Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 125


Edit: Minh mập

Beta: Iris & Phong Vũ

Kinh ngạc một lúc sau đó người nọ bất ngờ lên tiếng: “ Tình Tình, là em phải không?”

Giọng nói quen thuộc kia, mang theo sự vui mừng to lớn. Tả Phán Tình dường như ngừng thở, thân thể trở nên cứng ngắc không thể động đậy, chỉ ngơ ngác đứng đó.

Hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói, cái cảm giác đau nhói này làm cô phải hít vào 1 hơi, lúc này cô mới phát hiện vừa rồi cô gần như không thở.

Hai tay nắm lại rồi thả lỏng, nắm lại rồi thả lỏng, cô không ngẩng đầu lên, thân thể khẽ di chuyển sang bên cạnh, rồi lại từng bước từng bước, cô thầm nghĩ phải đi khỏi chỗ này. Đột nhiên tay cô bị một bàn tay khác kéo lấy, sau đó gắt gao ôm cô vào lòng. (minhmap: chệt chệt chệt)

Vòng tay quen thuộc, hơi ấm này không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mơ của cô, hương thơm ấy, hơi thở ấy xộc thẳng vào mũi cô, đánh mạnh vào khứu giác của cô. Hơi thở nam tính này hoàn toàn khác với cái vị nồng nhiệt mà mạnh mẽ trên người Cố Học Văn

Cô đã từng muốn quên nhưng không quên được, muốn bỏ cũng không bỏ được….

Người cô bắt đầu run rẩy, cô gần như không thể đứng vững, nếu không phải trên lưng cô có một bàn tay to đỡ lấy thì chắc giờ này cô đã ngã lăn ra đất rồi.

“Tình Tình, trời ạ, là em, đúng là em rồi….”

Giọng nói dễ nghe, dịu dàng, mang theo cả vui mừng lẫn kinh ngạc. Âm thanh ấy cứ văng vẳng bên tai cô, một tiếng lại một tiếng, lặp đi lặp lại.

Cả người Tả Phán Tình cứng lại, tuy tiết trời tháng mười ở thành phố C khá ấm áp nhưng lúc này cô lại thấy lạnh kinh khủng, rét buốt từng cơn.

Cứng ngắc cả nửa ngày, cảm giác được móng tay lại đâm vào lòng bàn tay lần nữa, đau, đau quá. Nhưng cái cảm giác đau này lại giúp cô tìm được một chút lí trí.

Cô nên làm như thế nào đây?

Bày ra vẻ mặt xa lạ rồi nói: “Thật ngại quá, anh nhận lầm người rồi.”

Hay là bình tĩnh chào hỏi: “Lâu rồi mới gặp, dạo này anh có khỏe không?”

Suy nghĩ một hồi, Tả Phán Tình một câu nói cũng không nên lời, hốc mắt có chút nóng lên, sống chết muốn áp chế dòng nước mắt sắp chảy ra, cô đột nhiên vươn tay, dùng sức đẩy anh ta ra. Giọng nói lạnh như băng đến nỗi làm cô giật mình

“Anh à, thật xin lỗi, anh nhầm người rồi”

Ném một câu này xong, cô cũng không dám ngẩng lên nhìn anh, chạy như bay vào toilet nữ, đóng cửa,rồi tựa cả người vào cánh cửa, thở lấy thở để.

Tay xoa ngực, đang đập liên hồi. Cô cắn môi, cuối cùng cũng không thể kìm nén liền òa khóc.

Ở đại sảnh của nhà hàng đang vang lên một khúc nhạc nhẹ, rất phù hợp với tình hình của cô bây giờ, giọng nữ trầm, rất dễ nghe.

Vuột mất

Chúng ta đều sai lầm

Đã có hạnh phúc

Còn muốn những thứ xa xôi

Đến một ngày

Tiếc nuối nó đã ra hoa



Có ai hiểu đươc

Ngày trước mới là vui vẻ nhất

Vuột mất

Cả ông trời cũng có sai lầm

Tạo ra thăng trầm

Muốn chúng ta gánh vác kết quả

Mỗi người đều có một bàn tay

Một hoàn cảnh khác nhau

Khi cô đơn


Tình ái càng trở nên trần trụi

Đúng vậy, đã vuột mất rồi. Dù là 5 năm trước hay 5 năm sau, bọn họ đã bỏ qua nhau, thì không thể nào quay về trước kia được.

Cô vốc nước rửa mặt, vỗ vỗ hai má, soi gương, rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh “mày đã không còn là cô gái mơ mộng của 5 năm trước nữa rồi Phán Tình ạ. Bây giờ mày đã kết hôn, có chồng, có cuộc sống mới, mày với người kia đã không còn một chút quan hệ nào nữa rồi.”

Đúng vậy, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng mình. Tả Phán Tình đi ra. Đến hành lang, bên ngoài kia không có một bóng người.

Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại bắt đầu hoài nghi, có phải lúc nãy cô nằm mơ không.

Trở lại chỗ ngồi, đồ ăn đã được đem lên, Kiều Tâm Uyển nhìn thấy Tả Phán Tình liền mỉm cười: “Em đi lâu vậy, đồ ăn nguội hết cả rồi”

“Không sao, chị đã ãn chưa ạ?”

