Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 88: Ám Ảnh Lưu Quang

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 88: Ám Ảnh Lưu Quang


Cầu treo chỉ dùng tử trúc để đan thành, hai bên là dùng dây mây rất to nâng lên cũng xem như tay vịn. Dòng nước dưới cầu chảy cực xiết , đá ngầm lúc ẩn lúc hiện, nhìn thôi cũng đã cảm thấy hung hiểm.

Bốn người phi thân lên cầu, lập tức có người quát lên: "Lão ngư?" Hình như đó là ám hiệu, Sở Phong thuận miệng đáp: "Trong bụi lau!" Người nọ ngẩn người, Vô Trần đã phi thân đến trước mắt, dùng phất trần đánh hắn rớt xuống sông Hán Thủy. Một người khác quá sợ hãi, đưa ngón tay lên miệng đang muốn huýt sáo báo động, Vô Trần lại cuốn phất trần một vòng, cũng cuốn hắn rơi xuống sông Hán Thủy cho cá ăn.

Hai người canh giữ ở đầu cầu này kỳ thực thân thủ bất phàm, chẳng qua Vô Trần xuất thủ thực sự quá nhanh.

Bốn người lên bãi đất bồi, rất nhanh đã tìm được Nga Mi thất tử. Bọn họ đang ngồi ở một bãi đất trống, xung quanh là hơn mười tên hắc y nhân đang ngưng thần đề phòng, tả hữu hộ pháp và Âm Dương nhị lão đều ở trong đó. Còn có một người mặc áo dài, trên áo khoác cũng vẽ một cái đồ án hình sơn dương, chính là đường chủ Tương Dương Đường.

Nga Mi thất tử tê liệt ngồi dưới đất, hiển nhiên đã bị phong bế huyệt đạo, trên mặt tuy là dấu vết mệt mỏi, nhưng khó che giấu vẻ xinh đẹp động nhân của bọn họ, thảo nào mọi người nói đệ tử Nga Mi mỗi người đều là trời sinh đoan trang. Tuy nhiên nhìn bọn họ hai mắt rã rời, sắc mặt mệt mỏi, hiển nhiên là đã trải qua thời gian chém giết dài, tiêu hao tinh thần quá độ.

Âm Dương nhị lão vừa thấy đám người Vô Trần xuất hiện, cũng không ngoài ý muốn, trái lại cười dâm hai tiếng, nói :

-Tốt lắm, sư phụ các ngươi đã tự động đến thăm, lần này... Ôi chao, ha ha, ngay cả thiên hạ đệ nhất tiên tử cũng tới, xem ra hôm nay huynh đệ chúng ta thực sự là diễm phúc vô biên, gọi người làm sao hưởng thụ cho hết!

Nói rồi bốn con ngươi mỗi cái mạnh mẽ tại trên người Ngụy Đích quét tới quét lui, trong sự kinh thán còn xen lẫn dâm tà.

Sở Phong nhìn quả thực muốn móc xuống con ngươi của bọn chúng đem bóp nát đạp bẹp lại đạp vỡ rồi bóp bẹp!

Hai mắt Ngụy Đích lóe lên hàn quang, đang muốn mở miệng, Vô Trần đã lạnh giọng quát lên:

-Thật lớn mật! Dám đánh lén Nga Mi ta!

Giọng điệu hào hùng sinh uy.

Âm Dương nhị lão cười quái dị nói:

-Vô Trần, Nga Mi thất tử của ngươi rơi vào trong tay chúng ta rồi, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn...

-Khốn khiếp!

Vô Trần hét lớn một tiếng, làm chấn động Âm Dương nhị lão trong lòng rùng mình.

-Âm Dương nhị lão, cho dù Thái Âm lão yêu của các ngươi có ở đây, ta cũng không để vào mắt, các ngươi lại dám càn rỡ như thế!

Âm Dương nhị lão nhất thời bị khí thế của Vô Trần chấn nhiếp, giật mình ngây tại chỗ.

