Truyện tranh >> Cô Dâu Bất Đắc Dĩ >>Chương 114: Anh Đã Nói Là Không Ép Buộc Em

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 114: Anh Đã Nói Là Không Ép Buộc Em


Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

“Không được, em không thể xuống dưới, anh biết rõ mà.”

“Không. Không được.” Giọng của Cố Học Mai có phần kinh hoảng: “Ngày mai gặp cũng vậy thôi, ngày mai chúng ta gặp được không?”

“Anh đừng như vậy mà. Anh đã nói không ép buộc em, không tạo áp lực cho em.”

“Được, ngày mai em nhất định sẽ tới.”

Ngắt điện thoại, Cố Học Mai xoay người liền thấy Tả Phán Tình đã đứng phía sau, chị giật mình, làm rơi di động xuống chân.

“Phán, Phán Tình.”

“Chị, ngày mai chị muốn đi đâu?” Tả Phán Tình đúng lúc đi ra thì nghe được câu cuối.

“Đâu có, trước kia có một bạn học, cũng đến thành phố C này. Hẹn chị ra ngoài gặp mặt thôi.”

“À.” Tả Phán Tình gật đầu: “Chị có cần em đưa chị đi không?”

“Không cần đâu.” Cố Học Mai lắc đầu, giấu đi vài phần không được tự nhiên trong mắt: “Bạn chị sẽ đến đón chị. Em làm gì thì làm đi. Chị đi xem TV.”

“Vâng.” Tả Phán Tình không chú ý đến sắc mặt chị không được tự nhiên, trong lòng chỉ nghĩ đến việc trong mấy ngày này cô có thể làm thêm một ít trang sức. Cùng Cố Học Mai nói chuyện một lúc, lại vào thư phòng.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đỗ Lợi Tân nhìn điện thoại bị ngắt, ngồi ở trong xe quay cửa kính xuống, ngẩng đầu nhìn ánh đèn từ trên lầu hắt xuống. Anh biết cô đang ở đây. Chỉ cần anh đi lên là có thể nhìn thấy cô. Nhưng dường như cô không muốn gặp anh.

“Chẳng lẽ anh không là gì với em sao?”

Sắc mặt hơi u ám, lại đành bất đắc dĩ, định rời đi, lúc này di động lại vang lên.

“Xin chào. Tôi là Trịnh Thất Muội.” Giọng Trịnh Thất Muội vang lên ở đầu bên kia: “Có làm phiền anh không?”

“Không có.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy: “Có việc gì sao?”

“À.” Trịnh Thất Muội luôn luôn phóng khoáng lúc này lại có chút ngượng ngùng : “Sinh viên làm thêm ở cửa hàng tôi định đi xem phim, nhưng lại có việc đột xuất. Cô ấy cho tôi vé. Không biết anh có thời gian không?”

“Xem phim?” Đèn trên lầu còn sáng, xuyên qua màn đêm, chiếu thành một chấm nhỏ trên bầu trời. Đỗ Lợi Tân nhìn như vậy, có chút cảm khái: “Đã lâu rồi tôi cũng chưa đi xem phim.”

“Cho nên mới phải đi đó.” Trịnh Thất Muội liều mạng thuyết phục anh: “Là phim 2012 bản 3D đó. Nghe nói hiệu quả kỹ xảo rất đặc biệt, đẹp mắt vô cùng. Thế nào, anh có muốn xem không?”

“Mấy giờ chiếu?”

“Chín giờ. Còn kịp.” Trịnh Thất Muội biết anh đã đồng ý rồi, giọng nói có phần sung sướng: “Anh quyết định có đi xem không vậy?”

“Cô ở đâu? Tôi tới đón cô.”

“Tôi đang ở cửa hàng, nhưng mà, như thế có phiền anh lắm không? Nếu phiền thì tôi tự đến rạp chiếu phim cũng được.”

“Không sao.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu: “Tôi đến ngay.”

“Tôi ở đây chờ anh.”

