Truyện tranh >> Cô Dâu Bất Đắc Dĩ >>Chương 124: Bị Bày Tỏ?

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 124: Bị Bày Tỏ?


Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

“Kiều Tâm Uyển, mày thảm hại thật đó.” Thầm mắng mình trong lòng, chị ta cười yếu ớt thành tiếng, rồi cuối cùng liền biến thành cười to. Cuối cùng dĩ nhiên là cười đến không dừng được.

Cố Học Võ ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng cười của chị ta, đôi lông mày nhanh chóng nhíu lại, Kiều Tâm Uyển kia, thật sự là càng ngày càng điên rồi.

Hy vọng lần này thời gian cô ta phát điên ngắn một chút, suy nghĩ cẩn thận rồi tự mình trở về Bắc Đô. Anh thật sự là chịu đủ rồi.

Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng sập cửa một cái ‘rầm’. Kiều Tâm Uyển đi ra ngoài. Cố Học Võ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Kiều Tâm Uyển nổi giận đùng đùng bỏ đi một mạch, bắt xe taxi đến khách sạn.

Kiều Kiệt đã xuất viện, lúc này đang vô cùng an phận ở trong phòng khách sạn xem TV.

“Chị.” Thấy Kiều Tâm Uyển đến, Kiều Kiệt rất vui vẻ: “Chị đã đến rồi à?”

“Ừ.” Tâm trạng Kiều Tâm Uyển không tốt, chỉ chỉ phòng sát vách: “Hôm nay chị ở đây với em.”

“Chị lại cãi nhau với anh rể à?” Kiều Kiệt không thấy cũng đoán được, trên mặt có phần bất đắc dĩ: “Em nói chị này sao chị cứ phải cố bám lấy Cố Học Võ vậy chứ? Đổi một người đàn ông khác sẽ chết à?”

Kiều Tâm Uyển ngồi xuống sofa, cũng không mở miệng. Kiều Kiệt đi đến trước sofa ngồi xuống: “Chị. Nhìn chị đi, dù sao chị vẫn còn trẻ, lại xinh đẹp, sớm rời khỏi Cố Học Võ đi, chắc chắn chỉ sẽ tìm được một người đàn ông mới mà.”

“Được. Chị tìm một người đàn ông mới. Vậy còn em?” Đôi mi thanh tú của Kiều Tâm Uyển vừa nhấc lên: “Em sẽ theo chị về Bắc Đô đi, chúng ta không ở đây nữa.”

“Chị.” Ngực Kiều Kiệt còn đang băng bó, nơi đó bây giờ vẫn còn đau: “Ngay cả tay Tả Phán Tình còn chưa cầm đến mà em đã về thì chẳng phải sẽ rất có lỗi với đoạn xương sườn bị gãy kia sao?”

Bên trong còn phải gắn đinh đấy, tuy rằng đã xuất viện, nhưng sẽ không nhanh chóng hồi phục hoàn toàn.

“Kiều Kiệt.” Kiều Tâm Uyển bất đắc dĩ, xem thái độ ngày hôm qua của Cố Học Văn, rõ ràng là rất tức giận, mà chị ta lại chẳng muốn trêu vào Cố Học Văn: “Từ bỏ đi.”

“Chị bỏ Cố Học Võ đi, em cũng sẽ từ bỏ Tả Phán Tình.” Kiều Kiệt rất vô lại nói. Kiều Tâm Uyển không còn cách nào khác, nhìn Kiều Kiệt gật đầu.

“Được. Chị sẽ giúp em một lần.” Không có được người mình yêu, quả thật làm cho người ta rất đau đớn. Mình chị ta thống khổ là đủ rồi, hiện tại chị ta không hy vọng em trai mình cũng khổ sở như vậy.

“Cám ơn. Chị. Chị là tốt nhất.”

Kiều Kiệt nhào qua hôn lên hai má chị ta. Kiều Tâm Uyển nhíu mày: “Đừng có quậy nữa. Chị đi ngủ đây.”

Ngày hôm qua ngủ không ngon, làm chị ta mệt chết rồi.

“Được rồi được rồi. Em xem TV tiếp đây.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sáng sớm Tả Phán Tình bĩu môi một cái, vẻ mặt bực mình. Cố Học Văn kia đúng là đồ dê xồm. Biết rõ hôm nay cô còn phải đi làm, còn quấn lấy cô đến hơn nửa đêm. Hại cô ngủ muộn, buổi sáng thiếu chút nữa không dậy được.

