Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 551: Võ Tàng sát thủ

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 551: Võ Tàng sát thủ


Đinh Linh, Đinh Lung quay sang nhìn nhau, rồi đồng loạt xắn tay áo, để lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, cùng vung quyền đánh tới Sở Phong.

Sở Phong nhìn thấy suýt nữa phì cười, duỗi hai tay một cái đã nắm lấy cổ tay của hai người, nhíu mày nói:

- Mấy miếng võ mèo quào này của các cô cũng đủ phòng thân sao?

Đinh Lung vội nói:

- Chúng tôi mới chỉ đánh một chiêu, vẫn còn có chiêu thứ hai, thứ ba chưa đánh!

Sở Phong vừa bực mình vừa buồn cười:

- Các cô nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội để xuất chiêu thứ hai, chiêu thứ ba sao? Với thân thủ "lợi hại" bậc này của các cô, thì ngay cả tên Triệu Xung bị thịt kia cũng không đối phó được, nếu như Triệu Xung cứ cố tình đánh tới, các cô sẽ... ài!

Đinh Linh, Đinh Lung nhất thời lặng lẽ.

Đinh Lung cắn môi:

- Nếu như rơi vào tay tên họ Triệu, ta dù chết cũng không để hắn...

Sở Phong vội nói:

- Đừng có nói ngốc vậy. Cô xinh đẹp thế này, Diêm La Vương sẽ ăn thịt cô đấy.

Đinh Lung xấu hổ nói:

- A, công tử cứ trêu đùa ta, Diêm La Vương cũng ăn thịt người sao?

- Sao lại không ăn? Diêm La Vương chuyên ăn những thiếu nữ xinh đẹp như cô vậy. Như vậy đi, để tôi dạy cho các cô mấy chiêu phòng thân, bảo đảm có thể đánh được với tên Triệu Xung kia.

Đinh Linh, Đinh Lung nghe vậy rất vui mừng, đồng loạt quỳ xuống:

- Sư phụ ở trên..

Sở Phong vội vàng nâng bọn họ dậy:

- Đừng nói lung tung nữa! Tôi không muốn làm sư phụ của các cô, người khác nghe được sẽ nghĩ rằng tôi là một lão già mất!

Đinh Linh, Đinh Lung nghe thế bật cười khúc khích.

Sở Phong nói:

- Các cô không có căn cơ nội công, tôi sẽ dạy cho các cô một bộ Thái Cực Thôi Thủ, quyết chỉ có mười sáu chữ.

- Đơn giản như vậy sao?

- Đừng coi thường mười sáu chữ này, chỉ cần các cô có thể hiểu được một, hai phần mười trong đó thì đã trở thành cao thủ.

- Vậy xin công tử hãy mau mau truyền đi! - Đinh Linh, Đinh Lung nghe vậy lập tức hưng phấn hẳn lên.

- Các cô hãy nghe cho kĩ, mười sáu chữ quyết của Thái Cực Thôi Thủ là: nhân thế tùy hình, tùy quân tựu thân, dĩ ý dẫn khí, tá lực đả lực.

Đinh Linh, Đinh Lung lẩm nhẩm một lần, thấy quả thực đơn giản.

- Các cô hãy xem động tác của tôi, tôi sẽ làm mẫu cho các cô nhìn.

Sở Phong đang muốn biểu diễn, chợt truyền đến một tiếng kêu mơ hồ, nghe ra có chút thê lương.

Đinh Linh nói:

- Nhất định là tên Triệu Xung kia lại đang hành hạ thị tỳ.

Đinh Lung nói:

- Tên đó quả thực là biến thái, đối xử với thị tỳ cứ như cầm thú.

Sở Phong cũng không thèm để ý, bắt đầu ra tay chỉ dạy cho bọn họ. Đinh Linh, Đinh Lung quả nhiên lanh lợi, vừa học đã hiểu, không cần đến nửa canh giờ đã có được chút thành quả.

Sở Phong vui vẻ nói:

- Đúng rồi, cứ như thế! Bây giờ các cô hãy xem tôi là Triệu Xung, tới đây đánh tôi đi!

Đinh Lung dí dỏm nói:

- 'Triệu Xung' ngươi không động đến bọn ta, sao bọn ta có thể đánh ngươi?

Sở Phong cười hì hì:

- Cái này dễ lắm, 'Triệu Xung' ta sẽ động tới các cô bây giờ đây!

Nói rồi năm ngón tay phải cong xuống:

- Chiêu này của ta rất nổi tiếng, gọi là Ngũ Trảo Kim Long, cẩn thận đấy!

Bàn tay đột ngột nắm tới chân phải của Đinh Lung.

Đinh Lung mặt phấn đỏ lên, hờn dỗi kêu một tiếng, hai chân uyên ương liền đá liên hoàn.

Sở Phong thu tay phải lại, năm ngón tay trái cũng đã cong lại thành trảo, cười hì hì:

- Chiêu này của ta cũng rất có tiếng, gọi là Song Long Thám Hoa!

Nói rồi hai tay chụp thẳng tới bộ ngực của Đinh Lung.

Đinh Lung đỏ ửng mặt, vội vàng tránh ra một bước, sẵng giọng:

- Sở công tử, ngươi...

- Ơ! Ta hiện giờ là 'Triệu Xung' cơ mà! Nhìn xem, chiêu này của ta gọi là Vân Du Tứ Hải!

Hai tay Sở Phong trên dưới trái phải liên tục vung lên, qua lại trên thân thể mềm mại của Đinh Lung, Đinh Lung sợ đến mức hai tay vung loạn xạ, kêu loạn lên. Sở Phong ra chiêu càng lúc càng ác, làm cho Đinh Lung khổ sở không biết làm thế nào.

Đinh Linh thấy muội muội luống cuống tay chân, vội vàng lao lên tương trợ, nào ngờ mới chỉ khẽ động, hai tay Sở Phong đã quờ quạng trước người, không khỏi sợ hãi mà né tránh.

Hai tay Sở Phong cứ vung vẩy trước người khiến Đinh Linh, Đinh Lung đỏ bừng cả mặt, chỉ đành phải dốc hết khả năng để chống đỡ né tránh, Sở Phong cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thích thú.

Ba người vừa đánh vừa chơi trong khoảng thời gian một nén nhang, lúc này Đinh Linh, Đinh Lung mồ hôi đã ướt đẫm áo, thở gấp không ngừng.

Đột nhiên Sở Phong giang hai cánh tay ra, đã kẹp được hai cánh tay của Đinh Linh, Đinh Lung dưới nách, Đinh Linh, Đinh Lung thấy vậy cố sức muốn rút tay ra, nhưng lại thấy không chút suy chuyển, hai má phùng đến đỏ bừng.

Sở Phong cười hì hì:

- Chiêu này của ta cũng rất nổi tiếng, gọi là Đại Bàng Triển Sí!

Hai người Đinh Lung, Đinh Linh nghe thế vội vàng vung tay đấm tới ngực Sở Phong. Nhưng Sở Phong cũng không tránh né, cứ mặc cho bọn họ đánh đấm, hắn chỉ coi như hai nàng đang gãi ngứa cho hắn mà thôi.

Đinh Lung nóng nảy:

- Sở công tử...

- Ơ! Ta đã nói ta hiện giờ là 'Triệu Xung' mà.

Đinh Lung vội nói:

- Triệu công tử, mau thả chúng tôi ra.

- Ôi! Nếu 'Triệu Xung' một khi đã bắt được các cô, sao có thể dễ dàng buông tha được nhỉ, đương nhiên là muốn...

