Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 566: Tàn Ảnh Đao Pháp

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 566: Tàn Ảnh Đao Pháp


Tại Túy Hồng lâu, Triệu Xung đang ở trong một gian phòng ở tầng hai uống rượu buồn, Ngụy Hiết, Hàn Phục đi đến, vừa thấy tình cảnh này thì ngạc nhiên nói:

- Triệu huynh không đi cùng hai vị tiên y du ngoạn, sao một mình tới đây uống rượu giải sầu?

- Đừng nói nữa!

Triệu Xung vung tay lên, sắc mặt giận dữ:

- Hai con quỷ cái kia dám lén lút chuồn đi rồi!

- Chuồn? Sao Triệu huynh lại để họ chuồn mất?

Triệu Xung nói:

- Hai con quỷ cái này thật giảo hoạt, tối hôm qua còn nói muốn ở thêm vài ngày, ai ngờ sáng sớm hôm nay ta đến lầu các xem, trời chưa sáng tụi nó đã chuồn đi rồi, chỉ để lại một phong thơ.

Nói xong y cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Ngụy Hiết rót rượu cho y:

- Lần này Triệu huynh tính sai rồi, không ngờ lại bị họ đùa giỡn. Nhưng không sao, chân trời chỗ nào mà không có cỏ thơm, hà tất phải buồn bực.

"Cheng!"

Triệu Xung đập ly rượu lên mặt bàn, giọng căm hận:

- Hừ! Chúng nó dám đùa giỡn ta, thật đáng hận! Nếu như để rơi vào tay ta lần nữa, ta muốn chúng nó đẹp mặt!

Triệu Xung càng nghĩ càng điên, sắc mặt còn hơi vặn vẹo, hai mắt hung ác như sài lang. Ngụy Hiết, Hàn Phục miễn cưỡng cười, nhất thời cũng không tiện nói cái gì.

"Két -- "

Cửa phòng đột nhiên mở ra, có một người đi vào, đi thẳng tới chỗ đối diện Triệu Xung, lặng yên ngồi xuống, ánh mắt tro nguội nhìn thẳng vào Triệu Xung.

Triệu Xung đang lúc bực mình, đang muốn phát tác, y vừa ngẩng đầu lên nhìn, lòng liền lạnh đi, không dám mở miệng.

Người trước mắt mặc y phục rách rưới, mặt không biểu cảm, tay ôm một cây đao, không có vỏ, lưỡi đao còn bị mẻ, ánh mắt như tro nguội nhìn thẳng vào mình, rồi lại không giống như đang nhìn mình. Trống rỗng đến đáng sợ.

Triệu Xung rùng mình một cái, miễn cưỡng mở miệng nói:

- Ngươi... ngươi là ai. . dám. . dám. .

Đao khách kia chỉ nhìn thẳng vào Triệu Xung, không phát ra âm thanh nào, thật giống như một người chết.

Triệu Xung cảm thấy lạnh sương sống, cổ họng không phát ra thanh âm nổi nữa, hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám.

- Hai ca cơ kia đang ở lầu ba Noãn các!

Đao khách kia bỗng nhiên mở miệng, giọng nói không hề chứa cảm tình. Khi y nói cả bộ mặt cũng không có bất cứ biến hóa gì, cứng ngắc như đá.

Triệu Xung kinh ngạc:

- Ngươi...ý ngươi là gì?

- Hai ca cơ kia đang ở lầu ba Noãn các!

Vẫn là một câu nói vừa rồi, ánh mắt đao khách vẫn trống rỗng như tro nguội.

Triệu Xung không hỏi thêm gì nữu, đứng dậy ra khỏi phòng, "lộc cộc lộc cộc" chạy lên lầu ba, vài bước đi thẳng vào Noãn các, chỉ hợp với một câu nói: gan lớn hơn trời.

Quả nhiên nằm trên giường là hai thân thể linh lung mềm mại, không hề động đậy, chỉ mở to hai mắt, vừa thấy Triệu Xung đi vào mặt liền tái đi. Chính là Đinh Linh, Đinh Lung.

Đinh Linh quát lên:

- Triệu Xung, ngươi thật đê tiện! Dám sai người bắt bọn ta tới đây!