Cố Học Văn làm như không thấy vẻ mặt của Tả Phán Tình, sáng sớm anh đã dậy mua đồ ăn sáng, quay qua nhìn Tả Phán Tình.

“Ăn nhanh đi, ăn xong anh đưa em đi làm.”

“Anh không đi làm sao?” Gần đây thế giới rất hòa bình à? Còn không nhanh làm cho tên yêu nghiệt này đi làm đi, đi làm nhiệm vụ đi, đỡ phải cuốn lấy cô làm cô chịu không nổi. Thắt lưng của cô bây giờ vẫn còn đau đây này. Cũng không nghĩ lại xem, dùng nhiều tư thế khác lạ mà tiến hành động tác có độ kỹ thuật cao như vậy. Cô không mệt mới lạ.

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Nhưng vẫn có thể đưa em đi làm. Sau đó anh mới đi làm.”

Chỗ làm cũng không xa, tuy rằng không tính là tiện đường, nhưng mà cũng không có vấn đề gì.

Được rồi, Tả Phán Tình mừng rỡ vì có lái xe miễn phí. Cô còn có thể tiết kiệm tiền nữa.

Cũng như ngày hôm qua, trước khi cô xuống xe phải cho Cố Học Văn một cái morning kiss.

Tả Phán Tình thấy hành vi uy hiếp này của anh rất trơ trẽn. Rõ ràng là chính anh muốn đưa cô đi làm, vậy mà bây giờ lại đòi lấy thù lao, thật sự là quá vô sỉ.

Trong lòng oán thầm như thế, nhưng Tả Phán Tình vẫn cực kỳ ngoan ngoãn đặt một nụ hôn lên mặt anh. Thấy Cố Học Văn bất mãn nhíu mày, cô kiêu ngạo xoay người, kề môi lên môi anh. Bốn cánh môi cùng kề sát vào một, nhưng chỉ một chút rồi lại nhanh chóng rút lui, cô cầm lấy túi xách của mình: “Tôi đi đây.”

Xuống xe, đóng cửa lại, sau đó nghĩ đến cái gì lại đột nhiên dừng bước: “À, anh lái xe cẩn thận.”

Nói xong câu này, cô cũng không dám nhìn anh mà vọt chạy vào tòa nhà, hai tay Cố Học Văn đan vào nhau đặt ở trên tay lái, nhìn bóng dáng cô khuất hẳn ở cửa công ty mới khởi động xe rời đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .



Khi Tả Phán Tình tan tầm, nhận được điện thoại của Cố Học Văn, anh nói hôm nay có việc, không thể tới đón cô, bảo cô phải tự mình cẩn thận một chút.

Cũng không chờ Tả Phán Tình trả lời thì anh đã cúp máy.

“Làm gì mà phải vội vã như vậy chứ?” Tả Phán Tình nhỏ giọng nói thầm, cái tên kia, không phải là lại đi làm nhiệm vụ đấy chứ?

Không thèm không thèm, nghĩ đến cô là tốt lắm sao? Thật là.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút mất mát. Không muốn một mình ăn cơm tối, cô lấy di động gọi cho Thất Thất, cô ấy lại nói hôm nay phải đi ăn với “Bạn trai mới”.

“Thất Thất.” Tả Phán Tình vô cùng lo lắng: “Không phải cậu thật sự dụ dỗ người đàn ông đó đấy chứ?”

“Không có.” Trịnh Thất Muội có chút uể oải, bởi vì dù sao cô vẫn thấy tình cảm của Đỗ Lợi Tân dành cho cô rất nhạt không giống như đang yêu. Tuy rằng quen nhau chưa lâu, nhưng cô thật sự rất thích anh.

Cô muốn biết thêm về anh, muốn được ở bên anh.

“Không có là tốt rồi.” Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra: “Lần trước là tớ nói lung tung. Cậu ngàn vạn lần cũng không được đi chủ động dụ dỗ đàn ông đấy. Nghe chưa?”

“Cậu yên tâm đi. Tớ không tùy tiện như vậy đâu.” Trịnh Thất Muội thở dài, hôm nay lại là cô chủ động hẹn Đỗ Lợi Tân đi ăn: “Không nói với cậu nữa, tớ đi đây.”

“Cậu cẩn thận một chút. Không được quá tin đàn ông đấy.” Cũng không biết là người đàn ông đó như thế nào, lại có thể khiến cho Thất Thất mê mẩn đến như vậy, thật sự làm cô rất kinh ngạc.