Tả Phán Tình cười cười, ngồi xuống, ánh mắt không kìm được nhìn khắp một lượt nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.

“Sao vậy? Em đang tìm ai à?”

“Không có.” Tả Phán Tình không được tự nhiên, cười cười. Cúi đầu, chuyên tâm ăn. Ra khỏi nhà hàng tây, cô từ chối lời đề nghị muốn đưa mình về của Kiều Tâm Uyển, rồi tự bắt taxi về.

“Tình Tình” Giọng nói ấy vô cùng dễ nghe. Tả Phán Tình thích nghe anh nói, thích nghe anh hát. Cô thích nhất là khi anh ta hát bài của Trương Quốc Vinh

“Tình Tình, anh yêu em”

“Tình Tình, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, không chia lìa được không?”

“Tình Tình, anh muốn cưới em, chúng ta sẽ sống với nhau cả đời”

“….”

Từng lời nói như vang lên bên tai cô. “Tình Tình” hai tiếng này là tên anh đặt cho cô, cũng chỉ có anh mới gọi cô là “Tình Tình”.

“Tình Tình, chúng ta trời sinh một đôi.”


Vô số cảnh tượng hiện ra trong đầu cô, mà hai diễn viên chính trong những cảnh tượng đó chính là cô và anh. Cảnh cuối cùng là ở trước cửa phòng khách sạn, Tả Phán Tình buồn rầu rời đi….

“Đừng mà.”

Tả Phán Tình giật mình ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình nằm mơ, lại là giấc mơ này.

“Thì ra là nằm mơ sao?” Là mơ, không phải là thật. Vậy là anh ấy chưa quay về, người hôm qua cô gặp không phải anh, đúng, không phải anh.

Tả Phán Tình vỗ vỗ ngực, định ngủ tiếp, nhưng không thể nào ngủ nổi, trong lòng có chút hối hận, có lẽ hôm qua ở nhà hàng, cô không nên đẩy anh ra như vậy.

Có lẽ cô nên ngẩng đầu nhìn người đó, cô sẽ biết người đó không phải là anh, người ta đúng là nhận lầm người.

“Được rồi.” Vô lực ngã ra giường, Tả Phán Tình không muốn tâm tình mình tuột dốc không phanh nữa.

“Mày đã kết hôn, kết hôn”. Mặc kệ người kia có phải là anh hay không thì giữa hai người đã thật sự chấm dứt, đều đã xong hết rồi.

Tả Phán Tình không ngừng tự nhủ như vậy, nhưng cô không có cách nào để bắt đầu óc mình không nghĩ đến nó nữa. Thời gian lâu như vậy nhưng cô vẫn không thể thừa nhận anh đã bỏ cô đi, cho nên mới một mực tìm kiếm một bóng dáng tương tự.

Giống như Chương Kiến Nguyên, bởi vì hắn ta có giọng nói cực kì giống người kia, nên cô mới lựa chọn qua lại với hắn.

Mỗi lần Chương Kiến Nguyên mở miệng cầu xin cô, cô lại nhớ tới người đó, sau đó sẽ mềm lòng, sẽ đồng ý. Nếu không phải Chương Kiến Nguyên có giọng nói cực kì giống người đó thì cô sẽ không qua lại với hắn.

Chương tiện nhân làm sao có thể so sánh với người đó. Người như hắn xách giày cho người đó còn không được nữa là. Người đó thật khiêm tốn, không làm ra chuyện gây tổn thương cho phụ nữ.

“Nhưng không phải anh ấy đã làm tổn thương mày sao?”

Trong lòng tự khinh bỉ mình, nhưng lại nhịn không được nghĩ đến cái ôm kia, tràn ngập bi thương, giọng nói nhuốm màu tiếc nuối xen hối hận, còn có cả chút quen thuộc.

Anh ấy còn yêu cô không? Anh ấy có hối hận không? Có phải năm đó có hiểu lầm không?

Môi cô giật giật, cố gắng thế nào cũng không thể gọi được tên người đó. Đưa tay mình vào miệng, cắn thật mạnh, cô muốn mình tỉnh táo một chút.

Đủ rồi, dừng lại đi Tả Phán Tình. Đừng nghĩ nữa, Tả Phán Tình co mình lại, thấy có chút lạnh.

Cô để máy lạnh ở nhiệt độ thấp quá sao? Cô muốn tắt đi, nhưng cô phát hiện căn bản mình không mở điều hòa, cô đành lấy chăn quấn mình lại rồi co vào một góc


Tự nhiên trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Cố Học Văn, không thể phủ nhận, cái tên tình báo đó thật sự rất ấm.

Nếu anh ở đây thì tốt rồi. Cố Học Văn, anh ở đâu?

Như là có thần giao cách cảm, di động tả Phán Tình đổ chuông.

“Đáng tiếc không phải là anh, theo em đến cuối con đường”

Tiếng chuông vang lên, Tả Phán Tình nhanh tay chụp lấy điện thoại, nhìn thấy tên người gọi là Thất Thất thì trong lòng có chút thất vọng.