Triệu Xung nhếch miệng cười, cười thậm chí hơi dịu dàng. Y không lên tiếng, cũng không nóng nảy, chậm rãi đi tới bên giường, híp nửa mắt thong thả xem xét toàn thân hai người.

Đinh Linh, Đinh Lung sợ hãi nhìn Triệu Xung, hơi thở phì phò, bộ ngực nhô cao cũng bởi vì lo sợ mà phập phồng từng đợt, càng thêm mê hoặc động nhân.

Triệu Xung đứng bên giường, nghe tiếng thở gấp của hai người, nụ cười trên mặt đột nhiên trở nên hưng phấn, trong hưng phấn lại kèm theo dữ tợn, tàn nhẫn.

Đinh Linh, Đinh Lung lạnh lòng hết một nửa, họ đương nhiên biết loại ánh mắt này của Triệu Xung có ý nghĩa gì.

- Hai vị tiên y giảo hoạt thế! - Triệu Xung rốt cuộc mở miệng, giọng nhẹ nhàng.

Đinh Linh quát lên:

- Triệu Xung, bọn ta là người của Ảnh Nguyệt tiên phường, ngươi dám làm gì bọn ta, hai vị phu nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tuy là quát, nhưng giọng điệu mềm yếu vô lực, ngay cả bản thân nàng cũng không tin những lời này sẽ có chút tác dụng với Triệu Xung.

Đinh Lung cắn môi, từ từ nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy ra từng giọt.

- Hai vị tiên y yên tâm, tiểu sinh nhất định sẽ từ từ hưởng thụ, sẽ không làm cho hai vị thất vọng!

Triệu Xung vừa nói, tay vừa chậm rãi cởi quần áo của Đinh Linh, Đinh Lung.

Ở trong phòng dưới lầu, đao khách cổ quái vẫn như chết ngồi đó, Ngụy Hiết, Hàn Phục ngồi ở hai bên, thở cũng không dám, càng không dám động đậy, trán toát mồ hôi lạnh cũng không dám lau, cảm thấy miệng khát lưỡi khô, lại không dám uống một ngụm rượu.

Một hồi lâu, Ngụy Hiết rốt cuộc bạo gan bưng ly rượu lên, nhưng ly rượu run run, chưa đưa tới mép đã bắn hết ra ngoài.

- Ngươi sợ ta hả? - Đao khách đột nhiên nói.

"Cheng!"

Ly rượu rơi xuống đất, Ngụy Hiết cũng xụi người nằm trên mặt đất.



Hầu như đồng thời trong lúc đó, thân hình đao khách đột nhiên biến mất.

***

- Ngươi tốt nhất dừng tay!

Ngay khi ngón tay Triệu Xung muốn chạm vào quần áo Đinh Linh, Đinh Lung, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói băng lãnh, băng lãnh như một thanh đao đâm vào lưng y.

Triệu Xung xoay ngoắt người lại, không biết khi nào một bóng người lam sam đứng dưới bệ cửa sổ, lưng đeo Cổ trường kiếm, trên mặt có một vết chỉ ngân cong nhàn nhạt.

- Sở công tử!

Đinh Linh, Đinh Lung la hoảng lên, vẻ kích động trên mặt thật không cách nào hình dung.

- Sở Phong?

Triệu Xung không tự chủ được lui một bước.

- Ngươi chết chưa hết tội!

Sát khí vừa bốc lên, bàn tay Sở Phong đã như kiếm đâm thẳng vào cổ họng Triệu Xung, lãnh khốc đến nỗi không mang theo chút cảm tình.

Triệu Xung lòi cả con ngươi, một chân đã bước vào quỷ môn quan, lần thứ hai y từ trên người Sở Phong nếm được sợ sự hãi của tử vong. Đúng lúc này, phía sau Sở Phong đột nhiên có ánh trăng lóe lên, mạnh mẽ mau tuyệt, một bóng người theo ánh đao xuyên cửa sổ mà vào. Chính là đao khách cổ quái kia.

