: “Ý của anh là, bà ấy, bà ấy gạt em? Bà ấy căn bản không phải mẹ của em?”

“Bà ấy vốn không phải là mẹ em.” Cố Học Văn vỗ vỗ lưng cô, ý bảo cô không cần khẩn trương như vậy: “Theo sinh vật học mà nói thì nhiều nhất cũng chỉ là bà ấy đã cung cấp trứng cho em thành người mà thôi.”

Tả Phán Tình kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt còn mang theo lệ: “Anh, anh đã biết mọi chuyện?”

Cố Học Văn gật đầu, ôm thắt lưng cô, bắt đầu kể cho cô nghe mọi chuyện trước đây. Không đợi anh nói xong, Tả Phán Tình lại một lần nữa khóc rất thương tâm cứ như cô được làm ra từ nước mắt vậy.

“Em thật quá đáng. Em thật sự rất quá đáng mà.” Cảm xúc lập tức kích động hẳn lên: “Em thật xấu xa. Sao em lại có thể tồi tệ như thế chứ? Em ——”

Cô không còn mặt mũi nào để đi gặp Tả Chính Cương nữa, lại càng không có mặt mũi đi gặp Ôn Tuyết Phượng. Bà đã đối xử với cô tốt như vậy mà…

Cố Học Văn vỗ vỗ lưng cô, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Phán Tình, em đừng xúc động như vậy. Em có biết ba mẹ vẫn rất quan tâm em không? Lúc nãy, mẹ còn gọi điện cho anh nói nhất định phải tìm được em, nói em không hiểu chuyện này cũng không sao. Nhưng không thể để cho em gặp chuyện gì được.”

“Mẹ ——” Tả Phán Tình càng khóc dữ hơn. Lúc ấy thật sự đầu óc cô có vấn đề nên mới có thể nói chuyện với mẹ như vậy.

“Em phải làm sao bây giờ?” Nắm lấy áo sơmi của Cố Học Văn, lúc này rốt cuộc cảm xúc của cô cũng bình tĩnh hơn một chút: “Bây giờ chúng ta đi về nhà được không? Em muốn xin lỗi mẹ.”

“Trễ quá rồi.” Cố Học Văn kéo tay cô: “Em xem xem bây giờ đã mấy giờ rồi. Anh nghĩ ba mẹ đã ngủ rồi.”

“Nhưng em ——” Tả Phán Tình thật sự là ngồi không yên: “Em thật là tồi tệ mà. Sao em có thể tồi tệ như vậy chứ? Em ——”

“Đúng là quá xúc động.” Cố Học Văn nghiêm mặt, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Phán Tình, sáng nay lúc anh hỏi em, sao em không nói cho anh biết.”


“Em. Em không biết phải nói thế nào cả.” Trong thâm tâm, cô cũng không tin Ôn Tuyết Phượng là người như vậy: “Anh biết không? Bà ta, bà ta cho em nghe đoạn ghi âm, còn cho em thấy giấy đăng ký kết hôn với ba năm đó nữa, còn có bà ta ——”

“Cho dù bà ấy có làm cái gì.” Cố Học Văn nói: “Em cũng phải cho ba mẹ có cơ hội giải thích chứ không phải là đi chất vấn họ như vậy.”

“Em ——” Tả Phán Tình vẫn biết xúc động là ma quỷ, nhưng thật sự cho tới hôm nay mới thực cảm nhận được. Hậu quả của tên ma quỷ kia mang đến thật đáng sợ.

“Người đàn bà đó thật sự xấu xa mà, nếu lúc trước bà ta không cần em, sao bây giờ còn chạy đến đây nói hươu nói vượn làm gì chứ? Em thật sự là hận bà ấy đến chết.”

Hai mươi lăm năm chưa từng xuất hiện, vậy bây giờ bà ấy đến đây làm gì chứ? Đến để làm xáo trộn cuộc sống của cô. Thật sự là đáng giận mà.