Sở Phong vừa nói vừa đưa mắt đảo tới đảo lui trên thân thể hai người.

Đinh Linh, Đinh Lung mặt đỏ tới mang tai, nhưng lại không giãy ra được, vừa vội vừa thẹn, xấu hổ quát mắng liên tục. Sở Phong nghe được cũng thấy nóng mặt, vội vàng buông tay ra:

- Con người tôi có đôi khi ham chơi, các cô cũng đừng trách.

Đinh Linh cắn môi không nói, nhưng Đinh Lung đã sẵng giọng:

- Sở công tử còn xấu hơn cả họ Triệu kia!

- Ôi! Thật sao?

Hai tay Sở Phong lại vung lên, Đinh Lung vội vã xua tay nói:

- Không! Không phải thế! Sở công tử còn chưa xấu bằng họ Triệu!

Sở Phong mỉm cười:

- À phải rồi, lúc trong yến tiệc, tôi thấy Triệu Xung cũng uống rượu do các cô rót giống tôi, mà sao hắn lại không việc gì?

Đinh Lung cười nói:

- Bởi vì có một bình hạ dược, một bình không hạ dược. Không biết công tử có để ý, mỗi khi rót rượu cho công tử đều là rót từ bình trong tay ta, còn khi rót cho đám người Triệu Xung thì đều do tỷ tỷ rót.

Sở Phong lắc đầu nói:

- Không đúng, có lúc tôi cũng thấy cô chuyển sang rót rượu cho Triệu Xung mà.

Đinh Lung nói:

- Là bởi vì trước lúc đó ta đã đổi bình rượu với tỷ tỷ, tránh cho công tử và Tấn tiểu thư chú ý.

Sở Phong bừng tỉnh:

- Thì ra là thế.

Đinh Lung nói:

- Triệu Xung cho chúng tôi múa trong bữa tiệc chẳng qua là muốn hãm hại công tử cùng Tấn tiểu thư. Vốn lúc đầu hắn bảo bảo chúng tôi phải múa đến lúc công tử ngất xỉu mới thôi, nào ngờ công tử càng uống càng tỉnh, khổ nỗi lại khiến cho tỷ muội chúng tôi phải múa hơn một canh giờ, hại chúng tôi gân cốt rã rời.

Sở Phong cười nói:

- Vậy các cô có cần tôi xoa bóp gân cốt cho các cô không?

Đinh Linh, Đinh Lung đỏ bừng cả mặt, sẵng giọng:

- Sở công tử đúng là còn xấu hơn cả Triệu Xung!

Sở Phong nhún vai nói:

- Tôi phải đi rồi, các cô hãy cẩn thận!

Sở Phong vừa định quay đi chợt dừng lại, lấy từ trong người ra một viên dược hoàn:

- Viên dược hoàn này có thể giải mê độc, các cô hãy cầm lấy để phòng thân!

- Đa tạ công tử!

Đinh Lung nhận lấy, trong lòng vô cùng cảm kích.

Sở Phong định bước đi, đột nhiên Đinh Linh nói:

- Công tử...

- Chuyện gì thế?

Đinh Linh đỏ mặt, nói quanh co một hồi, cuối cùng mới nói:

- Công tử ở trên mái nhà từ lúc nào vậy?

Sở Phong thuận miệng đáp:

- Từ lúc các cô còn chưa về tôi đã ở trên mái nhà rồi.

Đinh Linh, Đinh Lung nghe thế mặt liền đỏ tới tận mang tai.

Sở Phong thầm mắng bản thân mau miệng, vội vàng nói đỡ:

- Nhưng tôi không thấy cái gì hết, hờ hờ...

Ôi chao! Đinh Linh, Đinh Lung lại càng thẹn đến độ muốn chui xuống đất.

Sở Phong luôn mắng cái miệng mình ngu, vội vàng xua tay nói:

- Tôi... lúc tôi nhìn thì thấy các cô đã thay quần áo xong rồi...

Nói xong lại thấy không ổn, vội chuyển sang nói:

- Không phải vậy, khi các cô thay quần áo thì đúng vào lúc tôi nhắm mắt...

Sở Phong càng nói càng khiến hai người lúng túng.

Đinh Lung cắn môi nói:

- Sở công tử, công tử... công tử... đừng nói nữa!

Mặt của Sở Phong cũng đã đỏ tới tận mang tai, vội đẩy cửa sổ phi thân ra, ai ngờ có lẽ do hắn xấu hổ nên khẩn trương, đầu ngón chân chạm vào thành cửa sổ, đánh "bịch" một cái, cả người ngã lộn đầu ra ngoài cửa sổ.

Đinh Linh, Đinh Lung vội vàng lao tới, thấy Sở Phong đang chật vật bò lên, lúng túng nói:

- Không may thôi! Không may thôi!

Nói rồi thân hình lóe lên, liền biến mất trong bóng đêm.

Đinh Linh, Đinh Lung ngước nhìn bầu trời đêm mênh mông. Đinh Linh thì thào tự nói:

- Sở công tử thực sự là người tốt!

Đinh Lung nói:

- Tỷ tỷ nói xem Sở công tử có nhìn thấy chúng ta...

- Hư! Em còn nói, không thấy xấu hổ sao!

- Tỷ tỷ cũng không xấu hổ, sao em phải xấu hổ!

- Em dám cười ta, xem ta dùng Na Di thủ pháp cho em biết tay!



- Em không sợ, em cũng biết Na Di thủ pháp!

Sở Phong lúc này đã rời xa Noãn Hương các, đi tới Triệu vương phủ, đang muốn quay về Tấn Từ, chợt thấy hai bóng đen từ cửa bên vương phủ lén lút đi ra, vác một thứ gì đó được quấn bằng chiếu, đang nhỏ từng giọt gì đó xuống đất.

Là máu! Sở Phong ngửi ra đó là máu!

Hai đại hán mau chóng đi đến một chỗ hẻo lánh, một người nói:

- Ném ở chỗ này thôi, lần trước cũng ném ở đây rồi tự khắc có chó sói tha đi.

"Bịch!"

Hai người đem bó chiếu ném xuống mặt đất rồi xoay người bỏ đi.

Sở Phong lách mình đi ra, vừa tới gần chiếc chiếu thì mùi máu tanh xộc đến, hắn đưa tay xốc chiếu lên, sự việc nhìn thấy khiến hắn kinh sợ.

Hắn chưa bao giờ gặp một thảm trạng nào như vậy, một thi thể máu chảy đầm đìa, trần như nhộng, chỉ mơ hồ nhìn ra đây là một nha hoàn mười lăm, mười sáu tuổi, cả mười móng tay đã bị nhổ sạch, toàn thân không còn một chỗ da thịt nào hoàn chỉnh, toàn bộ là vết roi, rõ ràng là bị dùng roi đánh đến chết.

Sở Phong khiếp sợ đến mức khó có thể hình dung, trong thiên hạ còn có chuyện tàn nhẫn đến thế này sao?

Hắn xoay ngoắt người lại, không chờ hai đại hán hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Sở Phong xách lên.

"Bịch!"

Sở Phong ném hai người rơi xuống bên cạnh thi thể.

- Nói! Ai làm?

Thanh âm lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo, còn cả lưỡi kiếm lạnh lẽo chỉ vào cổ họng.

Hai người sợ đến hồn phi phách tán, lắp bắp nói:

- Đại... đại gia tha mạng...

- Nói!

Sở Phong đâm trường kiếm xuống, "keng" cắm trên mặt đất, đồng thời để lại trên gáy hai người một vết máu.