Trịnh Thất Muội ngắt điện thoại, cảm giác trong trái tim mình như có chú nai con đang chạy loạn lên. Nhìn cửa hàng không có ai mà ngẩn người. Bây giờ có nên đóng cửa tiệm không nhỉ? Như thế có bị anh xem là cô đang quá khẩn trương không ?

Thôi cứ để vậy đã, đợi anh ta đến còn phải chờ mình, đừng sốt ruột?

Vô cùng bối rối. Trịnh Thất Muội chưa từng như thế này, cô cứ có cảm giác như mình là một cô gái mới vừa biết yêu vậy, rất để ý xem Đỗ Lợi Tân nghĩ gì. Cho dù là trước kia cô cũng đã từng yêu, nhưng cảm giác này đúng là cô chưa bao giờ nếm qua.



“Trịnh Thất Muội ơi là Trịnh Thất Muội, mày xong đời rồi.”

Quá để ý đến một người đàn ông như thế, tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Trong lòng cứ như vậy mà mắng mình, nhưng Trịnh Thất Muội vẫn đi ra cửa, đứng chờ.

Đỗ Lợi Tâm dừng xe đối diện với cửa tiệm, cô đi qua đó.

“Anh đến rồi à.”

“Ừ. Chúng ta đi thôi.” Đỗ Lợi Tân mở cửa xe giúp cô, rất lịch sự mời cô lên xe.

“Cám ơn.” Tim đập lệch nhịp, Trịnh Thất Muội không ngừng hít sâu để lấy lại bình tĩnh.

Phim 2012 bản 3D. Hiệu quả rất đáng kinh ngạc. Có những cảnh tai nạn làm cho Trịnh Thất Muội phải vài lần hét chói tai, ở trong rạp phim mà nắm lấy tay của Đỗ Lợi Tân.

“Không phải sợ, chỉ là giả thôi.” Tay trái giữ kính mắt, tay phải nắm tay an ủi cô.

Tay của anh rất lớn lại rất ấm. Trái tim Trịnh Thất Muội lại đập loạn nhịp. Từ đó cô không biết đoạn sau của phim chiếu cái gì nữa.

Xem phim xong, Đỗ Lợi Tân đưa Trịnh Thất Muội về nhà.


“Cám ơn anh nhé.” Trịnh Thất Muội có chút thẹn thùng: “Cám ơn anh đã đi xem phim với tôi.”

“Không cần khách sáo.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu: “Cô có đói bụng không? Có muốn đi ăn chút gì không?”

“Được.” Trịnh Thất Muội nhanh chóng trả lời. Trong lòng lại bắt đầu kêu ca. Buổi tối cô không bao giờ ăn vì sợ béo. Nhưng khi từ gặp được Đỗ Lợi Tân, cô thật sự càng ngày càng khác thường.

Tả Phán Tình ở thư phòng làm xong hai chiếc vòng cổ cũng đã đến nửa đêm.

Nhìn thành quả mình làm ra, Tả Phán Tình rất vui vẻ. Cô muốn tặng cho Cố Học Mai một vòng cổ pha lê. Vòng pha lê có khả năng cân bằng cảm xúc, phòng ngừa nguy hiểm phát sinh. Bởi vì ngày đó Cố Học Mai không chịu nói chị ấy làm việc gì, nhưng cô vẫn có cảm giác nhất định là có tính nguy hiểm, nên muốn tặng vòng pha lê cho chị ấy để cầu bình an.

Cái còn lại là một chiếc vòng cổ pha lê màu lục. Pha lê màu lục có thể xua đuổi chướng khí, có tác dụng tăng cường chức năng cho trái tim, bình ổn cảm xúc. Cô hy vọng quan hệ của Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ có thể cải thiện một chút.

Tuy ngày đó không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng cô thấy Kiều Tâm Uyển không hẳn là người xấu.

Cứ quyết định vậy đi, ngày mai phải đi tìm, tặng vòng cổ cho chị ấy.

Vội vàng dọp dẹp xong xuôi, Tả Phán Tình mới trở về phòng ngủ, cầm di động ở đầu giường, vừa vặn lúc này tiếng nhạc chuông lại kêu lên.

Mắt liếc qua màn hình, sao trên di động lại báo cuộc gọi của ông xã?

