Truyện tranh >> Cô Dâu Bất Đắc Dĩ >>Chương 121: Đúng Là Mèo Hoang Bé Nhỏ

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 121: Đúng Là Mèo Hoang Bé Nhỏ


Edit: Iris

Beta: Sa & Phong Vũ

Cô không phải là tiểu bạch thỏ, để mặc anh ức hiếp mà không phản kháng lại. Sau khi anh nói ra những lời này, máu nóng của cô lại sôi sục lên. Cô không ngại khiến anh khắc sâu một chút nhận thức cái gì gọi là phụ nữ, cái gì gọi là mạnh mẽ.

Cánh môi Cố Học Văn khẽ mím lại.

Rất nhanh, đã nhìn thấy Tả Phán Tình đang thở phì phì càn quét đồ ăn. Bộ dáng kia thực hung dữ. Anh tin chắc hiện tại cô nhất định đang ước gì thứ đang cắn kia chính là thịt của anh ——

Trên vai phải của anh có một dấu răng nhàn nhạt. Là hôm qua lúc kích động cô đã cắn anh. Tả Phán Tình này, đúng là một mèo hoang bé nhỏ.

Trong mắt có vài phần ý cười bí hiểm, vừa vặn ánh mắt Tả Phán Tình nhìn tới, trong lòng oán thầm một hồi, anh ta lại đang có ý nghĩ xấu xa gì vậy?

Cô quyết định, tối hôm nay sẽ trốn vào phòng cho khách khóa cửa cẩn thận mới ngủ, nhất quyết không cho tên vô lại này quấy rầy giấc ngủ của mình.

Trịnh Thất Muội nhìn Đỗ Lợi Tân, từ lúc hai người bắt đầu bước vào nhà hàng, anh ta chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại. Vẻ mặt có chút nghi hoặc.

“Anh đang đợi điện thoại à?”

“Đâu có.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên nói: “Em gọi món đi.”

“À.” Trịnh Thất Muội cắn môi, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông trẻ đẹp trước mắt, cô nhìn đến khi rút ra được kết luận, gia thế của Đỗ Lợi Tân hẳn là rất tốt. Nhìn anh ta giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ cao quý sang trọng, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai mà luyện thành.

“Đúng rồi. Em vẫn chưa hỏi anh, hiện giờ anh đang làm gì? Em thấy hình như anh có rất nhiều thời gian.”

Chẳng lẽ anh ấy không đi làm sao?

“Chỉ kinh doanh nhỏ mà thôi.”

“A.” Kinh doanh cái gì vậy? Trịnh Thất Muội muốn hỏi, lại phân vân không biết hỏi như vậy có khiến anh nghĩ rằng cô là kẻ nhiều chuyện hay không nữa? Nhưng nhất thời cô lại không biết nói gì, trong lòng muốn tìm đề tài để nói chuyện, thì di động của Đỗ Lợi Tân lại vang lên.

Anh ta giật mình, nhanh chóng cầm lên. Khi nhìn thấy dãy số trên màn hình thì lại thoáng thất vọng, nhẹ nhàng nhận điện thoại.

“Alo. Tớ đây.”

“A? Được. Các cậu tới rồi à. Buổi tối tụ tập một lát nhé. Cứ như vậy đi.”

Ngắt điện thoại, đáp lại ánh mắt hiếu kì của Trịnh Thất Muội, anh thản nhiên nói: “Mấy người bạn đến thành phố C chơi, nói là tối nay ra ngoài tụ tập một chút.

“Vậy à.”

Trịnh Thất Muội cầm ly nước lên uống một ngụm, vẻ mặt có chút chờ mong. Cô nhớ có một quyển sách đã từng viết, một người đàn ông đối với bạn có tình cảm hay không, có yêu thương bạn hay không, chỉ cần xem anh ta có muốn suốt ngày ở bên bạn hay không.

Nếu Đỗ Lợi Tân có tình cảm với cô, nhất định tối nay sẽ mời cô đi cùng.

Nhưng điều Trịnh Thất Muội phải thất vọng là mãi cho đến lúc cơm nước xong, anh ta đưa cô về cửa hàng, từ đầu đến cuối cũng không hề nhắc đến chuyện mời cô cùng đi tham gia tụ họp bạn bè.