“Tớ biết rồi.” Nếu có thể, cô thật muốn để cho Đỗ Lợi Tân chủ động mời cô, nhưng thật ra ngoại trừ ngày hôm đó, anh ở trước mặt cô lại trở về một người chính nhân quân tử rất lễ độ.

Cúp máy xong chợt trong lòng Tả Phán Tình có phần lo lắng. Có lẽ cô nên chọn thời gian thích hợp để nói chuyện với Trịnh Thất Muội về người đàn ông kia.

. . . . . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cố Học Văn thật sự phải đi làm nhiệm vụ, tối nay không về, không chỉ như thế, cuối tuần này anh cũng không ở nhà. Chỉ có ngày đó gọi điện báo cho cô biết, mấy ngày kế tiếp, một chút tin tức của anh cũng không có.

Nhìn bản vẽ trên tay, trong lòng Tả Phán Tình có chút không yên. Cái tên kia đã biến mất năm ngày nay rồi, không biết là lại đi làm nhiệm vụ gì nữa.

“Lần trước không phải có thể gọi điện thoại sao? Sao lần này lại không được chứ?” Tả Phán Tình thấy di động mãi vẫn không kêu thì trong lòng có chút bực mình.

Cái tên kia không có chuyện gì đấy chứ?

Aizz. Ở trong lòng Tả Phán Tình đang suy nghĩ muốn loạn cả lên. Cái tên tai họa đến ngàn năm, giống như là yêu nghiệt này, chắc sẽ không đoản mệnh như vậy chứ?

Sẽ không, sẽ không đâu. Lắc lắc đầu, Tả Phán Tình quyết định trở về phòng ngủ, không nghĩ nữa.

Nhưng vừa vào cửa, liền nhìn thấy ảnh cưới của cô và Cố Học Văn, thật ra bức ảnh to như vậy lại ở ngay đầu giường vào ngày nào mà chẳng thấy. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Tả Phán Tình để ý đến bức ảnh cưới này. Ngày đó đi chụp ảnh cưới, hai người đã cùng nhau chọn tấm này để phóng to.

Cô ngồi, Cố Học Văn đứng, cô vừa vặn ngẩng đầu lườm anh, lại vừa đúng lúc anh cúi đầu, thật ra cô rõ ràng là lườm anh mà. Chắc do góc chụp nên cảm giác như là hai người đang liếc mắt đưa tình vậy.

Liếc mắt đưa tình. Ai mà thèm cùng anh ta liếc mắt đưa tình chứ?

Tức giận trừng tấm ảnh chụp Cố Học Văn một cái: “Đàn ông xấu xa, nếu anh dám không trở lại, tôi sẽ đi tìm người đàn ông khác, cho anh bị cắm sừng luôn.”

Nếu Cố Học Văn ở đây, nghe thấy cô nói như vậy, nhất định sẽ giáo huấn cô một trận.

Nghĩ đến anh sẽ dùng phương thức gì để giáo huấn mình, Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy nóng mặt, đành vỗ vỗ mặt để mình bình tĩnh lại. Cô thật sự là ăn no quá à, tự dưng lại nghĩ đến chuyện đó làm gì?

Anh không ở nhà, cô còn vui vì được tự do tự tại ý chứ.

Đúng vậy, chính là như vậy. Tả Phán Tình tự nói với mình như thế.

“Đáng tiếc không phải anh, cùng em đi đến cuối con đường–”

Tiếng chuông di động lanh lảnh vang lên, làm xáo trộn suy nghĩ của Tả Phán Tình, nhìn đến cái điện thoại mà hơi bất ngờ. Là Kiều Tâm Uyển?

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tại đại sảnh của một nhà hàng cơm Tây được trang hoàng lịch sự tao nhã, Kiều Tâm Uyển ngồi ở cạnh cửa kính, nhìn thấy Tả Phán Tình vào cửa, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay. Tả Phán Tình đi lại ngồi xuống, cười cười với chị ta.

“Chị dâu, sao hôm nay chị lại hẹn em ra đây?”

“Lần trước nghe em nói đã đi làm.” Kiều Tâm Uyển rót cho Tả Phán Tình một chén nước, cười rất thân thiết: “Chị vẫn muốn chúc mừng em một chút, nhưng chưa có thời gian, hôm nay là chủ nhật. Chị nghĩ, chắc là em không phải đi làm, nên mới gọi em ra đây.”