“Thất Thất à, có chuyện gì vậy?”

“Tớ đang rất buồn.” Trịnh Thất Muội chưa bao giờ buồn phiền như vậy: “Tớ muốn gọi cậu đi uống rượu, nhưng lại nhớ ra ngày mai cậu phải đi làm.”

“Bị sao vậy?” Buốn phiền gì chứ, lại là vì tên đàn ông kia sao?


“Phán Tình.” Trịnh Thất Muội đột nhiên hét lên, sau đó giọng lại chùng xuống, mang theo chút buồn rầu :“ Cậu nói xem, bộ dạng tớ rất xấu sao?”

“Không phải.”

“Tính tình tớ quái đản lắm sao?”

“Rất hoàn hảo mà.” chỉ là tính cách hơi thẳng thắn chút thôi, mọi thứ khác đều ok.

“Tớ không xấu, tính tình cũng không đến nỗi, vậy tại sao anh ấy lại không cần tớ.”

Hôm nay cô cùng Đỗ Lợi Tân đi ăn cơm, sau đó cùng nhau tản bộ, cô ám chỉ mấy lần rằng cô muốn cùng anh về nhà, nhưng hình như Đỗ Lợi Tân giả vờ không hiểu, cuối cùng vẫn là anh đưa cô về cửa hàng.

“Ài.” Quả nhiên là vì tên đàn ông kia, Tả Phán Tình rên lên: “Đại tiểu thư à, hai người quen biết mới có vài ngày? Chưa gì cậu đã lo được lo mất?”

Không phải chỉ là 1 tên đàn ông thôi sao? Trịnh Thất Muội trước kia không giống như thế này.

“Nhưng mà anh ấy không phải đàn ông bình thường.” Trịnh Thất Muội tủi thân: “Tớ thật sự rất thích anh ấy.”

Không, không phải thích, so với thích thì cao hơn một chút, có thể gọi là yêu. Cô thật sự yêu Đỗ Lợi Tân, nhất kiến chung tình, trước sau như một.

“Vậy được rồi, cậu thích anh ta, nhưng anh ta không thích cậu, làm sao bây giờ?”

Tình cảm đơn phương, mệt mỏi lắm. Cho dù cậu có yêu, có trả giá đến thế nào, nếu bên kia vẫn không đồng ý thì thật sự, thật sự rất khó đi đến hạnh phúc.

“Phán Tình, cậu giúp tớ nghĩ cách đi.” Tả Phán Tình suy nghĩ, thật sự không thể tưởng đến: “Nghĩ cách nào mà biến anh ấy thành người của tớ ấy.”

“Quyến rũ.” Đây là biện pháp duy nhất mà Tả Phán Tình nghĩ ra được: “Nhưng mà tớ thấy cách này không thích hợp với cậu”.

Tuy rằng Trịnh Thất Muội rất đẹp, nếu như 1 người đàn ông nhìn thấy Trịnh Thất Muội, mà sở vi bất động (không có hành động gì) thì chỉ có 3 khả năng: 1 là anh ta bị gay, 2 là anh ta bất lực, 3- cũng là loại cuối cùng, loại này là nguy hiểm nhất – anh ta đã có người trong lòng.

Nhưng dù anh ta thuộc loại nào, thì người thiệt thòi cuối cùng cũng là Thất Muội.

“Vì sao?” Trịnh Thất Muội buồn bực: “Tớ quyến rũ anh ấy, anh ấy có thể kháng cự lại sao?”

“Cậu có thể làm vậy, nhưng cậu sẽ phải trả giá bằng lần đầu tiên của cậu, dù thành công hay thất bại, người chịu thiệt thòi chỉ có mình cậu mà thôi.”

Trịnh Thất Muội trầm mặc, cô không sợ mất lần đầu tiên, chì là cô chưa tìm được người phù hợp, nếu người kia là người cô để ý, thì cô sẽ không ngại, thật đấy.

“Thất Thất, hai người mới chỉ bắt đầu. Bây giờ cậu lo vậy là quá sớm rồi, cậu kiên nhẫn chờ đợi đi, chờ thêm 1 thời gian nữa, nếu anh ta vẫn biểu hiện như vậy, thì cậu buông tay cũng chưa muộn.”

“Được.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Thôi muộn rồi, cậu ngủ đi”

“Uh.” Tả Phán Tình thở dài, tình yêu đúng là thuốc độc, một Trịnh Thất Muội luôn tự do tự tại, lại vì 1 tên đàn ông mà lo được lo mất, làm cho cô cảm thấy thật bất ngờ.

Vừa mới tắt điện thoại, di động lại đổ chuông. Tả Phán Tình không thèm nhìn tên người gọi, nghe máy rồi nói luôn một lèo.

“Thất Thất, trễ lắm rồi, tớ muốn ngủ.” Bắt cô làm chuyên gia tình yêu nữa thì cô sẽ mất ngủ luôn quá..

“Anh không phải Thất Thất.” Giọng nói quen thuộc, mang theo vài phần vui vẻ, là Cố Học Văn?


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 125