Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 552: Kim châm tục đoạn

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 552: Kim châm tục đoạn


Sở Phong chạy vội một đoạn thì thấy phía trước có một ngã ba đường, cả hai bên đều có dấu móng ngựa, chắc chắn là Túc Sương và Hỏa Vân mã mỗi bên đi một đường, cho nên lúc Bàn Phi Phượng quay về mới không gặp được công chúa.

Sở Phong lúc này phân vân không biết phải đi theo đường nào. Đúng lúc còn đang bối rối thì có một con ngựa trắng như tuyết chạy như bay đến, đến khi nhìn rõ thì chính là Túc Sương.

Sở Phong vui mừng, nhưng lòng chợt trầm xuống, bởi vì công chúa không có trên ngựa. Túc Sương chạy đến bên cạnh hắn thì dừng lại, hí dài một tiếng, dùng miệng cắn vào vạt áo hắn như muốn kéo đi.

- Nguy rồi, nhất định là công chúa đã gặp chuyện không may!

Sở Phong vội phi thân nhảy lên ngựa.

- Túc Sương, nếu như ngươi thật có linh tính thì hãy mang ta đi tìm chủ nhân ngươi!

Nói xong giật dây cương, kẹp lấy bụng ngựa.

Túc Sương tung vó chạy vội, thoáng cái đã tới dưới một chân núi. Chỉ thấy núi này có đỉnh cao vút, nhỏ mà nhọn, ngựa không thể lên được. Túc Sương chạy đến đây thì dừng lại, quay đầu về đỉnh núi mà hí lên.

Sở Phong không chút do dự, phi thân lao thẳng lên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, một đám sơn tặc đang chè chén say sưa, ngồi trên chiếc ghế da hổ ở giữa là một tên mặt mày dữ tợn, rậm râu sâu mắt, vạt áo mở rộng, tay trái cầm bát rượu, bên tay phải đặt một Cửu hoàn đại đao, trông rất có kiểu cách, trên thân đao sáng loáng khắc bốn chữ to - Cửu Hoàn Đại Vương.

Hiển nhiên tên mặt mày dữ tợn này chính là đại vương của đám sơn tặc kia.

Phía dưới là một người mắt chuột đầu dơi, có lẽ là một tiểu đầu mục, gã nói:

- Chúc mừng đại vương mới có được một áp trại phu nhân xinh đẹp như thiên tiên.

Cửu Hoàn đại vương cười ha ha, giơ bát rượu lên uống cạn.

Tiểu đầu mục kia lại cười bồi:

- Đại vương, nếu ngài đã có được đại mỹ nhân, vậy thì hãy thưởng nương tử của tên cụt tay cướp được lúc trước cho ta cùng mọi người vui vẻ có được không?

Cửu Hoàn đại vương lại cười lớn, nhưng tiếng cười đột nhiên tắt ngấm, một thanh kiếm lạnh lẽo đã đặt trên cổ họng của gã, tiếp đó là một âm thanh lạnh như băng:

- Cô ấy ở đâu?

Không ai biết kiếm từ đâu mà ra, chỉ cảm thấy lam sam thiếu niên này là từ hư không mà tới.

Tay phải Cửu Hoàn đại vương đang định nắm lấy Cửu hoàn đại đao, chợt thấy Cổ trường kiếm đột nhiên chém về phía sau, "bịch", tên tiểu đầu mục mắt chuột đầu dơi đầu đã lìa khỏi cổ, kiếm quang lại lóe lên, Cửu Hoàn đại vương kêu thảm một tiếng, cánh tay phải đã bị chém rụng, rơi xuống cạnh Cửu hoàn đao. Nguồn:

- Nói!

Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Phong nhìn thẳng vào Cửu Hoàn đại vương.

- Đại... đại hiệp tha mạng, nàng... nàng đang ở trong phòng...

- Dẫn đường!

Sở Phong áp giải Cửu Hoàn đại vương vào trong một cái động, đi tới trước một gian phòng, Sở Phong tung cước đá bay hai gã lâu la đang cầm đao đứng canh rồi lắc mình mà vào.

Trong phòng phát ra một tiếng thét kinh hãi, người trong phòng hoảng sợ nhìn Sở Phong, chính là một phụ nữ trung niên.

- Thiết đại tẩu?

Sở Phong ngẩn ra, người phụ nữ này không ai khác chính là thê tử của Thiết Tí Cuồng Thủ. Trong tay nàng cầm một cái kéo, đang dí sát vào cổ họng của mình.

- Sở công tử?

Nàng cũng đã nhận ra Sở Phong.

Sở Phong quay người lại, nhìn thẳng vào Cửu Hoàn đại vương:

- Cô gái cưỡi ngựa trắng ở đâu?

- Nàng... đang ở phòng khác.

- Đi!

Sở Phong dẫn theo Thiết đại tẩu áp giải Cửu Hoàn đại vương tới một gian phòng khác, trước cửa phòng cũng có hai tên lâu la cầm đao đứng canh, cửa phòng chỉ khép hờ, khi nhìn qua khe cửa thì thấy bên trong một thân hình nhỏ bé yếu ớt đang đứng, tóc trắng như tuyết phủ trên vai, trong tay lại đang cầm một vật gì, chỉ thẳng vào trước ngực của bản thân, dường như muốn tiếp tục ấn xuống.

- Công chúa!

Sở Phong hoảng sợ la lên, thân hình nhanh như chớp lướt vào.

Công chúa xoay người lại, vật trong tay nàng chính là chiếc trâm hoa văn loan phượng cuộn khúc.

Lòng Sở Phong cơ hồ nhảy ra ngoài, một bước tiến lên đoạt lấy cây trâm, rồi ôm chặt lấy nàng.

- Sở đại ca!

Công chúa dựa vào lòng Sở Phong, hai giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra.

Cửu Hoàn đại vương hai mắt lóe lên vẻ độc ác, mặc dù y đã mất đi một tay nhưng vẫn hung hãn như cũ, tay còn lại đoạt lấy đao của tên lâu la, nhanh chóng đặt đao lên gáy thê tử của Thiết Tí Cuồng Thủ.

- Tiểu tử! Ngươi dám động một chút...

Sở Phong chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Cửu Hoàn đại vương, chậm rãi giơ tay phải lên.

Cửu Hoàn đại vương chợt cảm thấy người lạnh toát, thoáng cái đã lan ra toàn thân, xâm nhập vào tận xương tủy. Hiện tại y đã bắt đầu hối hận, nhưng mọi chuyện đã muộn, chưởng phong lóe lên, hắn đã bị chém thành đôi, cương đao cũng rơi xuống đất kêu leng keng.

Khi Sở Phong đã quyết định giết một người thì hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.

Mấy tên lâu la đang định xông lên, nhưng nhìn thấy thế thì vội vàng xoay người muốn chạy trốn.

- Đứng lại!

Sở Phong quát lớn.

Mấy tên lâu la sợ quá quỳ bịch xuống đất, luôn miệng cầu xin, khóc lóc không ngớt.

- Đi đi!

Sở Phong vung tay lên, cuối cùng cũng không chém tận giết tuyệt.

Đám lâu la được đại xá liền vội vàng bỏ chạy.

Sở Phong cầm chiếc trâm cài lên đầu công chúa, lau nước mắt còn lưu trên khóe mắt nàng, ôn nhu nói:

- Sao công chúa lại ngốc như vậy, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì ta cũng không rời bỏ công chúa!

- Sở đại ca, ta biết huynh nhất định sẽ tìm được ta.

Thì ra Túc Sương đưa công chúa chạy đi tìm Phi Phượng, không ngờ lại chạy vào một đường khác, chạy tới chân núi này, đột nhiên có tiếng kêu vang, rồi từ chân núi một đám sơn tặc chạy ra vây quanh lấy, dẫn đầu chính là tên Cửu Hoàn đại vương kia.