Ách. Cái tên Cố Học Văn kia, anh ta sửa lại lúc nào ấy nhỉ? Dù sao cũng tuyệt đối không phải là cô sửa.

“Đồ khùng.” Không có việc gì lại đụng vào điện thoại của cô, tuy rằng cô không thích cái tên đó, nhưng là cảm giác cứ là lạ.

Cầm di động lên nghe, Cố Học Văn lập tức nói: “Còn chưa ngủ ?”

“Không phải anh cũng chưa ngủ sao?” Tả Phán Tình nhìn đồng hồ trên tường: “Không phải anh đi làm nhiệm vụ à? Sao có thể gọi điện thoại?”

“Gọi buổi tối thì không sao.” Cố Học Văn thản nhiên nói: “Sao trễ thế này còn chưa ngủ?”

“Tôi chuẩn bị đi ngủ đây.” Tả Phán Tình nói: “Tôi đang định tắm rồi đi ngủ, thấy anh gọi nên nghe thôi.”

“Phỏng vấn thế nào rồi?”

Đây là anh đang quan tâm cô sao? Tả Phán Tình bĩu môi, nhìn vào gương làm một cái mặt quỷ: “Anh nói thử xem?”

“Khẳng định là không được tuyển.” Cố Học Văn như cố ý muốn chọc cô giận: “Hôm nay em đã đi một chuyến trắng tay chứ gì.”

“Này. Anh bớt khinh thường tôi đi.” Tả Phán Tình mặc kệ: “Đầu tuần sau bắt đầu đi làm, thế nào? Cố đại đội trưởng. Sau này tôi không còn là người thất nghiệp nữa rồi nhé.”


“Hả?” Giọng Cố Học Văn thật sự có hơi bất ngờ: ” Là công ty nhà ai không có mắt vậy?”

“Cố Học Văn.” Cô thực sự bị chọc tức rồi: “Đáng ghét. Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa.”

Nói xong định ngắt điện thoại.

“Từ từ.” Cố Học Văn gọi cô lại: “Thật sự đã được tuyển hả? Vậy chúc mừng em.”

“Không dám, là công ty kia không có mắt thôi.” Tả Phán Tình vẫn giận dỗi, Cố Học Văn dường như có thể tưởng tượng được, cái miệng nhỏ nhắn của cô lúc này đang chu lên, vẻ mặt oán trách. Trên mặt anh liền hiện lên một nụ cười khẽ.

“Nếu em đã tìm được việc, thì phải mời khách đi chứ?”

“Mời khách?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút: “Anh muốn tôi mời khách?”

“Ừ. Chúc mừng em tìm được việc. Không phải em nên mời khách sao?”

“Được rồi.” Dù sao cô cũng đã ăn bám anh ta một thời gian dài: “Anh muốn ăn cái gì? Chờ anh về tôi sẽ mời anh.”

“Em.”

“Tôi cái gì?” Tả Phán Tình không hiểu được: “Anh muốn tôi nấu cơm cho anh ăn hả, cũng không thành vấn đề.”

“Em.” Giọng Cố Học Văn khàn khàn, xuyên qua điện thoại truyền vào tai cô, thật giống như anh đang thì thầm ngay bên tai cô vậy: “Anh muốn ăn em.”

“Khụ khụ khụ khụ.”

Tả Phán Tình bị sặc, điện thoại trên tay lập tức trở nên nóng tới bỏng tay: “Cố Học Văn, anh là đồ dê xồm. Anh một ngày không dê sẽ chết à?”

Cứ như là quỷ thèm … ấy

“Không đâu.” Giọng nói Cố Học Văn có phần trêu đùa, Tả Phán Tình nghi ngờ mình có nghe lầm không nữa.”Mà sẽ điên thôi.”

Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, thì chỉ có thánh mới chịu được. Anh thì không phải thánh. Nhất là sau khi đã thử qua hương vị ngọt ngào của cô, anh lại càng muốn cô hơn.

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình không nghe nổi nữa: “Tôi không nói chuyện với anh.”