Hai người sợ đến vỡ mật:

- Là... là thiếu gia làm!

- Thiếu gia là ai?

- Chính là... Triệu công tử!

- Vì sao?

- Bởi vì cổ bưng trà cho thiếu gia, đã làm thiếu gia bỏng một chút, cho nên...

- Cho nên đã hành hạ cô ấy đến chết?

Sở Phong nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu gần như phun lửa.

Hai người nằm im trên mặt đất, nào còn dám ho he một tiếng.

Thì ra, Triệu Xung bị Sở Phong phá hỏng chuyện tốt, trong kinh hoảng rời khỏi Noãn Hương các, trong lòng sinh oán giận, tức tối đi vào trong đại sảnh, lúc này có nha hoàn không biết chuyện liền lập tức dâng trà lên, đúng lúc Triệu Xung miệng khát lưỡi khô, vội cầm ly lên uống, nào ngờ nước trà hãy còn nóng, tức thì khiến y bị bỏng miệng.

- Hừ!

Hắn ném ly trà xuống đất, quát:

- Đứa nào pha trà này!

Nha hoàn kia sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, liên tiếp dập đầu:

- Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!

Không ngờ Triệu Xung lại mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy, ôn nhu nói:

- Là ta uống vội vàng, không liên quan đến ngươi!

Nha hoàn vừa thấy bộ dạng này của Triệu Xung thì mặt mày tái mét, quỳ trên mặt đất ôm chặt lấy hai chân Triệu Xung dập mạnh đầu, thanh âm cũng run rẩy:

- Thiếu gia tha mạng! Xin thiếu gia bỏ qua cho nô tỳ! Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!

Bên cạnh còn có hai tiểu nha đầu, cũng đã bị dọa mà quỳ xuống một bên, thở mạnh cũng không dám.

Triệu Xung vẫn giữ nụ cười trên mặt, lại nâng nha hoàn kia dậy, lấy tay nâng cằm nàng lên, ôn nhu nói:

- Việc này rõ ràng là do ta không cẩn thận, sao có thể trách được ngươi!


Hắn vừa nói vừa chậm rãi lấy sợi dây thừng trên tường xuống, bắt đầu trói hai tay hai chân nàng lại.

Nha hoàn mặt cắt không còn giọt máu, cả người run run, cũng không dám phản kháng nửa phần.

Triệu Xung lại từ trên người lấy ra một cái giống như kìm, hai mắt nha hoàn kia liền lộ ra sự kinh khủng không thể tả.

Triệu Xung chậm rãi dùng cái kìm kẹp lấy móng tay của nha hoàn.

- Thiếu... thiếu gia, xin...

Nha hoàn muốn cầu xin, nhưng thanh âm đã run đến mức không thành tiếng.

Triệu Xung vẫn mang nụ cười trên mặt, cái kìm thong thả giựt lên trên.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên trong sảnh, nhưng trong hai mắt Triệu Xung lại không hiểu sao hiện lên vẻ hưng phấn.

Một cái, hai cái... móng tay mười ngón đã bị Triệu Xung dùng kìm nhổ hết, nha hoàn đau tới mức đã bất tỉnh vài lần, lại bị cứu tỉnh lại, máu đã chảy đầm đìa trên mười đầu ngón tay, cả người run rẩy.

Trên mặt Triệu Xung vẫn mỉm cười, từ từ cởi dây thừng đang trói nha hoàn xuống, sau đó nhẹ nhàng xé bỏ quần áo nàng, nha hoàn không dám phản kháng, thực ra nàng chỉ hơi động đậy một chút là mười đầu ngón tay đã đau đến thấu gan thấu phổi.

Triệu Xung nhìn ngắm thân thể nha hoàn, vô cùng thoả mãn gật đầu, sau đó chát một tiếng dùng roi quất lên người nha hoàn, nha hoàn kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất, trên da thịt trắng trẻo đã lưu lại một vệt máu dài.

"Vút!"

Triệu Xung lại quất một roi xuống, mặc cho nha hoàn kia khóc lóc lăn lộn trên mặt đất, hắn vẫn từng roi từng roi quất xuống, tiếng hét của nha hoàn càng lúc càng thảm thiết, y lại càng hưng phấn, nụ cười trên mặt dần dần trở nên dữ tợn.

Hai tiểu nha đầu đang quỳ bên cạnh toàn thân cũng phát run, cúi đầu không dám nhìn, càng không dám cầu xin, thậm chí còn không dám hít thở.

Thân thể nha hoàn đã co quắp lại, chỉ còn biết run rẩy. Triệu Xung vẫn từng roi từng roi quất xuống, ánh mắt còn tàn nhẫn hơn so với sài lang.

Cuối cùng nha hoàn cũng thôi không run nữa, cũng chẳng còn lấy một hơi thở.

Sở Phong lẳng lặng nghe, vô cùng phẫn nộ, hắn không thể tin được có người lại có thể tàn nhẫn đến vậy, thế gian còn có chuyện kinh khủng như vậy sao? Gió núi vẫn vù vù thổi qua, nhưng nơi đây lại yên tĩnh đến ngạt thở.

- Đắp một ngôi mộ, chôn cất cô ấy cho tốt!

Giọng nói Sở Phong bình tĩnh đến lạnh lùng.

Hai tên đại hán vội vàng chạy đi tìm cành cây để đào mộ.

- Dùng hai tay các ngươi để đào!

Giọng nói Sở Phong vẫn bình tĩnh đáng sợ, nhưng lá cây bốn phía đều xào xạc rơi xuống. Khung cảnh xơ xác tiêu điều.

Hai tên đại hán lạnh cả xương sống, liều mạng dùng hai tay đào đất rào rào.

Cuối cùng nha hoàn cũng được chôn xong, giờ chỉ còn là một đống đất, đến cả tên cũng không có.

Sở Phong yên lặng đứng trước nấm mộ mới đắp, gió núi xào xạc đẩy đưa lá rụng, như đang ai oán gào thét, ánh trăng ảm đạm âm u. Nội tâm hắn giờ này đan xen phẫn nộ, tự trách, hổ thẹn, nếu như lúc mình nghe được tiếng kêu mà chạy đi xem xét, có thể nha hoàn không đến nỗi chết thảm thế này, nhưng tất cả đều đã quá muộn.

Hai tên đại hán quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

- Bái lạy cô ấy mau!

Hai tên đại hán quay về phía nấm mộ liều mạng dập đầu, trong chốc lát trán đã ướt máu nhưng cũng không dám dừng lại, cho dù Sở Phong đã bỏ đi, nhưng sát khí dày đặc vẫn đang bao phủ bọn họ, dường như muốn ép bọn họ tan thành bụi phấn.

Sở Phong cũng không về Tấn Từ, lại một lần nữa đột nhập Triệu vương phủ.

Triệu Xung vẫn còn chưa ngủ, đang trong phòng phe phẩy cây quạt, đang suy tính làm thế nào để ôm trọn hai tỷ muội Đinh Linh, Đinh Lung vào tay.

"Rầm!"

Cửa phòng đột nhiên bị đá bay, một thanh trường kiếm vô thanh vô tức đâm tới cổ họng Triệu Xung. Khi Sở Phong đã quyết giết một ai thì hắn sẽ không cho người đó dù chỉ là chút cơ hội.

"Keng!"

Một tia sáng xuyên cửa sổ mà vào, đẩy trường kiếm của Sở Phong lệch ra, chính là Lãnh Diễm Thích vừa tới. Sở Phong hoành kiếm vung lên, Lãnh Diễm Thích vẫn tiếp tục ngăn cản.

