Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 570: Đại đỉnh ông minh

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 570: Đại đỉnh ông minh


Lại nói Tiêu Dao Tử dẫn theo Lan Đình cùng công chúa ra khỏi động quật, nhưng lòng trầm xuống: Thì ra đám người Tát Già Diệp cùng Triệu vương gia đang canh giữ ở ngoài động.

- Vô lượng thọ phật! - Tát Già Diệp dựng thẳng hữu chưởng: - Năm đó thí chủ cướp đi Minh Phi, đã tạo ác nghiệp, hôm nay còn muốn sai lại thêm sai?

Tiêu Dao Tử không lên tiếng, buông công chúa và Lan Đình xuống, sau đó xoay người nhìn thẳng vào Tát Già Diệp, chậm rãi giơ lên song chưởng.

- Vô lượng thọ phật! Nếu không biết hối cải, ta chỉ phải siêu độ thí chủ, tiêu trừ ác nghiệp cho thí chủ!

Tát Già Diệp đẩy ra bàn tay, đại thủ ấn từ xa đè tới Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử không lùi, ngược lại còn xông lên, trở tay đẩy ra trường kiếm phía sau, đoạn tung người lên, trường kiếm đâm vào đại thủ ấn phía trước, thân hình theo kiếm quang xuyên qua, mũi kiếm điểm thẳng mi tâm Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp giơ ngón trỏ, ngón giữa lên kẹp lấy thân kiếm. Mũi kiếm mặc dù điểm tới mi tâm y, nhưng không cách nào tiến tới một phân nữa. Tát Già Diệp xoay hai ngón tay, "đăng", bẻ gẫy trường kiếm, Tiêu Dao Tử bị chấn bay đi, nặng nề rơi xuống mặt đấ, miệng phun ra một ngụm máu.

Tát Già Diệp đang muốn đẩy ra hữu chưởng nữa, đột nhiên cảm thấy một tia hàn khí kéo tới sau đầu, y xoay ngoắt người lại, song chưởng hợp lại kẹp lấy lưỡi kiếm đâm tới.

Thân kiếm lạnh thấu xương, là Hàn Sương kiếm, người cầm kiếm tất nhiên là Lãnh Nguyệt.

- Minh Phi?

Tát Già Diệp xoay song chưởng, Lãnh Nguyệt rút trường kiếm lại, đoạn lộn người một cái rơi vào bên cạnh Tiêu Dao Tử, nâng hắn dậy:

- Ngươi sao rồi?

Tiêu Dao Tử gian nan đáp lại:

- Chưa...chưa chết được!

Khi nói, Tát Già Diệp đã đẩy ra đại thủ ấn. Lãnh Nguyệt kéo Tiêu Dao Tử lăng không bay lên, Hàn Sương kiếm bỗng trạm một tầng hàn sương, đoạn quét xuống dưới, chém ra một đạo kiếm phong hình bán nguyệt.

Tát Già Diệp vung bàn tay lên, đẩy ra kiếm phong. Mặc dù đẩy ra kiếm phong, nhưng bàn tay y đã kết một tầng hàn sương, băng đóng tận xương.

- Hàn sương bán nguyệt trảm?

Tát Già Diệp khẽ mở mắt ra, vận chân khí, "banh", hàn sương nứt toác bay ra, lại đẩy tay, xuất ra Đại Nhật Thủ Ấn.

Lãnh Nguyệt vung trường kiếm lên, quét ra một đạo kiếm phong, đóng băng Đại Nhật Thủ Ấn ở giữa không trung, lại vung kiếm lên chém ra một đạo kiếm phong, "banh" phá vỡ thủ ấn, chém thẳng tới Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp lui lại, "sát", kiếm phong chém lên mặt đất, sâu vào nửa thước, đất cát hai bên vết kiếm toàn bộ bị kết băng.

Tát Già Diệp hợp chưởng đẩy ra, hai Đại Nhật Thủ Ấn xuất ra hai bên. Lãnh Nguyệt vung kiếm ngăn hai bên, đoạn bay ngược lại, gắng gượng mang theo Tiêu Dao Tử hạ xuống đất, nhưng thân thể lắc lư, suýt té ngã. Hiển nhiên, vừa rồi đóng băng thủ ấn gần như đã hao hết chân khí của nàng.