“Chị dâu khách sáo rồi.” Tả Phán Tình uống một ngụm trà. Ánh mắt nhìn lên cổ Kiều Tâm Uyển đang đeo chiếc vòng cô tặng, lại thêm một việc không ngờ tới.

Chú ý tới ánh mắt của cô, Kiều Tâm Uyển cười cười: “Rất được, chị rất thích.”


“Chị thích là tốt rồi ạ.” Tả Phán Tình buông cái chén, vẻ mặt có phần nghi vấn: “Anh cả đâu rồi ạ? Sao anh lại không cùng chị đến đây ạ?”

“Anh ấy?” Sắc mặt Kiều Tâm Uyển cứng lại, rất nhanh lại cười: “Anh ấy nhiều việc lắm, sao mà nhàn rỗi như chị được.”

“Cũng đúng.” Cố Học Võ là thị trưởng, công việc khẳng định là rất nhiều.

Lúc này phục vụ đưa menu lên, hỏi cô muốn ăn món gì. Kiều Tâm Uyển nhìn về phía Tả Phán Tình: “Thử bò bít tết Phile đi. Lần trước chị ăn thử bò bít tết ở nhà hàng này thực sự là rất ngon. Em muốn ăn chín mấy phần?”

“Chín bảy phần.” Cô rất không thích thịt tái quá, có cảm giác như máu chảy đầm đìa, rất khó chịu.

“Của tôi năm phần chín.”

Kiều Tâm Uyển bỏ menu xuống: “Thêm một phần tôm nướng, một salad gà. Đúng rồi. Tráng miệng là một phần bánh pudding. Thêm một chai Brandy năm 82. Cứ như vậy đi.”

“Còn uống rượu nữa sao?” Tửu lượng Tả Phán Tình không cao, có điểm ngoài ý muốn nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em không uống được rượu.”

“Ăn cơm Tây mà, nhất định phải uống chút rượu. Yên tâm đi, rượu này không say đâu.”

“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, cô đúng là thích ăn, nhưng cũng không quá chú ý đến việc ăn uống. Rất nhanh phục vụ đã mang rượu lên. Kiều Tâm Uyển rót cho cô một chút, cổ vũ cô nếm thử một chút xem sao.

“Em thử một chút đi, thật sự không say đâu.”

“Vâng.” Tả Phán Tình bưng ly rượu lên, nhìn thoáng qua, ngửi một chút, ly rượu kia có mùi thơm ngào ngạt thanh khiết.

“Thơm quá.” Thử nhấp môi, lại cảm thấy có phần cay cay, thè lưỡi: “Cay quá, em không quen uống rượu.”

“Cứ từ từ uống, dần dần sẽ quen thôi.” Kiều Tâm Uyển cười cười, bưng ly rượu quơ quơ lên trước mặt, chỉ một ngụm mà uống cạn, buông cái ly, cười cười với Tả Phán Tình.

“Đi làm có thuận lợi không?”

“Rất tốt ạ.” Đi làm đã được một tuần. Cô rất tích cực, tất cả đều rất thuận lợi. Hiện tại Tả Phán Tình có cảm giác như là lúc mình vừa mới tốt nghiệp vậy. Đầy nhiệt huyết, tình cảm mãnh liệt.

“Vậy là tốt rồi.” Kiều Tâm Uyển nhìn thấy vẻ hưng phấn trên mặt cô, phụ nữ có việc làm, thật là tốt: “À Học Văn đâu? Không có ở nhà sao?”

“Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi ạ, cũng không biết khi nào mới về.”

Trong mắt Tả Phán Tình có một tia lo lắng mà chính cô cũng không phát hiện. Cũng không biết cái tên kia lần này phải đi bao lâu đây.

“Vậy sao?” Kiều Tâm Uyển nhìn không sai đúng là có sự lo lắng mà. Trong lòng đã rất rõ ràng một chuyện, nếu là như vậy thì Kiều Kiệt vĩnh viễn cũng không có cơ hội.

Nhưng ——

“Phán Tình, chị đi toilet một chút, em ngồi đợi chị một chút nhé.” Chị ta phải cân nhắc một chút, xem có nên giúp Kiều Kiệt hay không. Trước mắt xem ra, dường như là không có một chút hy vọng nào.


