Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 613: Quỷ Trảo Xuyên Hồn

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 613: Quỷ Trảo Xuyên Hồn


Sở Phong đột nhiên cảm thấy sau đầu có sát khí ập tới, hắn vội quay đầu lại, một đạo quỷ trảo đã cắt tới trước người. Sở Phong vội giơ hữu chưởng ngăn cản, "chát", quỷ trảo chộp vào mu bàn tay, Sở Phong run lên, như thể hồn phách bị tóm một phát. Không chờ hắn lấy lại bình tĩnh, mấy đạo trảo ảnh liên tiếp chộp tới. Sở Phong vội múa hữu chưởng, "chát chát chát chát...", sau hồi ngăn cản khiến người ngạt thở qua đi, Sở Phong cảm thấy hồn phách như bị cào nứt toác, cảm giác đó đáng sợ nói không nên lời.

- Sở Phong! Cảm giác của Quỷ Ảnh Xuyên Hồn có dễ chịu không?

Nơi thanh âm phát ra, trước mắt xuất hiện một bóng người cưỡi trên Ngọc Lung Điêu câu ngăn cản lối đi, là Ô Thứ. Ả quét mắt qua công chúa đang tựa trong lòng Sở Phong, cười lạnh nói:

- Ngươi cho là có thể cứu cô ta đi sao?

Sở Phong phẫn nộ quát:

- Ô Thứ, ngươi muốn đối phó ta thì cứ việc ra tay, ngươi bỉ ổi đối phó nữ tử yếu ớt như thế, đây là hành vi nhất quán của bộ tộc Mông Cổ các ngươi sao?

- Ha ha ha ha! Ngươi đau lòng à? Ta thật thất sách. Ta sớm nên cho cô ta nếm thử tư vị của Quỷ Trảo Xuyên Hồn, nhưng cũng không trễ, hiện tại ta bù cho!

Ô Thứ nhảy dựng lên, vung hay tay, chớp mắt trảo ảnh đầy trời chụp tới Sở Phong. Sở Phong trợn hai mắt, hữu chưởng hóa kiếm xoay một vòng, chưởng phong lướt qua, trảo ảnh liền biến mất. Thì ra đều là hư ảnh. Nhưng một đạo quỷ trảo ẩn tàng trong hư ảnh đầy trời đã vô thanh vô tức đánh tới công chúa, đợi khi Sở Phong phát hiện thì nó đã đánh tới ngực công chúa.

Sở Phong trong lúc hoảng hốt ôm công chúa quay người lại, "xẹt", quỷ trảo cắt thẳng lên lưng hắn, nỗi đau tê tâm liệt phế cùng với nỗi sợ hãi hồn phách bị cắt xuyên ập tới. Sở Phong run rẩy cả người, suýt nữa bị ngã xuống Túc Sương.

- Sở đại ca!

Công chúa la toáng lên, phát hiện ra người Sở Phong đang run rẩy, nàng vội vã cầm chặt cánh tay hắn, có thể tưởng tượng, thủ trảo vừa rồi Sở Phong đỡ cho mình đáng sợ thế nào.

Sở Phong hít sâu một hơi, cầm lấy tay nàng, tươi cười với nàng, nụ cười này đủ để quét sạch nỗi lo lắng không yên trong lòng công chúa.

Ô Thứ xoay người xuống Ngọc Lung Điêu, đưa tay rút ra cây Cửu Chiết tiên bên hông, đoạn rung hai bên, trường tiên chấn ra vô số vòng, vòng lớn bao lấy vòng nhỏ tầng tầng cuốn tới Sở Phong, để bất cứ một vòng nào chụp phải sẽ bị xé thành đôi. Xem ra trên tiên pháp Ô Thứ cũng có tạo nghệ rất khá.

Sở Phong căn bản không để ý vòng roi chụp tới, hắn duỗi tay phải vào giữa tầng tầng vòng roi. Đây không thể nghi ngờ là tự tìm tử lộ, vòng roi mà thắt lại, một tay hắn sẽ bị cắt đoạn. Trên thực tế Ô Thứ đã làm như vậy rồi, nhưng Sở Phong không cho ả cơ hội thắt vòng lại. Hắn búng ngón tay, một tia Thiếu Dương chỉ kình bắn lên duôi roi, vòng roi chớp mắt biến mất. Ô Thứ cảm thấy cổ tay tê rần, Cửu Chiết tiên trong tay "cách cách cách cách" từng đốt vỡ vụn.