Cửu Hoàn đại vương thấy người chạy tới không ngờ lại là một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên, hơn nữa chỉ có một mình, mới nổi lên ham muốn bắt nàng lên núi làm áp trại phu nhân. Công chúa thấy tình thế nguy cấp, mới nhanh trí giả vờ đồng ý, lại bảo Cửu Hoàn đại vương thả Túc Sương đi.

Cửu Hoàn đại vương lúc đó lòng đang mừng như điên, lại nghĩ núi này ngựa không thể lên được, có giữ lại cũng vô dụng, mới nghe lời công chúa mà thả Túc Sương đi, sau đó mang theo công chúa lên trại.

Sở Phong nói:

- Công chúa thật thông minh, nếu không có Túc Sương thì ta cũng không thể nào tìm được nàng.

Công chúa nói:

- Vừa rồi ta nghe thấy có tiếng ngựa hí, lúc đó có phải Túc Sương mang huynh tới chân núi không?

Sở Phong gật đầu, quay lại thì thấy vẻ mặt Thiết đại tẩu dường như có gì lo lắng, vội hỏi:

- Thiết đại tẩu, đại tẩu...

- Sở công tử, cầu công tử hãy cứu Thiết đại ca và Thiết nhi!

- Thiết huynh có chuyện gì sao? - Sở Phong lấy làm kinh hãi.

Đúng lúc này có tiếng bước chân vang lên, Bàn Phi Phượng cùng Lan Đình đã đến, theo sau còn có Thiết Tí Cuồng Thủ và Thiết nhi.

- Mẹ!

Thiết Nhi gọi một tiếng rồi nhào vào lòng Thiết đại tẩu.

- Thiết đại ca!

- Nương tử!

Tay trái Thiết Tí Cuồng Thủ ôm lấy vợ con, trên khuôn mặt hổ đen đúa nở ra nụ cười ôn hoà.

Thì ra Bàn Phi Phượng và Lan Đình cưỡi Hỏa Vân câu chạy tới dưới chân núi Lô Mao này, thấy Túc Sương đang đứng ở đó, hai người bèn chạy lên núi tìm.

Hai người đi tới một chỗ, phát hiện thấy Thiết Tí Cuồng Thủ và Thiết nhi đang bị xích sắt khóa chặt, lúc này mới dùng một thương phá xích đi, sau đó cùng hai người vội vàng tìm tới đây.

Sở Phong nói:

- Để ta cho một mồi lửa thiêu rụi cái trại này, để mọi người qua núi khỏi bị cướp.

Lan Đình vội nói:

- Ta thấy những tên sơn tặc chiếm núi này cũng đã khá lâu, nhất định đã quấy nhiễu không ít bách tính vô tội, hay là chúng ta cứ xem xét xung quanh trước đã?

- Đúng đúng! Vẫn là Y Tử cô nương cẩn thận!

Mọi người lập tức đi kiểm tra, quả nhiên tại một nơi trong động phát hiện hai phòng như nhà tù, một phòng thì giam hơn mười nữ tử, hình dung tiều tụy, còn phòng kia lại giam hơn mười nam nhân, quần áo rách nát, hai chân đều bị xích bằng xích sắt.

Sở Phong liền mở phòng giam, phá xích sắt cứu bọn họ ra. Trong những người này có không ít người là thân nhân của nhau, tức thời ôm nhau khóc lớn.

Sau khi hỏi thăm tình hình, mới biết được thì ra ngọn núi này gọi là Lô Mao sơn, một năm trước có một ác nhân tự xưng là Cửu Hoàn đại vương, tụ tập sơn tặc chiếm ngọn núi tự lập làm vua, chuyên môn cướp của khách thương qua lại, bọn họ cũng bị cướp bóc mà giam ở đây.

Sở Phong nói:

- Tên Cửu Hoàn đại vương kia đã bị ta giết chết, mọi người hãy xuống núi đi.

Mọi người bái tạ, đang muốn rời đi thì Sở Phong chợt nói:

- Chờ một chút, mọi người đi theo ta!

Sở Phong dẫn mọi người quẹo trái quẹo phải trong động, Phi Phượng ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi tìm gì vậy?

Sở Phong nói:

- Những tên sơn tặc này giết người cướp của, chắc chắn giấu diếm không ít vàng bạc tài bảo.

Phi Phượng cười nói:

- Tiểu tử ngươi cũng chẳng khác gì cường đạo!

Đi vòng vo một hồi, quả nhiên Sở Phong đã tìm được chỗ giấu vàng bạc của sơn trại, thoạt nhìn cũng không phải là ít. Sở Phong đem chia đống vàng bạc trang sức này thành từng túi, rồi phát cho mọi người:

- Sau khi mọi người xuống núi, hãy dùng chút vàng bạc này mà mua ít ruộng đất trồng trọt hoặc làm chút sinh ý, cố gắng mà sống.

Mọi người đồng loạt quỳ rạp xuống đất:

- Đại ân đại đức của ân công, bọn tiểu nhân không dám quên, mong ân công cho chúng tôi được biết tính danh.

Sở Phong vốn không định nói, nhưng thấy mọi người thỉnh cầu ba lần bốn lượt thì đành phải nói:

- Thôi được rồi! Mọi người cứ xem như là Ô Lý Đơn Đao đại hiệp cứu mọi người đi!

Mọi người sửng sốt, bởi chưa bao giờ nghe thấy một cái tên kỳ lạ đến thế, hơn nữa Sở Phong dùng kiếm chứ không phải là đao. Nhưng Sở Phong đã nói như vậy, bọn họ cũng đành phải nói:

- Đa tạ đơn đao đại hiệp đã cứu giúp!

Sau đó mọi người xuống núi rời đi.

Phi Phượng kêu lên:

- Ôi tiểu tử thối, sao ngươi không giữ lại một túi?

Sở Phong cười hì hì giơ tay lên, lấy từ trong tay áo ra một túi bạc, lại còn là túi lớn nhất.

Phi Phượng buồn cười nói:



- Ngươi cũng không cần lén lút giấu ở trong tay áo như vậy chứ?

Sở Phong nói:

- Thế sao được! Nếu như để bọn họ biết ta giấu đi một túi bạc, thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng Ô Lý Đơn Đao huy hoàng của ta!

Nói rồi đem túi bạc kia để vào trong hòm thuốc của Lan Đình.

Phi Phượng cười nói:

- Danh tiếng Ô Lý Đơn Đao đại hiệp của ngươi không thể tổn hại, nhưng lại tổn hại đến danh tiếng của Thượng Quan Y Tử cô nương.

Sở Phong nói:

- Muội không hiểu đâu, Y Tử cô nương xem bệnh cho mọi người thường thường là sẽ ban thuốc cho người ta, ta chỉ sợ Y Tử cô nương thiếu bạc.

Sau đó mọi người nổi lửa đốt sơn trại rồi mới xuống núi.

Túc Sương thấy công chúa liền chạy tới bên cạnh, không ngừng dùng đầu cọ cọ vào mái tóc tuyết trắng của công chúa, miệng hí lên không ngớt.

Công chúa cũng nhẹ nhàng vỗ lên bờm tuyết trắng của nó, nói:

- Túc Sương, đa tạ ngươi.

Sở Phong hỏi Thiết Tí Cuồng Thủ:

- Thiết đại ca, không phải mọi người đang ở Thanh Hải Nam Sơn khẩu sao?