Sở Phong thoắt cái lướt sang trái, tránh đi lưỡi đao, chưởng kiếm tay phải hắn vừa sượt qua cổ họng Triệu Xung, lập tức vòng lại, ngón giữa như kiếm điểm tới cổ họng Triệu Xung, nhưng lưỡi đao của đao khách cũng gác lên cổ họng Đinh Linh, Đinh Lung.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt Sở Phong ngoại trừ băng lãnh vẫn là băng lãnh, mà ánh mắt khách thì ngoại trừ trống rỗng vẫn là trống rỗng.

- Vì sao ngươi phải cứu loại kẻ ác như Triệu Xung?

- Dưới đao của ta không có người tốt kẻ ác. Tránh được đao của ta, chính là người tốt, chết trên đao của ta, chính là kẻ ác!


Sở Phong không nói nữa, hữu chưởng thoắt cái cắt lên tay cầm đao của đao khách. Đao khách vung cổ tay lên trên, lấy sống đao chém vào bàn tay bổ tới của Sở Phong. Sở Phong gập ngón tay bắn tới sống đao, "đăng", đao thế ngưng lại. Ngay khoảnh khắc đao thế ngưng lại, Sở Phong nhanh chóng thu tay, lập tức "bá bá bá" đâm nhanh tới ba nơi cổ họng, ngực bụng đao khách. Đao khách hồi đao dựng trước người, "keng keng keng", chưởng kiếm kích lên ba nơi thượng trung hạ thân đao, kình đạo mạnh mẽ chấn đao khách văng xa ba thước.

Trong mắt đao khách hiện vẻ kinh dị, hiển nhiên không ngờ Sở Phong lại có nội kình thâm hậu như vậy. Cổ tay y xoay và lộn một cái, lưỡi đao từ dưới lên trên chém ra. Song dù đao y nhanh, chưởng Sở Phong cũng nhanh hơn, cũng xoay cổ tay, chưởng phong đã ngược theo lưỡi đao cắt tới cổ tay cầm đao của đao khách.

Lưỡi đao đột nhiên chếch đi, lập tức cắt ngang tới cổ họng Sở Phong. Sở Phong dẫn hữu chưởng ra phía ngoài, vậy mà dẫn lưỡi đao ra nửa thước, tiếp theo chưởng phong chém mạnh vào cánh tay phải đao khách. Đao khách xoay người tới phía sau Sở Phong, mũi chuôi đao húc mạnh vào lưng Sở Phong.

Sở Phong thoắt cái biến mất, lại xuất hiện ở trước đao khách, lưỡi đao cũng thoắt cái dừng lại, đoạn mũi đao đâm thẳng về phía trước tới ngực Sở Phong. Hai chân Sở Phong bất động, đột nhiên nghiêng người, cánh tay trái mở ra rồi kẹp lấy lưỡi đao vào dưới nách. Đao khách lộn cổ tay, vung lưỡi đao lên trên, trông sắp cắt bay một cánh tay của Sở Phong.

Sở Phong đột nhiên với người tới trước, lưỡi đao xuyên qua dưới sườn hắn, cánh tay trái hắn đã kẹp lấy chuôi đao, hữu chưởng như kiếm đâm thẳng vào ngực đao khách.

Hai người gần trong gang tấc, tránh đã không có khả năng. Đao khách dựng tay trái lên, "bang", chưởng kiếm đâm xuyên qua cánh tay trái, lại đâm vào ngực y, chấn văng y ra hai thước.

Đao khách nhìn Sở Phong, hai mắt xám trắng đến đáng sợ, thiếu niên áo lam trước mắt không ngờ chỉ dùng đơn chưởng đã ngăn chặn lưỡi đao của y, hơn nữa đâm xuyên cánh tay trái y, còn suýt nữa đâm xuyên ngực y.

Có lẽ chưởng kiếm của Sở Phong đã đâm xuyên qua ngực y, chỉ là tại một khắc cuối cùng đột nhiên chấn văng y ra xa, để lại cho y một mạng.

Hai mắt xám trắng của đao khách đột nhiên trở nên điên cuồng, "keng", thân đao vang lên một tiếng, "sát sát sát", quét ra ba đường đao mạnh mẽ quái tuyệt, lưỡi đao trạm quang mang nhưng lại màu xám trắng.