“Đi ngủ sớm đi.” Giọng Cố Học Văn có phần sung sướng, Tả Phán Tình không thèm để ý tới anh, hừ lạnh một tiếng: “Tôi đi ngủ ngay.”

Nghĩ đến vừa rồi anh đùa giỡn mình. Tả Phán Tình đột nhiên không vội ngắt điện thoại: “Đúng rồi. Cố Học Văn, tôi phải đi tắm đã. Bây giờ tôi đã cởi quần áo. Không còn gì trên người. Còn nữa, hôm nay tôi vừa mới đổi sữa tắm, là mùi hoa hồng dịu nhẹ, rất dễ nghe. Cuối cùng nói cho anh biết, hôm nay tôi quyết định ngủ nude. Cứ vậy nhé, hẹn gặp lại.”


“Tả Phán Tình ——” Cố Học Văn gầm nhẹ. Đang định nói gì đó thì tiểu yêu tinh kia đã cúp máy. Anh chắc chắn là cô cố ý .

Thở sâu, trong đầu cũng không tự chủ mà nghĩ đến quá trình Tả Phán Tình tắm, sau đó lại nghĩ bộ dạng không một mảnh vải nằm trên giường của cô.

Bụng dưới lại căng cứng, Tả Phán Tình chết tiệt, chờ anh trở về, anh nhất định phải cho cô ba ngày không xuống giường được.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hy vọng nhiệm vụ lần này mau mau kết thúc ——

Trước khi Tả Phán Tình cúp máy có nghe thấy bên kia có tiếng gầm nhẹ. Đắc ý nở nụ cười: “Dám chọc tôi nữa không. Ai bảo chọc tôi, khó chịu chết anh đi.”

Để điện thoại trên giường, cô đi tắm, không quên mang áo ngủ. Về chuyện ngủ nude là nói như thế để lừa anh thôi. Cô không có thói quen không mặc quần áo mà ngủ đâu.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Kiều Tâm Uyển thấy Tả Phán Tình đột nhiên xuất hiện trước mặt thì rất ngạc nhiên. Buổi sáng nhận được điện thoại của cô, chị ta liền thuận miệng nói mình đang ở bệnh viện. Cũng không nói nguyên nhân vì sao, chị ta không biết Tả Phán Tình có biết sự việc ngày hôm đó hay không.

“Chị dâu.” Tả Phán Tình vừa vặn nhìn thấy Kiều Tâm Uyển đi ra từ phòng bệnh, ánh mắt nhìn chị ta từ trên xuống dưới một lượt: “Chị làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao? Sao lại ở trong bệnh viện?”

“Tôi ——”


Cũng không chờ Kiều Tâm Uyển nói xong, Tả Phán Tình ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Hôm đó em thật sự thất lễ quá. Cũng chưa tặng gì cho chị mà không hiểu sao lại lăn ra ngủ như vậy. Thật ngại quá.”

Kiều Tâm Uyển cẩn thận quan sát sắc mặt Tả Phán Tình, chị ta chắc chắn cô không biết chuyện xảy ra tối hôm đó.

“Không sao.” Lắc lắc đầu, Kiều Tâm Uyển nhẹ nhàng thở ra: “Sao cô lại tới đây?”

“Chị vẫn chưa nói cho em biết, chị khó chịu ở đâu sao?”

“Không phải tôi.” Kiều Tâm Uyển cẩn thận nhìn Tả Phán Tình: “Là Kiều Kiệt, buổi tối mấy hôm trước, nó bị người ta đánh.”

“Ôi?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút. Tuy rằng không thích cái tên Kiều Kiệt này, nhưng anh ta làm sao lại bị người ta đánh?

“Sao Kiều Kiệt lại bị người ta đánh? Ai đánh? Chị có nói cho Học Văn chưa? Ở thành phố C mà xảy ra chuyện phải nói cho anh ấy mới đúng.”

“Không cần.” Sắc mặt Kiều Tâm Uyển có chút quái dị: ” Vào trong ngồi đi.”

“Vâng.” Tả Phán Tình có chút chần chờ đi vào phòng bệnh. Trước ngực Kiều Kiệt còn cuốn băng, vết bầm trên mặt đã biến mất, nhưng còn hơi sưng, thoạt nhìn cũng khiến người ta giật mình.