"Keng!"

Lãnh Diễm Thích bị hất văng mạnh vào vách tường. Kiếm quang lại loé lên, Cổ trường kiếm lại chém thẳng vào Triệu Xung. Lúc này lại có một bóng người khác lao tới, kéo Triệu Xung tránh sang một bên.

"Vù!"

Kiếm phong sượt qua trước mắt Triệu Xung, cạo xuống hai hàng lông mi của hắn.

Khấp Huyết Đao buông Triệu Xung xuống rồi chém ngang đao ra, Sở Phong liền hóp bụng lại, tránh đi Khấp Huyết Đao, Cổ trường lại duỗi tới, đâm thẳng cổ họng Triệu Xung.

"Keng!"

Lần này Khấp Huyết Đao, Lãnh Diễm Thích đều lao lên đỡ kiếm.

Hai mắt Sở Phong chợt trở nên đỏ sậm, trường kiếm chợt long ngâm một tiếng, trên thân kiếm lại hiện ra từng phiến long văn, ở giữa những phiến long văn ẩn hiện vài ngôi sao màu hồng đỏ, xoay quanh thân kiếm.

Sở Phong hét lớn một tiếng, nghiêng người về phía trước, "Keng!", trường kiếm mặc dù bị Khấp Huyết Đao và Lãnh Diễm Thích kẹp lại, nhưng vẫn sượt qua Khấp Huyết Đao và Lãnh Diễm Thích, đâm thẳng tới cổ họng Triệu Xung, tia lửa bắn tung tóe.

Triệu Xung mới vừa bị cạo lông mày, vẫn còn chưa hoàn hồn thì lại thấy trong tia lửa văng vãi một mũi kiếm đang đâm tới, tức thì hai chân mềm nhũn, cả người ngã lăn ra đất. Ai ngờ mạng y lớn, chính nhờ y bị ngã ra đất mà tránh được Cổ trường kiếm.

Lãnh Diễm Thích cùng Khấp Huyết Đao đồng thời tung chân đá ra, Sở Phong thầm kêu đáng tiếc. Sở Phong rút trường kiếm lại, tay trái giơ ra trước ngăn cản, tiếp theo nhún chân tung người ra phía sau, đã lướt ra khỏi phòng.

Lãnh Diễm Thích và Khấp Huyết Đao đang muốn đuổi theo, Triệu Xung sợ hãi vội la lên:

- Đừng đuổi! Bảo hộ bản thiếu gia quan trọng hơn! Người đâu! Có thích khách! Có thích khách!

Y vừa kêu lên thì toàn bộ vương phủ tức thì đèn đuốc sáng trưng, nào là hộ vệ vương phủ đến gia đinh tôi tớ từ bốn phía ùa tới. Sở Phong lên xuống mấy cái, hắn đang định chạy ra khỏi vương phủ thì đột nhiên cảm thấy tứ chi nhũn ra, thầm kêu nguy rồi, thì ra trong cơ thể vẫn còn "Ôn nhu túy".

"Ôn nhu túy" vẫn chưa giải hoàn toàn, chỉ cần vừa vận chân khí thì sẽ lập tức phát tác.

Hắn âm thầm đi tới dưới Noãn Hương các, xung quanh đèn đuốc đã sáng trưng, tất cả hộ vệ vương phủ đều chạy tới, đao quang kiếm ảnh khắp nơi. Sở Phong đương nhiên không sợ bọn họ, thế nhưng Lãnh Diễm Thích và Khấp Huyết Đao lại không dễ đối phó.

Sở Phong ngước nhìn thấy cửa lầu vẫn mở, liền đề khí phi thân xuyên cửa sổ mà vào.

Đinh Linh, Đinh Lung đã sớm bị giật mình tỉnh giấc, đang định thắp đèn thì thấy một bóng người lao vào. Hai người lấy làm kinh hãi.

Sở Phong vội tháo khăn che mặt ra:

- Là tôi đây!

Nói xong người rã rời, suýt nữa ngã xuống. Đinh Lung vội lao lên đỡ lấy hắn.

Đinh Linh vội vàng đóng cửa sổ lại, đang định hỏi thì Sở Phong ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng.

Một lát sau, nghe thấy trên cầu thang tiếng bước chân dồn dập, sau đó ngoài cửa vang lên giọng nói của Triệu Xung:

- Hai vị tiên y vẫn ổn chứ?

Đinh Linh vội vàng đáp:

- Không biết có chuyện gì mà ồn ào vậy?

Triệu Xung nói:

- Vừa rồi có thích khách ám sát, cho nên tiểu sinh đặc biệt đến xem hai vị tiên y có bị kinh sợ hay không?

Đinh Linh nói:

- Chúng tôi vẫn rất tốt! Đa tạ công tử có lòng!

Triệu Xung nói:

- Tiểu sinh thực sự rất lo lắng, mong hai vị tiên y có thể mở cửa, để cho tiểu sinh được an tâm.

- Muội muội ban ngày ca múa còn rất mệt, vẫn đang ngủ say, mở cửa có chút không tiện.

- Tiên y đừng hiểu lầm, thích khách võ công cao cường, tiểu sinh chỉ lo lắng thích khách đang ẩn thân trên lầu, sẽ gây bất lợi cho tiên y.

Đinh Linh biết nếu cứ từ chối mãi sẽ khiến cho Triệu Xung nghi ngờ, bèn nhìn sang Sở Phong, Sở Phong thấy trong lầu không có chỗ nào có thể ẩn nấp, liền cúi người muốn trốn dưới giường.

Đinh Lung vội kéo hắn lên, lắc lắc đầu, đột nhiên dùng tay trút đi tấm lụa mỏng trên người, lộ ra ngọc thể lả lướt xinh đẹp. Sở Phong thấy vậy trố mắt ra nhìn, miệng há hốc.

Đinh Lung vén chăn lên, kéo Sở Phong nằm trên giường, kéo lại tấm chăn, buông màn xuống.

Tim Sở Phong như muốn lao ra ngoài, thử hỏi nằm cạnh một thân thể kiều diễm thế này, lại còn được ôm trong lòng, làm sao nam nhân nào có thể cầm lòng được.

Sau đó Đinh Linh mở cửa phòng để Triệu Xung đi vào, những người khác đang muốn vào theo thì Đinh Linh vội la lên:

- Triệu công tử!

Triệu Xung ho nhẹ một tiếng, những người khác biết ý bèn đứng đợi ngoài cửa.

Triệu Xung vừa vào trong phòng liền đưa mắt nhìn lên giường.

Xuyên qua tấm màn mỏng, y thấy thân thể mềm mại của Đinh Lung đang nằm nghiêng, hai mắt hơi khép, bờ vai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, cặp tuyết lê nửa kín nửa hở, quá mê người.

Hai mắt Triệu Xung tỏa sáng, nếu không phải phía sau còn hộ vệ gia đinh đang nhìn thì sớm đã lao tới. Y nuốt từng ngụm nước bọt, nhưng vẫn không nhịn được, đưa tay kéo màn lên.

Đinh Lung chợt giật mình tỉnh giấc, trợn mắt giật mình la lên, vội đưa tay kéo chăn che vai lại. Đinh Linh vội đứng chắn trước giường, hơi giận nói:

- Triệu công tử xin hãy tự trọng! Chúng tôi là tiên y của Ảnh Nguyệt phường, không phải là ca kỹ tầm thường!

Triệu Xung ngẩn ra, vội vã buông màn xuống:

- Tiên y xin đừng trách, là do tư thế ngủ của lệnh muội tuyệt đẹp, tiểu sinh mới kìm lòng không được, tiểu sinh xin nhận lỗi với hai vị tiên y.