Sở Phong mở bừng hai mắt, hữu chưởng cũng trạm hoa quang, chưởng đao đan xen chạm nhau, chiêu chiêu trí mạng.

- Hây --

Trong lúc kịch chiến, đột nhiên vang lên một tiếng phượng minh, một bóng người xuyên cửa sổ mà vào, một mũi thương phá vỡ đường đao trùng trùng, đâm thẳng cổ họng đao khách.

Đao khách vội nghiêng đầu đi, "xẹt", mũi thương xẹt qua gáy trái y, kéo theo một vết máu, ngay sau đó lại "Bá" một tiếng, gáy phải cũng bị chưởng phong xẹt qua, cũng để lại một vết máu.

Hai vết máu giao nhau ở cổ họng đao khách, chỉ thiếu một chút là cắt đứt cổ họng y rồi.

- Tàn Đao!

Ánh mắt Bàn Phi Phượng đảo qua thanh đao trên tay đao khách.

- Phi Tướng Quân!

Cổ tay đao khách bỗng rung lên, Tàn Đao trong tay đột nhiên trạm từng đạo tàn ảnh chém về phía Sở Phong và Bàn Phi Phượng.

- Tàn Ảnh Đao! Cẩn thận!

Bàn Phi Phượng chỉ mũi thương về phía trước, nhìn chằm chằm vào từng đạo tàn ảnh chém tới, nhưng vẫn bất động.

Sở Phong thấy số tàn ảnh này nhìn như mạnh mẽ, nhưng lướt nhẹ vô lực, đang khó hiểu vì sao Bàn Phi Phượng lại khẩn trương như vậy thì chợt thấy hai đạo tàn ảnh chém tới, bèn dựng thẳng hữu chưởng gạt ra hai bên. Quả nhiên, đạo tàn ảnh căn bản không có một chút kình đạo, chưởng kình của mình chưa xuất ra, chưởng phong đã thổi tan chúng.

Sở Phong đang buồn cười, đột nhiên chóp mũi cảm thấy lành lạnh. Thì ra giữa hai đạo tàn ảnh không ngờ ẩn tàng một lưỡi đao. Chờ khi hắn phát hiện thì lưỡi đao đã vô thanh vô tức chém tới trước mặt.

Sở Phong quá hoảng hốt, thoắt cái trượt người về phía sau, "rẹt", vạt áo trước ngực bị cắt rách, không chờ hắn đứng vững, đao thứ hai, thứ ba đã lập tức chém ra, Sở Phong liên tục trượt về sau, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, thoắt cái trượt tới sát bên tường. Ánh đao vẫn đuổi theo.

Sở Phong hét lớn một tiếng, hai mắt hiện tử hồng, song chưởng bỗng hợp lại về phía trước, ngay tại một khắc ánh đao chạm tới chóp mũi thì hắn kẹp lấy thân đao. Chỉ còn thiếu một chút. Sở Phong kinh hãi toát mồ hôi.

Bàn Phi Phượng quát một tiếng, rung mũi thương, một điểm hàn tinh tập kích về phía cổ tay Tàn Đao.

Tàn Đao lui về phía sau, một tay kẹp lấy Triệu Xung, phi thân lướt ra ngoài cửa sổ.

Hai mắt Sở Phong lóe lên lãnh quang, vung hữu chưởng lên, một chưởng xuyên ra ngoài cửa sổ cắt thẳng tới gáy Triệu Xung. Triệu Xung cho rằng lần này chết chắc rồi, nhưng Tàn Đao hơi nghiêng người, lại không tiếc dùng lưng chặn một chưởng này, cũng mượn thời cơ này lướt ra khỏi Túy Hồng lâu.

Bàn Phi Phượng đâu chịu buông tha, phi thân đuổi theo.

Lúc này, truyền đến tiếng bước chân gấp gáp xen lẫn với tiếng ồn. Thì ra tiếng đánh nhau trên Noãn các đã kinh động người của Túy Hồng lâu. Sở Phong một tay nắm lấy Đinh Linh, một tay nắm lấy Đinh Lung, phi thân lướt ra ngoài cửa sổ.