Tát Già Diệp đang muốn lại vỗ ra đại thủ ấn, đúng lúc này, động quật đột nhiên vang lên tiếng gào thảm thiết, tiếp theo Âm Sát Tà Linh vọt ra, nó vung trảo cào loạn xạ.

Tát Già Diệp vừa vặn che ở trước cửa động, nên đứng mũi chịu sào, "rẹt rẹt" hai tiếng, lạt ma phục đã bị trảo phong xé rách, mặc y kim cương hộ thể, trên người vẫn bị cào ra hai vết máu.

Tát Già Diệp lui nhanh lại, Âm Sát Tà Linh cũng không chịu bỏ qua cho y, đuổi theo cào xé điên cuồng, tựa như muốn đem toàn bộ oán khí phát tiết lên người y.

Tát Già Diệp lăng không bay lên, lưng hướng về đại phật Di Lặc, khoanh hai chân ngồi giữa không trung, hét lên với Tứ đại pháp tướng:

- Pháp tướng kim trụ!

Tứ đại pháp tướng vốn đang khiêng đại đỉnh vội đặt xuống, lăng không ngồi khoanh chân phía sau Tát Già Diệp, hai pháp tướng phía sau ấn vào hai pháp tướng phía trước, hai pháp tướng phía trước lại ấn lên sau lưng Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp hai tay kết ấn, hét lớn tiếng:

- Thời Luân Chuyển Pháp!

Đoạn phân ra hai cánh tay, hai tấm Kim luân bàn phía sau xoáy bay ra, nhấp nhoáng hai đạo thời luân kim quang soi vào hai mắt Âm Sát Tà Linh! Âm Sát Tà Linh gào lên, vội lấy thủ trảo che mắt. Hai mặt Kim luân bàn xoay tròn về phía trước, "sát sát" xẹt qua cổ họng Âm Sát Tà Linh, không ngờ không thể cắt đứt, chỉ để lại hai vết cắt mờ nhạt.

Âm Sát Tà Linh gào rít giận dữ. Nó duỗi thủ trảo, nắm lấy hai tấm Kim luân bàn ném lên trên, "Oanh", Kim luân bàn phang vào trước ngực Tát Già Diệp, Tứ đại pháp tướng phía sau Tát Già Diệp bị chấn bay, còn Tát Già Diệp nặng nề rơi xuống mặt đất.

Âm Sát Tà Linh nhảy một bước tới phía trước Tát Già Diệp, thủ trảo móc vào ngực Tát Già Diệp. Đúng lúc này, hai phật nhãn của phật Di Lặc phía trên đột nhiên lóe lên, Âm Sát Tà Linh kinh hãi lui lại.

Tát Già Diệp bật người dậy, phi thân nhảy lên phật Di Lặc, lại đạp mạnh một cái nhảy lên đỉnh phật, lấy ngón tay móc ra hai con ngươi của phật nhãn, thì ra là hai viên phật châu.

Tát Già Diệp xoay người trở xuống mặt đất, kim trượng cắm xuống mặt đất, sau đó đặt Kim luân bàn lên trên kim trượng, lại đặt hai phật nhãn lên Kim luân bàn, rồi quát lên với Tứ đại pháp tướng:

- Theo ta kết Kim Cương ấn niệm Thất phật diệt tội chân ngôn!

Tứ đại pháp tướng vội kết pháp ấn rồi điểm lên thân trượng, miệng vội niệm:

- Ly ba ly ba đế...

Tát Già Diệp hợp hai tay lại, ngón tay điểm một cái lên kim trượng. Thân trượng đổ lưu quang lên trên, nhập vào Kim luân bàn, Kim luân bàn trạm một tầng kim mang, hai phật nhãn bên trên bắn ra hai đạo phật quang, chiếu vào Âm Sát Tà Linh.