Nói xong khom người vái chào, nhưng hai mắt xuyên qua màn, quét tới quét lui trên người Đinh Lung.

Đinh Linh nói:

- Triệu công tử, mời trở về đi!

- Hai vị tiên y nghỉ ngơi đi, tiểu sinh cáo từ!

Sau khi Triệu Xung đi rồi, Đinh Lung xấu hổ xuống giường, khoác lại áo mỏng, cúi đầu không dám nhìn Sở Phong. Một lát sau lại thấy Sở Phong hoàn toàn không có ý xuống giường, mới xấu hổ sẵng giọng:

- Sở công tử, ngươi...

Khuôn mặt Sở Phong cũng đang đỏ như gấc chín, không phải là hắn không muốn xuống giường, chỉ tại cả người vô lực, Đinh Lung liếc nhìn Sở Phong một cái, khuôn mặt chợt đỏ hồng:

- Công tử...dược lực trong người công tử còn chưa tan đi?

Sở Phong cười khổ gật đầu.

Đinh Lung bèn lấy ra viên dược hoàn kia:

- Công tử mau uống giải dược đi!

Sở Phong nói:

- Thuốc này cô cứ giữ lại, tôi nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏi thôi.

Tiếng ồn ào trong vương phủ dần dần lắng xuống, Sở Phong cũng hồi phục sức lực, xoay người xuống giường, biết ở lại chỉ càng thêm xấu hổ, bèn nói:

- Tôi... đi đây!

- Công tử...

Đinh Lung chợt gọi lại, Sở Phong quay lại nhìn nàng, Đinh Lung lại cúi đầu, cắn môi nhỏ giọng hỏi:

- Công tử sẽ không khinh thường chúng tôi là ca cơ chứ?

Sở Phong đặt tay lên vai nàng:

- Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, cũng không có ai có thể khinh thường hai người.

Đinh Lung ngẩng đầu nhìn Sở Phong, vui vẻ cười.

- Sau này công tử có thể gọi chúng tôi là Linh nhi, Lung nhi.

***

Sau đó Sở Phong trở lại Tấn Từ, phi thân nhảy vào, đang chuẩn bị trở về phòng thì thấy thấy phía trước có ánh đèn đang từ từ đi tới, hắn vội lắc mình vào chỗ tối. Thì ra là Lục Y cầm đèn đi tới. Sở Phong liền đi ra.

- Lục...

Lục Y không chờ hắn gọi hết câu, đã hét "A" lên, đèn lồng trong tay cũng rơi xuống đất tắt ngúm, xung quanh thoáng chốc bao trùm một mảnh đen kịt.

Lục Y càng sợ hãi, xoay người la lên:

- Có kẻ trộm! Có kẻ trộm!

Thì ra Sở Phong vẫn còn che mặt, nên Lục Y cho rằng hắn là kẻ trộm.

Sở Phong vội vàng dùng một tay che miệng nàng, Lục Y liền vùng vẫy hai tay, Sở Phong lại bắt lấy hai tay nàng, nói nhỏ:

- Là tôi đây!

Lục Y đang hoảng sợ nào có thể nhận ra giọng nói của Sở Phong, cho nên lại càng liều mạng giãy dụa, miệng cứ kêu lên "Ô ô".

Lúc này lại có một ánh đèn vội vã tiến đến chỗ này, hiển nhiên là do nghe được tiếng Lục Y gọi.

Sở Phong vội vã lắc mình tránh đi. Lục Y cho rằng hắn muốn bắt mình đi thì càng thêm sợ hãi, trong lúc cấp bách liền cắn vào lòng bàn tay Sở Phong.

Sở Phong đau quá vội buông tay ra.

Lục Y lại hô lớn:

- Có kẻ trộm! Có kẻ trộm!

Sở Phong vội tháo khăn che mặt xuống:

- Là tôi đây!

- Có... A! Sở... Sở công tử?

Cuối cùng Lục Y cũng nhận ra Sở Phong.

Sở Phong cười khổ:

- Chính là tôi đây!

Lục Y đỏ mặt nói:

- Công tử... Công tử còn chưa buông tay ra?

Sở Phong vội vã buông tay ra, đang muốn nhận lỗi thì ánh đèn đã tới gần, Sở Phong vội vàng lắc mình trốn dưới tán cây.

Thì ra là quản gia Vân Nương chạy đến, thấy Lục Y chỉ đứng một mình vội hỏi:

- Lục Y, vừa rồi là cô la lên phải không?

Lục Y nói:

- Không có việc gì! Vừa rồi ta thấy có một bóng đen chạy qua chạy lại, tưởng là có kẻ trộm, nhưng nhìn kỹ lại thì chỉ là một con mèo đen rất to thôi.

Vân Nương nghi hoặc:

- Một con mèo đen?

Lục Y vội nói:

- Có thể là con mèo rừng không biết từ đâu chạy ra?

Vân Nương nói:

- Khuya như vậy sao không mang theo đèn lồng?

- Đèn đã bị... con mèo kia làm cho sợ hãi nên rơi mất rồi.

- Cô cầm đèn lồng này của ta đi.

Vân Nương để lại đèn lồng cho Lục Y, sau đó quay trở về.

Sở Phong nhảy ra, vò đầu bứt tai hỏi:

- Sao tôi lại biến thành một con mèo đen rất to rồi?

Lục Y sẵng giọng:

- Là mèo hay là kẻ trộm tốt hơn? Sở công tử, vừa rồi công tử làm cho ta rất sợ hãi.

Sở Phong nói:

- Tôi cũng đã cho cô cắn một miếng thịt rồi mà.

Lục Y đỏ ửng mặt:

- Ai bảo công tử đêm hôm khuya khoắt lại che mặt lén nhảy ra hù dọa người ta!

Sở Phong nói lảng đi:

- Lần trước uống trà làm bỏng một chân của cô, lúc ăn cơm thì phun lên người cô, giờ lại dọa cho cô sợ hãi, ta thật lấy làm áy náy.

Lục Y cười nói:

- Thôi bỏ đi. Ta chỉ là hạ nhân, chỉ mong công tử không chê ta hầu hạ không chu đáo là tốt rồi.

Sở Phong vội nói:

- Ấy, sao lại không chu đáo được! Lục Y hầu hạ quả thực là tận tình, làm tôi cứ tưởng như đang ở nhà.

Lục Y bật cười khúc khích:

- Như vậy là tốt rồi. Để ta đưa công tử trở về.

Lục Y cầm đèn lồng đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa hỏi:

- Sao công tử lại che mặt, lại còn không đi cửa chính?

Sở Phong nháy nháy mắt:

- Tôi đi thám thính Triệu vương phủ.

Lục Y ngạc nhiên hỏi:

- Công tử nửa đêm đi thám thính Triệu vương phủ làm gì?

- Tôi đi cạo lông mày của tên Triệu Xung, giúp tiểu thư nhà cô trút giận!


- Thật sao?

- Cô không tin sao? Không tin tôi cạo cho cô xem.

Hai mắt Sở Phong nhìn chằm chằm vào đôi mày liễu của Lục Y, Lục Y sợ cuống quít lấy tay che đi:

- Ta tin! Ta tin!

Khi Sở Phong trở về phòng thì đã thấy Phi Phượng, công chúa và Lan Đình đang chờ sẵn ở đó.

