Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 567: Ngũ Huyền Đàn Tâm

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 567: Ngũ Huyền Đàn Tâm


Sở Phong cùng Phi Phượng tìm đến cửa tây, phát giác cửa thành đã đóng, rất nhiều quan binh đang kiểm tra. Thì ra Triệu Xung bị tập kích đã kinh động đến quan châu Tấn Dương, quan châu khẩn trương vô cùng, lập tức hạ lệnh đóng cửa thành, tra xét hung thủ.

Sở Phong thấy cửa thành đã đóng thì hơi kinh hãi, bởi vì Lan Đình và công chúa còn ở ngoài thành. Hắn hơi suy nghĩ rồi nói với Phi Phượng:

- Muội đợi ở đây, ta đi sẽ về liền.

Hắn rất nhanh trở lại Tấn từ, Hồng Nghê hừ mũi:

- Tặc tử lại tới rồi.

Lục Y cũng rất vui mừng, hỏi:

- Công tử lại trở về à?

Sở Phong cười nói:

- Có việc tìm tiểu thư nhà cô hỗ trợ. Tiểu thư nhà cô đâu?

Lục Y nói:

- Sau khi Công tử rời khỏi Tấn từ, tiểu thư liền một mình ở hồ Lưu Sơn pha trà.

- Ờ?

Sở Phong đi tới hồ Lưu Sơn, ngửi được hương trà nhè nhẹ bay tới. Tấn tiểu thư đang ngồi ngay ngắn bên bờ hồ thong thả nấu trà, động tác vẫn thanh nhã tuyệt đẹp.

Sở Phong đang muốn đi đến, chợt hai lỗ tai dựng lên, bèn núp phía sau một thân cây.

Tiếp đó Vân Nương đi tới, rồi đứng bên cạnh Tấn tiểu thư, không nói gì, đợi cho đến khi Tấn tiểu thư hoàn thành một công đoạn pha trà cuối cùng mới khom người nói:

- Tiểu thư, ta vừa mới gặp qua Vương Khôi.

Tấn tiểu thư gật đầu.

Vân Nương lại nói:

- Hắn nói quan châu và quan huyện bên kia không chịu ra mặt nhúng tay vào việc Phượng Lâm các nữa.

Tấn tiểu thư cau mày:

- Ta không phải bảo cô nói cho hắn, việc của Phượng Lâm các tạm thời để đấy sao?

Vân Nương nói:

- Hắn là muốn làm chút chuẩn bị cho lần thứ hai hạ thủ. Tiểu thư, theo ta điều tra, Sở công tử cùng Phượng tỷ có giao tình không ít?

- Cho nên ta bảo cô tạm thời dừng lại việc này.

- Tiểu thư, hôm nay Sở công tử đã đi rồi, chúng ta có cần...

Tấn tiểu thư không lên tiếng, đột nhiên hỏi:

- Vân Nương, cô còn nhớ rõ cha ta từng nói qua muốn gả ta cho ai không?

- Đương nhiên nhớ kỹ. Nhưng lúc đó tiểu thư còn chưa đến 10 tuổi, ta cho rằng lão gia chỉ nói giỡn.

Tấn tiểu thư lắc đầu, lẩm bẩm:

- Trên đời chẳng lẽ có việc trùng hợp như vậy thật sao?

Vân Nương khó hiểu nhìn nàng, không rõ về câu nói lạ lùng này.

- Vân Nương, cô lui trước đi.

Sau khi Vân Nương đi khỏi, Tấn tiểu thư lại bắt đầu lẳng lặng nấu trà, bỗng nhiên dừng lại, nhỏ nhẹ nói:

- Là Sở công tử sao?

Sở Phong đi ra, hai người nhìn nhau, đều không lên tiếng.

Tấn tiểu thư rốt cuộc mở miệng nói:

- Sở công tử có thể coi như cái gì cũng chưa từng nghe qua không?

Sở Phong chỉ đáp một câu:

- Phượng tỷ là bằng hữu của tôi.