“Chuyện này cũng chưa chắc chắn.” Tạm thời Cố Học Văn còn chưa hiểu mục đích của người phụ nữ ấy là gì: “Có lẽ bà ta có chuyện gì, có lẽ ——”

Động cơ của Ôn Tuyết Kiều là gì không ai biết cả.


Vậy nên trước khi còn chưa điều tra rõ ràng mọi việc, anh không thể vội vàng đưa ra kết luận được.

“Mặc kệ là bà ta có chuyện gì, em cũng không để ý đến bà ta nữa.” Tả Phán Tình nghiến răng nghiến lợi, thật sự là hận mà: “Hại em hiểu lầm ba mẹ như vậy. Em thật sự là hận chết bà ta.”

“Nói cho cùng thì vẫn phải trách chính bản thân em.” Cố Học Văn không chút khách khí nói ra sai lầm của cô: “Nếu em chịu bàn bạc với anh, thì đã chẳng phải xúc động. Bây giờ em cũng không phải như thế này rồi đúng không?”

“Em ——” Tả Phán Tình nói không ra lời, lời nói như bị mắc nghẹn ở nơi nào đó, vừa sốt ruột, vừa tức giận, vừa buồn bực.

Cuối cùng nhìn khuôn mặt anh một lúc lâu: “Nhưng làm sao anh lại biết chuyện này?”

Hai người bọn họ bây giờ mới nói chuyện này mà, vậy vì sao anh ấy lại biết hết mọi chuyện?

“Em là vợ của anh.” Vẻ mặt của Cố Học Văn rất nghiêm túc: “Em có chuyện gì, đương nhiên anh sẽ biết rồi.”

“. . . . . . . . . . . .”

Tả Phán Tình cúi đầu, anh nói, cô là vợ của anh. Tuy chỉ là lời nói rất đơn giản rất bình thường thôi, nhưng lại làm lòng cô vô cùng xúc động.

Kinh ngạc nhìn Cố Học Văn, lại một lần nữa phát hiện những nhận định ban đầu của cô về người đàn ông này đã bị phá vỡ. Thật sự anh có rất nhiều mặt.

Tức giận, nổi giận. Không để ý. Còn có cả ôn nhu.

Nhưng lúc này anh nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, nhưng lời nói lại như một nhà thông thái.

Không. Không đúng, là chồng của cô. Anh không có mắng cô, không giống như ba mẹ nổi nóng với cô. Một Cố Học Văn như vậy lại làm cho cô có cảm giác an toàn, thoải mái.

Kỳ thật, cô cũng biết mình sai rồi, nếu lúc này anh bỏ đá xuống giếng cười nhạo cô, cô nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng anh lại không làm như vậy.

Thậm chí vừa rồi anh còn cố ý nói mát cô, nhưng cũng chỉ là để cô nhìn rõ lòng mình. Vững tin vào cô như từ trước tới nay. Bàn tay nhỏ bé đang xoắn lại với nhau, cúi đầu, cô yên lặng dựa cả người vào lồng ngực vững chắc của anh.

Bây giờ cô biết, mình thực sự rất quá đáng, nhưng lúc ấy thật sự đầu óc cô không tỉnh táo. Nên mới có thể tin những lời Ôn Tuyết Kiều nói, còn có đoạn ghi âm kia, cô không thể chấp nhận ba mẹ mà cô luôn kính yêu lại là người như vậy.

Nhưng bây giờ xem ra, cô thật sự là mười phần sai cả mười rồi. Theo như lời Cố Học Văn nói, nếu không phải là nhờ có Ôn Tuyết Phượng, có lẽ cô cũng không thể sống đến bây giờ, cô sẽ bị đói mà chết, cũng có thể là bị bệnh mà chết.

“Anh nói. Bọn họ có thể tha thứ cho em được không?”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 160: Không Phải Ông Ấy Đuổi Em Ra Ngoài Sao?