Sở Phong liền kể lại chuyện nửa đêm thám thính Triệu vương phủ, tất nhiên là giấu nhẹm việc bản thân vô ý thấy cảnh Đinh Linh, Đinh Lung thay quần áo, cũng không đề cập đến chuyện của nha hoàn kia, hắn không muốn công chúa và Lan Đình phải lo lắng.

Phi Phượng hỏi:

- Tên Triệu Xung này, ngay cả ca cơ mình mời đến cũng tính kế, thật không bằng cầm thú. Sao ngươi không một kiếm cắt cái đầu của hắn xuống đi?

Sở Phong cũng không nói chuyện mình đi ám sát Triệu Xung, tránh cho Phi Phượng biết chuyện của hắn với Đinh Lung, nếu không thì nguy to.

Sau khi Phi Phượng, Lan Đình rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại có mình công chúa.

Sở Phong nhìn công chúa, công chúa lại cảm thấy ánh mắt Sở Phong nóng bỏng không tầm thường.

- Sở đại ca, sao huynh nhìn người ta như vậy?

- Ta làm sao?

- Mắt Sở đại ca...trông rất xấu!

- Thật sao?

Đột nhiên Sở Phong ôm chầm lấy eo công chúa, cười hì hì thần bí nói:

- Công chúa, ta nói cho nàng nghe một bí mật!

- Á!

Công chúa trừng mắt lên.

Sở Phong ghé sát vào tai nàng:

- Thực ra..."Ôn nhu túy" trong cơ thể ta vẫn chưa được giải hết!

Mặt ngọc công chúa thoáng chốc đã đỏ bừng.

Sở Phong đã ôm chặt lấy nàng bế về phía giường. Trống ngực công chúa đập mạnh, còn mạnh hơn tất cả những lần khác, đây không phải là lần đầu tiên Sở Phong bế nàng lên giường, nhưng lần này hình như có gì đó rất không tầm thường.

Sở Phong đặt nàng xuống giường rồi thuận thế đè xuống. Công chúa đỏ mặt, cắn chặt răng, không dám thở mạnh, càng không dám nhìn Sở Phong.

- Công chúa, tim của nàng đập kinh quá!

Sở Phong áp khuôn mặt lên ngực công chúa, cảm nhận được tim nàng đang nhảy loạn bên trong.

Công chúa xấu hổ sẵng giọng:

- Huynh... huynh chỉ toàn khi dễ người ta!

Sở Phong lại cắn lên lỗ tai nàng:

- Công chúa, 'Ôn Nhu Túy' kia mạnh lắm, ta thấy rất khó chịu, nếu không được "ôn nhu" với công chúa một chút thì ta không thể nào chịu nổi, công chúa đành lòng nhìn ta bị dày vò sao?

Hắn vừa nói vừa phát động tiến công với công chúa, hai tay không giữ lễ gì cả, cứ mò mẫm trên thân thể mềm mại của công chúa. Công chúa khẽ trách một tiếng, cả người rã rời, chỉ ỡm ờ giãy giụa.

Sở Phong cũng không kìm nổi nữa, hai tay phút chốc đã luồn vào bên trong áo công chúa mà nhẹ nhàng nắm một cái, công chúa "ư" một tiếng, cả người rung lên.

Sở Phong trong lòng kích động, chậm rãi cúi xuống hôn lên chóp mũi nhỏ xinh, rồi nhẹ nhàng áp lên đôi môi hồng ấm áp mềm mại của công chúa, nhẹ nhàng hút lên, rồi lại hôn thấp xuống dưới, hôn tới chiếc cổ trắng như tuyết, tới cả bộ ngực đẫy đà của công chúa.

Công chúa từ từ nhắm hai mắt, người khẽ run lên, trong ngượng ngùng còn cả lo lắng. Đêm nay Sở Phong tấn công đặc biệt kịch liệt, không làm những chuyện dư thừa mà chỉ muốn nhanh chóng lấn tới.

Công chúa có vài phần thấp thỏm, có vài phần bàng hoàng, có vài phần sợ hãi, có vài phần chờ mong. Nàng giãy giụa chỉ làm cho có, thực ra toàn thân đã nóng như lửa đốt từ lâu, chỉ là do bản năng thiếu nữ, nàng vẫn bảo vệ một phương Niết bàn cuối cùng. Đột nhiên Sở Phong nói:

- Công chúa, ta muốn... muốn...

Tim công chúa gần như muốn nhảy ra ngoài.

Sở Phong nói quanh co một hồi, nhưng cũng không nói muốn gì, cũng không làm thêm động tác gì khác.

Công chúa cắn chặt răng, hơi tránh người ra một chút, nhưng nàng vừa muốn tránh liền kích thích xung động đang dâng trào mãnh liệt kia của Sở Phong lên.

- Huynh... huynh muốn làm gì?

Công chúa nói nhỏ đến mức chính mình cũng gần như không nghe thấy gì.


Sở Phong ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí ghé sát vào tai công chúa nói:

- Công chúa, nàng có thể cởi bớt quần áo ra được không?

Thì ra hắn muốn ngắm nhìn thân thể của mình, công chúa mắc cỡ mặt đỏ tới tận mang tai, sẵng giọng:

- Sở đại ca, huynh... huynh thật xấu xa!

Mặt Sở Phong cũng đỏ tới mang tai:

- Nàng là nội tử của ta, sớm muộn gì cũng phải cho ta nhìn, giờ cũng chỉ là sớm hơn một chút thôi mà.

Công chúa mím chặt môi không nói gì.

Sở Phong nghĩ rằng nàng không đồng ý, bèn than nhỏ một tiếng, gối lên vai công chúa mà nhắm mắt lại. Một lát sau, công chúa thấy Sở Phong không có động tĩnh gì bèn quay đầu lại nhìn, thì thấy Sở Phong đã ngủ say rồi.

Công chúa ngắm nhìn khuôn mặt của Sở Phong, nàng rất thích nhìn bộ dáng lúc Sở Phong ngủ say, nhất là nụ cười còn đọng ở khóe môi của hắn, vô cùng ngây thơ, có vẻ vô ưu vô lự, hắn giống như là một đứa trẻ mới sinh vậy.

Nàng len lén hôn Sở Phong một cái, mặt đỏ ửng, sau đó nép sát vào trong ngực Sở Phong, cứ thế đi vào giấc ngủ ngọt ngào.

Ngày hôm sau, Sở Phong từ biệt Tấn tiểu thư, Tấn tiểu thư tiễn hắn tới tận đại môn:

- Sở công tử, hai ngày này phải ăn chay uống rượu nhạt, tiếp đãi không chu toàn, ngày khác công tử nhất định phải đến đây thưởng ngoạn, để cho ta lại tận tình địa chủ?

Sở Phong vội nói:

- Tấn Từ non xanh nước biếc, Từ Công tiểu thư không nói, tại hạ cũng vẫn sẽ đến nữa, để được thưởng thức tài nghệ pha trà của Từ Công tiểu thư.

Tấn tiểu thư cười dịu dàng:

- Vậy ta sẽ pha trà chờ công tử tới.

...

Sau khi rời khỏi Tấn Từ, Phi Phượng bắt chước giọng điệu của Tấn tiểu thư nói với Lan Đình:

- Sở công tử, hai ngày này phải ăn chay uống rượu nhạt, tiếp đãi không chu toàn, ngày khác công tử nhất định phải đến đây thưởng ngoạn, để cho ta lại tận tình địa chủ?

Lan Đình cũng giả giọng Sở Phong nói:

- Tấn Từ non xanh nước biếc, Từ Công tiểu thư không nói, tại hạ cũng vẫn sẽ đến nữa, để được thưởng thức tài nghệ pha trà của Từ Công tiểu thư.