Tấn tiểu thư không nói gì nữa, lại bắt đầu nấu trà.

Sở Phong ngồi ở đối diện nhìn nàng.

- Sục, sục, sục...

Nước trong ấm trà bắt đầu sôi lên. Tấn tiểu thư múc ra một muôi nước, sau đó bắt đầu dùng muôi trúc quấy trong ấm, rất chậm. Trong ấm bắt đầu hình thành một vòng nước xoáy, xoay từ từ, sau đó đột nhiên biến thành một lỗ xoáy, xoay tròn rất nhanh, càng xoay càng sâu, lộ ra cả đáy ấm, nhưng mà nước trà không bắn ra ngoài một giọt nào.

Lỗ xoáy đã cao hơn mép ấm trà, nhưng không có nước bắn ra, chỉ đang cấp tốc xoáy tròn, không ai biết tiếp tục xoáy như vậy sẽ xảy ra chuyện gì, có thể ngay cả Tấn tiểu thư cũng không dự tính được.

Sở Phong đột nhiên cầm lấy một cái muôi gỗ, nhẹ nhàng với vào chính giữa ấm trà, theo lỗ xoáy chuyển động. Muôi gỗ chuyển động theo phương hướng của lỗ xoáy, nhưng lỗ xoáy lại dần dần chậm lại, cuối cùng trở lại là một vòng xoáy, từ từ xoay tròn.

Tấn tiểu thư thu muôi trúc lại, Sở Phong cũng thu muôi gỗ, ấm trà lại vang lên âm thanh nước sôi sùng sục.

Tấn tiểu thư lật lên sáu ly trà, múc một muôi nước trà phân vào năm ly, vừa lúc phân đầy.

- Sở công tử, mời dùng trà!

Tấn tiểu thư đè bàn tay lên bàn trà, một ly trà xoay tròn bay lên.

Sở Phong đưa tay tiếp lấy ly trà, uống một hơi cạn, lại nói:

- Từ Công tiểu thư, cũng mời trà!

Bàn tay đè lên bàn trà, hay ly trà đan xen xoay tròn bay lên.

Tấn tiểu thư phất ống tay áo một cái, thu hai ly trà vào trong tay áo, lại lấy tay áo che mặt, uống một hơi cạn.

- Sở công tử, lại mời trà!

Tấn tiểu thư đồng thời đè hai tay lên mâm trà, ba ly trà xoay quanh nhau, đan xen xoay tròn bay lên.



Sở phong mỉm cười, thoắt cái cầm lấy muôi gỗ, nhẹ nhàng duỗi ra, ba ly trà xếp hình tam giác rơi vào trong muôi. Sở Phong đưa muôi tới bên mép, nhẹ nhàng nghiêng đi. Mặc dù muôi gỗ bị nghiêng, nhưng ba ly trà như bị cái gì đính vào trên muôi, không hề động đậy. Ba dòng nước trà hợp thành một dòng đổ vào trong miệng Sở Phong.

- Trà ngon! - Sở Phong đặt lại muôi gỗ xuống mâm trà.

- Sở công tử không sợ ta hạ độc trong trà sao?

- Từ Công tiểu thư không phải là người như thế!

- Sở công tử, nhân tâm khó dò!

Lời vừa nói ra, Tấn tiểu thư bắn ra năm ngón tay trái, giống như khẽ khảy huyền cầm, bắn tới ngực Sở Phong, động tác tuyệt vời vô cùng. Tuy nhiên mặc cho chỉ pháp của nàng tuyệt vời thế nào, Sở Phong gạt tay phải lên trên thì đã nắm lấy cổ tay nàng.

Tấn tiểu thư hất ống tay áo phải lên, bay ra một vật tập kích về phía Sở Phong. Sở Phong duỗi tay trái nắm lấy nó, nhưng là một hương nang, mà trong nháy mắt đó, ngón giữa và ngón trỏ tay phải Tấn tiểu thư như hai mũi kiếm đâm thẳng vào hai mắt Sở Phong.