Âm Sát Tà Linh gào lên điên cuồng, hung hãn xông lên trước, một trảo nắm lấy hai phật nhãn rồi niết vỡ thành phấn, thoáng chốc kích ra một vùng phật quang, chiếu khắp thiên địa.

Âm Sát Tà Linh gào lên thê thảm, vỗ một trảo hất bay Kim luân bàn, Tát Già Diệp cùng Tứ đại pháp tướng bị chấn bay, "thịch thịch thịch thịch thịch", va vào phật Di Lặc, lại rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu.

Âm Sát Tà Linh từ từ nhắm hai mắt, nó gào thê thảm va đụng lung tung, thủ trảo vung vẩy loạn xạ, giống như phát điên, trảo phong chớp lóe khắp nơi. Trước động quật toàn cảnh thê lương.

Mọi người không dám cử động, cả thở cũng không, chỉ khẩn cầu Âm Sát Tà Linh đừng đánh tới bên mình.

Đúng lúc này, "vù vù", hai bóng người lướt ra từ động quật, là Sở Phong và Bàn Phi Phượng. Hai người giật mình khi thấy tình cảnh trước mắt.

Tát Già Diệp đột nhiên vỗ hữu chưởng lên đại đỉnh, đại đỉnh đằng không bay lên, rơi trên kim trượng, tiếp theo y lướt tới phía sau Sở Phong, quát lên với Tứ đại pháp tướng:

- Theo ta thực hiện Kim Cương Mật Quán Đỉnh!

Tứ đại pháp tướng lướt tới phía sau Tát Già Diệp, đồng thời kết Kim cương ấn, rồi điểm lên sau lưng Tát Già Diệp. Tát Già Diệp hợp hai tay lại, áp hai ngón trỏ vào nhau, đoạn điểm một cái lên sau lưng Sở Phong.

Sở Phong thoáng chốc cảm thấy một luồng chân khí vô cùng hùng hậu rót vào trong cơ thể mình, không chỉ như vậy, còn có một loại cảm giác kỳ diệu như đề hồ quán đỉnh, tiếp theo bên tai vang lên thanh âm của Tát Già Diệp:

- Sở thí chủ kiếm kích đại đỉnh!

Sở Phong mặc dù không rõ nguyên do, nhưng lúc này mọi người đang ngồi cùng một chiếc thuyền, Tát Già Diệp hại mình cũng không có chỗ tốt. Hắn liền vận chân khí, chân khí thoáng chốc chảy khắp toàn thân, mạnh mẽ gần như kinh khủng.

- Hây --

Sở Phong hét lên, mũi kiếm điểm lên đại đỉnh, quang mang tỏa ra bốn phía.

"Ông -- "



Đại đỉnh chấn ra một tiếng vang thâm trầm hùng hậu, xa xăm thâm thúy, tựa như từ xa xưa truyền đến, vang vọng khắp Thiên Long sơn không thôi.

Âm Sát Tà Linh gào lên thê thảm, gào khóc điên cuồng nhảy vào trong Thiên Long sơn, núi đá cây cối bị đổ ngã hàng loạt, chớp mắt đã biết mất tăm, chỉ còn tiếng gào khóc thê lương quanh quẩn Thiên Long sơn. Tiếp theo tiếng gào khóc cũng không còn, Thiên Long sơn lại khôi phục cảnh tĩnh lặng. Chỉ là hai phật nhãn của phật Di Lặc đã bị móc ra, trở nên âm u tối tăm. Cả hang đá chìm trong nặng nề.

Được rồi, Âm Sát Tà Linh đã đi, nhưng sự tình còn chưa có kết thúc.

Tứ đại pháp tướng giơ lên đại đỉnh, Tát Già Diệp rút kim trượng về, ánh mắt quét qua công chúa và Lan Đình. Sở Phong xoay người hạ xuống đất, che ở trước người Lan Đình cùng công chúa, nhìn thẳng vào Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp dựng thẳng đơn chưởng, tuyên một tiếng phật hiệu, sau đó xoay người muốn đi.

- Đứng lại!

