Mấy ngày sau, gần tới hoàng hôn, trước đống đổ nát Chấn Giang Bảo xuất hiện hai bóng người, là Sở Phong và Bàn Phi Phượng!
Chấn Giang Bảo hơn mười ngày trước còn oai phong một phương, vậy mà hôm nay chẳng qua là một mảnh cảnh tượng đổ nát, uy thịnh huy hoàng năm xưa cứ như vậy vô thanh vô tức mai một tại trong đống đất khô gạch vụn.
Hai người lục soát khắp nơi mỗi một tấc đất, cuối cùng thất vọng ngồi dựa ở bên cạnh một cây cột trụ đã bị ngã xuống trước một đống đổ nát, phía sau cây trụ gãy có một một gốc cây dương rất cao to. Ánh nắng hoàng hôn tạo ra cái bóng thật dài của hai người, vừa vặn gắn vào nhau chiếu trên thân cây dương.
Bàn Phi Phượng nói:
-Đêm đó ta nghe Giang lão bảo chủ la lớn 'ngươi ác tặc', lại thấy ngươi một chưởng đánh hắn ngã xuống đất, là chuyện gì xảy ra vậy?
Sở Phong chớp mắt mấy cái, nói:
-Bởi vì ta là hung thủ diệt môn mà!
Bàn Phi Phượng trừng hai mắt:
-Còn không đứng đắn!
Vì vậy Sở Phong đem tình hình đêm đó nói ra một lần, Bàn Phi Phượng cả giận nói:
-Thì ra như vậy, lúc đó ngươi sao không nói rõ ràng với ta?
Sở Phong thực sự là một bụng ủy khuất, nói:
-Nàng có cho ta cơ hội nói sao?
-Hừ, ý ngươi là toàn bộ trách ta chứ gì, toàn bộ trách ta oan uổng ngươi!
Bàn Phi Phượng chu miệng.
Sở Phong vội nắm lấy tay nàng nói:
-Là ta sai, là ta chưa nói rõ ràng. Là ta cố ý làm như vậy, nếu không Phi Tướng Quân sao lại truy đuổi ta không bỏ qua!
-Hừ!
Bàn Phi Phượng giơ ngón tay dụi vào trán hắn.
-Ít ba hoa! Được rồi, ngươi không phải nói, lúc đầu có hai người Đông Doanh võ sĩ muốn giết ngươi sao? Có thể cùng bọn chúng có quan hệ hay không?
Bàn Phi Phượng hỏi Sở Phong.
-Vì sao nói như vậy?
-Bọn họ có thể là cố ý ngăn cản ngươi một chút, làm cho ngươi nửa đêm canh ba mới có thể chạy tới Chấn Giang Bảo, rồi mưu hại ngươi là hung thủ giết người!
Sở Phong lắc đầu, nói:
-Không giống. Là do bản thân ta bị lạc đường mới khiến cho đêm khuya vẳng vẻ mới chạy tới được Chấn Giang Bảo, huống hồ bọn họ giết ta quả thực có nguyên nhân khác.
-Chính là bởi vì thanh bào nữ tử mà trong miệng ngươi nói chứ gì?
Bàn Phi Phượng bĩu môi nói.
Sở Phong gật đầu, lại đem chuyện ngày đó tại sông Tiền Đường trong lúc vô ý cứu được thanh bào nữ tử nói ra.
-Hừ, cũng tại ngươi thích xen vào việc của người khác, bị người truy sát còn có tâm tư cùng người ta đến sông Tiền Đường ngắm trăng!
Bàn Phi Phượng lại vểnh miệng hờn dỗi nói.
Sở Phong vội vàng nói:
-Oan uổng, oan uổng a, ta ngay cả dáng dấp của nàng thế nào cũng chưa từng thấy.
Sở Phong vừa nói xong lại thầm nghĩ: "May mà không có nói cho nàng thanh bào nữ tử kia còn tặng mình một quân cờ bằng ngọc."
Bàn Phi Phượng thấy ánh mắt Sở Phong lập loè, hừ một tiếng hỏi:
-Có phải là có cái gì không thành thật không?
-Không có, ta luôn luôn tại trước mặt Phi Tướng Quân đều rất thành thật mà.
Bàn Phi Phượng "Phì" cười nói:
-Những lời này của ngươi đã rất không thành thật rồi!
Sở Phong thấy Bàn Phi Phượng nở nụ cười, bèn hỏi:
-Nàng hôm đó vì sao lại đến Chấn Giang Bảo?
Bàn Phi Phượng nói:
-Ta vốn là phụng mệnh tộc trưởng, đến Chấn Giang Bảo lấy một thứ đồ vật.
-Vật gì vậy?