Hóa ra Thiết Tí Cuồng Thủ cùng vợ con vốn ẩn cư ở sơn lâm bên cạnh Nam Sơn khẩu, nhưng có một ngày Thiết nhi đột nhiên nhặt được một tấm mộc bài, bên trên viết hai chữ "Xích hỏa". Thiết Tí Cuồng Thủ biết có người ngầm nhắc nhở hắn Xích Luyện Hỏa Quân đang tìm tới. Vì vậy hắn vội dẫn vợ con rời khỏi Nam Sơn khẩu, một đường đi tới Hãn Châu Sơn Tây, lúc đi ngang qua chân núi Lô Mao sơn này thì bị Cửu Hoàn đại vương ngăn cản. Cửu Hoàn đại vương thấy Thiết đại tẩu có nhan sắc liền muốn cướp lên núi. Nếu như vẫn còn thiết tí, thì đừng nói có hơn trăm tên sơn tặc, cho dù có hơn trăm tên Cửu Hoàn đại vương Thiết Tí Cuồng Thủ cũng không coi ra gì, nhưng hôm nay đành phải trơ mắt nhìn vợ con bị bắt, nếu không có Sở Phong cứu giúp thì chắc chắn đã phải chịu nhục.

Bàn Phi Phượng trong lòng thở dài, nàng đương nhiên biết danh tiếng của Thiết Tí Cuồng Thủ, năm đó Thiết Tí Cuồng Thủ cùng Khấp Huyết Cuồng Đao được xưng giang hồ lưỡng đại cuồng khách, oai phong một thời, không ngờ hôm nay chỉ muốn tìm chỗ yên thân cũng không được, muốn bảo vệ vợ con cũng khó khăn.

Nàng hỏi:

- Thiết tiền bối, thật ra ai là người đã chém tay phải, phế tay trái của người?

Thiết Cuồng Thủ nói:

- Nhân tại giang hồ, có bao nhiêu người có thể toàn thân mà ra! Giờ ta chỉ muốn bình thản mà sống qua ngày!

Sở Phong hỏi:

- Thiết đại ca dự định đi đâu?

Thiết Cuồng Thủ nhìn thê tử cùng Thiết nhi:

- Thiên hạ to lớn, luôn có chỗ yên thân. Tiểu huynh đệ, đa tạ đã cứu giúp, sau này sẽ còn gặp lại!

- Chờ một chút!

Sở Phong nói với Lan Đình:

- Y Tử cô nương, vị này chính là vị đại ca đốn củi lúc trước tôi đã nói với cô, cô mau xem xem tay trái của huynh ấy còn có thể trị được hay không?

Lan Đình liền nói:

- Mời tiền bối giơ tay trái ra!

- Vị này chính là...

Sở Phong vội nói:

- Cô ấy chính là Thượng Quan Y Tử luôn hành y tế thế, cứu người chữa bệnh, trên giang hồ đỉnh đỉnh đại danh. Thiết đại ca, huynh mau giơ tay ra, Y Tử cô nương vì nể mặt ta nên mới xem bệnh cho huynh, người bình thường thì không xem đâu

Vừa nói vừa giơ lên cánh tay trái đen thui của Thiết Tí Cuồng Thủ.

Lan Đình khẽ dùng ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út đặt lên uyển mạch, tỉ mỉ xem xét một hồi.

Sở Phong vội hỏi:

- Thế nào? Thiết đại ca còn có thể cầm rìu chặt củi, gân mạch chắc cũng chưa bị đứt hết chứ?


Lan Đình không trả lời, nhưng lại hỏi Thiết Tí Cuồng Thủ:

- Tay trái của tiền bối bị xích hỏa làm bị thương phải không?

Thiết Tí Cuồng Thủ gật đầu.

Sở Phong kinh ngạc, liền cầm tay trái Thiết Cuồng Thủ xem qua xem lại, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy vết bỏng, bèn nhìn sang Bàn Phi Phượng.

Phi Phượng nói:

- Ngu thế, xích hỏa mà Y Tử nói chính là do dùng nội lực xuất ra, trực tiếp làm tổn thương huyết quản bên trong.

Lan Đình lại hỏi Thiết Tí Cuồng Thủ:

- Tay trái của tiền bối đã từng bôi Hàn Ngọc Lộ?

- Hàn Ngọc Lộ?

Sở Phong vô cùng kinh ngạc, hắn từng nghe Ngụy Đích nói qua, Hàn Ngọc Lộ cùng với Bách Nhật Truy Ngân Tán giống nhau, đều là bí dược chữa thương của Tích Thủy kiếm phái.

Thiết Tí Cuồng Thủ nói:

- Trích Tiên Tử cho ta một lọ Hàn Ngọc Lộ, mỗi ngày đều bôi lên, vì thế cánh tay này mới không bị phế bỏ hoàn toàn.

Lan Đình nói:

- May mà có Hàn Ngọc Lộ bảo vệ, bằng không tất cả kinh mạch của cánh tay này sẽ bị thiêu đứt hết.

Sở Phong hỏi:

- Nếu kinh mạch chưa bị phá hủy hết, có phải vẫn có thể chữa được hay không?

Lan Đình nói:

- Có thể dùng phương pháp Kim Châm Tục Đoạn để nối liền một lần nữa, rất có thể sẽ khôi phục được.

Sở Phong vui mừng nói:

- Vậy Y Tử cô nương mau mau động châm.

Lan Đình nói:

- Việc này cần phải có một nơi yên lặng mới có thể tiến hành.

Đoàn người đi tới một khe núi, Sở Phong thấy vắng vẻ không người, liền giục Lan Đình động châm. Lan Đình thoáng phân vân nhưng rồi cũng đồng ý, chọn một chỗ khuất gió mà đi tới.

Lan Đình bảo Thiết Cuồng Thủ ngồi xếp bằng dưới đất, rồi lại bảo Thiết đại tẩu đỡ tay trái của hắn, sau đó hỏi:

- Tiền bối, tay tiền bối còn có cảm giác bị lửa thiêu nữa không?

- Có, mỗi lần phát tác đều phải dùng Hàn Ngọc Lộ mới có thể áp chế.

Lan Đình gật đầu, nói với Sở Phong:

- Sở công tử, xích hỏa trong cánh tay của tiền bối chỉ là bị Hàn Ngọc Lộ ngăn chặn, vẫn chưa tán đi. Công tử hãy dùng chân khí bức xích hỏa trong cánh tay tiền bối ra, phối hợp cùng với kim châm của ta hướng dẫn.

- Được!

Lan Đình lại nói:

- Lúc ta dùng châm, chân khí của công tử liên tục truyền vào bên trong cánh tay của tiền bối, tuyệt đối không thể ngừng lại, bằng không cũng chỉ phí công vô ích, hơn nữa cánh tay của tiền bối cũng sẽ bị phế bỏ hoàn toàn.

- Không thành vấn đề! - Sở Phong vỗ ngực nói.

Lan Đình lại nói với Thiết Cuồng Thủ:

- Tiền bối, bây giờ ta sẽ dùng Kim Châm Tục Đoạn để nối lại kinh lạc trên cánh tay tiền bối, tiền bối nghìn vạn lần không được động đậy cánh tay. Khi xích hỏa bị bức ra thì trên cánh tay tiền bối sẽ có cảm giác bị thiêu đốt, nhưng tiền bối phải cố gắng chịu đựng.

Thiết Cuồng Thủ nghe vậy gật đầu.

Lan Đình lại đưa bình Hàn Ngọc Lộ cho công chúa:

- Công chúa, mỗi khi thấy ta rút kim ra thì hãy dùng ngón tay chấm một ít Hàn Ngọc Lộ ấn vào lỗ châm vừa rút ra. Nhớ kỹ chỉ cần ấn một lần là được.

Công chúa gật đầu cầm lấy bình Hàn Ngọc Lộ.

Lan Đình quay sang Phi Phượng cẩn trọng nói:

- Phi Tướng Quân, mời cô thủ ở bên ngoài, nhất thiết đừng cho bất kỳ ai tới quấy rối.

Bàn Phi Phượng vung Bàn Phượng thương lên:

- Y Tử yên tâm, có Bàn Phi Phượng ta ở đây, không ai có thể tới gần một bước!

Sau khi phân công mọi người xong, Lan Đình lấy ra hộp châm chuẩn bị động thủ.

Đột nhiên Sở Phong nói:

- Chờ một chút!

Nói rồi đi tới chỗ Thiết nhi, lấy từ trong lòng ra một vật đưa cho nó, lại ghé vào lỗ tai nó nói mấy câu, Thiết nhi liền gật đầu hiểu ý.

