Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 85: Diệt sát Nga Mi

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 85: Diệt sát Nga Mi


Sở Phong và Ngụy Đích vẫn đi sâu vào sơn lâm, đi tới dưới một gốc cây đa thật lớn rất già cỗi, cây đa này thực sự là to, to đến nỗi chừng ba người ôm mới xuể, vô cùng cổ xưa, cành lá trên cây phần lớn cũng đã khô hết. Trên thân cây cũng có ba vết nứt, tuy nhiên ba vết nứt này lại không hề sắp hàng theo thượng trung hạ, mà hai vết trên và dưới lại hợp với nhau để hợp thành một hình tam giác.

-Ý này là gì?

Cái này thì Ngụy Đích nhíu mày, vẫn đi thẳng nãy giờ còn chưa gặp qua ám hiệu được sắp xếp thành như vậy.

Sở Phong đắc ý nói:

-Thế nào, chưa thấy qua thì đoán không ra đúng không?

-Cái này quả thực cổ quái, ta đoán không ra.

-Hì hì, cô nương lại đoán thử xem, cô là Trích Tiên Tử, nhất định có thể đoán được.

Miệng hắn thì nói như thế, nhưng giọng điệu chính là nhận định Ngụy Đích bất kể như thế nào cũng đoán không được.

-Được rồi, ta đoán không ra, công tử nói mau đi.

Ngụy Đích cười nói.

-Ai, cô nương nhất định có thể đoán được mà.

Sở Phong cũng không nóng lòng nói ra.

Ngụy Đích nhìn vẻ mặt đắc ý của Sở Phong, lại vừa bực mình vừa buồn cười, nàng lại suy tư một lát, con ngươi xoay động, nói:

-Chẳng lẽ là ý gặp nhau tụ họp?

Sở Phong bỗng chốc ngạc nhiên nhìn nàng, nói:

-Cô... cô lại đoán được? Ba đường từ trên xuống dưới tiếp xúc với nhau, chính là ý gặp nhau tụ họp, cô sao lại nhìn ra được?

Ngụy Đích dịu dàng cười, nói:

-Ta thấy công tử không hề nóng lòng đi về phía trước nữa, dọc theo đường đi lại chưa thấy qua ám hiệu này, cho nên phỏng chừng có thể là một nơi ám hiệu cuối cùng.

Sở Phong ảo não nói:

-Cái ám hiệu này lúc đó ta nghĩ nửa ngày cũng đoán không được, không ngờ cô chỉ chớp mắt đã đoán ra rồi.



-Công tử biết vì sao nghĩ nửa ngày cũng đoán không ra không?

Sở Phong ngạc nhiên nói:

-Vì sao?

-Công tử không phải mới vừa nói là ta chỉ chớp mắt đã đoán được sao? Bởi vì công tử lúc đó không có chớp mắt, đương nhiên sẽ đoán không ra rồi.

Sở Phong bật cười, nói:

-Thì ra Trích Tiên Tử cũng thích đùa như vậy.


Ngụy Đích chỉ thoáng cười, lẩm bẩm:

-Nếu nói như thế, nơi này chính là địa điểm gặp mặt, lại không biết là ám hiệu của môn phái nào.

Nói rồi một đôi mắt xinh đẹp nhìn Sở Phong.

Nhưng Sở Phong không có trả lời, lại quan sát mọi nơi.

Ngụy Đích nói:

-Công tử muốn tìm nơi ẩn trốn? Ta thấy ở đây cũng không tiện để ẩn thân, huống hồ nhìn trộm điều bí mật của môn phái người ta, chính là sự tối kỵ của giang hồ.

Sở Phong cũng mặc kệ cái gì giang hồ tối kỵ, hắn bỗng nhiên gập ngón tay gõ vào thân cây đa to lớn này, thanh âm hình như hơi rỗng tuếch, Sở Phong thần sắc vui vẻ, lúc này liền phi thân nhảy lên cây, lấy tay gạt vài cái, gật đầu, sau đó hướng Ngụy Đích vẫy tay. Ngụy Đích tâm trạng dù hiếu kỳ, cũng phi thân lên cây vừa nhìn liền hết sức kinh ngạc, thì ra toàn bộ thân cây đa già cỗi này từ lâu đã già héo thành trống rỗng, chỉ dựa vào một lớp vỏ cây dày để duy trì chống đỡ.