“Vâng ạ.” Tả Phán Tình gật đầu, nhìn Kiều Tâm Uyển rời đi, trong lòng rất khó hiểu, chị ấy được sinh ra trong gia đình có quyền có thế, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, nhưng tại sao Cố Học Võ lại không thích chị ấy nhỉ? Kỳ lạ quá.

“Phán Tình.” Một bóng dáng đột nhiên ngồi ở trước mặt Tả Phán Tình. Cô đang suy nghĩ thì bị giọng nói kia làm cho giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một chút nhìn người đang đi tới.

“Kiều Kiệt?”

Sao anh ta lại ở đây?

“Phán Tình, em cùng chị anh đến đây ăn cơm à?” Thật ra Kiều Kiệt đã biết hôm nay Tả Phán Tình sẽ cùng Kiều Tâm Uyển đến đây ăn cơm, anh ta vẫn luôn đợi lúc thích hợp để xuất hiện. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Kiều Tâm Uyển gọi điện thoại ình, nên anh ta đành phải tự mình đi vào.

“Ừ.” Anh ta là em trai của Kiều Tâm Uyển, cũng được coi là thông gia, Tả Phán Tình nghĩ không cần phải để ý đến anh ta, nhưng vẫn thản nhiên gật đầu: “Chị anh đi toilet rồi.”

“Phán Tình.” Kiều Kiệt kéo tay Tả Phán Tình, vẻ mặt rất chăm chú: “Phán Tình, trong khoảng thời gian này anh rất nhớ em. Em thì sao? Em có nhớ anh không?”

“Vì sao tôi phải nhớ anh?” Tả Phán Tình nghe thấy anh ta nói mấy loại chuyện này là đau đầu ngay: “Kiều Kiệt, đầu óc của anh có bình thường không vậy?”

“Phán Tình.” Trái tim của Kiều Kiệt lại chịu đả kích: “Anh đang bày tỏ với em đấy, sao em lại thấy anh không bình thường?”

“Anh đương nhiên không bình thường rồi.” Tả Phán Tình trợn mắt: “Anh không quên đấy chứ? Tôi là vợ của Cố Học Văn. Tôi đã kết hôn. Do you understand?”

“Nhưng em không thích Cố Học Văn không phải sao?” Kiều Kiệt cũng không quên mình làm sao mà gặp được cô: “Không phải vậy thì tại sao khi kết hôn em lại chạy trốn?”

“Phải là tôi đào hôn.” Tả Phán Tình gật đầu, vẻ mặt có phần kiêu căng: “Là tôi không thích Cố Học Văn, vậy thì sao?”

“Em, em không thích anh ta, vậy thì hãy ở cùng với anh. Anh sẽ đối tốt với em.”

“Phải không?” Tả Phán Tình đảo qua đỉnh đầu lông chim của Kiều Kiệt: “Vậy anh có bao giờ nghĩ nếu ngay cả Cố Học Văn tôi còn không thích, thì lại càng không thể nào thích anh.”


“Tại sao lại không?” Kiều Kiệt lại bị đả kích: “Anh có chỗ nào không tốt sao?”

“Tốt? Anh có chỗ nào tốt sao?” Tả Phán Tình tin nếu Kiều Kiệt không phải là em của Kiều Tâm Uyển, cô nhất định sẽ hất rượu vào mặt anh ta: “Anh có biết không mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều muốn chọc mù mắt luôn không? Anh xem tóc tai anh đi, anh có cảm thấy mọi người nghĩ anh là người thế nào không? Nhìn anh có giống một người chim không? Dù tôi không có mắt đi nữa, cũng sẽ không thích một người chim đâu. Do you understand?”

Chim, người chim?

Kiều Kiệt tức muốn hộc máu. Mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tả Phán Tình, vẻ mặt không thể tin được.

Tả Phán Tình không thèm nhìn vẻ mặt bị thương của anh ta, còn muốn giáo huấn tiếp: “Còn nữa, nhà anh có rất nhiều tiền cũng đừng suốt ngày lấy ra khoe khoang. Sợ người khác không biết à? Có xe thể thao Lotus là ghê gớm lắm sao? Có Ferrari thì là ngôi sao à? Nếu anh là người đàn ông tôi thích, thì dù có hai bàn tay trắng, tôi cũng vẫn thích. Nhưng, người đàn ông đấy tuyệt đối không phải là anh. Kiều Kiệt.”