Thanh âm lạnh lùng vang lên, là Sở Phong.

- Tát Già Diệp, ngươi cho là có thể mang đại đỉnh đi sao!

Tát Già Diệp xoay người lại, nhìn Sở Phong.

- Chẳng lẽ Sở thí chủ muốn giữ đại đỉnh lại?

- Đại đỉnh là ta vật của Trung Nguyên ta, nó phải ở lại Trung Nguyên!

- Sở thí chủ cho rằng có thể giữ đại đỉnh ở lại được sao?

- Vậy để xem!

Mái tóc Sở Phong đột nhiên hất tung lên, con ngươi chuyển màu tử hồng, Cổ trường kiếm trong tay vang lên oong oong, thân kiếm lúc ẩn lúc hiện long văn, tử tinh quay quanh.

Bàn Phi Phượng cả kinh: Tát Già Diệp mặc dù bị thương, nhưng bằng mình và Sở Phong, cho dù còn có Lãnh Nguyệt thì cũng tuyệt đối không thể ngăn được y, huống hồ còn có một Triệu vương gia, không biết y sẽ thế nào. Song nàng không nói gì thêm, chỉ phi thân tới bên cạnh Sở Phong, chỉ mũi thương, nhìn thẳng vào Tát Già Diệp.

Sở Phong bắt đầu từng bước một đi về phía Tát Già Diệp, không nhanh, nhưng tuyệt không chậm. Thì ra hắn điên vì Tát Già Diệp cướp đi Lan Đình cùng công chúa, cho nên muốn liều mạng một trận với Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp trong lòng run lên, một người lập tâm muốn liều mạng với ngươi, người đó tuyệt đối là rất đáng sợ.


Tát Già Diệp đẩy hữu chưởng, vỗ ra Đại Nhật Thủ Ấn đè tới Sở Phong. Thân hình Sở Phong đột nhiên lướt về phía trước, kiếm quét một đường, Đại Nhật Thủ Ấn bị phá ở giữa, thế đi của kiếm phong không giảm, chém thẳng tới Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp hơi nghiêng người. Kiếm phong chuyển hướng cắt ngang cổ họng Tát Già Diệp. Tát Già Diệp trượt về phía sau. Sở Phong bắn ngón tay, "Ti ti", kích ra hai đạo Thiếu Dương chỉ kình. Tát Già Diệp phất hai ống tay áo lên trên hóa giải chỉ kình, nhưng Cổ trường kiếm đã xuyên qua từ hai ống tay áo, đâm thẳng vào cổ họng y.

Tát Già Diệp giở lại mánh cũ, ngón trỏ, ngón giữa giơ lên muốn kẹp lấy lưỡi kiếm. Sở Phong đột nhiên hướng mũi kiếm lên rung một cái, hai điểm kiếm quang bắn vào mắt Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp mắt bị đau, vội nhắm lại, đoạn ngửa đầu về phía sau, lưỡi kiếm sượt qua chóp mũi y. Tát Già Diệp giơ kim trượng lên trên ngăn cản, "keng" chấn Sở Phong bay ra. Liền đó y hung hãn mở hai mắt ra, không đợi Sở Phong rơi xuống đất, hữu chưởng đẩy ra một hàng đại thủ ấn.

- Phi Phượng!

Sở Phong đột nhiên la lên.

Bàn Phi Phượng ngầm hiểu, liền dựng thẳng Bàn Phượng thương, Sở Phong đạp mạnh mũi chân vào cán thương, thân hình như máy xay gió bắt đầu xoay tròn, như mũi tên xuyên qua trung tâm hàng thủ ấn, mũi kiếm điểm thẳng mi tâm Tát Già Diệp.

"Cheng!"

Kim luân bàn từ sau lưng Tát Già Diệp bay ra, ngăn cản trước mi tâm.

"Keng!"