- Vậy ta sẽ pha trà chờ công tử tới.

Sở Phong nghe hai người kẻ xướng người hoạ, chỉ đành cười khổ không nói.

Phi Phượng thấy hắn không lên tiếng, bèn hỏi:

- Này! Sao ngươi không nói gì?

Sở Phong bất đắc dĩ:

- Muội muốn ta nói gì chứ?

Phi Phượng nói:

- Ngươi có biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không?

- Chuyện gì cơ? - Sở Phong ngỡ ngàng.

Phi Phượng hừ lạnh:

- Ngươi mải ôm công chúa ấm áp thế, có trời sập xuống cũng không biết!

Công chúa đỏ mặt, Sở Phong lại nhớ tới cảnh mình cùng công chúa tối qua, trên mặt cũng thấy nóng lên.

Phi Phượng nói:

- Đêm qua quản gia Vân Nương đã lén rời khỏi Tấn Từ rồi.

Sở Phong nói:

- Người ta rời khỏi Tấn Từ thì có quan hệ gì tới chúng ta?

- Bà ta không đi cổng chính, mà lại đi từ cửa hông ra ngoài, thân thủ cũng không tệ. Ta thấy bà ta lén lút nên cũng bám theo xem thế nào.

Sở Phong cười nói:

- Cả muội cũng lén lút, lại còn bảo người ta lén lút.

- Ngươi nói sao? - Bàn Phi Phượng trừng mắt lên.

Sở Phong vội nói:

- Không có gì. Ta nói... bà ta lén lút, không biết là làm chuyện gì?

Phi Phượng nói:

- Bà ta đi gặp một gã đàn ông.

Sở Phong trêu chọc:

- Người ta đi tư tình, muội không biết xấu hổ lại đi nhìn lén.

Phi Phượng nói:

- Ngươi thì biết cái gì! Ta nghe Vân Nương hỏi gã kia là: 'Việc của tiểu thư làm tốt chưa?' Gã kia nói: 'Việc này khó quá!' Vân Nương nói: 'Nếu như không được thì gọi quan phủ, tiểu thư sẽ lo liệu, việc này nhất định phải làm cho xong.' Gã kia lại nói: 'Chi bằng trực tiếp hạ sát thủ?' Vân Nương lại nói: 'Tiểu thư tạm thời chưa định lấy mạng nó'. Sau đó lại bảo gã kia nhanh xử lý cho ổn thỏa, rồi cả hai đều rời đi.

Sở Phong nói:

- Đó là việc của Tấn Từ người ta, chúng ta cần gì để ý tới?

- Này! Từ Công tiểu thư đó của ngươi không chỉ muốn cướp đồ của người ta, mà còn còn muốn hại tính mệnh của người ta kìa!

- Có thể là người đó đáng chết!

- Ngươi có biết võ công của cô ta không dưới ngươi hay không?

- Thật chứ?

- Hừ! Cô ta cố ý ẩn dấu võ công, nhưng làm sao qua được mắt ta!

- Cô ấy là chủ nhân Tấn Từ, thiên kim tiểu thư, có không muốn hiển lộ võ công cũng là bình thường.

Phi Phượng tức đến trợn tròn mắt phượng, cả giận nói:

- Hảo tiểu tử! Tại sao ngươi lúc nào cũng nói đỡ cho cô ta vậy?

Sở Phong ngẩn ra:

- Ta nói giúp cô ấy khi nào?

Phi Phượng tức giận:

- Thấy người ta xinh đẹp thì hớn cả lên, không còn nhớ được chuyện gì nữa!

Nói xong Phi Phượng kẹp lấy bụng ngựa phóng đi như bay.

Công chúa vội nói:

- Sở đại ca, còn không mau đuổi theo nhận lỗi?

Sở Phong nói:

- Cô ấy giờ đang nổi nóng, đuổi theo chỉ càng chọc giận thêm, cứ đợi cô ấy hết giận đã.

Công chúa cười nói:

- Sở đại ca chỉ sợ có Phi Phượng tỷ tỷ. Nguồn:

Sở Phong nói:

- Vì cô ấy hung dữ với ta lắm.

Đang nói đột nhiên thấy ở ven đường có một đống đá nhỏ bốn tầng, xếp 4-3-2-1 từ trên xuống dưới, giống như tòa tháp chổng ngược, lại giống như một mũi dùi đâm xuống phía dưới.

Sở Phong trong lòng máy động, tay phải nhanh như chớp cầm lấy chuôi kiếm sau lưng.

"Bồng!"

Một bóng người từ trong bụi cỏ bay lên cao, ánh đao chém thẳng xuống, một đao này mà chém trúng thì Sở Phong, công chúa, Lan Đình đều bị chém thành hai nửa.

"Keng!"

Sở Phong rút trường kiếm, khẽ quát với công chúa:

- Mau tìm Phi Phượng!

Hai chân Sở Phong thúc vào bụng ngựa, thân hình lăng không nhảy lên, trường kiếm đón lấy ánh đao chém tới.

"Keng!"

Hai người đều bị nội kình hùng hậu của đối phương chấn bay về phía sau. Trong không trung Sở Phong huýt sáo dài một tiếng, chỉ trong chớp mắt công chúa đã cưỡi ngựa chạy xa.

"Bịch!"

Sở Phong cùng người nọ đều trở xuống mặt đất, chăm chú nhìn đối phương.

Sở Phong chậm rãi nâng lên Cổ trường kiếm, người trước mắt mặc quần áo võ sĩ, trên quần áo có thêu bốn chữ - Cung Kỳ Lãnh Thứ, lại không hề che mặt, hai mắt ánh lên lãnh quang, tay phải cầm đao, tay trái cầm vỏ đao, cả đao lẫn vỏ đao đều ẩn chứa cùng một loại sát khí.

- Ngươi là Võ Tàng sát thủ của Thần Phong môn?

Đột nhiên Sở Phong nhớ tới Mộc Trực Thái Lang đã nói qua với hắn: "Các hạ nếu gặp Võ Tàng sát thủ thì phải cẩn thận vỏ đao của hắn."

Hai mắt Cung Kỳ Lãnh Thứ đột nhiên lóe lên, "Hây--" tung người lên cao. Sở Phong đang định lăng không nghênh đón thì Cung Kỳ Lãnh Thứ khẽ xoay thân đao, ánh mặt trời liền phản chiếu bắn vào hai mắt Sở Phong. Hai hàng lông mày Sở Phong thoáng chốc nhảy lên, Cung Kỳ Lãnh Thứ đã nương theo ánh mặt trời chém mạnh xuống một đao.

Sở Phong giơ trường kiếm lên trên ngăn cản, "Keng!", đao kình mạnh mẽ ép hai chân Sở Phong lõm xuống, bàn chân đã hoàn toàn lún xuống đất. Đồng thời trong nháy mắt, tay trái Cung Kỳ Lãnh Thứ vung lên trên, vỏ đao từ dưới lên trên rạch vào bụng Sở Phong. Y xuất thủ cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả khi y xuất đao, hiển nhiên là muốn nhất kích tất sát.

Hai chân Sở Phong lún xuống đất, lui đã không thể lùi lại kịp, đầu ngón chân liền bíu lấy đất mà ngửa người ra sau, "Roẹt", vạt áo trước ngực đã bị cắt rách, phong mang vỏ đao sượt qua cằm hắn.

Nguy hiểm thật! Nếu phản ứng chỉ chậm tích tắc là hắn chắc chắn bị rạch vỡ bụng!