Sở Phong bình tĩnh, tay phải nhẹ nhàng niết lên uyển mạch của Tấn tiểu thư, Tấn tiểu thư liền xụi người, cánh tay vô lực buông xuống.

- Thì ra võ công của Sở công tử cao hơn ta tưởng tượng rất nhiều!

Sở Phong cười cười, đặt Tấn tiểu thư lại vào tay Tấn tiểu thư.

Tấn tiểu thư thấy Sở Phong còn nắm lấy cổ tay trái mình, bèn rút ra. Sở Phong vội vã buông tay, ai ngờ Tấn tiểu thư mới hồi chân khí, hắn buông tay ra làm Tấn tiểu thư thân thể ngả người về phía sau, ngã xuống hồ Lưu Sơn.

Thân hình Sở Phong thoắt cái biến mất, vòng qua mâm trà lướt tới bên cạnh Tấn tiểu thư, đoạn duỗi tay phải đỡ lấy eo Tấn tiểu thư. Vừa muốn kéo lên, năm ngón tay của Tấn tiểu thư tựa như khẽ khảy huyền cầm quẹt qua ngực Sở Phong, thoáng chốc điểm trúng mấy chỗ đại huyệt trước ngực Sở Phong.

Người Tấn tiểu thư vẫn còn đang ngã xuống hồ, sợi tóc đã chạm hồ nước, thì thấy nàng khẽ xoay eo một cái, nhẹ nhàng ngồi trở lại, tuyệt vời vô cùng.

- Sở công tử, ta nói rồi, nhân tâm khó dò!

Sở Phong cười:

- Nếu như đối với người nào cũng phải suy đoán, cuộc sống như thế quá mệt mỏi.

Hàn quang lóe lên, trong tay Tấn tiểu thư đã có thêm một thanh đoản kiếm, sau một khắc, kiếm điểm trúng cổ họng Sở Phong.

- Sở công tử, bây giờ còn cho rằng nhân tâm không cần suy đoán nữa không?


Sở Phong nói:

- Lão đạo sĩ nói qua, nếu như ánh mắt đầu tiên ngươi cảm thấy cô ấy không có ác ý với ngươi, ngươi phải tin tưởng vào trực giác của mình, trực giác là không thể gạt được người.

Tấn tiểu thư nhìn Sở Phong, một hồi lâu, hàn quang quét một vòng, đoản kiếm thu trở về trong tay áo, đoạn năm ngón tay phải quét một cái trước ngực Sở Phong, giải huyệt đạo. Sau đó nàng đứng lên, xoay người ngưng mắt nhìn hồ Lưu Sơn, trong ánh mắt lại mang theo đau thương.

Sở Phong cũng đứng lên, nhìn mặt hồ.

Hai người cứ lẳng lặng nhìn hồ nước trong xanh như vậy, ai cũng không lên tiếng.

- Vì sao cô phải đối phó với Phượng Lâm các? - Sở Phong rốt cuộc mở miệng hỏi.

- Sở công tử có biết Phượng tỷ là người thế nào không?

- Người thế nào?

- Cô ta là người Hồ!

- Tôi biết.

- Công tử biết? Vậy công tử có biết Phượng tỷ trở thành chủ nhân của Phượng Lâm các thế nào không?

- Là tiên phu của cô ấy để lại.

- Vậy công tử có biết tiên phu của cô ta chết thế nào không?

- Bị nhiễm bệnh thương hàn mà chết.

- Công tử sai rồi, là bị cô ta hại chết.

Sở Phong lấy làm kinh hãi.

- Cô ta là vì đạt được Phượng Lâm các!

- Cô có chứng cứ rõ ràng không?

- Có một số việc không cần chứng cứ rõ ràng! Công tử có biết cô ta cùng người Hồ ở vực ngoại có liên hệ bí mật không?

- Vậy thì sao?

Chợt Tấn tiểu thư từ trong tay áo lấy ra một mảnh giấy, đã ố vàng, phía trên chỉ có một hàng chữ, nhưng là tiếng Hồ.

