Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 152


Edit: Phong Vũ

Beta: Iris

Trung thu cứ như vậy vô cùng – náo nhiệt trôi qua.

Cố Thiên Sở cùng mấy trưởng bối ở thành phố C chơi vài ngày, Tả Phán Tình phải đi theo nên không cách nào đi làm được, đành gọi điện cho trưởng phòng Vương giải thích một chút. Trưởng phòng Vương vì thế lại đồng ý cho cô xin nghỉ đến thứ hai thì đi làm lại.

Đỗ Lợi Tân từ đầu tới cuối đều đi theo, đưa mấy vị trưởng bối của Cố gia đi chơi khắp mọi ngõ ngách của cái thành phố C này, mãi đến cuối tuần, Cố Chí Cương và Cố Chí Cường lại được báo đơn vị có việc, cho nên lúc này mới về được.

Cuộc sống lại trở về yên ả.

Thứ hai. Tả Phán Tình ngồi nhìn mình trong gương. Mấy ngày nay cô bị Cố Học Văn ức hiếp đủ kiểu. Cứ lấy lý do tay bị thương, mà muốn cô giúp tắm rửa, giúp mặc quần áo.

Mấy cái này thì thôi cũng được đi. Quá đáng nhất là tối nào cũng nói là tay anh đau, muốn cô ở phía trên. Còn nói là chỉ chống người thôi mà mệt chết đi được.

Mệt cái con khỉ ấy? Nếu mệt thì đừng làm là được rồi.

Càng kỳ lạ hơn chính là mình lại thỏa mãn anh. Thật sự là ——

Stop. Tả Phán Tình không ình nghĩ tiếp nữa, cô ra cửa. Cố Học Văn đã mua bữa sáng về, hai người cùng ăn rồi anh tiễn cô đi làm.

Lúc xuống xe, Cố Học Văn kéo tay cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Hôm nay nhớ đem tiền trả lại cho tên đó.”

“Anh ——”

Anh không nói, Tả Phán Tình cũng thật là quên khuấy đi mất. Nhưng anh chỉ vừa nói. Tả Phán Tình cũng đã nghĩ đến: “Tôi biết rồi.”

“Ừ. Nhất định phải nhớ đó.” Người phụ nữ của anh đã có anh nuôi, người khác đừng hòng nhúng tay vào.

Tả Phán Tình gật đầu, hôn lên mặt anh một cái rồi xuống xe.

Sau cuộc họp sáng theo thông lệ, cô định nói chuyện với Kỷ Vân Triển về khoản tiền đó, nhưng nhìn sắc mặt anh rất nghiêm trọng, hình như đã xảy ra chuyện gì đó lớn lắm.

Sắc mặt của mấy vị lãnh đạo nhìn cũng không được tốt lắm. Tả Phán Tình không biết đã xảy ra chuyện gì, lại không biết phải mở lời nói với Kỷ Vân Triển như thế nào, nên đành phải quay về phòng mình mà vẽ thiết kế.

Mãi đến giờ ăn trưa, vào căng tin nhân viên ăn cơm xong rồi mà Tả Phán Tình vẫn không thấy Kỷ Vân Triển đâu. Nhìn mọi người vẫn còn đang ăn cơm, cô lặng lẽ lên lầu đi đến văn phòng tổng giám đốc, không ngờ Kỷ Vân Triển cũng không có ở đó.

Có chút nghi hoặc trở lại phòng mình, Tả Phán Tình cũng chẳng có tâm trạng nào mà thiết kế nữa.

Di động vang lên, là Cố Học Văn, anh nói rất ngắn gọn: “Mấy ngày nay có nhiệm vụ, có thể không về nhà, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Cũng không chờ cô đáp lại, thì anh đã cúp máy.

Tả Phán Tình nhìn thấy điện thoại mà ngây ngẩn hồi lâu, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ. Tay Cố Học Văn vẫn còn đang bị thương mà? Còn chưa nghỉ đủ bảy ngày nữa mà? Sao anh có thể đi làm nhiệm vụ chứ?