“Phán Tình?” Kiều Kiệt thấy Tả Phán Tình thì có hơi kích động, định ngồi dậy, không ngờ lại chạm đến vết thương trên ngực, khiến anh ta đau đến nhe răng.

“Anh ngồi dậy làm gì?” Thật là, đã bị người ta đánh thành như vậy còn không an phận, cô nghĩ, nhất định là anh ta đã làm gì chuyện gì không đúng, nên mới bị người ta đánh, hơn nữa còn không dám nói cho Cố Học Văn.

Tả Phán Tình cười có chút ý xấu. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Kiều Kiệt lại có chút đồng tình.

“Thôi anh nghỉ ngơi đi.”

Thật ra Tả Phán Tình cũng không ghét anh ta lắm, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn thấy cái đầu màu sắc kia là lại thấy khó chịu ngay.

Xoay người nhìn Kiều Tâm Uyển, cô đưa tay mở hộp trang sức ra, đưa cho Kiều Tâm Uyển: “Chị dâu, lần trước cám ơn chị đã mang quà cho em. Em cũng không có gì đặc biệt để tặng chị. Vòng cổ này là tâm ý của em, do chính em làm. Nếu chị không chê nó thô ráp, thì xin chị nhận cho ạ.”

Kiều Tâm Uyển rất bất ngờ, mở hộp trang sức nhìn thoáng qua, ánh mắt hiện lên vài phần kinh diễm: “Rất đẹp. Rất có khí chất.”

“Chị thích là tốt rồi.” Tả Phán Tình có chút ngượng ngùng: “Chị mấy hôm nữa có việc gì không. Em vốn định mời chị và anh hai gặp mặt, ăn cơm. Nhưng Học Văn lại có nhiệm vụ không ở nhà. Cho nên để vài ngày nữa đi.”

“Không sao đâu.” Hiện tại Kiều Tâm Uyển cũng không xác định được Cố Học Văn có giữ lời hứa không truy cứu chuyện kia nữa không: “Em thật có lòng.”

“Không có gì đâu. Em đi trước đây.Vài ngày nữa là đi làm rồi, em còn phải chuẩn bị một chút.” Tả Phán Tình không có suy tính gì nói xong thì cáo biệt Kiều Tâm Uyển sau đó rời khỏi phòng bệnh.

“Chị, chị xem cô ấy đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn em một cái.”

Kiều Kiệt lại bị đả kích rồi. Anh ta bị thương thành ra như vậy, nhưng Tả Phán Tình một chút cảm giác cũng không có sao?

“Người thật ra cũng không tồi.” Kiều Tâm Uyển đóng hộp trang sức trên tay lại, xoay người nhìn thấy tia mất mát trong mắt Kiều Kiệt: “Khó trách em lại thích cô ấy như vậy.”

“Đó là đương nhiên, con mắt chọn người của em sẽ không sai đâu.” Kiều Kiệt có phần đắc ý.

“Phải không?” Kiều Tâm Uyển tuyệt không khách khí: “Em thích người ta thì có ích lợi gì chứ, người ta không thích em. Em lại cứ thích như vậy cũng không tốt.”

“Chị.” Kiều Kiệt buồn bực: “Chị có cần đả kích em như vậy không? Chị đối với em tốt nhất, chị mau nghĩ cách giúp em đi.”

“Nghĩ cách gì?” Kiều Tâm Uyển thở dài: “Ý chị nói, em hãy ngoan ngoãn về nhà đi, không được ham chơi nữa.”

“Em không về.” Kiều Kiệt lắc đầu: “Chị biết không? Lần đầu tiên em gặp cô ấy, là cô ấy đào hôn. Em tin cô ấy căn bản không thích Cố Học Văn. Em nhất định còn có cơ hội. Chị, chị giúp em đi.”

Vươn tay kéo cánh tay Kiều Tâm Uyển, Kiều Kiệt cũng không biết cái gì gọi là hết hy vọng.

—oOo—

Hết chương 114


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 114: Anh Đã Nói Là Không Ép Buộc Em