Mũi kiếm điểm lên Kim luân bàn, Tát Già Diệp cảm thấy mi tâm lạnh buốt. Thì ra một tia kiếm khí xuyên qua Kim luân bàn, đâm vào mi tâm y. Hai mắt Tát Già Diệp hiện lên hung quang, song chưởng vỗ vào thân kiếm. Sở Phong bị chấn hất tung lên. Tát Già Diệp hợp lại hai chưởng đẩy lên trên, hai hàng Đại Nhật Thủ Ấn đè tới Sở Phong.

Sở Phong khựng người lại trên không, tiếp theo vội hạ mình nhanh xuống, chỉ nghe thấy đỉnh đầu vang lên một tiếng nổ vang, hai hàng thủ ấn va vào nhau, áp lực mạnh mẽ chấn Sở Phong rơi thẳng xuống. Sở Phong nhân cơ hội quay người lại, đầu dưới chân trên, Cổ trường kiếm mang theo thế lôi đình vạn quân đâm thẳng vào huyệt Bách hội của Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp không dám nghạnh tiếp, lắc mình tránh ra, đoạn phất hai tay áo một cái, hai đạo tụ kình tựa như hai thanh phi nguyệt cắt ra. Sở Phong giơ trường kiếm ngăn cản hai bên, "keng keng", tia lửa văng khắp nơi. Trong ánh lửa, Tát Già Diệp đã đâm kim trượng tới ngực Sở Phong. Sở Phong rất khéo léo điểm mũi kiếm lên thân trượng, rồi lăng không lộn người lên.

Tát Già Diệp đột nhiên lướt tới phía sau đại đỉnh, vỗ hữu chưởng cho đại đỉnh bay lên, miệng đỉnh chụp xuống Sở Phong. Sở Phong phân ra hai chân, điểm mũi chân lên hai tai đại đỉnh, đoạn hét lớn tiếng, thân hình trầm xuống, không ngờ đè đại đỉnh trở xuống mặt đất.

Tứ đại pháp tướng đồng thời lao tới hướng đại đỉnh, Sở Phong đứng cao trên đại đỉnh, vung trường kiếm liên tục, chém ra từng đạo kiếm phong trạm quang mang tử hồng.

Tứ đại pháp tướng vội lắc mình, "rẹt rẹt rẹt rẹt...", quần áo bị cắt rách, hai đạo kiếm phong đã lướt qua Tứ đại pháp tướng chém thẳng về phía Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp phất hai tay áo một cái, phất đi kiếm phong, nhưng hai tay áo lại bị phong mang xé thành từng khúc, bay tán loạn. Hai mắt Tát Già Diệp chợt hiện sát khí, song chưởng hợp lại, bộ lạt ma y đột nhiên phùng lên, đang muốn đẩy ra thủ ấn thì dư quang nơi khóe mắt lướt về phía sau, hiện lên cảnh giác, bàn tay chuyển thành dựng thẳng, nói:

- Nếu đại đỉnh là vật của Trung Nguyên, lão nạp cũng không đoạt nhân sở hảo. Cáo từ!

Nói xong xoay người dẫn theo Tứ đại pháp tướng rời đi, không có chút điềm báo trước nào.

Sở Phong chuyển hướng Triệu vương gia, lạnh lùng nói:

- Triệu vương gia chắc không phải muốn lấy về đại đỉnh chứ?

Triệu vương gia khẽ phất phơ ống tay áo, cười ha ha:

- Anh hùng xuất thiếu niên! Hậu sinh khả uý! Hậu sinh khả uý!

Nói xong cũng xoay người mà đi.

Bàn Phi Phượng hơi kinh ngạc, Tát Già Diệp cùng Triệu vương gia tuyệt không phải loại người dễ bảo, sao lại đơn giản rời đi như vậy?

Đang nghĩ ngợi thì, "lộc cộc lộc cộc" vang lên tiếng chống gậy, một lão nhân râu tóc bạc trắng chống quải trượng dắt theo một tiểu cô nương mười lăm, sáu tuổi đi vòng ra. Chính là Thiên Cơ lão nhân cùng Tiểu Thư.

- Gia gia? Tiểu Thư? - Sở Phong hết sức bất ngờ.