“Tả Phán Tình.” Kiều Kiệt thật sự bị chọc tức, ngực còn đang băng bó, chỗ tháng trước bị Cố Học Văn đánh vẫn còn âm ỉ đau, mà lời nói của Tả Phán Tình lại làm cho lòng của anh càng đau hơn.

“Anh, anh kém vậy sao?”

“Không phải kém như vậy.” Tả Phán Tình giơ ngón cái lên chớp mắt lại xoay ngược xuống, vẻ mặt rất chân thực: “Mà là vô cùng kém.”

Kiều Kiệt thực sự muốn hộc máu, cảm thấy có một vị tanh trong cổ họng, ngực anh ta vẫn đang băng bó, vươn tay chỉ vào Tả Phán Tình: “Anh, anh chỉ là thích em thôi.”

“Ngại quá. Tôi không thích anh.” Tả Phán Tình nói xong, lập tức lại lắc lắc đầu: “Không đúng. Không phải là tôi không thích anh. Mà là tôi ghét anh. Hơn nữa ghét nhất là cái đỉnh đầu như lông chim của anh xuất hiện ở trước mặt tôi, quả thực là muốn chọc mù mắt tôi mà. Please. Lần sau xin anh tránh xa tôi một chút. Tôi không muốn tuổi còn trẻ mà mù đâu.”

(Iris : toát mồ hôi *lau trán* tài mắng chửi người của chị thật vô đối, nhưng mà em thích)

Kiều Kiệt trừng Tả Phán Tình, cô gái này, cô gái chết tiệt này, vì sao miệng mồm lại phải ác độc như vậy chứ? Đứng lên, nhưng vì động tác quá nhanh làm cho bước chân có chút loạng choạng, người lại ngồi trở lại ghế.

Lúc này Tả Phán Tình lại quay đầu, căn bản không để anh ta ở trong mắt mình.

“Anh. Anh biết rồi. Anh sẽ không đến tìm em nữa.”

Kiều Kiệt như là đang trốn đi vậy. Bước đi rất vội vã, cứ như là đằng sau có quỷ không bằng. Tả Phán Tình lại xoay người xem thường.

Như vậy đã chịu không nổi sao? Cô còn có những câu độc địa khó nghe hơn chưa có mắng đấy.

Nhưng ——

Ánh mắt nhìn quanh nhà hàng một cái, Kiều Tâm Uyển vẫn chưa quay lại. Đôi mi thanh tú hơi hơi nhăn lại, Kiều Tâm Uyển, không phải là chị ấy hẹn cô ra đây, là để cho Kiều Kiệt bày tỏ với cô đấy chứ?

Không lẽ nào là vậy?

Không đợi cô hoài nghi. Kiều Tâm Uyển đã trở lại, ngồi xuống.

“Đồ ăn còn chưa mang lên sao?”

“Chưa.” Tả Phán Tình lắc đầu, trong lòng khiển trách mình thật là suy nghĩ kỳ cục , sao có thể nghi ngờ Kiều Tâm Uyển như vậy chứ?

“Ăn cơm Tây chính là như vậy, phải đợi lâu.”

“Không sao. Hôm nay là cuối tuần, vốn nhiều người mà.” Vẻ mặt Tả Phán Tình có phần không được tự nhiên: “Chắc là lâu.”

“Dù sao cũng không bận gì, hay là chờ một chút đi?”

“Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu, nhìn Kiều Tâm Uyển đứng lên: “Chị dâu, em đi toilet.”

“Ừ.”

Tả Phán Tình đứng lên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. May mà Kiều Tâm Uyển không phát hiện ra cô không được tự nhiên. Cô thật sự là rất không nên như vậy. Kiều Tâm Uyển đã gả cho Cố Học Võ, tất nhiên sẽ là người nhà họ Cố, chắc là sẽ không giúp Kiều Kiệt đâu.

Trong lòng đang mãi suy nghĩ nên cũng không chú ý. Ở hành lang ngoài toilet, có người cũng vừa mới từ toilet nam đi ra hai người cùng lúc va vào nhau.

“Thực xin lỗi.” Cũng không ngẩng đầu lên xin lỗi. Lướt qua người đó tiếp tục hướng toilet mà đi ——

“Phán Tình?”

Giọng nói quen thuộc kia, mang theo phần kinh ngạc rất lớn. Hô hấp Tả Phán Tình đột nhiên ngừng lại. Cả người như bị điện giật đứng bất động ở đó.

Giọng nói này ——


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 124: Bị Bày Tỏ?