Phi Phượng lắc đầu nói:
-Ta cũng không biết. Tộc trưởng chỉ nói đến lúc đó Giang lão bảo chủ tự nhiên sẽ cho ta, hắn còn căn dặn ta ngày đêm đi gấp chạy tới, hình như đã biết phải có chuyện gì sẽ phát sinh, không nghĩ tới vẫn muộn một bước.
Sở Phong nói:
-Lẽ nào hung thủ là vì đồ vật đó mà sát hại một môn Chấn Giang Bảo?
Phi Phượng nói:
-Việc này có khả năng, cho nên ta muốn quay về Thiên Sơn, hi vọng có thể từ nơi tộc trưởng tìm được một ít đầu mối!
Thì ra Bàn Phi Phượng vội quay về Thiên Sơn là vì mình, Sở Phong rất là cảm động, không khỏi siết chặt hai tay, ôm lấy eo của nàng, Bàn Phi Phượng khuôn mặt nóng lên, nhưng không có phản kháng, vai nhẹ nhàng tựa vào trên vai hắn, ôn nhu nói:
-Ngươi hiện tại đã là cái đích để cho mọi người công kích, rất là hung hiểm, không bằng theo ta cùng đi Thiên Sơn...
Sở Phong trong lòng nóng lên, lại lắc đầu:
-Ta phải ở lại chỗ này, nếu ta đã chịu oan ở nơi này , ta phải ở nơi này rửa sạch tội danh cho ta!
Bàn Phi Phượng không nói gì, trong lòng nàng biết Sở Phong bình thường tuy là hi hi ha ha, không đếm xỉa tới, kỳ thực hết sức quật cường chấp nhất, người bên ngoài rất khó có thể đả động ý chí của hắn.
-Phi Tướng Quân...
Sở Phong mới vừa mở miệng, Bàn Phi Phượng dụi ngón tay lên trán hắn, nói:
-Ngươi còn gọi người ta Phi Tướng Quân!
Sở Phong hì hì cười, nói:
-Vậy ta gọi nàng là Bàn tướng quân, thế nào?
Bàn Phi Phượng trợn mắt, Sở Phong vội vã sửa lời nói:
-Ta gọi nàng là Bàn cô nương, được chứ gì?
Bàn Phi Phượng không lên tiếng, lại vểnh miệng lên hầu như lên tới mũi.
Sở Phong ghé sát vào bên tai nàng tỉ mỉ nói:
-Ta gọi Phi Phượng, thoả mãn chưa.
Bàn Phi Phượng mặt phút chốc đỏ bừng, oán trách nói:
-Ngươi tiểu tử xấu chỉ biết làm người ta giận.
Trên mặt lại mang theo ý mỉm cười ngọt ngào.
Sở Phong ôm chặt lấy eo nàng:
-Phi Phượng, không ngờ mấy ngày trước chúng ta còn liều mạng ngươi chết ta sống, hôm nay lại thành thần tiên quyến lữ, thế sự thực sự là kỳ diệu!
-Hừ! Ai với ngươi thần tiên quyến lữ, cũng không biết xấu hổ!
Bàn Phi Phượng dựa vào trong ngực Sở Phong, làm nũng cười.
-Hì hì, nàng không theo ta, thì theo ai?
-Ngươi đừng quản, chính là không với ngươi!
Sở Phong bắt được đôi tay nàng nói:
-Chẳng lẽ Phi Tướng Quân đã có người trong lòng?
-Không liên quan đến ngươi!
Bàn Phi Phượng bĩu môi nói.
Sở Phong cười nói:
-Trung Nguyên có tục lệ chỉ phúc vi hôn, chẳng lẽ Thiên Sơn cũng có tục lệ này, Phi Tướng Quân từ nhỏ đã bị chỉ phúc vi hôn cho...
Bàn Phi Phượng trừng hai mắt, sẵng giọng:
-Tiểu tử xấu, ba hoa nữa sẽ không để ý tới ngươi!
Sở Phong lại ghé miệng vào sát bên tai nàng nói:
-Nàng không để ý tới ta cũng vô dụng, dù sao thì chân trời góc biển, ta đều phải quấn quít lấy Phi Tướng Quân!
Bàn Phi Phượng bị hắn khiến cho bên tai ngứa ngứa, cũng rất là thoải mái, lại dựa vào trong lòng hắn, cắn môi:
-Tiểu tử ngươi chỉ biết chọc người ta, miệng lưỡi ngọt sớt.
-Ta chỉ đối với nàng miệng lưỡi ngọt sớt thôi mà.
-Thật chứ? Ngươi thành thật mà nói, ngươi tại trước mặt nữ tử khác có phải là cũng miệng lưỡi trơn tru như vậy hay không?