Cung Kỳ Lãnh Thứ một chiêu không trúng, vỏ đao tiếp tục đâm mạnh xuống bụng Sở Phong, Sở Phong đang ngửa người về sau, muốn tránh cũng không được, bèn dùng chân đá hất lên một nhúm đất bắn thẳng vào hai mắt Cung Kỳ Lãnh Thứ.

"Vù!"

Cung Kỳ Lãnh Thứ lui liền hai bước.

Sở Phong xoay người đứng thẳng trở lại, hai người lại đứng nhìn nhau lần nữa.

Cung Kỳ Lãnh Thứ hợp đại đao bên tay phải và vỏ đao bên tay trái thành một hình vòng tròn ở trước người, kín không một kẽ hở. Y bất động, Sở Phong cũng không dám động, bởi vì hắn biết khi võ sĩ Đông Doanh cầm đao đứng đối diện, thường chỉ quyết sinh tử trong một chiêu, chỉ chờ một khắc đối phương lơi lỏng phòng bị, là sẽ toàn lực đánh ra một kích, nhất kích tất sát.

Sở Phong đột nhiên nói:

- Đây là Nhị Đao Lưu? Chẳng qua cũng chỉ có thế.

Nhị Đao Lưu, còn gọi là Nhị Thiên Nhất Lưu, hai tay cầm đao, chính là do nhân vật truyền kỳ của kiếm đạo Đông Doanh Cung Bản Võ Tàng sáng chế.

"Nhị Thiên" là chỉ "Nhị thiên sái nhật", tức là chỉ mặt trời và mặt trăng, cũng tức là âm và dương, tượng trưng cho vạn vật.

Hai tay cầm đao, diễn biến âm dương, được kiếm khách Nhị Đao Lưu nhìn thành chung cực của kiếm đạo. Hiện tại Sở Phong lại nói Nhị Đao Lưu chẳng qua cũng chỉ có thế, có thể nói là khinh thường cực kỳ.

Hai mắt Cung Kỳ Lãnh Thứ lóe lên, đột nhiên lao tới trước, đại đao bổ mạnh xuống Sở Phong.

Sở Phong chỉ chờ y xuất thủ trước, thân hình chợt lướt ra phía sau Cung Kỳ Lãnh Thứ, Cung Kỳ Lãnh Thứ không xoay lại, tay trái vung về phía sau, mũi vỏ đao đâm thẳng vào ngực Sở Phong

Sở Phong giơ kiếm ngăn cản, "đinh" một tiếng, người đã vòng trở lại phía bên phải Cung Kỳ Lãnh Thứ. Cung Kỳ Lãnh Thứ bổ đại đao qua phải, nhưng y chỉ chém trúng cái bóng của Sở Phong. Trong chớp mắt trước người hắn liền lộ ra sơ hở, Sở Phong cũng chỉ trong nháy mắt này đã chuyển tới trước người y, Cổ trường kiếm đâm thẳng vào ngực Cung Kỳ Lãnh Thứ. Giờ hồi đao ngăn chặn đã không kịp, Cung Kỳ Lãnh Thứ cắm vỏ đao bên tay trái về phía trước, dùng miệng vỏ đao đỡ lấy trường kiếm.

"Cheng!", Cổ trường kiếm chém dính vào vỏ đao, tiếp theo Cổ trường kiếm long ngâm một tiếng, chỉ nghe một tiếng "két!', vỏ đao đã bị phong mang Cổ trường kiếm phá vỡ làm hai, mũi kiếm tiếp tục đâm thẳng tới ngực Cung Kỳ Lãnh Thứ.

Cung Kỳ Lãnh Thứ thừa dịp kẽ hở dùng vỏ đao đỡ kiếm, đã đưa thân đao dán tới trước ngực mình. Sở Phong hét lớn một tiếng, mũi kiếm hiện hoa quang, "Keng!", đâm vào trên thân đao của Cung Kỳ Lãnh Thứ.

Kiếm kình cực mạnh chấn cả người Cung Kỳ Lãnh Thứ bay ra xa hai trượng, suýt nữa tim cũng bị chấn bay ra. Sở Phong thuận thế lao mình về phía Cung Kỳ Lãnh Thứ. Cung Kỳ Lãnh Thứ quát lớn một tiếng, đại đao bổ lên mặt đất một đao, "Oanh", hất tung một mảng đất đá bay về phía Sở Phong.

Sở Phong vội múa trường kiếm, "Đinh đinh đang đang" đẩy cát đá rơi hết xuống đất.

"Lộc cộc lộc cộc!"

Tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên, dường như một đám mây đỏ đang bay tới, chính là Bàn Phi Phượng đang phi ngựa chạy đến.

Ánh mắt Cung Kỳ Lãnh Thứ lóe lên, vội xoay người lướt đi.

- Muốn chạy!

Sở Phong vung trường kiếm chém về phía bụi cỏ, "xoẹt!", thân cỏ đều bị kiếm phong chém bay tung lên, tựa như từng mũi tên nhọn bắn thẳng đến lưng Cung Kỳ Lãnh Thứ. Tay trái Cung Kỳ Lãnh Thứ vẫn còn cầm vỏ đao bị vỡ, bỗng nhiên xoay tròn về phía sau, "leng keng leng keng!", ngăn thân cỏ bắn tới.

- Yaa...

Bàn Phi Phượng quát lớn một tiếng rồi lăng không bay lên, thương phong lóe lên, một điểm hàn tinh đâm thẳng tới sau gáy Cung Kỳ Lãnh Thứ. Cung Kỳ Lãnh Thứ cảm thấy sau gáy có một tia hàn khí ập tới, y hơi nghiêng đầu đi, "ti!", thương phong sượt qua bên tai y, để lại một vệt máu.

Bàn Phi Phượng lại rung mũi thương, năm điểm hàn tinh xoáy tròn tập kích tới sau lưng Cung Kỳ Lãnh Thứ. Cung Kỳ Lãnh Thứ xoay người, hồi đao chém một nhát, "đinh!", đao phong chém thẳng lên mũi thương, chấn Bàn Phi Phượng lùi về phía sau, tiếp đó đại đao lại chém trái bổ phải, "roẹt roẹt", chém ra hai đạo đao phong.

Bàn Phi Phượng rang giộng hai tay, lăng không bay lên, lại lộn người môt cái, mũi thương điểm thẳng vào mi tâm Cung Kỳ Lãnh Thứ. Cung Kỳ Lãnh Thứ hoành đao ngăn cản, "đinh", mũi thương điểm lên thân đao. Cung Kỳ Lãnh Thứ cảm thấy mi tâm lạnh lẽo, thì ra một tia hàn khí từ mũi thương đã xuyên qua thân đao mà bắn tới mi tâm y. Tay trái y liền bổ mạnh vào thân đao, "băng", mũi thương bị đánh văng ra. Bàn Phi Phượng cũng bị chấn bay về sau.

Cung Kỳ Lãnh Thứ xoay người lướt đi, Bàn Phi Phượng còn muốn đuổi theo, đột nhiên Sở Phong phát hiện lúc trở về chỉ có con Hỏa Vân mã, không thấy Túc Sương, cũng không thấy công chúa đâu.

Sở Phong vội hỏi:

- Phi Phượng, công chúa đâu?

Phi Phượng ngạc nhiên nói:

- Công chúa không phải đi cùng với ngươi sao?

Sở Phong nghe vậy biết là không ổn, liền nói với Phi Phượng: - "Bảo vệ Y Tử cô nương." còn mình liền tung người bay vút đi.


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 551: Võ Tàng sát thủ