Sở Phong trở lại ngồi sau Thiết Cuồng Thủ, hữu chưởng đặt lên vai trái, lại gật đầu với Lan Đình, sau đó chân khí bắt đầu tuôn ra, rót vào tay trái Thiết Cuồng Thủ, xích hỏa ẩn trong tay trái Thiết Cuồng Thủ lập tức bùng lên.

Lan Đình không dám chậm trễ, nhón kim châm liên tục châm lên chín huyệt Phù Hội, Tiêu Lạc, Thiên Tỉnh, Tứ Độc, Hội Tông, Ngoại Quan, Dương Trì, Dịch Môn trên vai Thiết Tí Cuồng Thủ, dẫn xích hỏa men theo thiếu dương kinh.

Chỉ nghe thấy tiếng lách tách nhỏ vang lên, một tia xích hỏa thấm ra từ đầu ngón áp út, Thiết Cuồng Thủ chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay dường như đều bị xích hỏa đốt cháy, mặc dù hắn là người rắn rỏi, trên trán cũng đã thấm ra mồ hôi lạnh, thế nhưng tay trái của hắn cũng không run lên chút nào.

Lan Đình rút kim châm ra, công chúa vội vàng lấy Hàn Ngọc Lộ nhẹ nhàng bôi lên lỗ châm vừa rút, tức thì một tia hàn khí tiến vào, cảm giác thiêu đốt cũng thoáng giảm bớt.

Lan Đình vận chỉ như bay, kim châm điểm liên tiếp, từng tia xích hỏa lách tách thấm ra từ đầu ngón trỏ và ngón giữa của Thiết Cuồng Thủ.

Ba đầu ngón tay đều đã thấm ra xích hỏa, cho thấy kinh mạch ở cánh tay đang dần được đả thông, xích hỏa đang dọc theo kinh mạch các nơi bị Sở Phong dùng chân khí bức ra, chỉ còn ngón út và ngón cái là chưa đả thông được.

Đúng lúc này có tiếng ngựa hí truyền đến, Bàn Phi Phượng thầm hô không ổn, đã quên không giấu Hỏa Vân mã Túc Sương đi.

"Lộc cộc lộc cộc!"

Trong tiếng vó ngựa dồn dập, Hỏa Vân mã và Túc Sương đang chạy như bay đến, phía sau bám theo một lão giả, râu tóc đều màu đỏ, hai mắt tinh quang lấp lóe, không ai khác chính là Xích Luyện Hỏa Quân.

Tay phải của y vốn đã bị một kiếm của Ngụy Đích phế bỏ, lúc này toàn bộ tay phải của y trông đỏ như lửa. Xem ra không biết y tìm được cao nhân ở đâu trị thương, không những không bị phế bỏ, hơn nữa còn làm công lực tiến nhanh.

Túc Sương và Hỏa Vân câu hiển nhiên là bị xích hỏa của y làm cho kinh sợ, cho nên mới chạy tới tìm chủ nhân, Xích Luyện Hỏa Quân liền đuổi theo sau mà đến.

Đột nhiên Xích Luyện Hỏa Quân thấy Sở Phong và Lan Đình còn đang trị thương cho cánh tay Thiết Tí Cuồng Thủ, y bèn lao thẳng tới, chợt nghe thấy tiếng quát, rồi một thân hình vọt tới chắn trước mặt, người tới chính là Bàn Phi Phượng.

- Phi Tướng Quân? - Xích Luyện Hỏa Quân tức thì khựng người lại.

Mũi thương vung lên, Bàn Phi Phượng lạnh lùng nói:

- Xích Luyện Hỏa Quân, có Bàn Phi Phượng ta ở đây đâu đến lượt ngươi tác oai tác quái, biết điều thì lập tức cút ngay, không thì đừng trách thương của ta vô tình.

Xích Luyện Hỏa Quân biết Phi Tướng Quân tính nóng như lửa, nếu là trước đây quả thật y cũng không dám sống mái với Bàn Phi Phượng, nhưng vì bất đồng lúc trước, y giơ hữu chưởng đỏ rực lên, lạnh lùng nói:

- Sớm nghe danh Thiên Sơn Phi Tướng Quân thân mang Phi Phượng quyết, liệt hỏa thuần dương. Ta muốn xem thuần dương của Phi Tướng Quân mạnh, hay là bách luyện của Xích Luyện Hỏa Quân ta mạnh.

Nói xong tung ra hữu chưởng, một luồng xích hỏa lao thẳng tới Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng làm sao lại chịu yếu thế, mũi thương liền đâm mạnh về phía trước, cũng phóng ra một đoàn liệt hỏa. Hai cái va chạm vào nhau.

"Uỳnh!"

Bàn Phi Phượng lẫn Xích Luyện Hỏa Quân đều bị chấn lùi lại một bước, trong lòng thầm kinh sợ.

Bàn Phi Phượng vốn không coi Xích Luyện Hỏa Quân vào đâu, nhưng không ngờ y lại có nội lực thâm hậu như vậy.

Xích Luyện Hỏa Quân phân ra song chưởng, hai đạo xích hỏa quấn lấy Bàn Phi Phượng, Bàn Phi Phượng không thèm né tránh, lạnh lùng quát một tiếng, quét mũi thương về phía trước, không ngờ lại có thể nghịch chuyển được hai đạo xích hỏa, khiến chúng cắn trở lại Xích Luyện Hỏa Quân.

Lần biến hóa này quá sức đột ngột, nhưng Xích Luyện Hỏa Quân cũng không hoảng hốt vội vàng, y giơ hai tay lên, hai đạo xích hỏa đã bị y thu vào trong lòng bàn tay, biến mất không thấy dấu vết.

Lần này ngay cả Bàn Phi Phượng cũng thầm kinh sợ. Nàng giơ thương lên, mũi thương điểm thẳng vào ngực Xích Luyện Hỏa Quân. Xích Luyện Hỏa Quân hơi nghiêng người, hữu chưởng nhanh như chớp vỗ lên trên mũi thương một cái, một đạo xích hỏa dọc theo thân thương lan thẳng tới tay Bàn Phi Phượng.


Bàn Phi Phượng khẽ lật kim thương, một đạo liệt hỏa dọc theo thân thương đè ngược lại xích hỏa, lại lao thẳng tới Xích Luyện Hỏa Quân. Xích Luyện Hỏa Quân lui lại, song chưởng vỗ mạnh về phía trước, mấy đạo xích hỏa quyện nhau phóng ra. Bàn Phi Phượng liền giang hai tay, thi triển Phượng Hoàng Triển Sí tung người bay lên.

Xích Luyện Hỏa Quân hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ ngầu như phun lửa, song chưởng vung lên không trung, hét lớn:

- Xích Hỏa Phần Thiên!

Tức thì từng đạo xích hỏa cuồn cuộn nổi lên khắp trời, từ bốn phương tám hướng ập đến Bàn Phi Phượng đang ở giữa không trung!

- Yaa...

Chỉ nghe thấy một tiếng phượng minh, Bàn Phi Phượng giống như phượng hoàng múa trong lửa, từ trong vòng vây của xích hỏa bay ra ngoài, mũi thương quét xuống dưới, "bá bá bá bá!" Mấy đạo thương phong bổ mạnh xuống Xích Luyện Hỏa Quân.

Xích Luyện Hỏa Quân lùi nhanh lại, "sát sát sát sát!", để lại trên mặt đất vài vết thương sâu đến mấy tấc.

Bàn Phi Phượng đảo người lại, đang muốn trở xuống mặt đất thì chợt nghe Xích Luyện Hỏa Quân quát lớn một tiếng, song chưởng giơ lên trên. Bàn Phi Phượng cảm thấy mặt đất dưới chân nổi lên từng đạo xích luyện nóng rát cuốn tới mình, bèn quát lên:

- Xích Luyện Khốn Sát?

