Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 661: Thiên lý điệp lãng

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 661: Thiên lý điệp lãng


Sở Phong và Vô Trần tại giữa không trung lao xuống, Cổ trường kiếm, phất trần đâm thẳng tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn thấy một kích mạnh mẽ như vậy, đột nhiên tra kiếm vào vỏ, duỗi hai cánh tay lên cao, liên tục dài ra, mũi chưởng kích lên Cổ trường kiếm cùng phất trần, chưởng kình đáng sợ chấn Sở Phong cùng Vô Trần bay ngược lên cao.

Lãnh Mộc Nhất Tôn vội thu hai tay lại, không đợi hai người ổn định người, liền vỗ ra song chưởng. Tử ảnh lóe lên, Mộ Dung đột nhiên biến mất rồi xuất hiện trước người Lãnh Mộc Nhất Tôn, lòng bàn tay tỏa rực tử quang, nghênh đón song chưởng của Lãnh Mộc Nhất Tôn, "Oanh" một tiếng, Lãnh Mộc Nhất Tôn hầu như không xê dịch gì, Mộ Dung trượt lui hai trượng, sóng khí mạnh mẽ kích Sở Phong và Vô Trần đang rơi xuống bay giữa không trung.

Lãnh Mộc Nhất Tôn phất mạnh ống tay áo lên trên, một luồng tụ kình đáng sợ như gió cuốn mây tan cuốn thẳng tới Sở Phong cùng Vô Trần. Mộ Dung nâng song chưởng lên trên, đẩy ra một luồng chưởng phong mạnh mẽ nâng Sở Phong cùng Vô Trần đang giữa không trung lên thêm hai trượng. Tụ kình quét qua lòng bàn chân hai người, hai người cảm thấy lòng bàn chân đau rát như bị xé rách, thầm kinh hãi, nếu như bị luồng tụ kình này cuốn trúng, người tuyệt đối bị xé tan tành.

Lãnh Mộc Nhất Tôn muốn phất ống tay áo nữa, Mộ Dung thoắt cái biến mất, xuất hiện ở sau lưng y, đoạn vỗ song chưởng vào lưng Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn vội xoay người lại, song chưởng nghênh tiếp, thoáng chốc tử quang tỏa rực.

Sở Phong và Vô Trần mượn chưởng phong của Mộ Dung tại không trung ổn định lại, sau đó hơi nghiêng người qua trái, lại hơi nghiêng người qua phải bay xuống, bay bay như vậy trở lại mặt đất, như một chiếc lá rụng, vô cùng tuyệt vời. Thì ra hai người đều sử dụng cùng một thân pháp của Nhược Liễu Phiêu Linh -- Lạc Diệp Khinh Phiêu, cho nên hai người hầu như là song song bay xuống, bất kể tư thế hay là động tác đều giống nhau như đúc.

Hai người hạ xuống mặt đất, Vô Trần liền lườm Sở Phong. Sở Phong nhún nhún vai, ánh mắt đặt lên chỗ Mộ Dung và Lãnh Mộc Nhất Tôn, hai người đang bốn chưởng chạm nhau, đang so đấu nội lực.

Sở Phong liền thấp thỏm, bởi vì cho tới bây giờ hắn vẫn còn chưa rõ công lực của Lãnh Mộc Nhất Tôn rốt cuộc thâm sâu cỡ nào, cũng chính vì không rõ, lòng hắn mới thấp thỏm.

Áo choàng của Mộ Dung bay phần phật, thủ chưởng rực tử quang. Lãnh Mộc Nhất Tôn đứng thẳng người, bộ văn sĩ phục trên người không lay động chút nào, hai ống tay áo chỉ phồng lên. Ánh mắt của Lãnh Mộc Nhất Tôn rất bình thản, hoàn toàn không nhìn ra y đang phát chân khí. Nhưng Mộ Dung cảm thấy chưởng kình của mình phát ra bị Lãnh Mộc Nhất Tôn từ từ ép trở lại. Trải qua vài lần như vậy, Mộ Dung rất nhanh vận chân khí đến cực hạn, con ngươi cũng tím lên. Nhưng hắn chỉ có thể tiếp tục đề thăng chân khí, bởi vì lúc này hắn buông lỏng tay, lập tức sẽ bị chưởng kình ép trở lại của Lãnh Mộc Nhất Tôn chấn bay, thậm chí sẽ trực tiếp chấn xuyên thân thể.