Nếu lại ——

“Phi phi phi.” Tả Phán Tình tức giận vả miệng mình: “Đồ mỏ quạ, phủi phui cái mồm ăn mắm ăn muối.”

Không có việc gì đâu, sẽ không có gì đâu. Tự trấn an mình như vậy, nhưng rồi lại nghĩ đến giọng điệu vội vàng của Cố Học Văn lúc nãy. Nếu không phải nhiệm vụ khẩn cấp, sao lại phải gấp như vậy?

Nghĩ đến đó thì lòng cô lại rối rắm hẳn lên, còn về phần rối rắm cái gì. Chính cô cũng không biết.

. . . . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . . .

Mãi cho đến khi tan tầm, cũng không nhìn thấy Kỷ Vân Triển. Kế hoạch trả tiền cũng phá sản, thôi đành để ngày mai nói sau vậy. Nhưng mà cả tuần tiếp đó, Kỷ Vân Triển cũng không xuất hiện ở công ty.

Sau đó cô mới nghe trưởng phòng Vương nói, Kỷ Vân Triển đi Pháp.

Tả Phán Tình nhìn xấp tiền trong túi mình thì khẽ nhíu mày. Kỷ Vân Triển không có ở đây, vậy đến khi nào cô mới có thể trả tiền cho anh đây?


Nhưng mà cô cũng không có tâm trạng để ý đến hai mươi vạn kia của Kỷ Vân Triển, bởi vì thời gian sau đó, Cố Học Văn hình như rất bận. Cơ bản thường xuyên vắng nhà, lúc tình cờ trở về, cũng chỉ lấy mấy bộ quần áo, sau đó lại đi ngay.

Nếu không phải Tả Phán Tình nhìn thấy tờ giấy trên tủ lạnh, chắc cũng không biết Cố Học Văn có ghé về.

Ở một mình trong căn nhà, Tả Phán Tình cảm thấy vô cùng buồn bực, nhìn ảnh cưới trên tường mà nhíu mày: “Bận lắm sao?”

Sao lại nhiều nhiệm vụ như vậy chứ?

Không biết Cố Học Văn đang bận cái gì, Tả Phán Tình lại có thêm một sở thích mới, ngày nào cũng phải xem tin tức xã hội.

“Please.” Nhìn thấy trong TV đang phát bản tin cảnh sát đã phá án và bắt giam một nhóm trộm cướp, Tả Phán Tình nhíu mày đổi kênh: “Mấy vụ trộm cấp nhỏ xíu này, chắc không cần phải điều cảnh sát đặc nhiệm đi đâu?”

Không có vụ bắt cóc con tin nào, cũng không có ném bom. Cái gì cũng không có. Vậy Cố Học Văn đang bận cái gì?

“Không được.” Tả Phán Tình tắt TV rồi đứng bật dậy: “Cái tên đó không phải có người phụ nữ khác ở bên ngoài đó chứ?”

Hoàn toàn có khả năng này. Tính toán thời gian cũng đã nửa tháng chưa về, không tính nhưng lần về lấy quần áo.

“Cố Học Văn, có người phụ nữ khác ở bên ngoài?”

Ý nghĩ này nảy lên trong đầu khiến Tả Phán Tình đứng ngồi không yên: “Đúng vậy. Nói không chừng căn bản là không có nhiệm vụ gì cả. Chỉ là tên đó có phụ nữ ở bên ngoài thôi.”

Nghĩ mãi cũng không rõ được nên Tả Phán Tình không nghĩ nữa, đi về phòng ngủ.

Tả Phán Tình cứ như vậy lo lắng không yên đợi thứ hai đến để đi làm, lúc này lại nhìn thấy Kỷ Vân Triển mất tích nửa tháng nay đã trở lại, hơn nữa còn mang đến một tin tức.

Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người rất im lặng, nhưng từ vẻ mặt của họ có thể nhìn ra tâm tư ai nấy đều có chút bất an. Bao gồm cả Tả Phán Tình.