Trong lòng cô trào lên cảm giác mất mát rất lớn. Lần đầu tiên Trịnh Thất Muội không biết phải làm như thế nào cho phải.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Về đến nhà Tả Phán Tình đã mệt muốn chết, len lén cầm áo ngủ chạy đến phòng dành cho khách, vừa vặn lại bị Cố Học Văn ngăn lại.

“Anh, anh làm gì thế?”

Vẻ mặt Tả Phán Tình nghiêm túc: “Tôi cảnh cáo anh nha. Hôm nay đừng có đụng vào tôi, tôi đang mệt muốn chết đây, muốn đi ngủ sớm một chút.”

Hôm qua không ngủ đủ giấc, nếu hôm nay còn không cho cô ngủ nữa, ngày mai cô làm sao có thể đi làm được đây?

“Anh đâu có nói là không cho em ngủ đâu.” Vừa rồi Cố Học Văn nhận được điện thoại của Tống Thần Vân, rủ anh ra ngoài tụ tập một lát, hiện giờ cũng không có nhiệm vụ, đi cũng không sao.

Chỉ là thấy bộ dạng phòng bị này của Tả Phán Tình, anh đột nhiên có ý muốn trêu cô: “Nhưng mà, em muốn ngủ ở đâu?”


“Đương nhiên là phòng ngủ cho khách.” Ngủ cùng anh, ai biết anh có nổi thú tính mà giở trò gì với cô không cơ chứ?

Cố Học Văn tiến về phía trước từng bước một. Tả Phán Tình bị anh dồn tới góc cuối hành lang, vẻ mặt phòng bị nhìn anh.

“Anh, anh muốn làm gì?”

“Anh nhớ là anh đã từng nói, muốn cho em ba ngày không thể xuống giường được.”

Mặt Tả Phán Tình từ trắng chuyển hồng, lại từ hồng chuyển trắng, tay cầm áo ngủ nắm chặt, như muốn xé nhỏ nó ra: “Cố Học Văn.”

Nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ, chứng tỏ Tả Phán Tình đang rất phẫn nộ. Bàn tay anh đặt lên lưng cô, tay kia sáp lại xoa nắn nơi đầy đặn của cô.

Đôi môi mỏng khiêu khích môi cô, khẽ cắn, mút đoạt lấy hương vị mềm mại mà ngọt ngào của đôi môi. Kiên cường dẻo dai như con rắn nhỏ linh hoạt cạy mở hàm răng đang cắn chặn, cuốn lấy đầu lưỡi của cô cùng nhau khiêu vũ.

Mặt Tả Phán Tình đỏ bừng, áo ngủ cầm trên tay rớt xuống đất, bàn tay bé nhỏ đang đẩy ngực anh trở nên vô lực.

Cảm giác lưỡi anh dường như lướt qua mỗi chiếc răng của cô. Hơi thở nóng rực quấn quanh hai má của cô, động tác phản kháng của cô lập tức trở nên vô cùng yếu ớt.

Bàn tay trên lưng tiến xuống phía dưới, vươn về phía cái mông xinh đẹp của cô. Gáy đã bị anh giữ chặt, muốn lui ra phía sau, vài sợi tóc bị vướng lại, khiến cho cô đau nhức .

“Ô ô.” Đau quá.

Cô nhỏ giọng nức nở, cả người không còn chút sức lực. Rốt cuộc Cố Học Văn cũng buông ra không tàn sát bừa bãi đôi môi của cô nữa, hơi buông người cô ra một chút, bàn tay to giữ sau lưng cô không để cô ngã xuống .

“Tiểu yêu tinh, thật muốn cứ như vậy mà xử lý em luôn cho rồi.” Thở sâu, cố gắng áp chế dục vọng đang kêu gào: “Đi ngủ đi. Anh phải đi ra ngoài một chút.”

Ánh mắt Tả Phán Tình có phần mơ màng, nhìn gương mặt tuấn tú của anh phóng đại trước mắt mình, lý trí chưa hoàn toàn trở về. Lại nghe thấy anh nói hai chữ. Ra ngoài?

“Đi đâu vậy?”


“Bọn Thần Vân đến đây. Muốn rủ anh đi tụ tập.”

Bàn tay to mơn trớn đôi môi của cô. Ánh mắt Cố Học Văn thâm trầm u ám: “Em muốn đi không?”

Tả Phán Tình lắc đầu, ánh mắt mơ màng mang theo vài phần cầu xin tha thứ: “Không muốn. Tôi mệt quá rồi. Chỉ muốn ngủ thôi.”