Bàn Phi Phượng hai mắt mở to, Kim phượng phục tung bay phần phật, cả người thoáng chốc như được tắm trong liệt hỏa thuần dương. Từng đạo xích luyện kia không cách nào tiến vào được.

- Mộc Hỏa Phượng Hoàng?

Xích Luyện Hỏa Quân đẩy mạnh song chưởng về phía trước, "xoẹt xoẹt", từng đạo xích luyện nóng rực gấp bội, gào thét ập đến Bàn Phi Phượng.

- Yaaa...

Bàn Phi Phượng đâm mũi thương xuống phía dưới, mũi thương kích ra một tia liệt hỏa thuần dương, dù chỉ có một tia nhưng chỉ trong nháy mắt đã xuyên thủng tầng tầng xích luyện, thiêu thẳng tới cổ họng Xích Luyện Hỏa Quân.

Xích Luyện Hỏa Quân vội vã nghiêng đầu tránh đi, "chíu", tia liệt hỏa sượt qua. Y cảm thấy cổ họng bỏng rát, tưởng như đã bị xuyên thủng.

Bàn Phi Phượng từ trong xích luyện lao ra, rung mũi thương một cái, xuất ra năm điểm hàn tinh.

Xích Luyện Hỏa Quân thân hình lóe lên, song chưởng vỗ một cái, hai người lại lâm vào kịch chiến.

Bên này Bàn Phi Phượng và Xích Luyện Hỏa Quân đang kịch chiến, thì bên kia Thiết Cuồng Thủ cũng đã đến lúc khẩn yếu quan đầu, chỉ nghe thấy "ti " một tiếng, ngón cái Thiết Cuồng Thủ cũng đã thấm ra xích hỏa, chỉ còn ngón út là chưa đả thông được.

"Vù!"

Một bóng người vượt qua liệt hỏa và xích hỏa, "Keng", đại đao xuất vỏ, lưỡi đao vung lên nhằm vào cổ họng Sở Phong, không ngờ lại là Cung Kỳ Lãnh Thứ.

Cũng gần như trong nháy mắt, một hắc y nhân bịt mặt từ một bên vô thanh vô tức lao tới, mũi kiếm điểm thẳng vào cổ họng Cung Kỳ Lãnh Thứ, chính là sát thủ của Huyết Ảnh lâu lúc trước muốn ám sát Sở Phong, được Thiết Tí Cuồng Thủ gọi là "đại ca".

Cung Kỳ Lãnh Thứ đột nhiên phát giác một tia hàn khí bắn tới, liền lui người lại, hắc y nhân cũng lướt về phía trước, hai người liền thành thế đứng đối diện, nhìn thẳng đối phương.

Một người là Võ Tàng sát thủ của Thần Phong môn, một người là nhất đẳng sát thủ của Huyết Ảnh lâu, lại nói sát thủ giỏi nhất là phát hiện ra sát khí, cho nên hai người chỉ nhìn thẳng vào đối phương, không hề cử động.

"Vù vù!"

Lại có hai bóng người lướt ra, âm dương quái khí, không ngờ là Âm Dương nhị lão.

Hai người quan sát, Bàn Phi Phượng và Xích Luyện Hỏa Quân đang sống mái với nhau, không thể trêu vào, hắc y nhân và Cung Kì Lãnh Thứ thì đang giằng co, cũng không thể trêu tới, vì vậy hai người nhìn sang bên Sở Phong, ánh mắt thoáng chốc rơi vào trên người Lan Đình và công chúa, bốn mắt liền tỏa sáng. Hai người đang muốn lao lên thì lại vội vã dừng lại, bởi vì họ thấy được Sở Phong.

Nhưng hai người lập tức nhìn ra Sở Phong còn đang truyền khí trị thương cho Thiết Cuồng Thủ, căn bản không thể cử động. Hai người cười dâm một tiếng, tung người đánh tới công chúa và Lan Đình, nhưng người mới lao tới được một đoạn đã khựng lại, vì hai người thấy được khóe miệng Sở Phong đột nhiên nở nụ cười quỷ dị.

Âm Dương nhị lão đoán không ra Sở Phong giấu âm mưu quỷ kế gì sau điệu cười này, nhưng đối với tên lam sam thiếu niên này, bọn họ vô cùng kiêng kỵ, bởi vì Sở Phong suýt nữa đã lấy mạng bọn họ, khiến họ vô cùng khốn khổ.

Sở Phong thản nhiên nhìn hai người, dường như đang chờ hai người lao tới, thậm chí còn khiêu khích hai người lao tới. Nhưng càng như thế, Âm Dương nhị lão càng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại lại từ từ lùi về sau.

Khóe miệng Sở Phong như cười như không, bản thân hắn không thể ra tay đối phó Âm Dương nhị lão, cho nên nghĩ ra cách hù dọa để Âm Dương nhị lão không dám tiến lên.

"Tách!"

Ngón út Thiết Tí Cuồng Thủ cuối cùng cũng đã thấm ra xích hỏa, cánh tay đen kịt cũng dần trở thành đỏ hồng, hiển nhiên là xích hỏa lúc này đang mãnh liệt phản phệ, thân hình hắn run lên, loại nóng bỏng thế này có thể nghĩ được.

Chín châm của Lan Đình liên tục dẫn dắt, đem xích hỏa bức ra từ năm đầu ngón tay, còn công chúa cũng không ngừng bôi Hàn Ngọc Lộ lên vết châm vừa rút.

Âm Dương nhị lão nhìn nhau, đang lùi liền dừng lại, rồi lao thẳng tới Lan Đình và công chúa, Phi Phượng dù muốn thoát ra thế nào cũng đều bị Xích Luyện Hỏa Quân bức lại; hắc y nhân cũng không dám động, bởi vì nếu ngăn cản Âm Dương nhị lão thì bản thân chắc chắn không tránh khỏi hiểm nguy.

Âm Dương nhị lão giang hai tay muốn ôm Lan Đình và công chúa đi. Khóe miệng Sở Phong cũng đã thu lại nụ cười, bốn ngón tay phải buông ra, vẫn lấy ngón trỏ điểm sau lưng Thiết Cuồng Thủ, đột nhiên tung người lên, hai chân vòng qua công chúa và Lan Đình đá tới Âm Dương nhị lão.

Âm Dương nhị lão lấy làm kinh hãi, vội giơ song chưởng ngăn cản ở phía trước, đầu ngón chân Sở Phong tựa như đao nhọn đã phá giải chưởng kình, "bịch bịch" đá lên ngực Âm Dương nhị lão, hai người bị đá bay đi, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Âm Dương nhị lão đang muốn xoay người đứng lên, nhưng chỉ nghe hai tiếng cách cách, mặt hai người tức thì xám như tro, thì ra xương ngực đã bị Sở Phong đá gãy.

"Vù vù!"

Lại có hai bóng người xuất hiện đáp xuống bên cạnh Âm Dương nhị lão, nhưng cũng không liếc mắt nhìn bọn họ, hai thanh trường kiếm đã nhằm thẳng Sở Phong, chính là tả hữu hộ pháp của Ma Thần tông.

Sở Phong vẫn lấy ngón trỏ điểm phía sau lưng Thiết Cuồng Thủ, lại tung người lên, hai chân tung ra liên hoàn cước nhằm vào cổ tay cầm kiếm của tả hữu hộ pháp. Tả hữu hộ pháp chém nghiêng một kiếm, hai chân Sở Phong cũng như chớp rút về, đầu ngón chân điểm lên mặt đất, lại tiếp tục tung người lên, "ba ba" đá lên thân kiếm, chấn cho tả hữu hộ pháp chao đảo.