Tấn tiểu thư nói:

- Tờ giấy này là Hồng Nghê lấy được từ trong phòng của Phượng tỷ, là của người Hồ đưa cho Phượng tỷ. Tiếng Hồ trên đó dịch thành tiếng Hán chính là: Thủ nhi đại chi.(giành lấy)

Tấn tiểu thư nói:

- Thủ nhi đại chi, ám chỉ là Phượng Lâm các. Phượng tỷ vì đạt được Phượng Lâm các, không chỉ hại chết tiên phu của cô ta, còn hại chết cả... tỷ tỷ của ta.

- Tỷ tỷ của cô! - Sở Phong thất kinh.

- Công tử không ngờ chứ gì. - Tấn tiểu thư đột nhiên ngấn nước mắt: - Tỷ ấy là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với ta.

- Rột cuộc mọi chuyện là sao?

Tấn tiểu thư liền nói:

- Mẹ ta gả vào Tấn từ, trở thành chủ mẫu, nhưng vẫn không sinh được con. Cha ta liền nạp một nha hoàn tên Thúy Oanh làm thiếp. Thúy Oanh rất nhanh sinh ra một nữ nhi, cha ta hết sức vui mừng, đặt tên là Hỉ Nhi, chính là tỷ tỷ của ta.

- Qua bảy tám năm, mẹ ta cũng sinh ra ta, cha ta đối với ta hết sức thiên vị.

- Lại qua mấy năm, cha ta thấy mãi chưa có được con, lại nạp một nữ tử trong thành làm thiếp.

- Cô đó họ Nhiễm, thoạt đầu thì rất kính cẩn nghe theo mẹ ta và Thúy Oanh. Không lâu sau, cô ta sinh ra một con trai, liền lộ ra lòng dạ hiểm độc, tìm mọi cách dồn ép mẹ ta và Thúy Oanh ra khỏi Tấn từ.

- Mẹ ta nhìn ra Nhiễm thị tâm thuật bất chính, nhiều lần khuyên nhủ cha ta, nhưng cha ta mọi cách đều chiều theo ý Nhiễm thị. Nhiễm thị càng làm càn hơn. Cô ta không dám làm gì mẹ ta, nhưng đủ điều hãm hại Thúy Oanh. Thúy Oanh chịu mọi đau khổ, nhưng không dám kể ra, may được mẹ ta nhiều lần bảo vệ.

- Có một lần, mẹ ta ra ngoài dâng hương, Nhiễm thị liền vu hãm Thúy Oanh hạ độc hại con trai cô ta. Cha ta lại tin là thật, lúc tức giận đuổi Thúy Oanh ra khỏi Tấn từ. Thúy Oanh vốn cũng chỉ là một tỳ nữ thấp kém. Sau khi bị đuổi ra Tấn từ, không nơi nương tựa, chỉ phải mang theo Hỉ Nhi lưu lạc khắp nơi.

- Mẹ ta dâng hương trở về, biết được mẹ con Thúy Oanh bị đuổi đi, lúc giận dữ cũng mang theo ta rời khỏi Tấn từ, trở lại nhà mẹ đẻ ở Lạc Dương.


- Nhiễm thị thấy mẹ ta cũng rời khỏi Tấn từ rồi thì càng không kiêng nể gì cả, thậm chí cấu kết với cả người ngoài, cuối cùng bị cha ta phát hiện. Cha ta giận dữ, liền trục xuất mẹ con Nhiễm thị ra khỏi Tấn từ, sau đó tự mình đến Lạc Dương muốn đón mẹ ta trở về.

- Nhà mẹ ta ở Lạc Dương cũng là đại tộc hiển hách, không chịu để mẹ ta chịu nỗi oan ức này. Mẹ ta cũng không đồng ý trở lại, chỉ là hàng năm vào mùa hoa hải đường nở rộ, để cho ta về Tấn từ một chuyến.

- Mãi đến khi cha ta từ thế, mẹ ta vẫn không chịu tha thứ cho cha ta, chỉ cho ta về Tấn từ tiếp nhiệm Tấn Từ Công.