Tử quang càng lúc càng thịnh, đã bao phủ lấy cả người Mộ Dung. Con ngươi Mộ Dung biến thành màu tím sậm, song chưởng trở nên trong suốt như tử ngọc, không chỉ song chưởng, khuôn mặt của hắn cũng bắt đầu trở nên trong suốt như tử ngọc, sau đó cả người đều bắt đầu từ từ hóa thành tử ngọc, thậm chí ngay cả tấm áo choàng tím cũng trở nên trong suốt.

Thì ra Mộ Dung đang Ngọc hóa, Mộ Dung dưới áp bách chân khí của Lãnh Mộc Nhất Tôn, đang tiến vào cảnh giới Tử Ẩn Ngọc Hóa! Cả khuôn mặt của hắn đã như một khối tử ngọc trong suốt không một tạp chất, hai con ngươi cũng như hai viên minh châu tử ngọc, đẹp khó có thể hình dung.

Lãnh Mộc Nhất Tôn đương nhiên nhìn ra Mộ Dung đang Ngọc hóa, y đương nhiên sẽ không để cho Mộ Dung tiến vào cảnh giới Ngọc hóa. Ngay khi Mộ Dung hầu như hoàn toàn hóa thành tử ngọc, hai ống tay áo của Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên phùng lên, lòng bàn tay y hiện ra một vùng ánh sáng mờ, nói là ánh sáng mờ, bởi vì căn bản không biết đó là ánh sáng gì, dù sao thì thủ chưởng của y đột nhiên trở nên đen sẫm, đen như một hắc động không đáy, tử quang bao phủ lấy toàn thân Mộ Dung thoáng chốc bị hút sạch, thân thể đã tiếp cận Ngọc hóa hoàn toàn của Mộ Dung thoáng cái khôi phục như thường. Lãnh Mộc Nhất Tôn lại phun ra chân khí, Mộ Dung bị chấn bay giữa không trung.

Sở Phong hoảng hốt, đang muốn bay lên tiếp lấy thì một ống tay áo trắng như tuyết như lưu vân bay ra, quấn lấy Mộ Dung rồi nhẹ nhàng đưa hắn trở lại mặt đất bên cạnh Sở Phong. Có thể sử ra Lưu Vân Phi Tụ thế này, đương nhiên chỉ có Ngụy Đích.

Sở Phong thấy khóe miệng Mộ Dung rỉ máu mới hốt hoảng hỏi:

- Đại ca...

Mộ Dung khẽ giơ ống tay áo lên che mặt đi, khi buông xuống thì vết máu đã được lau sạch, sau đó mỉm cười với Sở Phong, vẻ mặt vẫn tao nhã.



Sở Phong đột nhiên cảm thấy mấy động tác này của Mộ Dung có vẻ động nhân nói không nên lời, lòng khó hiểu ngọ nguậy một chút, chợt sửng sốt: sao mình lại có cảm giác này với Mộ Dung, hắn là đại ca của mình mà! Mặt Sở Phong liền nóng lên.

Mộ Dung phát giác ra, khuôn mặt vốn tao nhã chợt trở nên mất tự nhiên, hơi chuyển ánh mắt đi.

Ngụy Đích thu trường tụ lại, đoạn tung người lên, lăng bộ giữa không trung, toàn thân bạch y như tuyết bay theo gió, hai đoạn trường tụ như được trao cho linh khí, bay như mây trôi, thật như tiên tử lâm phàm, băng thanh ngọc khiết, mọi người nhìn thấy khen ngợi không ngớt.

Ngụy Đích vung tay lên, hai đoạn trường tụ như mây trôi tới Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhìn như nhẹ nhàng, đầu tụ lại chứa đầy kình đạo, có thể làm đá vỡ gạch tan.


Lãnh Mộc Nhất Tôn phất tụ bào một cái, trường tụ bị bắn trở về. Ngụy Đích điểm mũi chân lên trường tụ, vẫn bay giữa không trung, đoạn vung hai tay, hai đoạn trường tụ lại bay ra, khi bay tới trước người Lãnh Mộc Nhất Tôn thì đột nhiên tách ra hai bên, bay qua hai bên người y rồi mới quay lại đánh vào sau lưng Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn không xoay người lại, chỉ phất tụ bào về phía sau, trường tụ bị bắn trở lại Ngụy Đích. Ngụy Đích khẽ giang hai cánh tay cuốn trường tụ vào rồi lại vung lên, hai đoạn trường tụ tung ra, từng vòng bay tới Lãnh Mộc Nhất Tôn, vòng lớn bao vòng nhỏ, bay theo hình xoắn ốc, uyển chuyển như mây, tuyệt vời tuyệt luân.