Hai người vừa thu trường kiếm lại hét lớn một tiếng, mũi kiếm phát ra tinh quang, mạnh mẽ đâm tới. Hai chân Sở Phong quét về phía trước, không ngờ hắn lại có thể dùng chân thay tay mà xuất ra Thái Cực, thuận theo kiếm thế niêm đái dẫn, khiến cho mũi kiếm của tả hộ pháp đâm vào cổ họng của hữu hộ pháp, còn mũi kiếm của hữu hộ pháp cũng đâm thẳng vào cổ họng của tả hộ pháp.

Hai người kinh hãi vội vàng thối lui, nhưng cũng chỉ vừa vặn tránh được mũi kiếm, trên cổ họng vẫn hiện ra một tia máu. Trong lòng hai người dâng lên sự sợ hãi khó có thể hình dung, nghĩ trước đây lúc tại Tiên Nhân độ, Sở Phong còn phải nhờ Kinh Lôi châu mà chạy trối chết, không ngờ hôm nay chỉ dựa vào một đôi chân đã khiến cho bọn họ không cách nào tiếp cận, thậm chí còn suýt giết chết bọn họ.

Tả hữu hộ pháp đột nhiên tách về hai phía, trường kiếm từ hai bên trái phải cùng đâm tới, như thế cho dù chân của Sở Phong có dài có nhanh đi nữa, thì cũng không thể đồng thời đối phó được cả hai bên.

Sở Phong bèn hét lớn một tiếng, lại tung người lên, vung hai chân ra hai bên, chỉ nghe vù một tiếng, đã thấy hai chiếc giày thoát chân bay đến, "bốp bốp" đập vào trên ngực tả hữu hộ pháp, chấn hai người lộn trở lại phía sau, làm cho một quân cờ từ trên người tả hộ pháp rơi ra.

Đúng lúc này, một thân ảnh vô thanh vô tức lao tới, như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Thiết Cuồng Thủ, rồi duỗi tay về phía Thiết Nhi, chính là Phi Ưng.

Sở Phong còn đang trên không, thấy thu chân không còn kịp bèn hét lớn lên:

- Thiết Nhi!

Thiết Nhi chỉ đứng cách đó hơn một trượng, nghe thấy Sở Phong gọi vội vàng siết ngón tay lại, một tấm lưới đen bắn nhanh ra, vừa vặn chụp lấy Phi Ưng.

Phi Ưng kinh hãi vung tay muốn vùng ra, ai ngờ nàng vừa vùng vẫy thì tấm lưới lại càng buộc chặt, tức thì không thể động đậy.

Thì ra vật Sở Phong đưa cho Thiết Nhi lúc trước chính là Kim ô triền ti.

Ở bên kia, hắc y nhân đang giằng co cùng Cung Kì Lãnh Thứ, chợt nghe Sở Phong hét lên "Thiết Nhi" thì trong lòng máy động, ánh mắt không khỏi lướt qua.

Cao thủ so chiêu, sao lại cho phép phân tâm một chút nào.

Cung Kỳ Lãnh Thứ liền vung đao lên, hắc y nhân tức thì thận trọng, đang định xuất kiếm thì một luồng ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào hai mắt hắn. Hắn vô thức giơ tay trái lên che, ánh đao đã theo ánh mặt trời chém thẳng xuống.

Hắc y nhân lui gấp lại, ánh đao vẫn mạnh mẽ bổ tới. Hắc y nhân lùi thoáng cái đã tới trước người Thiết Nhi, ánh đao cũng đã bổ tới trước người Thiết Nhi. Hắc y nhân không thể lui lại nữa, nếu hắn lui lại thì Thiết Nhi chắc chắn sẽ bị đao bổ làm hai.

Kiếm quang lóe lên, hắc y nhân đâm thẳng trường kiếm vào cổ họng Cung Kỳ Lãnh Thứ, ý muồn đồng quy vu tận. Cung Kỳ Lãnh Thứ liền chuyển đao, "keng", chém lên thân kiếm, chấn bay trường kiếm đi, tiếp đó quét vỏ đao bên tay trái về phía trước.

Hắc y nhân giơ tay trái lên đỡ, còn tay phải vỗ vào Thiết Nhi phía sau một cái, đẩy Thiết Nhi lui ra ngoài hai trượng, nhưng tay trái của hắn đã bị chém rơi xuống.

Cung Kỳ Lãnh Thứ thu vỏ đao lại, đại đao lại đồng thời chém tới hắc y nhân, hắc y nhân đã mất đi khoảng cách để né tránh.

Thiết Cuồng Thủ đột nhiên đẩy ra thiết tí, một luồng xích hỏa từ lòng bàn tay phun tới Cung Kỳ Lãnh Thứ. Cung Kỳ Lãnh Thứ hồi đao lại ngăn cản. "Uỳnh", y cảm thấy một luồng nhiệt bỏng rát từ thân đao truyền đến, cánh tay không khác gì bị hỏa thiêu. Y giật mình sợ hãi, xoay người lướt đi, thoáng cái đã biến mất không thấy đâu.

Bên kia Xích Luyện Hỏa Quân và Bàn Phi Phượng vẫn còn đang sống mái với nhau.

Xích Luyện Hỏa Quân vỗ song chưởng một cái, lại đánh ra hai đạo xích luyện cuốn tới Bàn Phi Phượng, Bàn Phi Phượng quét mũi thương một cái, vẫn nghịch chuyển xích luyện phản phệ lại Xích Luyện Hỏa Quân.

Xích Luyện Hỏa Quân cũng vẫn giơ hai tay ra, hai đạo xích luyện tức thì bị y thu vào lòng bàn tay, nhưng lần này lại cảm thấy hai cánh tay nóng bỏng, thì ra trong lúc Bàn Phi Phượng quét mũi thương, đã âm thầm ẩn hai đạo liệt hỏa bên trong xích luyện.

Xích Luyện Hỏa Quân cả kinh, biết chuyện không ổn, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Âm Dương nhị lão thấy tình thế không ổn, cũng cố nén đau bay vút đi.

Tả hữu hộ pháp mặc dù bị giày của Sở Phong đánh trúng ngực, nhưng không đáng lo ngại, cũng không bỏ đi, bởi vì bọn họ không dám bỏ lại Phi Ưng.

- Cha!

Thiết Nhi chạy đến bên Thiết Cuồng Thủ.

Thiết Cuồng Thủ duỗi cánh tay trái ra, run rẩy đưa về phía Thiết Nhi, cố gắng từng chút một vươn tới, hắn rất muốn ôm Thiết Nhi một chút, dẫu cho chỉ là một chút cũng được, bởi vì hắn biết đã không còn cơ hội nữa rồi.

Tất cả mọi người nhìn cánh tay đen kịt, trong lòng đều trầm xuống.

"Cụp!"

Cánh tay tới cùng không thể chạm đến Thiết Nhi, chán nản buông xuống, như thể đã héo rũ.

- Cha --


Thiết Nhi cầm lấy tay trái của phụ thân, lệ rơi đầy mặt.

- Y Tử cô nương, chuyện này là thế nào? - Sở Phong hoảng sợ vội nhìn Lan Đình.

Lan Đình buồn bã nói:

- Thiết tiền bối cưỡng ép vận chân khí kích ra xích hỏa, kinh mạch mới được nối liền không chịu nổi lại bị xé rách, cánh tay đã... đã...

- Đã làm sao? Y Tử cô nương, cô nhất định có cách, chúng ta có thể tiếp dẫn lần nữa, ta có thể truyền chân khí, không ngừng truyền chân khí, ta...

- Sở công tử, cánh tay của Thiết tiền bối đã hoàn toàn bị phế bỏ! - Lan Đình nước mắt lưng tròng, Sở Phong ngây người.

Thiết Cuồng Thủ thản nhiên cười, có thể hắn biết sớm muộn rồi cũng sẽ có ngày này.

Hắc y nhân xoay người, sát thủ vô tình, cho dù rơi lệ cũng không thể để người khác thấy được.

- Đại ca!

Thiết Cuồng Thủ đứng lên gọi lại.

Hắc y nhân dừng lại.

- Đại ca ngươi...