Tiểu Thư bĩu môi:

- Xui quá! Xui quá! Tới Thiên Long sơn xem đại phật cũng gặp phải tiểu tử ngốc này. Có phải ông trời luôn gây khó dễ cho lòng thành tâm của ta hay không đây!

Sở Phong nhún nhún vai, quay đầu nhìn lại, Lan Đình cùng công chúa đã được giải huyệt đạo, cũng không lo ngại; mà Lãnh Nguyệt ở một bên đang truyền khí chữa thương cho Tiêu Dao Tử, tính mệnh cũng không đáng lo.

Tiểu Thư đi tới trước đại đỉnh, ngẩng đầu nhìn Sở Phong:

- Này! Ngươi đứng trên cao thế làm cái gì? Có phải nghe không lọt tai chuyện của ta kể không?

Sở Phong vội vã nhảy xuống đại đỉnh, cười xòa:

- Không dám không dám!

Tiểu Thư cười khì, muốn cười lại nhịn xuống:


- Tiểu tử, vừa rồi ở đây gào khóc thảm thiết, có phải ngươi đang giả quỷ dọa người không vậy!

- Cô thấy tôi giống quỷ gọi sao?

- Ta thấy chính là ngươi đấy!

Sở Phong chỉ phải im lặng không nói.

Tiểu Thư quan sát đại đỉnh một lúc, lại vòng quanh đại đỉnh một vòng, gập ngón tay gõ gõ lên, kinh ngạc hỏi:

- Tiểu tử ngươi sao có được đại đỉnh này?

- Cô thích thì cho cô đấy!

- Cái gì?

- Cho ta?

- Tặng cho cô đấy!

- Ngươi có biết đây là đỉnh gì không?

- Biết.

- Biết còn tặng người ta?

- Biết sẽ không thể tặng sao?

Tiểu Thư lắc đầu, thở dài:

- Ngốc chính là ngốc, không nhìn được bảo vật!

Đoạn nàng ngẩng đầu nhìn sang đại phật phật Di Lặc, liền cả kinh nói:

- Không có Phật nhãn?

Tiểu Thư quay đầu nhìn thẳng Sở Phong:

- Ngươi móc phật nhãn rồi hả?

Sở Phong chết lặng, sao lại đổ lên đầu mình rồi, nhất thời không hiểu phải nói gì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -

Tiểu Thư thấy hắn không lên tiếng, cho rằng hắn cam chịu rồi, liền trừng mắt:

- Tiểu tử ngốc ngươi ngon lắm, ngay cả phật nhãn cũng dám móc, thực sự là to gan lớn mật! Còn có cái gì ngươi không dám làm!

Sở Phong nhảy chồm lên:

- Là Tát Già Diệp móc!

- Tát Già Diệp nào?

- Chính là đại lạt ma!

- Đại lạt ma nào?

- Đại lạt ma Tát Già Diệp nào? Người đâu?

- Đi rồi!

- Đi rồi? Vậy là chết không đối chứng? Ta thấy là ngươi móc phật nhãn rồi, còn muốn giá họa cho người khác!

- Cái gì! Cô đừng có mà oan uổng người khác, không phải là tôi móc!

- Ta nói là ngươi móc chính là ngươi móc!

Bàn Phi Phượng trừng mắt phượng:


- Tiểu nha đầu, phải thì sao? Phật nhãn còn là ta bóp nát đấy, vậy thì sao? Phi Tướng Quân ta cũng không sợ gánh tội danh này?

Tiểu Thư nhìn Bàn Phi Phượng:

- Phi Tướng Quân chính là Phi Tướng Quân, dám làm dám nhận! Được rồi, hiện tại ta có truyện để kể rồi!

Sở Phong ngạc nhiên:

- Cô dự định kể thế nào?