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, cúi xuống lại một lần nữa cắn mút đôi môi cô. Dường như anh muốn nuốt lấy đôi môi cô, mãi đến khi thấy trong mắt cô có ý cầu xin tha thứ, anh rốt cuộc cũng buông cô ra: “Đi đi. Ngủ sớm một chút.”

“Ừ.” Hai chân như nhũn ra, Tả Phán Tình phải dựa vào tường mới đứng vững được, nhìn Cố Học Văn cầm lấy chìa khóa xe xoay người rời đi.

Bàn tay xoa đôi môi. Cảm giác độ nóng mặt trên còn chưa tan hết, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

May mắn hôm nay cái tên kia phải ra ngoài, bằng không cô sẽ rất thảm. Xoay người trở về phòng. Đại sắc lang không ở nhà, hôm nay cô có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.

. . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . . . . . . . .

KTV Much Money. Tuy Đỗ Lợi Tân là ông chủ nơi này. Nhưng thật sự rất ít tới đây. Bước vào căn phòng giành cho khách VIP, đã đông đủ mọi người bên trong .

Hồ Nhất Dân vừa thấy anh đi vào, là người đầu tiên xông lên, dùng sức vỗ vai anh: “Tên nhóc này thật không có lòng. Lão Nhị kết hôn, cậu không đi hỗ trợ đã đành. Hôm sau tụ tập cũng không đến. Nào tới đây, hôm nay cậu phải tự phạt ba chai.”

“Đừng có đùa.” Ba chai, muốn cho anh ta say luôn à?

“Không phải đùa đâu.” Trầm Thành cũng đi lên, mạnh mẽ vỗ lưng anh ta: “Nói đi. Hôm Lão Nhị kết hôn cậu đã chạy đi đâu? Sao mà ngay cả bóng người cũng không thấy hả?”

“Không đi đâu cả.” Cố Học Mai không thích nơi đông người ầm ĩ, nên anh đưa cô về nhà thôi.

“Không đi đâu?” Tống Thần Vân nhìn mặt anh: “Tên nhóc nhà cậu nhất định là đi ôm mỹ nữ hưởng lạc. Thật thà khai báo đi, cậu đi đâu?”

“Chuyện chính hôm nay là bắt mình thừa nhận hôm đó đi đâu hả?” Đỗ Lợi Tân thản nhiên nhướn mày, ánh mắt xem thường đảo qua, cũng không quan tâm những người đó, đi đến đứng trước mặt Cố Học Văn: “Sao anh lại đến đây, không ở nhà cùng vợ sao?”

Cố Học Văn không cùng mọi người chơi đùa, im lặng ngồi ở sofa. Ý bảo Đỗ Lợi Tân ngồi ở bên cạnh mình, lắc lắc đầu.


“Cô ấy không cần anh ở cùng.”

Chẳng phải hôm nay Tả Phán Tình ước gì anh không ở nhà sao? Nghĩ đến nụ hôn lúc rời đi kia. Cố Học Văn cảm thấy hơi thở có chút bất ổn. Con mèo hoang bé nhỏ đó thật đúng là làm cho anh có chút bất đắc dĩ.

“Không cần anh ở cùng?” Tống Thần Vân quan tâm hỏi: “Cố Lão Nhị, còn chưa thu phục được vợ anh à?”

“Được rồi. Anh có muốn bọn em giúp anh nghĩ cách không?”

“Đảm bảo giúp anh dễ như trở bàn tay. Từ nay về sau cô ấy đối với anh nhất nhất nghe theo.”

Hồ Nhất Dân cùng Trầm Thành mỗi người nói một câu. Cố Học Văn không để ý tới hai kẻ dở hơi này: “Đừng ồn nữa. Ngồi xuống cả đi.”

Càng lớn càng không đứng đắn, cũng không biết công ty của bọn họ kinh doanh như thế nào mà không sụp đổ. Anh mà cần bọn họ nghĩ cách á? Chỉ sợ cách của bọn họ mới dùng một chút, Tả Phán Tình đã chạy trốn xa hơn ý chứ.


Ánh mắt Đỗ Lợi Tân liếc qua mặt Cố Học Văn, đúng vậy trong mắt anh có phần sung sướng, thản nhiên gật đầu: “Xem ra, cuộc sống sau khi kết hôn của anh, quả thực không tồi.”

