Tiểu Thư và Sở Phong đi tới trước một tòa đình các mười góc kiểu hai tầng mái ở triền núi, chỉ thấy xung quanh núi xanh đứng sừng sững, cây cối xum xuê, trong khe núi phía sau đình các hạc bay thành đàn, quả thực như đặt mình trong tiên cảnh tranh vẽ.
Bên phải đình các có một vách núi thật dài nằm ngang trên không giữa hai ngọn núi, giống như một chiếc cầu vượt. Truyền thuyết đây là nơi tiên nhân tụ hội, xưa có tên là "cầu Thiên Tiên".
Trên cầu trà hương lượn lờ, có một lão nhân ngồi ở giữa cầu, cầm một ly trà, đang khoan thai thưởng thức. Là Thiên Cơ lão nhân. Đỉnh đầu ông ta có ba con hạc đang nhởn nhơ lượn quanh, hình như cũng đang phẩm hương trà lượn lờ phiêu tán tại không trung.
Sở Phong trong lòng mấp máy, có thể làm cho hạc lượn quanh trên đầu mà thản nhiên phẩm trà, tuyệt không đơn giản. Bởi vì hạc rất dễ hoảng sợ, có thể làm cho chúng lượn quanh trên đầu mình mà không sợ hãi, cho thấy Thiên Cơ lão nhân đã dung hợp bản thân với vạn vật.
Sở Phong liền khom người vái chào:
- Gia gia!
Thiên Cơ lão nhân không trả lời, chỉ phẩm trà, giống như trí thân vật ngoại.
Sở Phong đi lên cầu, hắn vừa chạm đầu ngón chân lên thềm đá, ba con hạc trên đầu Thiên Cơ lão nhân liền kêu "dát--" một tiếng, thản nhiên bay đi, bay trở về chỗ đàn hạc trong khe núi phía sau đình các.
Đường đá rất chật, chỉ chứa được một người. Sở Phong đi tới trước người Thiên Cơ lão nhân rồi khoanh chân ngồi xuống. Thiên Cơ lão nhân đưa cho hắn một ly trà, Sở Phong cầm lấy, đặt ở bên mép khẽ uống một ngụm, không khỏi khen:
- Trà ngon! Thơm mà không nồng, đậm mà không chát, trong mà không ngọt, quả ứng với 'Động thiên cống trà' một trong Thanh Thành tứ tuyệt.
Thiên Cơ lão nhân gật đầu mỉm cười:
- Không sai! Không sai! Tiểu tử cũng hiểu trà đạo!
Sở Phong nói:
- Vãn bối ở trên núi cũng thường phẩm trà cùng lão đạo sĩ, đối với trà đạo cũng biết một biết hai.
Rồi khẽ uống một ngụm nữa, lại nói:
- Có thể phẩm một ly trà tại nơi tiên cảnh thế này, thật sự là chuyện vui của đời người.
Thiên Cơ lão nhân cười ha ha nói:
- Lão đạo sĩ có phải còn chưa phân rõ Long Tĩnh và Thiết Quan Âm?
Sở Phong kinh ngạc nhìn Thiên Cơ lão nhân, trên thực tế, chính là vì lão đạo sĩ luôn mãi phân không rõ trà Long Tĩnh cùng Thiết Quan Âm, nên mới khiến hắn cũng phân không rõ trà Long Tĩnh và Thiết Quan Âm, đến nỗi ngày ấy phải xấu mặt trước Thần Thủy cung chủ.
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Tiểu tử, chắc ngươi không phải đến chỉ phẩm trà với ta đấy chứ?
Sở Phong nhìn nước trà trong ly, tâm tĩnh lại. Mái tóc dài, ánh mắt cô liêu, bóng hình cô đơn, chậm rãi hiện lên trong nước trà mát lạnh...
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Ngươi muốn biết cô ấy đang ở đâu?
- Cầu gia gia khởi quẻ!
Thiên Cơ lão nhân uống một ngụm trà rồi nói:
- Duyên sinh duyên diệt, duyên đến duyên đi, vạn vật đều đã định, tự có trước sau. Ngươi hà tất chấp nhất việc này!