Tả hữu hộ pháp bên cạnh nhưng tâm trạng đầy hoài nghi, Tử Ngọc Ôn Hương Tán này vô cùng bá đạo, coi như là đan dược độc môn của Nga Mi, cũng không có khả năng nhanh như vậy đã giải đi hết dược lực. Hiện tại Vô Trần nhìn qua hình như căn bản không hề bị Ôn Hương Tán khống chế nữa, chỉ bằng vào hai người bọn họ chưa hẳn có thể chống đỡ được một cây phất trần của nàng, chỉ có cộng thêm đường chủ Tương Dương Đường mới có mười phần nắm chặt.

Tương đường chủ bên kia cũng có ý nghĩ của bản thân mình, Vô Trần là chưởng môn Nga Mi, võ công tuyệt cao, một khi toàn lực thi triển, không ai ở đây có thể ngăn, hơn nữa Diệu Ngọc là đệ tử đắc ý nhất của nàng, bên cạnh còn có thiên hạ đệ nhất tiên tử danh chấn giang hồ tương trợ, lại còn có thêm một tên tiểu tử võ công không biết sâu cạn thế nào, một khi ác chiến với nhau, cho dù có thể thủ thắng, phe mình sợ rằng cũng thương vong nặng nề, ở đây chính là tụ tập đầy đủ toàn bộ tinh anh Tương Dương Đường của mình.



Tả hữu hộ pháp vừa nhìn thần sắc của Tương đường chủ, đã đoán ra tám, chín phần, không khỏi nhíu mày.

Tả hữu hộ pháp và Tương Dương Đường đều có tính toán của riêng mình, Sở Phong cũng đang tính toán, Vô Trần thực tế có phần phô trương thanh thế thôi, dược lực mê hương bên trong nàng và Diệu Ngọc còn chưa hoàn toàn loại trừ, bản thân mình lại có thương trong người, cho dù có thêm Trích Tiên Tử, cũng tuyệt đối không có phần thắng.

Âm Dương nhị lão cũng mặc kệ những người này đang nghĩ chủ ý gì, bọn họ thầm nghĩ lập tức phải bắt lấy Vô Trần và Diệu Ngọc, để đạt được dục vọng dâm tà của hai lão. Đương nhiên tốt nhất là cũng bắt luôn cả Trích Tiên Tử. Bọn họ chậm rãi đi tới bên người một đệ tử Nga Mi, vươn bàn tay đặt trên huyện Bách Hội ở đỉnh đầu nàng, nói:

-Vô Trần, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, chỉ cần ta nhả ra chưởng kình, đệ tử âu yếm này của ngươi lập tức đầu sẽ nở hoa, hương tiêu ngọc vẫn!

Vô Trần vẻ mặt như sương lạnh, lạnh lùng nói :

-Nga Mi chúng ta không phải hạng người tham sống sợ chết, ngươi dám động đến một sợi tóc của bọn họ, cho dù các ngươi trốn tới dưới gót chân Thái Âm lão yêu, phất trần của ta cũng phải xé các ngươi thành mảnh nhỏ!


-Thật không!

Âm Dương nhị lão âm hiểm cười hai tiếng, đột nhiên "Xoẹt" một tiếng xé rách mảnh áo trên vai đệ tử Nga Mi kia, lập tức lộ ra bờ vai mềm mại như tuyết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Đệ tử Nga Mi kia "A" kinh hãi la một tiếng, nét mặt xấu hổ đỏ bừng, trong mắt bất giác lộ ra thần sắc sợ hãi, kinh hoàng lúng túng nhìn phía Vô Trần. Những đệ tử Nga Mi này thường ngày luyện kiếm trên núi Nga Mi, rất ít khi xuống núi, chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải tình cảnh như vậy, làm sao không kinh hoàng lúng túng chứ!

Tả hữu hộ pháp cau mày, nhưng không có lên tiếng, cũng không có ngăn cản.