Vài ánh trăng chiếu vào bên trong thân cây, bên trong tối thui chỉ loáng thoáng mới thấy được, nhìn không rõ ràng lắm. Sở Phong đang muốn nhảy vào, Ngụy Đích đã đưa tay kéo ống tay áo của hắn nói:

-Cẩn thận! Bên trong không biết...

-Không sợ, trước đây khi ta không nghe lời, cha mẹ muốn phạt ta, ta thường trốn ở trong những thân cây như thế này để cho bọn họ sốt ruột một phen.

Sở Phong vừa nói đã "Vù" nhảy vào bên trong thân cây, Ngụy Đích cũng lập tức nhảy xuống theo.

Hai người tại bên trong thân cây nên không thể sóng vai đứng thẳng, chỉ có thể đứng đối diện nhau, cách xa nhau không đến nửa thước. Ánh trăng thanh lãnh xuyên thấu qua miệng hang rơi vào trên khuôn mặt như thiên tiên của Ngụy Đích, còn chiếu vào trên mái tóc được choàng khăn, băng thanh ngọc khiết nói không nên lời.

Hai người đối diện nhau, Sở Phong lần đầu tiên được tiếp cận như vậy mà thưởng thức khuôn mặt thanh lệ trong sáng không tỳ vết của Ngụy Đích. Đương nhiên, Ngụy Đích cũng là lần đầu tiên như thế này nhìn rõ ràng người lam sam thiếu niên trước mặt này, nhất là một vết chỉ ngân kia, cứng cỏi như thế, quật cường như thế, lại rộng lượng, anh tuấn như thế.


Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, ai cũng không có lên tiếng, hai bên cũng đều có thể rõ ràng cảm thụ được tiếng tim đập của đối phương, còn có hơi thở hô hấp, thậm chí còn loáng thoáng cảm thụ được một tia xúc động trong nội tâm đối phương.

Một làn hương thơm nhàn nhạt truyền vào trong mũi Sở Phong, như tuyết như sương, như chi như chỉ[1], Sở Phong nhịn không được khịt khịt mũi, Ngụy Đích mặt không khỏi thoáng hồng lên, hờn dỗi nhìn hắn một cái, quả thật như muôn hình vạn dạng làm Sở Phong tâm thần rung động.

*[1]: Vị thuốc Đông y cỏ linh chi và bạch chỉ.

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, là có người tới và dừng ở dưới cây da này. Một lát sau, lại có tiếng bước chân truyền đến, lại có một người cũng đi tới và dừng bước dưới gốc cây đa.

Chỉ nghe thấy có thanh âm vang lên:

-Tả hộ pháp, ông gọi ta tới đây vội như vậy, chẳng lẽ kế hoạch có biến?

Một thanh âm khác nói:

-Không sai! Tông chủ chuẩn bị một lần hành động diệt sát Nga Mi!

-A!

Không chỉ người đến trước lấy làm kinh hãi, ngay cả Ngụy Đích và Sở Phong đang trốn ở bên trong thân cây cũng kinh hãi.

-Muốn một lần hành động diệt sát Nga Mi, sợ rằng...

-Tương đường chủ yên tâm, việc này tông chủ đã an bài được rồi. Hiện tại Vô Trần và Diệu Ngọc cùng Nga Mi thất tử đã đi tách ra, Nga Mi thất tử còn đang tại Tiên Nhân Độ, Vô Trần và Diệu Ngọc đã đi trước tới thành Tương Dương, đây chính là thời cơ rất tốt để chúng ta một lần diệt Nga Mi! Người của Tương Dương Đường các ông vừa lúc ngay tại Tiên Nhân Độ, tông chủ đã phái người thông tri cho bọn họ thay đổi hành động là chặn giết Nga Mi thất tử. Tông chủ sợ Tương đường chủ hiểu lầm, cho nên đặc biệt kêu ta tới thông báo cho đường chủ một tiếng.


-Vậy Vô Trần và Diệu Ngọc đâu?

Tương đường chủ hỏi.