Sở Phong buồn bã:

- Thảo nào Lục Y nói cô không quá nguyện ý trở về tiếp nhận Tấn Từ Công.

Tấn tiểu thư nói tiếp:

- Sau khi ta tiếp nhiệm Tấn Từ Công, lập tức điều tra tăm tích của Thúy Oanh và Hỉ Nhi, rốt cuộc tìm được manh mối. Thì ra sau khi họ bị đuổi khỏi Tấn từ, nếm đủ đau khổ, trăn trở lưu lạc tới Đại Đồng, rồi mai danh ẩn tích. Hỉ Nhi tại Đại Đồng gặp được Lý Đồng, chủ nhân trước đó của Phượng Lâm các. Hai người nhất kiến chung tình, rồi thành thân. Thúy Oanh bởi vì trước đó lang bạc kỳ hồ, đã nhiễm trọng bệnh, thấy Hỉ Nhi đã có nơi có chốn, cô cũng yên lòng mà ly thế.

- Hỉ Nhi cùng Lý Đồng kinh doanh Phượng Lâm các, tương thân tương ái. Lúc này, một người tới đã thay đổi tất cả. Người này chính là Phượng tỷ!

Giọng điệu Tấn tiểu thư chợt thay đổi:

- Cô ta tới Phượng Lâm các không bao lâu, Hỉ Nhi liền đột nhiên nhiễm bệnh mà chết, ngay sau đó Lý Đồng liền cưới Phượng tỷ.

- Cũng không bao lâu, Lý Đồng cũng bạo bệnh mà chết. Vì vậy Phượng tỷ liền danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân của Phượng Lâm các!

- Cô hoài nghi Phượng tỷ hại chết Hỉ Nhi cùng Lý đồng?

- Không phải là hoài nghi. Ta đã điều tra qua. Lý Đồng bản tính trung hậu, rất thương yêu Hỉ Nhi, không có khả năng Hỉ Nhi vừa chết hắn liền tái hôn. Hơn nữa, Hỉ Nhi cùng Lý Đồng vừa chết, Phượng tỷ vội vàng hỏa táng thi thể, lý do là vì sợ truyền nhiễm. Cô ta rõ ràng trong lòng có quỷ. Sợ người khác thấy thi thể!

- Đây chỉ là suy đoán, có thể có ẩn tình khác.

- Vậy công tử cho là có ẩn tình gì?

- Để tôi hỏi Phượng tỷ rõ chân tướng, hoặc là sự tình cũng không phải là như cô suy nghĩ?

- Công tử cho là Phượng tỷ sẽ đem chân tướng nói cho mình sao?

- Sẽ nói!

- Công tử quá ngây thơ rồi!

- Là cô ngay từ đầu đã có thành kiến với Phượng tỷ.

- Ta chỉ muốn lấy lại công đạo cho Hỉ Nhi!

- Cho nên cô không ngại cấu kết quan phủ, hãm hại Phượng Lâm các?

- Công tử khinh bỉ những gì ta làm?

- Tôi chỉ cảm thấy không quang minh!

Hai người đối diện nhau, không nói gì, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi lướt qua mặt hồ.

Một hồi lâu, Tấn tiểu thư buồn bã cúi đầu nói:

- Sở công tử không hiểu đâu. Từ nhỏ Hỉ Nhi đã rất thương ta. Tỷ ấy cõng ta vượt suối, ôm ta đi xem hoa hải đường, hái trái cây cho ta ăn, may y phục cho ta, giúp ta chải tóc, còn làm cho ta hương nang. Cái hương nang ly văn này là vào năm ta 10 tuổi, Hỉ Nhi đã thêu cho ta.

Tấn tiểu thư nhìn hương nang trong tay, giống như trở lại tình cảnh khi còn bé cùng Hỉ Nhi chơi đùa tại Tấn Từ.

Nàng nói tiếp:

- Bởi cha ta có ta, nên lạnh nhạt với Hỉ Nhi, nhưng Hỉ Nhi vẫn rất thương ta. Nhiễm thị hãm hại Thúy Oanh, Hỉ Nhi nhận đủ khinh thị, nhưng tỷ ấy vẫn che chở cho ta, không cho ta chịu chút oan ức nào.