Đây chính là tuyệt chiêu Lưu Vân Phi Tụ, không chỉ tuyệt vời, hơn nữa ẩn sâu sát khí, một khi bị vòng tụ cuốn trúng, tụ kình ẩn tàng sẽ bạo phát.

Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn nhìn tầng tầng vòng tụ cuốn tới trước người, tụ bào vẫn phất một cái, một cái phất nhìn như rất bình thản, nghìn tầng vòng tụ đột nhiên bay trở lại cuốn tới eo Ngụy Đích. Biến hóa lần này rất đột nhiên, mọi người không kịp có phản ứng, vòng tụ đã cuốn tới trước người Ngụy Đích. Thân thể Ngụy Đích mảnh mai như vậy, cuốn trúng ắt đứt. Mọi người la lên thất thanh. Chỉ thấy Ngụy Đích hơi giang tay ra, khẽ xoay người, từng vòng trường tụ cuốn vào bên hông. Dáng xoay người vô cùng uyển chuyển, quả thật như múa trên không trung, danh xưng thiên hạ đệ nhất tiên tử quả nhiên danh bất hư truyền, mọi người thấy mà say mê.

Thì ra, Lăng Ba Vi Bộ cùng Lưu Vân Phi Tụ của Ngụy Đích đều độc bộ thiên hạ, nhưng phần lớn mọi người chỉ thấy qua Lăng Ba Vi Bộ, nhưng chưa từng thấy Lưu Vân Phi Tụ, bởi vì Ngụy Đích rất ít khi thi triển Lưu Vân Phi Tụ trước mặt người khác, hiện tại Ngụy Đích không chỉ trước mặt mọi người thi triển tuyệt kỹ như vậy, hơn nữa là lăng không thi triển, dáng người tuyệt mỹ, động tác uyển chuyển, sao không khiến người thần hồn điên đảo. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Ngụy Đích cuốn hết trường tụ vào hông mới dừng lại, tiếp đó xoay tròn tiếp, trường tụ lại bay ra từng đoạn, không nhanh không chậm bay tới Lãnh Mộc Nhất Tôn, đầu tụ bắn thẳng tới hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn. Ánh mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn lóe lên, thủ chưởng đột nhiên vỗ vào đầu tụ, trường tụ vốn bay như mây trôi đột nhiên như bị đông lại, chưởng kình đáng sợ trong nháy mắt xuyên qua trường tụ đánh thẳng tới Ngụy Đích.

Ngụy Đích lại lướt người lên trên, tựa như một tấm lá bị một cơn gió nhẹ hất lên, chưởng kình sượt qua người nàng, hất tung xiêm y trắng xóa cùng hai đoạn trường tụ của nàng, nhìn qua càng như tiên tử hạ phàm.

Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên vung tụ bào lên, quét ra một luồng tụ phong mạnh mẽ, tại không trung đột nhiên hình thành một vòng xoáy đáng sợ, thoáng cái cuốn Ngụy Đích vào trong, kéo nàng vào trung tâm vòng xoáy. Trung tâm vòng xoáy nhìn qua rất yên ả, thực tế bố trí một tầng kình khí đáng sợ, coi như là một cọng lông chim rơi vào trong đó cũng bị xé nát. Ngụy Đích theo vòng xoáy bị kéo xuống dưới, mắt thấy sắp rơi tới trung tâm vòng xoáy thì nàng khẽ giang hai tay ra, mũi chân vô cùng nhẹ nhàng điểm một cái, trung tâm vòng xoáy khẽ xuất hiện một điểm dao động, nhẹ hơn cả một sợi lông chim khi rơi xuống, chỉ bằng một điểm nhẹ này, Ngụy Đích đã bay ra khỏi vòng xoáy, lăng bộ giữa không trung.

Oa! Chiêu Tiên Tử Lăng Ba này chỉ sợ là thân pháp tuyệt vời nhất trong thiên hạ, mọi người quả thật đã quên cả hít thở.

"Keng!"

Tích Thủy kiếm xuất vỏ, đoạn chém xuống phía dưới, một đạo kiếm khí cắt tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn phất tay áo một cái, kiếm khí bị phất tan không còn. Ngụy Đích khẽ quát một tiếng, vung Tích Thủy kiếm lên, "xoẹt xoẹt xoẹt..." kích ra từng đạo kiếm khí, tầng tầng nối tiếp nhau cắt tới Lãnh Mộc Nhất Tôn, chính là Thiên Lý Điệp Lãng của Tích Thủy kiếm quyết.