Sở Phong lướt tới một chỗ vắng vẻ rồi bỏ Đinh Linh, Đinh Lung xuống. Thấy họ vẫn không động đậy, biết là bị điểm huyệt. Mặc dù hắn chưa học qua giải huyệt, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn ở cùng Bàn Phi Phượng, đại khái cũng biết một số thủ pháp giải huyệt, liền nói:

- Hiện tại tôi giải huyệt cho hai người, nhưng tôi không rành lắm, phải thử vài lần. Hai người đừng trách.

Đinh Linh, Đinh Lung thoáng chốc đỏ mặt, cắn miệng không nói.


Hai tay Sở Phong liền ở trên người họ hết điểm lại vỗ lại ấn lại ép, người không rõ còn tưởng rằng hắn đang có ý khinh bạc. Đinh Linh, Đinh Lung đỏ mặt, chỉ nhắm mắt tùy ý Sở Phong hý hoáy.

Sở Phong loay hoay hết một lúc rồi cũng giải được huyệt đạo cho Đinh Linh, Đinh Lung. Đinh Linh, Đinh Lung hét một tiếng rồi xoay người nhào vào lòng Sở Phong, nước mắt tuôn rơi.

Sở Phong đỡ lấy vai họ, hỏi:

- Sao hai người lại bị bắt tới Túy Hồng lâu?

Thì ra Đinh Linh, Đinh Lung sau khi thừa dịp trời chưa sáng liền chuồn ra khỏi vương phủ, vốn tưởng rằng một đường vô sự, ai ngờ mới vừa ra khỏi thành Tấn Dương thì đột nhiên cảm thấy phía sau có gió nổi lên, liền bị điểm huyệt, sau đó bị đưa tới Túy Hồng lâu.

Sở Phong hỏi:

- Bắt hai người tới Túy Hồng lâu là đao khách kia hả?

Đinh Linh gật đầu:

- Hắn đặt chúng tôi ở trên giường rồi ra khỏi phòng, sau đó thì Triệu Xung đi vào. Chúng tôi rất sợ, cho rằng... cho rằng. .

Nàng cũng không nói gì tiếp.

Đinh Lung ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ trong suốt:

- Cũng may công tử tới kịp thời, bằng không... . Sao công tử lại biết đến cứu chúng tôi?

Sở Phong lau đi nước mắt bên khóe mắt nàng, cười nói:

- Tôi nhớ thương hai người, cho nên mới tới chứ sao.

- Hứ, công tử tại đùa người ta. - Đinh Lung xấu hổ giận.

Đúng rồi, Sở Phong không phải là đến Lục Bàn sơn sao, sao xuất hiện tại Túy Hồng lâu?

Nguyên lai, hắn cùng với mấy người Bàn Phi Phượng cưỡi Túc Sương, Hỏa Vân ra khỏi thành Tấn Dương, đang muốn chọn đường đến Lục Bàn sơn thì chợt thấy một bóng người lướt qua từ xa. Sở Phong liếc mắt nhận ra, bóng người đó chính là đao khách cổ quái gặp qua một lần ở Tấn từ cùng Triệu vương phủ, đồng thời nhìn ra hai người đao khách mang theo hình như là Đinh Linh, Đinh Lung. Hắn lập tức đuổi theo, đuổi thẳng tới Túy Hồng lâu, vừa lúc nhìn thấy Triệu Xung chuẩn bị động thủ với Đinh Linh, Đinh Lung.

Sở Phong nói:

- Được rồi, hai người đi nhanh đi, để chậm sợ Triệu vương phủ sẽ sẽ phái ra cao thủ bắt hai người.

Đinh Linh, Đinh Lung rời khỏi lòng Sở Phong, có phần không muốn.

Sở Phong lại nói:

- Hai người đi trên phố thì rêu rao quá, tốt nhất mướn chiếc xe ngựa đi.

- Được rồi. Công tử bảo trọng!

Hai người đang muốn xoay người, Sở Phong đột nhiên nói:

- Chờ một chút, trên người hai cô có ngân lượng không?