Giọng nói vẫn khàn khàn như trước, nhưng cũng không nói hết.

Thiết đại tẩu đỡ Thiết Cuồng Thủ đi tới.

- Thiết Nhi, mau gọi đại bá.

- Đại bá. - Thiết Nhi liền gọi một tiếng.

Hắc y nhân chậm rãi quay lại, muốn đưa tay vuốt tóc Thiết Nhi nhưng lại thôi, bởi vì trên tay hắn còn bê bết máu.

- Đã... bao nhiêu tuổi rồi?

Hắn hỏi bằng giọng khàn khàn.

- Dạ, chín tuổi.

Thiết Nhi đáp.

- Tốt!

Hắc y nhân cũng không nói thêm gì nữa.

Sở Phong đi tới trước người Phi Ưng thu hồi Kim ô triền ti, sau đó xoay người cũng không nhìn nàng một cái.

Phi Ưng nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng hỏi:

- Sao ngươi không giết ta?

- Tốt nhất ngươi hãy lập tức đi đi, ta có thể đổi ý bất cứ lúc nào.

Màn đêm im lìm vắng vẻ, cả trời tối đen chẳng có lấy một ánh trăng.

Thiết Cuồng Thủ cùng hắc y nhân đứng trong bóng đêm, hình dạng hai người cũng mang theo thê lương tĩnh mịch. Hai người vẫn im lặng, có thể bọn họ không cần nói, đôi khi im lặng lại là cách tốt nhất.

- Rốt cục là ai, là ai đã chém đi tay phải của ngươi?

Giọng khàn khàn của hắc y nhân vang lên trong đêm.

Thiết Cuồng Thủ bình tĩnh nói:

- Mười năm trước cũng không biết có bao nhiêu người đã chết dưới tay của đệ...

- Bọn chúng đều là kẻ đáng chết!

Đột nhiên hắc y nhân nâng tay áo cánh tay phải bị chặt đứt của Thiết Cuồng Thủ lên.

- Thanh Phong chưởng kiếm?


Hai mắt hắc y nhân lóe lên, rồi quay người rời đi.

- Đại ca!

- Đại ca ngươi đã... chết rồi!

Bóng hình hắc y nhân biến mất, chỉ còn vọng lại câu nói.

Thiết Cuồng Thủ trở lại nhà tranh, đây là do Sở Phong cùng hắc y nhân cả đêm dựng lên cho hắn. Ngay cạnh nhà có đặt một chiếc rìu, là chiếc rìu mà hằng ngày hắn vẫn dùng để đốn củi.

Thiết Cuồng Thủ cúi người định cầm rìu lên, nhưng cánh tay hắn không thể nào duỗi ra được. Hắn đành phải nghiêng người ngồi xổm xuống, thử nắm lấy cán rìu, nhưng năm ngón tay run run, không thể cầm được cán rìu, thậm chí muốn nắm lại cũng không thể.

Hắn thử đi thử lại mấy lần, trong lòng đau khổ thế nào chỉ có mình hắn biết.

- Thiết đại ca!

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi của thê tử hắn.

Thiết Cuồng Thủ chấn động, nhưng không lập tức quay lại, có thể hắn không muốn để thê tử thấy được sự đau khổ trong mắt hắn.

Thiết đại tẩu đi tới cạnh người hắn, nhẹ nhàng gọi:

- Thiết đại ca.

Thiết Cuồng Thủ quay đầu lại, cười cười:

- Nương tử, xem ra ta không thể bổ củi được nữa rồi.

Tuy hắn cười nhưng không thể nào giấu được sự chua xót trong giọng nói.

Thiết đại tẩu tựa vào ngực hắn, nâng cánh tay hắn lên, choàng qua thắt lưng mình:

- Đừng lo, hàng ngày muội có thể kiếm chút cành cây khô được mà.

- Nương tử, khổ cực cho nàng rồi, mười năm qua ta luôn làm khổ nàng.

Vẻ mặt Thiết Cuồng Thủ vẫn ngây ra như vậy, nhưng hai mắt lại không giấu được tình cảm vô vàn.

Thiết đại tẩu lắc lắc đầu:

- Thiết đại ca, mười năm qua muội chưa bao giờ hối hận, kể từ lúc muội rời khỏi gia môn, thì đã chẳng bao giờ hối hận. Chỉ cần chúng ta có thể ở cùng nhau, muội đã thấy hạnh phúc rồi.

Hai người dựa vào nhau dưới trời tối đen, hai bóng lưng bao hàm biết bao nhiêu chua xót.

Sở Phong đứng cách đó không xa yên lặng nhìn, trong lòng buồn bã thế nào cũng chỉ có mình hắn biết. Vốn Thiết Cuồng Thủ vẫn có thể cầm rìu đốn củi, nhưng bởi vì hắn mà cánh tay trái còn lại đã bị phế bỏ hoàn toàn.

Hắn quay người, đã thấy một người ở phía sau, là Lan Đình cũng đang yên lặng đứng nhìn.

- Y Tử cô nương...

Hai mắt Sở Phong đã lấp lánh ánh lệ.

- Sở công tử, công tử...

Sở Phong không kìm nổi nữa, nước mắt cứ vậy tuôn ra.

- Y Tử cô nương, tay huynh ấy vốn vẫn có thể đốn củi, còn có thể hái trái cây, nhưng bây giờ...

- Sở công tử, việc này không thể trách công tử...

- Không, là tại tôi. Đúng ra tôi phải tìm một chỗ bí mật, đúng ra tôi phải nghĩ đến tên Cung Kì Lãnh Thứ còn đang rình rập, do tôi quá sơ ý, nếu như không phải tại tôi thì cánh tay huynh ấy cũng không bị phế hoàn toàn. Đều là tại tôi...

- Sở công tử, có một số việc công tử cũng không thể tính được hết.

- Y Tử cô nương, lẽ nào thực sự không còn bất cứ cách nào nữa sao? Ngay cả một tia hy vọng cũng không có sao? - Sở Phong nhìn Lan Đình, tha thiết mong nàng trả lời cho hắn.

Lan Đình im lặng trong chốc lát, rồi nói:

- Có lẽ vẫn còn cách khác, nhưng mà ta không biết...

Sở Phong cười cay đắng, hắn biết Lan Đình nói như vậy cũng chỉ là muốn an ủi hắn.

- Sở công tử, mọi chuyện trên đời đâu phải lúc nào cũng được như ý, chỉ cần không thấy hổ thẹn với lòng là được.

Sở Phong lặng lẽ lắc đầu.

Lan Đình lại nói:

- Sở công tử có biết chuyện mà đại phu khó có thể chịu đựng nhất là chuyện gì không?

Sở Phong lắc đầu nhìn nàng.

Lan Đình nói tiếp:

- Chính là nhìn người bệnh đau khổ, mà bản thân lại không có cách gì chữa được.

Đến lúc này Sở Phong mới để ý, thực ra trong lòng Lan Đình cũng rất khổ sở, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Hắn hỏi:

- Y Tử cô nương, cô hành y nhiều năm có hay gặp phải những bệnh không trị được không?

Lan Đình nói:

- Không có đại phu nào có thể trị bách bệnh, chỉ cần cố hết khả năng, dốc hết sức làm, là đã không thẹn với lương tâm.

Tuy lời như vậy nhưng trong giọng nói không tránh khỏi ngậm ngùi.

Hai người không nói chuyện nữa, chỉ đứng nhìn nhau, lần đầu tiên hai người thấy được tâm tình của nhau, cũng là lần đầu tiên họ chạm đến nỗi lòng của nhau.

***

Ngày hôm sau, mấy người Sở Phong từ biệt Thiết Cuồng Thủ, trước khi đi, Sở Phong đưa Kim ô triền ti cho Thiết Nhi, cũng dạy nó cách dùng triền ti để bắt thú rừng.