Thiên Lý Điệp Lãng, danh như ý nghĩa, chính là từng đạo kiếm khí nối tiếp nhau, như ngàn đợt sóng của Trường Giang, tầng tầng lớp lớp, hơn nữa là sóng trước tiếp sóng sau, sóng sau đuổi sóng trước, khí thế kinh người, dù ngươi tránh được đợt sóng thứ nhất, cũng không tránh được đợt sóng thứ hai, tránh được đợt sóng thứ hai, cũng không tránh được đợt sóng thứ ba, vô cùng vô tận.

Lãnh Mộc Nhất Tôn không né tránh, thoắt cái đẩy ra hữu chưởng, kiếm khí trùng điệp bay tới trong nháy mắt nghịch chuyển toàn bộ bay tới Ngụy Đích, hơn nữa kiếm khí tăng gấp bội, đã là thế dời núi lấp biển.

- Đích Tử --

Sở Phong la lên thất thanh. Lãnh Nguyệt cũng thầm giật mình, muốn ra tay cũng không kịp. Ngay trong tiếng la, Ngụy Đích thoắt cái bay lên hai thước, mũi chân điểm lên kiếm khí thi triển ra Lăng Ba Vi Bộ độc bộ thiên hạ, dáng người tuyệt vời đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Mà trong tiếng tán thán, Ngụy Đích đã điểm lên kiếm khí bay tới trước người Lãnh Mộc Nhất Tôn, Tích Thủy kiếm đâm thẳng tới ngực Lãnh Mộc Nhất Tôn.

Lãnh Mộc Nhất Tôn gập ngón tay bắn ra, "đinh" Ngụy Đích bay ngược về phía sau. Lãnh Mộc Nhất Tôn phất ống tay áo liền mấy cái, phá không chém ra vài đạo tụ phong. Khi Ngụy Đích bay ngược lại, lần thứ hai thi triển ra Lăng Ba Vi Bộ độc bộ thiên hạ, xảo diệu vô cùng tránh đi tụ phong, lại nhẹ nhàng rơi xuống đất, vừa lúc rơi vào bên cạnh Sở Phong.

Vừa rồi từ khi Ngụy Đích bắt đầu lướt ra khỏi đoàn người, bất kể là thi triển Lưu Vân Phi Tụ hay là phát ra kiếm khí, thân hình vẫn luôn lơ lửng giữa không trung, mũi chân chưa bao giờ chấm đất, mãi đến giờ phút này mới hạ xuống, có thể nói tiên tử đón gió, không cần phàm trần.

Từ khi Ngụy Đích bay giữa không trung, lòng Sở Phong vẫn luôn thấp thỏm, lúc này cuối cùng cũng yên tâm. Thấy Ngụy Đích hạ xuống cạnh mình thì lòng thầm vui, định thân thiết hỏi han, nhưng Ngụy Đích không nhìn hắn mà nhìn sang Mộ Dung, rồi thân thiết hỏi:

- Mộ Dung, ngươi không sao chứ?

Mộ Dung ngẩn ra, hiển nhiên giọng điệu này của Ngụy Đích khiến hắn hơi ngạc nhiên:


- Chỉ vết thương nhẹ thôi.

Ngụy Đích nói:

- Ngươi không nên cùng Lãnh Mộc Nhất Tôn ngạnh tiếp chưởng lực!

Giọng điệu hơi trách cứ.

Mộ Dung nói:


- Ta chỉ muốn thử xem rốt cuộc công lực của hắn cao thâm thế nào thôi?

Ngụy Đích hỏi:

- Ngươi thử ra chưa?

Mộ Dung lắc đầu.

Ngụy Đích nói:

- Ngươi điều tức một lát trước đi.

Mộ Dung mỉm cười:

- Chút thương tích ấy không quan trọng.

Sở Phong ở bên cạnh nghe hai người một hỏi một đáp, lòng rất không vui, nhưng một người là người hắn thích, một người là đại ca kết nghĩa kim lan của hắn, muốn phát tác, lại không biết phát tác với ai, bên tai lại vang lên tiếng nói của Ngụy Đích:

- Lãnh Mộc Nhất Tôn công lực thâm sâu khó lường, đơn đả độc đấu chúng ta không phải là đối thủ đâu!

Mộ Dung gật đầu, đang muốn mở miệng thì Sở Phong lại cả giận nói:

- Ta càng muốn đơn đả độc đấu với hắn!

Nói rồi hắn tung người lên, Cổ trường kiếm đâm thẳng tới Lãnh Mộc Nhất Tôn.


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 661: Thiên lý điệp lãng