Đinh Lung nói:

- Ngân lượng của chúng tôi đều để ở chỗ hai nhạc kỹ rồi.

Sở Phong nhíu mày:

- Hai cô không có tiền, sao về Tần Hoài?

- Không sao, chúng tôi có thể giống như lần trước, diễn xiếc để kiếm lộ phí.

Sở Phong âm thầm gật đầu, mặc dù họ là tiên y Tần Hoài, nhưng vẫn còn duy trì một phần hồn nhiên.

Hắn sờ tay vào ngực, cười nói:


- Vận khí của hai người không tệ, vừa may tôi có đem theo bạc.

Hắn liền bỏ bạc vào trong tay Đinh Linh, Đinh Lung:

- Hai cô nhanh chóng trở về Tần Hoài đi, giang hồ hiểm ác, hai cô võ công thấp, không phải mỗi lần đều có người tới cứu đâu.

Đinh Linh, Đinh Lung nhìn Sở Phong, mắt ngấn nước, đột ngột cùng quỳ xuống:

- Công tử mấy lần cứu giúp, chúng tôi không biết lấy gì báo đáp. Công tử không chê vứt bỏ, chúng tôi sẽ đi theo công tử, giặt quần áo quét rác cho công tử. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -

Sở Phong hoảng hồn, ngạc nhiên nhìn hai người họ, nhất thời chưa có phản ứng.

Đinh Linh, Đinh Lung thất lạc trong lòng, bèn đứng lên, miễn cưỡng cười nói:

- Chúng tôi chỉ nói đùa với công tử thôi, công tử chớ lưu ý. Quả thật chúng tôi nên trở về Tần Hoài.

Nói xong hai nàng xoay người, đang muốn bước đi, lại xoay người lại nói:

- Ngày sau công tử nhất định phải tới Ảnh Nguyệt tiên phường Tần Hoài thăm chúng tôi đấy.

- Tôi...sẽ tới.

- Công tử nhất định phải tới!

- Nhất định!

Đinh Linh, Đinh Lung nở nụ cười, nụ cười đó chất chứa hồn nhiên, lại mang theo hy vọng, sau đó rời đi.

Sở Phong nhìn hình bóng của hai khuất dần, đáy lòng không hiểu sao phiền muộn. Hắn không biết mình có thể thực hiện lời hứa hẹn được không, có thể căn bản hắn sẽ không đi Tần Hoài, lời hứa của hắn chỉ làm cho họ giữ lại trong lòng một phần hy vọng.

- Sao rồi, không cam lòng hả?


Không biết khi nào Bàn Phi Phượng xuất hiện ở bên cạnh Sở Phong, nhìn hắn.

- Không phải muội đuổi theo Tàn Đao sao? - Sở Phong hỏi.

- Hắn trốn vào Triệu vương phủ rồi!

- Sao muội không đuổi theo vào?

- Ta cũng không ngu như ngươi đâu!

Sở Phong cười cười, hỏi:

- Thế Tàn Đao là người thế nào vậy?

- Là một đao khách cổ quái. Trên giang hồ lời đồn về hắn không nhiều lắm, chỉ biết là khi hắn mới xuất đạo cũng là một vị công tử, không biết vì sao tính tình thay đổi, lạm sát kẻ vô tội, khi chính khi tà.

- Sao hắn lại giúp loại người như Triệu Xung?

- Ta cũng không hiểu sao hắn lại tới làm tay sai cho Triệu Xung.

Sở Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, cảm thấy không thích hợp. Đinh Linh, Đinh Lung về Tần Hoài, cần phải là ra cửa đông Tấn Dương, mà mình đi Lục Bàn sơn là ra cửa tây Tấn Dương, phương hướng hai bên khác nhau. Tàn Đao sau khi bắt Đinh Linh, Đinh Lung, sao lại gặp được mình?

Duy nhất có thể là, sau khi Tàn Đao bắt Đinh Linh, Đinh Lung, không lập tức trở về thành đến Túy Hồng lâu mà đi vòng qua thành nửa vòng, chạy tới phía trước Sở Phong, lại quay trở lại thành Tấn Dương tới Túy Hồng lâu. Y làm như vậy mục đích chỉ có một, cố ý để mình tới cứu Đinh Linh, Đinh Lung, sau đó y mượn cơ hội cứu Triệu Xung.