-Đẹp, thực sự là đẹp!

Âm Dương nhị lão nhìn quét qua bờ vai trắng nõn của đệ tử Nga Mi đó, hai mắt đã hiện ra tà quang.

-Vô Trần, lẽ nào ngươi muốn đệ tử của ngươi phải chịu nhục trước mặt ngươi!

Bàn tay dâm tà của Âm Dương nhị lão đã chậm rãi sờ vào bờ vai tuyết trắng của đệ tử Nga Mi kia.

Vô Trần không lên tiếng, phất trần trong tay run nhè nhẹ, những sợi phất ti cũng không ngừng phát động tung bay, hai mắt như đao phong nhìn thẳng Âm Dương nhị lão, chỉ cần đầu ngón tay bọn họ dám chạm xuống, nàng lập tức động thủ!

Âm Dương nhị lão bị ánh mắt như hàn đao của Vô Trần nhìn chằm chằm, có chút không dễ chịu, nuốt nuốt nước bọt, bàn tay không dám hạ xuống.

Bốn phía trở nên yên lặng, hơn mười hắc y nhân đang vây quanh Nga Mi thất tử sớm đã tay đè chuôi kiếm, hơn mười đạo ánh mắt sắc bén cũng nhìn chằm chằm phất trần trên tay Vô Trần không rời.

Diệu Ngọc tay cũng đã rút kiếm , Ngụy Đích và Sở Phong cũng duỗi tay về phía sau lưng, tùy thời chuẩn bị rút kiếm ác chiến với nhau.

Ngay tại thời khắc song phương hết sức căng thẳng, tả hộ pháp bỗng nhiên nói với Sở Phong:


-Tiểu tử, thân pháp của ngươi vừa rồi tại tử trúc lâm sở dụng tên gọi là gì?

Sở Phong nhướng mày, nói :

-Đó là tuyệt học gia truyền, người trong ma đạo các ngươi sao lại biết được!

-Không có khả năng! Thân pháp đó là độc môn thân pháp của Tinh Ma chủ khai sáng giáo —— Ám Ảnh Lưu Quang, ngươi làm sao biết được? !

Lời này vừa nói ra, không chỉ Sở Phong thất kinh, ngay cả mấy người Vô Trần, Diệu Ngọc, Ngụy Đích cũng thất kinh, cho dù Tương đường chủ và những hắc y nhân cũng lộ ra thần sắc giật mình.

Tất cả mọi người nhìn Sở Phong, Sở Phong cả giận nói:

-Nói bậy! Thân pháp này chính là do cha ta thân truyền, làm sao lại là cái gì thân pháp của giáo chủ Ma Giáo các ngươi!

-Cái gì? Thân pháp này là do phụ thân ngươi truyền lại? Lẽ nào... Tinh Ma tôn chủ còn tại nhân gian!

Tả hộ pháp khiếp sợ nói .

-Toàn là nói láo! Cái gì Tinh Ma tôn chủ! Khốn kiếp!

Sở Phong phẫn nộ quát lên, có phần khác thường.

Tả hộ pháp từ trên xuống dưới đánh giá Sở Phong, gật đầu nói:

-Giống, thực sự là giống, chẳng lẽ ngươi là hậu nhân của tôn chủ!

-Phi! Ai là hậu nhân tôn chủ gì của các ngươi, đừng nói xấu cha ta, cha ta không phải ác nhân! Ông ấy không phải ác nhân!


Sở Phong đột nhiên trở nên phẫn nộ, hơn nữa nghe giọng điệu của hắn hình như không phải lần đầu tiên la lên như vậy.

-Phụ thân ngươi chính là Sở Thiên Tinh?

Hữu hộ pháp đột nhiên hỏi.

-Cha ta... A?