“Các vị.” Kỷ Vân Triển rất không muốn tuyên bố tin tức như vậy, nhưng mà: “Tổng công ty ở Pháp đã bị người thu mua. Qua nửa tháng đàm phán. Chuyện này đã trở thành kết cục đã định. Cũng có thể nói, ông chủ của chúng ta sau này sẽ là một người khác.”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

Trong phòng hội nghị tràn ngập tiếng thì thầm to nhỏ. Kỷ Vân Triển phất phất tay: “Công ty tuy rằng bị người ta thu mua, nhưng rất nhiều chuyện sẽ không thay đổi, chức vụ và tiền lương của mọi người vẫn giống như trước.”

Nếu vẫn như trước thì sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy chứ? Tả Phán Tình không hiểu gì cả. Kỷ Vân Triển thở dài: “Ông chủ mới quyết định chuyển toàn bộ việc quản lý công ty từ Pháp về đại lục, nói cách khác, về sau chúng ta sẽ là tổng công ty. Còn nữa ông chủ của chúng ta đại khái cuối tuần sẽ đến.”

“Hả?”

Lại là một hồi hốt hoảng, nếu so sánh với các thành phố khác thì thành phố C vẫn có chút thua kém, vì sao lại muốn lập trụ sở chính tại đây nhỉ?

“Tôi dù sao cũng phải báo ọi người một tiếng, xin mọi người chăm chỉ làm việc, tranh thủ trước khi chủ tịch mới đến, để cho bọn họ nhìn thấy tinh thần tốt nhất của chúng ta.”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

Cuộc họp đến đó là chấm dứt, Tả Phán Tình thở dài. Chỉ cần tiền lương cùng chức vụ không thay đổi, với cô cũng không có ảnh hưởng gì, cô chỉ cần chỗ để có thể thiết kế là được rồi.

Nhưng mà ——

Sau khi tan họp, cô quay về văn phòng lấy 20 vạn tệ kia ra, đi lên lầu. Sau khi báo với thứ ký thì đi vào cửa.

“Tổng giám đốc.”

“Có việc gì không?” Kỷ Vân Triển nhìn Tả Phán Tình. Nửa tháng này anh bận đến chóng mặt. Tổng công ty bên Pháp căn bản không chịu bán công ty, nhưng đối phương ra giá rất cao. Hơn nữa với cái giá đó hoàn toàn có thể cho bọn họ mở luôn một công ty mới.

Kỷ Vân Triển đi theo điều đình mấy ngày mà vẫn không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận sự thật. Anh không muốn công ty bị bán đi chính là vì lo lắng cho Tả Phán Tình, mà cuối cùng đối phương cũng đồng ý, bất kể là nhân sự hay là cái phương diện khác, cũng sẽ không thay đổi, lúc này anh mới an tâm về nước.


“Cái này, trả anh.” Tả Phán Tình đem xấp tiền kia đặt ở trước mặt Kỷ Vân Triển. Anh không hiểu gì nhìn cô: “Đây là cái gì?”

“Hai mươi vạn tệ.” Tả Phán Tình vẻ mặt rất nghiêm túc: “Kỷ Vân Triển. Tôi không cần tiền của anh?”

Kỷ Vân Triển sau khi tỉ mỉ nhìn mặt của cô một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: “Anh không biết em đang nói cái gì. Tiền gì? Hai mươi vạn tệ gì chứ?”

“Tiền này không phải là anh cho tôi?”

“Vì sao anh phải gửi tiền cho em?” Kỷ Vân Triển bật cười, cảm thấy cô đùa rất vui: “Cuộc sống của em rất khó khăn sao?”

“Tôi ——” Cuộc sống của cô đương nhiên không khó khăn, chỉ là: “Không phải anh thì ai?”


“Có khi là chồng em đó?” Tuy rằng nói ra hai chữ kia, làm cho anh vô cùng khó chịu, Tả Phán Tình cắn môi: “Tôi cũng hỏi rồi, anh ấy nói không phải.”

“Vậy có thể là ai đó chuyển nhầm rồi.” Kỷ Vân Triển vẻ mặt thản nhiên: “Còn chuyện gì nữa không?”