- Có một lần, ta làm con trai Nhiễm thị khóc, Hỉ Nhi sợ ta bị Nhiễm thị trách mắng, liền chịu tội thay ta, nói là tỷ ấy làm khóc. Ta nhìn từng gậy trúc Nhiễm thị đánh vào người Hỉ Nhi, dùng hết sức. Hỉ Nhi không hề kêu đau. Thúy Oanh ở bên nhìn mà không dám cầu tình, chỉ biết rơi nước mắt.

- Sau đó cha tới, ông ấy chỉ nhìn Hỉ Nhi một cái, một câu cũng chưa nói, liền đi dỗ con trai Nhiễm thị. Mãi đến khi mẹ ta tới, mới bảo Nhiễm thị dừng lại, nhưng trên người Hỉ Nhi đã đầy vết trúc.

- Ta không muốn quên một đêm đó, ta tận mắt nhìn thấy cha đuổi Thúy Oanh và Hỉ Nhi ra khỏi Tấn Từ. Đêm đó gió tuyết rất lớn, Hỉ Nhi đi chân đất, chỉ khoác một chiếc áo đơn, rồi tỷ ấy cùng mẹ rời khỏi. Ta đuổi theo ra Tấn Từ, gọi đến khô cả nước mặt. Cuối cùng Hỉ Nhi vẫn không trở về...

Nói đến đây Tấn tiểu thư đã nghẹn ngào.

Nàng nói:

- Ta cho rằng ta làm Tấn Từ Công rồi, thì có thể đưa Thúy Oanh và Hỉ Nhi trở về Tấn Từ, ai ngờ họ đã...


Nàng đã nói không nổi nữa.

- Từ Công tiểu thư...

Sở Phong bước lên muốn an ủi vài câu, nhưng Tấn tiểu thư lại gục đầu lên vai hắn, từng giọt lệ trong suốt dọc theo gò má lăn xuống, nhỏ xuống hồ Lưu Sơn.

Sở Phong đỡ lấy vai nàng, mà không biết an ủi thế nào.

- Hôm nay Sở công tử biết ta vì sao phải đối phó với Phượng Lâm các rồi chứ!

Sở Phong buồn bã nửa ngày mới nói:

- Từ Công tiểu thư, cô có thể, trước khi chưa điều tra rõ việc này thì đừng làm khó Phượng tỷ được không, cũng đừng làm khó Phượng Lâm các?

- Công tử vẫn còn muốn bảo vệ cô ta?

- Tôi không muốn cô ấy chịu tổn thương, càng không muốn cô đi làm hại một người vô tội.

- Công tử tin cô ta như vậy sao?

- Tôi tin cô ấy!

Tấn tiểu thư không nói gì nữa, xoay người nhìn mặt hồ nước xanh biếc, rồi đột nhiên nói:

- Sở công tử, ngày đó công chúa đứng ở bên Nan Lão tuyền, công tử tặng một câu thơ cho công chúa, 'Bách xích thanh đàm tả thúy nga'. Hiện tại công tử có thể cũng tặng cho ta một câu được không?

Sở Phong không khỏi ngẩng đầu lên: trong giây lát thì đi đâu tìm một câu thơ? Chợt thấy trên mặt hồ xanh biếc trước mắt đang soi bóng một bóng hình tuấn tú, hắn bèn bật thốt lên đọc:

- Nhất hoằng bích thủy lưu tuấn ảnh!

Tấn tiểu thư lắc đầu:

- Thần vận không bằng câu của công chúa.

Sở Phong khó xử:


- Câu đó là thơ của Lý Thái Bạch, tôi đâu thể sánh bằng tài ba của Lý Thái Bạch.

Tấn tiểu thư thản nhiên cười:

- Nhất hoằng bích thủy lưu tuấn ảnh! Bách xích thanh đàm tả thúy nga. Cũng tinh tế.