Ô Thứ thất kinh, Sở Phong đã lăng không bay lên, tay phải hóa chưởng kiếm chém thẳng xuống. Ô Thứ biến sắc, một chém này cho dù ả có thể tránh, Ngọc Lung Điêu yếu quý của mình cũng sẽ bị chém làm đôi. Ả cắn răng, vung tay lên trên chém ra hai đạo quỷ trảo, tại không trung giao nhau thành một đạo, cố muốn ngăn cản chưởng kiếm của Sở Phong.

"Bá!"

Chưởng kiếm phá tan quỷ trảo, thế như chẻ tre chém tới Ô Thứ. Ô Thứ nhắm mắt, đã không có cơ hội né tránh. Chưởng kiếm cách gáy Ô Thứ chưa đến nửa tấc thì đột nhiên ngưng lại. Sở Phong đứng trên Ngọc Lung Điêu nhìn ả.

- Sao ngươi không tránh!


- Ngươi muốn giết cứ giết!

Sở Phong nhìn thoáng qua Ngọc Lung Điêu, thầm nghĩ: nữ tử này dụng tâm ác độc như vậy, nhưng lại rất thương yêu một con ngựa, không tiếc chết chung, nữ nhân đều là thứ khó đoán.

Ngay lúc hắn do dự, Ô Thứ đột nhiên vung thủ trảo cắt lên trên, Sở Phong không ngờ dưới thời khắc tính mệnh như chỉ mành treo chuông ả còn dám ra tay. Hắn vội ngửa đầu về phía sau, điểm mũi chân xoay người trở xuống Túc Sương, quần áo trước ngực đã bị cắt rách. Truyện Sắc Hiệp -

Ô Thứ phân song trảo ra hai bên:

- Sở Phong, không ngờ ngươi lại nhân từ nương tay đối với kẻ địch, đúng là tự chịu diệt vong! Nếm thử tư vị của Quỷ Trảo Xuyên Hồn đi!

Ô Thứ vung thủ trảo liên tục, xuất ra vô số quỷ trảo, tại giữa không trung xếp hết thành một cái sắc bén vô cùng cắt tới Sở Phong. Hữu chưởng của Sở Phong bỗng kết một đạo kình khí, đoạn duỗi về phía trước, dán sát vào quỷ trảo rồi xoay liền mấy vòng, quỷ trảo bị kình khí ngưng kết ở lòng bàn tay Sở Phong vây khốn.

- Ô Thứ, ngươi cũng nếm thử tư vị của Quỷ Trảo Xuyên Hồn ra sao đi!

Sở Phong đẩy ra hữu chưởng, quỷ trảo kích ra từ lòng bàn tay, trong nháy mắt vỗ tới ngực Ô Thứ. Ô Thứ quá sợ hãi, vội nghiêng người tránh đi, "xẹt", quỷ trảo cắt lên vai trái ả. Ô Thứ cả người chấn động, ngã phịch xuống ngựa, người không ngừng run rẩy, thậm chí co quắp, cảm giác hồn phách bị cạo đáng sợ hơn xa so với tưởng tưởng của ả, thậm chí ả không thể thoát ra từ trong sợ hãi, con ngươi bắt đầu co rút lại, sau đó to lên, lại bắt đầu co rút lại, lại to lên, xem ra sắp bị chết tươi.

Đột nhiên, một tia máu tươi bắn ra từ khóe miệng Ô Thứ, thì ra bản thân ả cắn đứt môi, dùng nỗi đau nhức lòng khiến bản thân thoát khỏi sợ hãi.


Ô Thứ đứng lên, miệng thở hồng hộc, người vẫn còn run, hai mắt oán hận nhìn Sở Phong.

Sở Phong không nhìn ả, quay đầu lại, cơn lốc cát bụi ở cửa viên môn đã cuốn thành một vòng xoáy, biến thành cơn lốc khủng khiếp, ngay cả đại đỉnh cũng bị cuốn lên, vang lên ông ông không ngớt.

Sở Phong nhìn không thấy tình hình bên trong, nhưng cát đất trên mặt đất còn đang bị hất tung lên, hiển nhiên Thiên Ma Nữ cùng Tát Già Diệp còn đang giằng co, hơn nữa đã đến hồi gay cấn. Dưới cơn lốc bụi cuốn đi tất cả, thiết kỵ bên trong không thể lao ra, hiện tại hắn có thể rất thong dong rời đi, hơn nữa khoảng cách này hơi buông lơi sẽ biến mất.