- Rất rõ ràng, tất cả mọi việc đã hết sức rõ ràng. Ngươi --

Tiểu Thư chỉ tay vào Sở Phong:

- Ngươi tới Thiên Long sơn xem đại phật, thấy hai mắt đại phật rất đẹp, liền tâm sinh tặc niệm, muốn trộm lấy phật nhãn, trùng hợp vị tiền bối này --

Tiểu Thư chỉ tay vào Tiêu Dao Tử:

- Đi ngang qua, muốn ngăn cản ngươi, vì vậy liền đánh đập người ta. Vị tiền bối này cào ra vài vết xước trên lưng ngươi, ngươi liền đâm thủng ngực vị tiền bối này. May mà vị sư thái này --

Tiểu Thư chỉ tay vào Lãnh Nguyệt:

- Kịp thời chạy tới, cứu vị tiền bối này một mạng. Ngươi --

Tiểu Thư lại chỉ tay vào Sở Phong:

- Thừa cơ leo lên đại phật móc phật nhãn, vừa lúc Phi Tướng Quân chạy tới, cũng muốn lấy phật nhãn chơi, ngươi cũng không cho, Phi Tướng Quân trong cơn giận dữ cướp đi phật nhãn rồi bóp nát, cái này gọi là 'thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành'. Ngươi thấy không có được phật nhãn, lại sợ người khác nói ngươi đối với phật bất kính, vì vậy muốn giá cái họa này cho đại lạt ma Tát Già Diệp gì đó. Nhưng mà hoàng thiên có mắt, ta vừa vặn đi ngang qua, đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế của ngươi!

Sở Phong cười khổ cũng không được:

- Thảo nào cô thích kể truyện, người kể chuyện quả nhiên biết bịa đặt!

- Hừ! Có người tin sẽ không là bịa đặt! Gia gia, chúng ta đi!


Thiên Cơ lão nhân cười ha ha:

- Tiểu Thư, không xem đại phật nữa hả?

- Không xem nữa! Mắt cũng bị móc rồi thì còn có gì đẹp!

Tiểu Thư kéo Thiên Cơ lão nhân đi khỏi, Sở Phong vội lắc mình ngăn cản. Tiểu Thư trừng mắt:

- Tính làm gì?

Sở Phong nhìn sang Thiên Cơ lão nhân:

- Gia gia...

Thiên Cơ lão nhân nói:

- Không nên hỏi, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi!

Liền chống quải trượng cùng Tiểu Thư cất bước đi.

Chợt Tiểu Thư quay đầu lại nói:

- Tiểu tử ngốc, đây là một lần cơ hội cuối cùng của ngươi!

Sở Phong ngây người, điều hắn muốn hỏi đương nhiên là tăm tích của Thiên Ma Nữ, nhưng Tiểu Thư quay đầu lại nói những lời này, rốt cuộc muốn ám chỉ cái gì? Hắn có chút bất an. Bất kể như thế nào, chỉ cần gặp lại Thiên Ma Nữ, mình tuyệt đối sẽ không để cho nàng đi nữa.

Lúc này, Lãnh Nguyệt đã chữa thương hoàn tất cho Tiêu Dao Tử, lại lấy ra hai viên đan dược cho Tiêu Dao Tử dùng. Sở Phong thấy ngực Tiêu Dao Tử còn thấm ra máu, vội hỏi:

- Tiêu Dao đại ca ổn chứ?

Tiêu Dao Tử cười nói:

- Không có việc gì! Diêm La Vương cũng rất sợ lão ca ngươi đấy!

Sở Phong hỏi:

- Tiêu Dao đại ca sao lại tới đây?

Thì ra Tiêu Dao Tử cùng Lãnh Nguyệt là nghe nói đại đỉnh xuất hiện tại Tấn Dương, cho nên đến đây điều tra.

Tiêu Dao Tử nói:

- Tiểu tử thế mà cướp đại đỉnh lại được. Giỏi lắm, có khí phách!

Sở Phong nói:

- Tiêu Dao đại ca đã vì đại đỉnh mà đến, vậy thì ta giao đại đỉnh cho đại ca vậy!

Tiêu Dao Tử lại xua tay lắc đầu:

- Lão ca ngươi biệt hiệu Tiêu Dao Tử, mang theo cái đại đỉnh thế này thì còn tiêu dao thế nào? Đại đỉnh là tiểu tử ngươi giành được, chính ngươi xử trí đi, đừng nghĩ giao cho lão ca. Ta cứ tiêu dao thôi!