-Không phải, rất nghiêm chỉnh!
-Nói dối!
-Không có mà.
-Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết ngươi đang nói dối!
-Không thể nào đâu Phi Phượng, ánh mắt của ta sẽ không bán đứng ta!
-Hừ, ánh mắt của ngươi sẽ không bán đứng ngươi, nhưng câu nói kia vừa rồi của ngươi bán đứng ngươi!
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
-Vậy nàng cắt lấy đầu lưỡi của ta đi, như vậy an tâm rồi.
-Hừ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không sao! Thè lưỡi ra!
"Hè." Sở Phong thật đúng là thè lưỡi ra ngoài.
Bàn Phi Phượng "Hì" cười nói:
-Xú tiểu tử, thảo nào hay giảo miệng , thì ra lưỡi dài như vậy!
Sở Phong thụt lưỡi về, nói:
-Thế nào, không muốn cắt sao?
Bàn Phi Phượng thở dài, nói:
-Ai, bỏ đi, miệng sinh tại trên người ngươi, ngươi muốn như thế nào ta cũng quản không được.
Sở Phong xoa xoa tay nàng, nói:
-Phi Phượng, nàng không thể không quay về Thiên Sơn sao?
Bàn Phi Phượng nói:
-Ngươi không muốn tra ra ai là hung thủ sát hại một môn Chấn Giang Bảo, để mà rửa sạch tội danh sao?
-Thanh giả tự thanh, rửa hay không cũng như nhau! Chỉ cần cùng với nàng là tốt rồi!
-Xú tiểu tử, ta không muốn ngươi cả ngày cõng trên lưng tội danh giết người diệt môn, huống hồ đều là do ta hại ngươi...
Sở Phong vội ôm sát lấy eo nàng nói:
-Không việc gì, chỉ cần nàng bắt ta cõng, cho dù nặng như Thái Sơn, ta cũng cõng được mà!
-Hừ! Ngươi lại giảo miệng. Ta đi rồi, chính ngươi phải cẩn thận!
Sở Phong ưỡn ngực:
-Ta đường đường chính chính mà đi, không thẹn với lương tâm, ai sợ ai?
-Xuy! cái công phu mèo ba chân của ngươi, đụng phải Hắc Bạch Phán Quan thì còn có thể, vạn nhất chạm với Bài Vân Chưởng thì làm thế nào?
-Sợ cái gì, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách! Đánh không lại thì bỏ chạy thôi! Giang Nam tiêu cục nhiều người như vậy ta còn có thể chạy thoát mà.
Bàn Phi Phượng lại dụi ngón tay lên trán hắn, nói:
-Thứ mèo ba chân như ngươi cũng thật không biết trời cao đất rộng, dám một mình đi Giang Nam tiêu cục chúc thọ, may mà lúc đó cũng không có bao nhiêu cao thủ ở đó, nếu không thì ngươi có chạy đằng trời!
Sở Phong nói:
-Sao lại không có cao thủ? Trích Tiên Tử, Tống Tử Đô, Mạt Trầm Quang, Tiêu Dao Tử, Hắc Bạch Phán Quan, Giang lão tiền bối còn có Phi Tướng Quân nàng đều không phải là cao thủ sao!
Bàn Phi Phượng cười nhạo nói:
-Hắc Bạch Phán Quan cũng coi như cao thủ, ta đây thật là biết bay! Nói cho ngươi, lúc đầu tại yến hội, cao thủ chân chính cũng chỉ có Tống Tử Đô, Trích Tiên Tử, Mạt Trầm Quang, Tiêu Dao Tử, còn có ta —— Phi Tướng Quân! Còn những người khác cái gì Hắc Bạch Phán Quan, Hồi Toàn Đao Sử, Truy Phong Kiếm Khách chẳng qua là nhân vật hạng hai, hạng ba, những người còn lại càng không cần phải nói, không đáng nhắc đến. Về phần Giang lão tiền bối, võ công kỳ thực cũng không tính cao, chỉ vì hành tiêu hơn mười năm, kết giao khắp thiên hạ, thanh danh lan rộng mà thôi. Nhưng mặc dù như vậy, nếu không có Tiêu Dao Tử công khai giúp ngươi, Tống Tử Đô đứng ngoài cuộc, Mạt Trầm Quang phải kiềm chế Tiêu Dao Tử, bọn họ chỉ hắt xì một cái ngươi cũng sẽ mất mạng rồi.
-Không đến mức thế chứ.
Sở Phong không quá tin tưởng.