Nhìn mặt anh tuy vẫn thấy lãnh băng thâm trâm, nhưng vẻ mặt bất đăc dĩ có vài phần dịu dàng.

“Cậu hâm mộ hả?” Cố Học Văn nhướn mày, cầm bia lên uống một ngụm: “Cậu cũng có thể tìm một người phụ nữ để kết hôn mà.”

Vì lời nói này của anh mà ánh mắt Đỗ Lợi Tân tối sầm lại, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng trì trệ. Tống Thần Vân chú ý tới. Vỗ vỗ tay.

“Này. Nhóc con. Không phải cậu bị người ta đá đấy chứ?”

“Đúng vậy.” Hồ Nhất Dân tiếp lời: “Theo như bộ dạng thất hồn lạc phách lúc vừa đi vào. Sao? Bị phụ nữ đá?”

“Người phụ nữ nào mà ngốc như vậy chứ? Dám bỏ Đỗ công tử của chúng ta?”

Phải biết rằng hầu như rất nhiều quán bar, KTV ở thành phố C này đều là do Đỗ Lợi Tân mở. Không chỉ thế, bố anh ta còn là Bộ trưởng Bộ Công an. Mẹ còn có công ty ở thành phố C.

Gia cảnh lớn mạnh như vậy, phụ nữ nào lại không mong được cùng anh ta chứ?

“Đừng nói lung tung.” Đỗ Lợi Tân không muốn dây dưa vấn đề này nữa: “Đúng rồi, Lão Đại đâu? Sao còn chưa tới?”

“Vừa rồi có gọi anh ấy, nói là cứ tới đây trước đi.” Hôm nay thật hiếm có, Cố Học Võ lại có thời gian. Khiến ấy cậu em này vô cùng bất ngờ

“Ừ.” Đỗ Lợi Tân liếc mắt nhìn Cố Học Văn, ra vẻ lơ đãng nói: “Đúng rồi, lần trước giới thiệu bác sỹ ngoại quốc rất giỏi cho anh, anh có khuyên chị anh đi phẫu thuật không?”

Cố Học Văn nghĩ đến Cố Học Mai, lông mày lập tức nhíu lại: “Đừng nói nữa. Tôi đã khuyên rồi nhưng chị ấy không chịu đi. Cũng không biết phát điên cái gì. Một tháng trước đến thành phố C, vậy mà cũng không nói với tôi, ngu ngốc ở bên ngoài hơn một tháng. Tôi cũng không biết chị ấy đang làm cái gì nữa.”

“Hả?” Đỗ Lợi Tân cầm ly trên bàn trà uống rượu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chị ấy ở thành phố C? Gọi chị ấy đến gặp mặt cũng hay.”

“Thôi.” Cố Học Văn lắc đầu, không phát hiện trong mắt Đỗ Lợi Tân có phàn chờ mong: “Hôm qua chị ấy về rồi. Cũng lại không nói với tôi tiếng nào, khi tôi về nhà, đã không thấy chị ấy đâu rồi.”

“Cạch.” Ly rượu trên tay Đỗ Lợi Tân rơi trên bàn trà. Chất lỏng bên trong liền đổ ra, làm bẩn cả mặt bàn.

“Cậu làm sao vậy?” Lúc này Cố Học Văn mới phát hiện Đỗ Lợi Tân có điểm bất thường.

“Em không sao.” Người phụ nữ chết tiệt kia, thực sự về rồi sao? Tuyệt không để tâm đến anh à? Hai tay nắm chặt thành quyền. Đỗ Lợi Tân muốn nghiến răng.

Hôm nay sở dĩ anh ta đến đây, chính là muốn biết Cố Học Mai có phải còn ở chỗ Cố Học Văn hay không, ai có thể ngờ rằng chị đã không còn ở đó?

Cô ấy thực sự đã trở về Bắc Đô sao?

Vẻ mặt này là :”Lợi Tân?” Cố Học Văn nhạy cảm phát hiện có phần không đúng, đang muốn hỏi rõ ràng. Thì cửa phòng mở ra. Người bước vào là Cố Học Võ.

Khiến ọi người mở rộng tầm mắt chính là, phía sau anh sao lại còn có Kiều Tâm Uyển đi cùng?


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 121: Đúng Là Mèo Hoang Bé Nhỏ