- Công chúa, nhắm mắt lại!

Công chúa rất nghe lời nhắm mắt lại.

Sở Phong cho Túc Sương chạy thẳng vào vòng xoáy cát.

Tại trung tâm vòng xoáy, Thiên Ma Nữ cùng Tát Già Diệp giằng co đã đến thời khắc nguy cấp. "卍" phát ra từ lòng bàn tay Thiên Ma Nữ hoàn toàn dồn ép phật ấn, "卐" ở trung tâm phật ấn đã ngừng xoay tròn, phật quang ảm đạm, bắt đầu bị "卍" dẫn xoay theo hướng trái, toàn bộ phật ấn cũng xoáy ngược phản ấn lại Tát Già Diệp.

Xem ra cho dù trải qua tam mật gia trì, Tát Già Diệp vẫn không thể đối kháng với Thiên Ma Nữ. Nhưng đừng quên, phía sau y còn có Tứ đại pháp tướng. Tứ đại pháp tướng đột nhiên kết ấn lẫn nhau rồi vỗ về phía đối phương, đồng thời phun ra một ngụm máu, trong mắt hơi ánh lên pháp quang, tiếp theo lăng không điệt tọa, đồng thời vươn hữu chưởng ấn lên sau lưng Tát Già Diệp.


Cứ như vậy, Tát Già Diệp chẳng khác nào như được thêm công lực của Tứ đại pháp tướng, "卐" ở trung tâm phật ấn tức thì tái hiện phật quang, đè ngược lại Thiên Ma Nữ.

Sở Phong kéo công chúa lao vào vòng xoáy, vừa vặn thấy được kim cương phật ấn đang đè tới trước người Thiên Ma Nữ.

- A --

Sở Phong hú dài một tiếng, lăng không rơi vào phía sau Thiên Ma Nữ, mái tóc hắn giương lên, chân khí khuấy động, luồng chân nguyên tiềm ẩn trong cơ thể đột nhiên bạo phát, ngón trỏ điểm lên sau lưng Thiên Ma Nữ. "卍" phát ra từ lòng bàn tay Thiên Ma Nữ thoáng cái kích xuyên kim cương phật ấn, "Oanh" ấn lên người Tát Già Diệp. Kim cương phật ấn lập tức biến mất, Tát Già Diệp cùng Tứ đại pháp tướng bị chấn bay, bị cơn lốc cát cuốn vào vòng xoáy, xoay tròn giữa không trung, bị ném tung ra xa viên môn, lại nặng nề ngã xuống đất.

"Oanh!"


Cơn lốc bụi lắng lại, đại đỉnh từ không trung rơi xuống làm mặt đất rung động. Thiên Ma Nữ lắc lư người, Sở Phong vội vàng đỡ lấy nàng.

Thiên Ma Nữ nói:

- Đi mau!

Ba người lao thẳng ra khỏi viên môn, trước mắt đột nhiên bụi bặm mù mịt, thì ra thiết kỵ của hai bộ ngăn chặn đại quân Trương Hồi vừa lúc trở về, lập tức vây kín ba người ở chính giữa, toàn bộ cài tên lên dây, nhắm thẳng Sở Phong, Thiên Ma Nữ cùng công chúa.

Ô Thứ đã ngồi trở lại Ngọc Lung Điêu, giục ngựa đi vào viên môn, thấy thi thể thiết kỵ đầy đất, đều bị kiếm cắt cổ họng. Ô Thứ hàm răng run run, hai mắt cơ hồ phun ra lửa, ả đột nhiên xoay người quát lên với thiết kỵ hai bộ:

- Thu hồi toàn bộ cung tiễn!

Thiết kỵ hai bộ lập tức thu hồi cung tiễn, rút ra đại đao trường thương bên hông.

- Thu hồi toàn bộ đao thương!

Thiết kỵ hai bộ lập tức thu đao thương lại.

Ô Thứ nhìn thẳng vào ba người Sở Phong, gằn từng chữ nói:

- Giẫm chúng thành thịt vụn!

Thiết kỵ hai bộ kéo dây cương, giơ cao gót sắt, từ bốn phương tám hướng đạp tới nhóm ba người Sở Phong.


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 613: Quỷ Trảo Xuyên Hồn