Sở Phong kinh hô một tiếng, hắn không phải là kinh hô vì tả hộ pháp gọi ra tên phụ thân của mình, mà là chợt phát giác, bản thân mình còn vẫn chưa biết tên của phụ thân, bởi vì cha mẹ cũng chưa bao giờ nói qua cho hắn.

Mọi người thấy Sở Phong "A" sợ hãi kêu một tiếng, sau đó trầm ngâm không nói, cho rằng hắn là cam chịu, lại lấy làm kinh hãi, hắn thực sự là con trai của Tinh Ma chủ!

Tả hữu hộ pháp đồng thời hướng Sở Phong khom người nói:


-Nguyên lai là thiếu tôn chủ, chúng ta đắc tội rồi. Mời thiếu tôn chủ lập tức hồi Ma Thần Tông, tông chủ cũng đang một mực tận lực truy tìm tăm tích của thiếu tôn chủ!

Tả hữu hộ pháp vừa nói ra lời này, lại làm cho mọi người kinh hãi, có vài phần khó tin, tuy nhiên giọng điệu hai người rất thành khẩn ,không giống như tự làm giả.

-Câm miệng!

Sở Phong lớn tiếng quát lên.

-Cha ta tâm địa nhân từ, làm sao lại là tôn chủ của các ngươi! Ta càng không phải là thiếu tôn chủ gì của các ngươi! Các ngươi dám nói xấu cha ta, ta liều mạng với các ngươi!

Nói rồi "Tranh!" rút ra trường kiếm, hai mắt chằm chằm nhìn vào tả hữu hộ pháp, hầu như muốn phun ra lửa, gân xanh trên thái dương cũng đều nhô lên, ngực từng chút phập phồng, thậm chí mũi kiếm bởi vì phẫn nộ mà run nhè nhẹ!

Không có người biết hắn vì sao đột nhiên lại cuồng nộ như vậy, nhưng khẳng định tuyệt đối không tầm thường!

-Sở công tử...

Ngụy Đích khẽ gọi một câu!

-Câm miệng!

Sở Phong quay đầu nghiêm khắc quát một tiếng, Ngụy Đích ngẩn người, Sở Phong cũng ngây người ngẩn ngơ, cơn tức giận vừa rồi thực sự làm cho hắn có phần mất đi lý trí.

Tả hữu hộ pháp liếc mắt nhìn nhau, xem ra Vô Trần còn chưa xuất thủ, Sở Phong đã muốn xuất kiếm liều mạng trước!

Tả hộ pháp đột nhiên nói:

-Thiếu tôn chủ có phải là muốn cứu Nga Mi thất tử không? Chỉ cần thiếu tôn chủ chịu theo chúng ta quay về gặp tông chủ, chúng ta có thể lập tức thả Nga Mi thất tử!

Giọng điệu và thần sắc của tả hộ pháp tuyệt không giống như nói giỡn, cái này lại làm cho mọi người kinh hãi, bởi vì bọn họ lại đồng ý dùng Nga Mi thất tử trao đổi với một vô danh tiểu tốt, thật là làm cho người ta kinh ngạc bất ngờ.

Sở Phong ngẩn ra, không nghĩ tới bọn họ lại sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, lửa giận trong mắt hắn dần dần lắng lại, bắt đầu tỉnh táo, tâm niệm đang cấp tốc xoay chuyển.

Đương nhiên, không chỉ đám người Vô Trần Ngụy Đích, cho dù Tương đường chủ bên kia, cũng không có một ai cho rằng Sở Phong sẽ đáp ứng. Dùng bản thân mình trao đổi thất tử, chẳng khác nào đem bản thân đưa vào hang hổ, mặc cho người xâu xé, ai lại ngu như thế! Giọng điệu của tả hữu hộ pháp tuy là thành khẩn, nhưng ai cũng không biết một khi rơi vào trong tay bọn họ sẽ phát sinh chuyện gì.

-Được! Một lời đã định!

Sở Phong đột nhiên mở miệng nói .


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 88: Ám Ảnh Lưu Quang