-Hữu hộ pháp đã dẫn Vô Trần và Diệu Ngọc đi tử trúc lâm, hợp lực cùng Âm Dương nhị lão đối phó bọn họ.

-Vô Trần là chưởng môn Nga Mi, võ công cực cao, Diệu Ngọc chính là đệ tử đắc ý nhất của cô ta, chỉ có tả hộ pháp cùng hai lão quái vật kia, sợ rằng... Truyện Sắc Hiệp -

-Cái này thì Tương đường chủ yên tâm, chúng ta tự có phương pháp vây khốn bọn họ. Nhưng ngược lại Nga Mi thất tử đều là tinh anh đệ tử của Nga Mi, vả lại có thể hợp thành Thất Tử Du Tiên Kiếm Trận, ta lo lắng chỉ bằng vào Tương Dương Đường các ông chưa hẳn có thể đơn giản bắt được bọn họ.

-Vấn đề này tả hộ pháp cũng có thể yên tâm, Tiên Nhân Độ đã tụ tập đầy đủ tinh anh của Tương Dương Đường chúng ta, Vô Trần và Diệu Ngọc lại không có ở đó, nếu như vậy mà còn không đối phó được Nga Mi thất tử, thế thì Tương Dương Đường chúng ta cũng thẹn là đứng đầu thập nhị phân đường!


-Được, có một câu này của Tương đường chủ ta an tâm rồi. Ma Thần Tông chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm như vậy, đây chính là lúc phải quét sạch giang hồ! Một khi diệt Nga Mi, Thiếu Lâm, Võ Đang cũng chống đỡ không được bao lâu. Tương đường chủ, ông tốt nhất vẫn là lập tức chạy tới Tiên Nhân Độ đi để cho kế hoạch được vẹn toàn! Ta cũng phải lập tức chạy tới tử trúc lâm, để ngừa vạn nhất! Chờ chúng ta sau khi bắt được Vô Trần và Diệu Ngọc, ta tự đến Tiên Nhân Độ hội họp cùng các ông, đến lúc đó lại thương thảo hành động bước tiếp theo!

-Được!

"Vù vù " hai tiếng, tả hộ pháp và Tương đường chủ kia đã rời khỏi cây đa.

Sở Phong và Ngụy Đích nhảy ra khỏi động cây, hai người nhìn nhau, Ngụy Đích nói:

-Không ngờ được Ma Thần Tông lại hướng Nga Mi hạ thủ, lại còn tàn nhẫn như vậy, muốn một lần hành động diệt hết tinh anh Nga Mi, ta phải lập tức chạy đến tương trợ bọn họ!

Sở Phong hỏi:

-Có hai nơi, cô nương chuẩn bị chạy tới nơi nào?

-Trước tiên chạy tới tử trúc lâm trợ giúp Vô Trần và Diệu Ngọc thoát khỏi vây hãm rồi hãy nói đi, nếu như mất đi bọn họ, Nga Mi sẽ khó mà chấn chỉnh lên được.

Sở Phong nói:

-Nếu như Nga Mi thất tử bị hại, cũng như là tinh anh của Nga Mi mất hết, không bằng chúng ta chia nhau ra hành sự. Trích Tiên Tử, khinh công cô nương hơn xa ta, cô chạy đi Tiên Nhân Độ cứu Nga Mi thất tử, còn ta thì chạy tới tử trúc lâm trợ giúp Vô Trần và Diệu Ngọc thoát vây khốn.

Ngụy Đích kỳ quái nói:

-Vô Trần không phải là sai Diệu Ngọc thiếu chút nữa lấy tính mệnh của công tử sao?

Sở Phong ngẩn ra, nói:

-Sao cô nương biết?

Ngụy Đích không có trả lời, lại nói:

-Âm Dương nhị lão cực kỳ âm hiểm dâm tà, mà võ công của tên hộ pháp kia hình như cũng rất cao, công tử phải cẩn thận, làm theo khả năng.

Sở Phong gật đầu, nói:

-Cô nương cũng phải cẩn thận!

Lập tức hai người phân đường chạy vội đi nghĩ cách cứu viện mọi người Nga Mi phái.


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 85: Diệt sát Nga Mi