-Ô hay, còn nói không đến mức! Nếu như Tống Tử Đô, Mạt Trầm Quang, Tiêu Dao Tử, Trích Tiên Tử đồng thời xuất thủ đối phó ngươi, ngươi chính mình nói xem có thể chống đỡ bao nhiêu hiệp? Đừng nói bọn họ, chính là cái đám xoàng xĩnh như Hắc Bạch Phán Quan vây bắt ngươi, ngươi còn không phải là sứt đầu mẻ trán? Sau cùng còn không phải là toàn bộ dựa vào Trích Tiên Tử ám trợ ngươi một phen mới có thể thoát thân sao!
-A? Nàng đã nhìn ra?
Bàn Phi Phượng cười nhạo nói:
-Đồ ngốc, cao thủ có mặt người nào nhìn không ra! Chỉ là không có vạch trần mà thôi. Giả như lúc đầu bày yến không phải là Giang Nam tiêu cục, mà là một trong tứ đại gia tộc, tỷ như Mộ Dung hoặc Nam Cung gì gì đó, chỉ riêng mấy tên gia đinh cũng có thể ném ngươi ra ngoài, càng đừng nói đến trình diện trước tân khách!
-Có dọa người như vậy sao?
-Xuy! Bọn họ mà bày yến tiệc, chưởng môn cửu đại môn phái không thể không tự mình đến dự, cho dù không đến cũng sẽ phái đệ tử xuất sắc nhất đến , những môn phái nhỏ khác thì càng không cần phải nói, đến lúc đó, chính là mỗi người phun một ngụm nước cũng dìm ngươi chết đuối!
Sở Phong sờ tay Bàn Phi Phượng, nói:
-Phi Phượng, nàng cũng đừng làm ta sợ nha!
-Thế nào? Hiện tại mới biết sợ rồi?
Sở Phong lại ưỡn ngực:
-Đại trượng phu không thẹn với lương tâm, sợ cái gì!
-Khì! Cũng chỉ là liều mạng ngốc mà thôi! Mà, Trích Tiên Tử vì sao phải giúp ngươi? Nghe nói ngày đó tại trên núi Cổ Đãng nàng cũng ngầm rút kiếm giúp ngươi một lần?
Sở Phong nghe được ngữ khí của Bàn Phi Phượng lại có chút mùi chua, vội vàng nói:
-Ta cùng cô ấy trước đó tại Tây hồ gặp mặt qua một lần, nàng có lẽ là nhận ra ta, không đành lòng thấy ta xấu mặt trước mặt mọi người, cho nên ngầm giúp đỡ ta một lần.
Hắn cũng không dám đem việc vận khí chữa thương trong rừng cây ở Tây hồ nói ra.
-Chỉ đơn giản như vậy? Vậy một đạo chỉ ngân trên mặt ngươi là chuyện gì xảy ra, ngươi không phải nói là do nàng lưu lại sao?
Bàn Phi Phượng một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào đạo chỉ ngân trên mặt Sở Phong.
"Nguy rồi!" Sở Phong thầm kêu một tiếng, không thể làm gì khác hơn là thành thật nói ra việc vận khí chữa thương cùng Ngụy Đích ở đêm đó tại sơn lâm bên Tây hồ.
-Trách không được, trách không được, trách không được mà...
Mấy cái "Trách không được" liên tiếp của Bàn Phi Phượng, trách cho Sở Phong trong lòng "Bịch bịch" nhảy loạn, vội vàng kề sát vào bên tai nàng nói:
-Giận àh?
-Ta sao lại tức giận, ngươi là cứu người kia, lại còn cứu thiên hạ đệ nhất tiên tử, anh hùng cứu mỹ nhân, càng làm cho người khác cực kỳ hâm mộ, ta sao dám tức giận!
Sở Phong vội siết chặt lấy eo nàng ủy khuất nói:
-Ta lúc đó cũng không biết nàng ấy là Trích Tiên Tử mà.
-Hứ, nếu như biết thì sao?
-Nếu như biết đương nhiên phải hỏi ý kiến của nàng trước có nên cứu cô ấy hay không chứ sao.
-Hừ! Hoa ngôn xảo ngữ. Ngươi đối với Trích Tiên Tử có phải là cũng như vậy hay không?
-Không có, ta cùng Trích Tiên Tử chưa nói qua ba câu.
-Thật sao?
-Thật mà!
Sở Phong trả lời không có chút do dự. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
-Nhưng tại yến hội ở Giang Nam tiêu cục, hai người hình như ngồi cùng một chỗ?
-Nhưng chúng ta chưa nói qua một câu.
-Thực sự không có?
-Không có, tuyệt đối không có!
Ha ha, Sở Phong mở miệng nói dối mà một chút cũng không đỏ mặt, con mắt cũng không nháy một cái.