Thiết Nhi vô cùng khôn khéo, vừa học đã nhớ, đã tự bắt được hai con chim mang tới cho mẫu thân, vui mừng nói:

- Mẹ, con có thể bắt được thú rừng rồi. Từ nay cha mẹ muốn ăn gì, con sẽ đi bắt về cho cha mẹ.

- Thiết Nhi ngoan!

Thiết đại tẩu vuốt đầu Thiết Nhi, sau đó chăm chú nhìn triền ti trong tay nó, thần sắc có vẻ khác thường.

Sở Phong thấy thế liền hỏi:

- Thiết đại tẩu, có chuyện gì sao?

Thiết đại tẩu không trả lời mà hỏi lại:

- Sở công tử, triền ti này công tử làm sao mà có được?

Sở Phong nói:

- Là lấy từ trong tay một ác bá.

Ngày đó Sở Phong cùng Diệu Ngọc hộ tống bạc cứu tế đến Lương Châu, khi qua huyện Phù Phong thì Diệu Ngọc bị ba huynh đệ giả mạo thành chưởng quầy bắt lại định mưu đồ bất chính, may mà lúc đó Sở Phong kịp thời cứu ra, Kim ô triền ti cũng là lấy được từ ba người này.

Thiết đại tẩu quay lại nhìn Thiết Cuồng Thủ nói:

- Thiết đại ca, huynh còn nhớ rõ muội từng nói qua, năm đó muội trốn nhà đi tìm huynh, lúc qua huyện Phù Phong thì ngủ lại một nhà trọ, nào ngờ đến tối bị lật giường rơi xuống mật thất, bị người ta dùng triền ti bắt được, suýt nữa đã thất thân, lúc đó may mắn được một thiếu nữ ra tay cứu giúp?

Thiết Cuồng Thủ gật đầu.

Thiết đại tẩu lại nói:

- Triền ti bắt ta lúc đó chính là chiếc Kim ô triền ti này.

- Sao?

Thiết Cuồng Thủ cùng Sở Phong đồng thời kinh hô một tiếng.

Sở Phong so với Thiết Cuồng Thủ càng giật mình hơn, bởi vì hắn nhớ rõ ràng, Thiên Ma Nữ từng nói mười năm trước khi nàng mới xuất đạo từng ở quán trọ kia, vừa lúc gặp ba huynh đệ nọ định giở trò với nữ tử phòng bên cạnh, cho nên mới ra tay cứu giúp.

Hắn vội hỏi:

- Thiết đại tẩu, thiếu nữ cứu tẩu hình dáng thế nào? Tên là gì?

Thiết đại tẩu nói:

- Cô ấy không nói tên, khoảng mười bảy mười tám tuổi, rất xinh đẹp, có một mái tóc rất dài...

Sở Phong kích động:

- Đúng! Cô ấy có một mái tóc rất dài.

Thiết đại tẩu lại nói:

- Cô ấy rất thiện lương, cô ấy vốn định giết ba huynh đệ kia, nhưng nghe họ khóc lóc cầu xin thì sinh lòng trắc ẩn mà tha cho bọn họ.

Đúng thế, việc này cũng giống như những gì Thiên Ma Nữ đã kể.

- Là cô ấy, là cô ấy, đúng là cô ấy...

Sở Phong thì thào nói, thần sắc kích động khác thường.

Thiết đại tẩu thấy Sở Phong kích động như vậy thì ngạc nhiên hỏi:

- Sở công tử, ngươi biết cô ấy sao?

Sở Phong không đáp mà liên tục hỏi:

- Thiết đại tẩu, lúc đó trông cô ấy thế nào? Có phải toàn thân mặc đồ đen, vô cùng lạnh lùng không?

Không ngờ Thiết đại tẩu lại nói:

- Không phải! Nàng mặc một bộ đồ trắng như tuyết. Sau lưng đeo trường kiếm.

- Toàn thân mặc đồ trắng như tuyết, lưng đeo trường kiếm?

Sở Phong ngạc nhiên, rõ ràng Thiên Ma Nữ toàn thân đồ đen, hơn nữa lưng cũng không đeo kiếm.

Thiết đại tẩu lại nói:

- Cô ấy cũng không lạnh lùng, cô ấy rất thích cười, nụ cười của cô ấy rất đẹp.

- Cô ấy... thích cười? - Sở Phong càng ngạc nhiên.

Thiết đại tẩu lại nói:

- Hình như cô ấy mới xuất đạo, cô ấy nói cô ấy vừa mới xuống núi, sư phụ dặn cô ấy không nên tùy ý sát nhân.

Đúng, Thiên Ma Nữ cũng nói lúc đó cô ấy vừa mới xuất đạo.

Chuyện gì xảy đã ra? Khi Thiên Ma Nữ mới xuất đạo lại mặc toàn thân màu trắng, còn thích cười, vì sao hiện tại nàng lại mặc toàn màu đen, lại còn lạnh lùng như vậy? Năm nàng xuất đạo thật ra là đã có chuyện gì mà khiến nàng biến đổi như vậy? Sở Phong càng lúc càng không rõ. Qua lời Thiết đại tẩu nói, quả thực Thiên Ma Nữ mười năm trước mới xuất đạo, nhưng chuyện này sao có thể xảy ra? Ba mươi năm trước, Tinh Ma chủ sáng lập ra Tinh Ma đạo, tung hoành mười năm, sau đó Thiên Ma giáo kế thừa, Thiên Ma giáo cũng tung hoành mười năm, cuối cùng bị các môn phái trong thiên hạ đánh tan, nói cách khác, Thiên Ma giáo 20 năm trước đã được truyền thừa từ Tinh Ma đạo, Thiên Ma Nữ từ 20 năm trước đã là Thiên Ma giáo chủ, sao lại 10 năm trước mới xuất đạo? Hơn nữa 10 năm trước nàng mới chỉ có mười bảy, mười tám tuổi!

Chỉ có một khả năng, Thiên Ma giáo chủ mà 20 năm trước giết người như cỏ rác, thèm máu như thèm mạng kia không phải là Thiên Ma Nữ.

Nghĩ vậy, Sở Phong thấy kích động không thể kìm chế được, hắn lập tức lại nghĩ tới, Thiên Ma Nữ từng nói nàng chưa bao giờ nhìn thấy Tinh Ma chủ, nếu nàng chưa từng thấy Tinh Ma chủ, thì sao có thể được truyền thừa Tinh Ma đạo, trở thành Thiên Ma giáo chủ?

Nếu như Thiên Ma Nữ không phải là Thiên Ma giáo chủ 20 năm trước kia, thì nàng cũng không phải gánh tội danh mà toàn thiên hạ gán cho, nàng một thân thuần khiết. Đúng! Nàng vốn là một thân thuần khiết!

Sở Phong càng nghĩ càng kích động, nhưng hắn lại lập tức mờ mịt, nếu như Thiên Ma Nữ không phải là Thiên Ma giáo chủ, vì sao nàng lại thừa nhận mình là Thiên Ma giáo chủ? Vì sao nàng lại có Thiên Ma chỉ hoàn? Hơn nữa tại Đôn Hoàng, lúc nàng bị Lãnh Mộc Nhất Tôn dùng Thần Thủy tiễn đồng uy hiếp, vì sao Phi Ưng, tả hữu tôn sứ, còn có bảy vị đường chủ phân đường không tiếc tính mạng vì nàng cầu xin, nếu như nàng không phải là Thiên Ma giáo chủ, vì sao bọn họ lại cầu xin cho nàng?

Mọi người thấy Sở Phong lẩm bẩm một mình, lúc buồn lúc vui, thần sắc thay đổi thất thường thì cũng không dám làm phiền hắn.

Cuối cùng Sở Phong hỏi một câu:

- Thiết đại tẩu, nếu như tẩu gặp lại cô ấy thì có thể nhận ra cô ấy không?

- Cô ấy là ân nhân của ta, sao ta lại không nhận ra? Nụ cười của cô ấy là nụ cười hồn nhiên nhất trên đời.


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 552: Kim châm tục đoạn