- Như vậy...

- Ta đáp ứng công tử, trước khi chưa có chứng cứ rõ ràng, ta sẽ không làm khó Phượng Lâm các. Nhưng, công tử phải trả lời ta một vấn đề.

- Cô nói đi.

- Công tử cho rằng ta sẽ không giết công tử thật sao?

Sở Phong cười nói:

- Nếu như cô muốn giết tôi, thế thì trong tay áo cô tập kích ra không phải là hương nang, mà là thanh đoản kiếm kia!

Tấn tiểu thư cười nói:

- Cuối cùng thì công tử đã suy đoán ta!

- Từ Công tiểu thư, tôi cũng muốn hỏi cô một vấn đề.

- Công tử nói đi.

Sở Phong mở năm ngón tay ra, gạt gạt trước ngực mình:

- Chiêu này vừa rồi cô làm rất đẹp, rốt cuộc là thủ pháp gì?

Tấn tiểu thư cười nói:

- Đây là Ngũ Huyền Đàn Tâm chỉ, là vị bằng hữu đánh đàn kia dạy ta.

- Hả? Nói như vậy thì cô ấy cũng là cao thủ tuyệt đỉnh!

- Võ công của cổ mặc dù cao, nhưng chưa bao giờ đi lại với người trong giang hồ.

- Đáng tiếc! Đáng tiếc!

Sở Phong kêu "đáng tiếc" liền hai lần, cũng không biết đáng tiếc cái gì.

Tấn tiểu thư chợt hỏi:

- Sở công tử có biết chỉ pháp này vì sao lại gọi là Đàn Tâm chỉ không?

- Vì sao?

- Bởi vì chỉ cần bị nó bắn qua, ý nghĩ trong lòng sẽ bị nó biết rõ ràng.

- Hả? chắc không chứ!

Sở Phong điếng người, chết lặng nhìn Tấn tiểu thư.

Tấn tiểu thư cười khì:

- Công tử tin à? Xem ra công tử rất dễ tin người khác.

Sở Phong xoa xoa mồ hôi nơi thái dương, cười nói:

- Làm tôi giật cả mình.

Tấn tiểu thư mím môi cười:

- Sở công tử lòng dạ rộng rãi, sợ cái gì?

Sở Phong nói:

- Tuy là nói vậy, nhưng bị người khác biết được mình đang suy nghĩ cái gì, nó luôn không được tự nhiên.

- A? Sở công tử có cái gì không thể để người khác biết sao?

- Không... không có gì.

Sở Phong ấp úng, có vẻ không quá tự nhiên.

Tấn tiểu thư lại nhìn hắn đăm đăm, như thể muốn xem thấu lòng của hắn, Sở Phong sợ quá che ngực lại, xua tay lắc đầu nói:

- Không có, thực sự không có!

Tấn tiểu thư cười cười, dí dỏm nói:

- Xem ra trong lòng Sở công tử cất chứa ý nghĩ không thể lộ ra ngoài?

Sở Phong càng thêm xấu hổ, nơi thái dương lại thấm mồ hôi.

Tấn tiểu thư buồn cười: thiếu niên áo lam này có một số cử chỉ thật sự khiến người khác khó mà hiểu được.

Nàng hỏi:

- Sao công tử đi rồi lại quay lại?

Sở Phong liền nói ra việc ở Túy Hồng lâu.

- Thì ra như vậy. Thế công tử muốn... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -

- Tôi nghĩ người có thể đưa chúng tôi ra khỏi thành Tấn Dương, chỉ có Từ Công tiểu thư.

Tấn tiểu thư mỉm cười nói:

- Chủ nhân Tấn Từ ra khỏi thành, không ai dám ngăn. Công tử ngồi xe ngựa của tôi ra khỏi thành đi, cho dù quan châu Tấn Dương thủ ở cửa thành thì cũng không dám ngăn đâu!

- Đa tạ Từ Công tiểu thư, sau này còn gặp lại!

- Sở công tử bảo trọng!

...


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 567: Ngũ Huyền Đàn Tâm