- Đại ca phải đi sao?

- Ha ha, lão ca rất biết điều, không xem các ngươi tình chàng ý thiếp đâu.

Sở Phong mặt nóng lên:

- Tiêu Dao đại ca, Triệu vương gia kia là nhân vật gì vậy, rất lợi hại!

- Tiểu tử, giang hồ vốn đã tàng long ngọa hổ, tự ngươi phải cẩn thận. Được rồi, lão ca đi đây.

Tiêu Dao Tử xoay người muốn đi, Lãnh Nguyệt đột nhiên nhìn thẳng Sở Phong, khóe mắt lại đảo qua Phi Phượng, Lan Đình cùng công chúa. Sở Phong cảm thấy hổ thẹn, không dám đối diện với Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, rồi cùng Tiêu Dao Tử rời đi.

Sở Phong nhìn đại đỉnh mà lo lắng, không biết nên xử trí đại đỉnh này thế nào, chung quy không thể mang theo nó chạy khắp nơi. Hắn ngước mắt thấy cửa động quật, linh cơ khẽ động, liền khiêng đại đỉnh đi vào động quật, lại trở về bên đầm nước ở giữa động đá vôi.

Bàn Phi Phượng nhìn hắn:

- Ngươi muốn thế nào?

Sở Phong không lên tiếng, liền ném thẳng đại đỉnh chìm vào đáy đầm.

Bàn Phi Phượng cười nói:

- Tiểu tử ngươi chỉ được cái nhiều chủ ý thiu thối.

Tát Già Diệp cùng Triệu vương gia đương nhiên sẽ không nghĩ đến Sở Phong lại giấu đại đỉnh ở động quật, càng sẽ không nghĩ đến Sở Phong sẽ ném đại đỉnh chìm vào đáy đầm.

Lan Đình và công chúa nhìn sang thạch đài hình vuông ở chính giữa đầm nước, đáy lòng lạnh đi. Họ đương nhiên đoán được Tát Già Diệp muốn làm gì hai người. Họ sợ, khi màn nước dựng lên, nỗi sợ đó càng khó có thể hình dung. Khi Tát Già Diệp vươn hai tay hướng về họ, họ quả thật tuyệt vọng. Nhưng Sở Phong không tiếc tất cả phá vỡ màn nước cứu hai người, lại khiến lòng hai người ngọt ngào. Khi thấy được Sở Phong thủy bị màn nước chấn bay, va vào đỉnh động quật, lòng hai người lại như sa vào hầm băng. Cho đến khi Sở Phong lại lần thứ hai nhảy lên thạch đài cứu họ, trong lòng hai người lại trở nên ấm áp.

Bàn Phi Phượng đột nhiên nói:

- Ta đi gọi Hỏa Vân cùng Túc Sương.

Nói xong phi thân lướt ra khỏi động.

Sở Phong nhìn sang công chúa và Lan Đình, chưa mở miệng thì công chúa đã dựa vào lòng hắn, bờ vai nàng run lên.

- Công chúa, ta lại khiến nàng phải sợ hãi! - Giọng điệu Sở Phong đầy tự trách.

Công chúa lắc đầu, chỉ có ở trong lòng Sở Phong, nàng mới không cảm thấy sợ.

Lan Đình giơ cánh tay Sở Phong lên, ba ngón tay đặt lên uyển mạch, muốn kiểm tra tình trạng thụ thương của hắn. Sở Phong lại nắm lấy tay nàng, nhìn nàng, lòng muốn nói lại thôi.

Lan Đình cắn miệng, nhưng không giãy khỏi, chỉ hơi nghiêng đầu đi.

Ra khỏi động quật, Phi Phượng đã dắt Hỏa Vân cùng Túc Sương đang chờ ở bên ngoài, bốn người liền lên ngựa đi về hướng Lục Bàn sơn.

Ngay khi họ rời khỏi động quật, một bóng người lại lặng yên lướt vào bên trong động...


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 570: Đại đỉnh ông minh