Tả Phán Tình lắc đầu, lúc định đi ra thì dừng lại: “Thật sự không phải anh?”

“Tình Tình, anh đối với em là tình cảm, là không thể dùng tiền để so sánh, em thấy anh sẽ cho em tiền sao?”

“. . . . . .” Tả Phán Tình nói không nên lời, đối diện với một chút tổn thương trong đôi mắt Kỷ Vân Triển, chậm chạp lấy xấp tiền lại, gật gật đầu: “Xin lỗi. Tôi hiểu lầm anh.”

“Không sao, em đi đi.” Kỷ Vân Triển cúi đầu: “Cố gắng làm cho tốt. Cuối năm có cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế, anh kỳ vọng vào tác phẩm của em.”

“Uhm. Tôi sẽ cố gắng.”

Tả Phán Tình nhìn anh bình tĩnh như vậy đối mặt với mình, thì tin chắc anh nói thật, Tả Phán Tình chưa từng nghĩ, có một ngày bọn họ có thể hòa bình như vậy. Trong lòng có chút bùi ngùi, nhưng phần lớn lại là yên tâm. Như vậy thật tốt, cầm xấp tiền trong túi, xoay người rời khỏi văn phòng anh.

Nhìn bóng cô khuất hẳn, Kỷ Vân Triển mới thở dài, hai mươi vạn, đối với anh mà nói cũng chẳng đáng gì, nhưng anh thực sự không muốn Phán Tình vất vả. Phán Tình của anh đáng được hưởng những điều tốt nhất, chứ không phải muốn mua một cái di động hơi đắt một chút cũng phải phân vân mất nửa ngày.

Lắc lắc đầu, không nghĩ đến chuyện này nữa, chỉ cần anh còn ở công ty một ngày, thì ngày đó anh còn giúp đỡ, bảo vệ cô. Đây là việc duy nhất mà hiện tại anh có thể làm cho cô.

. . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . .

Tả Phán Tình buồn bực, tiền không phải của Kỷ Vân Triển gửi. Vậy là của ai nhỉ?

Suy nghĩ cả nửa ngày cũng không ra, nên cô cũng không nghĩ nữa. Lúc tan tầm, thấy đồng hồ không hiểu sao lại có chút không muốn về nhà.

Nửa tháng nay, lúc nào về cũng chỉ có một mình, tuy rằng trước kia ở nhà trọ cũng vậy, nhưng hiện tại hình như có cái gì đó không giống.

Cố Học Văn, anh rốt cuộc làm cái gì vậy?

Xuống xe bus, Tả Phán Tình đi về nhà mình. Không muốn về cũng phải về.

Cuối tuần này đã gặp ba mẹ hai lần. Gặp Trịnh Thất Muội hai lần, hôm nay là thứ sáu, cô chỉ có thể về nhà mình.

Rảo bước tiến vào tiểu khu. Ánh trời chiều chạng vạng dát lên cây cỏ trong vườn một lớp áo vàng rực, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Đi đến cửa nhà thì một cô gái đang từ bên trong đi ra.

Lúc cô gái đó đi qua trước mặt, Tả Phán Tình quả thực là hơi kinh hãi, váy dài hiệu Yves Saint Laurent kiểu mới nhất, bên ngoài là áo khoác phong cách cùng nhãn hiệu. Gương mặt được trang điểm công phu, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ sáng lóa động lòng người.

Cùng lúc Tả Phán Tình đưa mắt nhìn thì cô gái kia cũng đưa mắt nhìn cô. Không biết có phải cô ảo giác hay không, mà cảm giác cứ như trong mắt cô gái này có chút thù địch?

Cô gái đó cười cười với cô, khẽ gật đầu, lúc vừa bước lướt qua người Tả Phán Tình, cô rõ ràng ngửi thấy trên người cô gái kia truyền đến một mùi nước hoa thoang thoảng.

Loại nước hoa đó là nhãn hiệu nổi tiếng nhất năm nay: Poison.


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 152