Tuy nhiên vì sao y lại phí tâm như vậy?

Sở Phong nhớ tới vẻ mặt khi Tàn Đao nhìn thẳng vào Triệu vương gia, hắn đột nhiên hiểu ra: y là muốn tiến thân Triệu vương phủ, hơn nữa mục đích nhất định không bình thường.

Chợt Bàn Phi Phượng nhìn thẳng vào chóp mũi Sở Phong, Sở Phong đưa tay sờ một cái, có vết máu nhàn nhạt. Nhớ lại vừa rồi mình nhất thời sơ suất, thiếu chút nữa bị Tàn Đao chém thành hai nửa, lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

- Tiểu tử thối ngươi chưa từng nghe qua Tàn Ảnh Đao sao?

- Nghe qua rồi!

- Nghe qua còn sơ suất như vậy?

- Thì vừa rồi nghe qua khi muội nói 'Tàn Ảnh Đao' đấy!

Bàn Phi Phượng vừa tức vừa giận:

- Sư phụ ngươi thật khốn khiếp, không nói cho ngươi tuyệt chiêu võ công của các môn các phái sao!

Sở Phong nói:

- Ta nói rồi, sư phụ không dạy ta võ công, dạy ta võ công là lão đạo sĩ!

Bàn Phi Phượng càng bực mình:

- Sư phụ ngươi khốn khiếp, lão đạo sĩ càng khốn khiếp hơn!

Sở Phong nói:

- Lão đạo sĩ là tốt với ta!

- Hừ! Dạy cho ngươi ngu như heo mà còn nói vì tốt cho ngươi!

- Không phải. Lão đạo sĩ nói, con người tại lúc hung hiểm nhất mới có thể kích phát tiềm chất. Lão đạo sĩ nói ta tiềm chất không thể hạn lượng, cho nên không thể nói cho ta biết tuyệt chiêu võ công của các phái thiên hạ, để cho ta ở trong hung hiểm kích phát tiềm chất bản thân.

Bàn Phi Phượng cả giận nói:

- Nào có người dạy đồ đệ như vậy? Ngươi cho là ngươi có một trăm cái mạng, bị chém rơi đầu còn kích phát cái gì.

- Không phải, ta cảm thấy lão đạo sĩ nói đúng, trong mỗi lần sinh tử ta đều có cảm ngộ... . .

Bàn Phi Phượng vừa tức vừa giận, giậm chân một cái:

- Vừa rồi nên để cho Tàn Đao chém cho ngươi thành hai nửa đi, cho ngươi đi cảm ngộ với Diêm La vương!

Nói xong nàng xoay người đi, lấy tay lau nước mắt.

Sở Phong bước nhanh tới trước, ôm lấy eo nàng, ghé sát vào tai nàng nói:

- Ta bị chém thành hai nửa, còn không phải là muội đau lòng sao!

- Hứ!

Bàn Phi Phượng nín khóc mỉm cười, ngón tay dúi vào trán Sở Phong một cái:

- Da mặt ngươi càng ngày càng dầy rồi. Chúng ta nhanh rời khỏi thành đi, Y Tử và công chúa còn đang ở ngoài thành!

***

Tại Triệu vương phủ, Triệu vương gia nhìn Tàn Đao, trong sảnh chỉ có hai người họ. Tàn Đao mặt không chút biểu cảm, hai mắt như tro nguội, trống rỗng. Máu từng giọt chảy ra từ gáy, cánh tay, sau lưng y, nhỏ xuống mặt đất.

Đủ thời gian một nén nhang, ánh mắt Tàn Đao không có một tia ba động, chỉ trống rỗng như tro tàn.

Triệu vương gia đã rời khỏi phòng khách, thản nhiên để lại một câu nói:

- Ở lại vương phủ bảo vệ thế tử!

Ánh mắt Tàn Đao không chút biến hóa, chỉ có mấy sợi tóc hoa râm bên hai búi tóc khẽ giương lên.

...


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 566: Tàn Ảnh Đao Pháp