- Gia gia! Nàng đã phiêu bạt 10 năm, ông trời đối với nàng quá trớ trêu. Nàng tâm địa thiện lương, thiện lương còn hơn bất kỳ ai. Nàng đã mất đi 10 năm, ta không thể để nàng phải mất đi 10 năm nữa, gia gia...
Sở Phong nói tới đây thì đã nghẹn ngào.
- Cầu gia gia thành toàn!
Sở Phong ngồi xếp bằng, cúi đầu thật sâu với Thiên Cơ lão nhân, thân trên đã dán tới thềm đá.
Thiên Cơ lão nhân vuốt chòm râu hoa râm thật dài:
- Được! Ta sẽ khởi một quẻ cho cô ấy. Tuy nhiên quẻ này có thể thành hay không thì phải nhìn ngươi có thành tâm hay không!
Sở Phong nói:
- Tại hạ thành tâm chí chân, nhưng làm sao mà nghiệm chứng?
Thiên Cơ lão nhân vuốt râu mép nói:
- Ngươi có thấy đàn hạc phía sau đình các hay không?
Sở Phong gật đầu.
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Có vài con hạc bởi vì trà hương mà lượn quanh trên cầu đá, hiện giờ đã bay đi rồi. Nếu như ngươi có thể dẫn bọn nó trở về, thì có thể coi tâm thành chí rồi.
Sở Phong lập tức hiểu dụng ý của Thiên Cơ lão nhân, ông ta muốn mình tiến vào cảnh giới Không minh, vô ngã vô tha, hòa mình trong thiên địa. Bởi vì chỉ có như vậy, hạc mới có thể làm như không thấy mình mà bay tới phẩm trà lần nữa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Ở trên núi lão đạo sĩ cũng từng đề cập qua nơi này, chỉ là lúc đó mình căn cơ quá nông, vô pháp cảm ngộ. Vừa rồi khi lần đầu tiên hắn thấy được đàn hạc bay quanh trên đầu Thiên Cơ lão nhân thì hắn đã có cảm ngộ rồi.
Muốn tiến vào cảnh giới không minh, đầu tiên phải thu nhiếp khí tức, vừa rồi chính bởi vì khí tức của mình đã khiến cho bầy hạc sợ chạy mất.
Sở Phong chậm rãi nhắm mắt lại, thu liễm tâm thần, hoãn hơi tĩnh khí, một lúc lâu, xung quanh đã không còn bất cứ biến hóa nào nữa, bầy hạc vẫn bay lượn chơi đùa trong khe núi phía sau đình các, không chịu bay đến gần.
Sở Phong có chút nóng ruột, lúc này bỗng truyền đến thanh âm của Thiên Cơ lão nhân, cũng không phải truyền đến từ bên tai, như thể từ trong lòng vang lên: "Thiên đạo vô cực, vạn pháp tự nhiên. Cường vi nhiếp ẩn, hà như dung quán. Tòng vô sinh hữu, tòng hữu quy vô."
Sở Phong vừa nghe thì đã sáng tỏ thông suốt. Thiên Cơ lão nhân bảo mình đừng cố mà che giấu khí tức, mà phải đem khí tức dung hòa với vạn vật, quy về giữa thiên địa, đi vào cảnh giới hư vô. Ngộ tính của hắn vốn kinh người, lại thêm có người chỉ điểm liền đột nhiên thông suốt. Hắn không cố thu khí tức nữa, mà là dần dần buông ra tâm thần, mỗi một hơi thở từ từ tương ứng với vạn vật.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Phong bắt đầu cảm thấy mình có chút cảm giác không biết thân ở phương nào, như có như không, hư hư vô vô, thậm chí không cảm giác được thân mình tồn tại. Hắn bỗng nhiên hoảng hốt, hai mắt mở ra, chỉ nghe thấy đỉnh đầu vang lên tiếng hạc kêu "dát --".
Thì ra không biết khi nào trên đỉnh đầu hắn đã có ba con hạc, đang thản nhiên phẩm trà hương, thấy Sở Phong vừa mở mắt thì kêu một tiếng rồi bay về hướng bắc.
Thiên Cơ lão nhân trong lòng mấp máy:
- Quẻ đã thành!
Sở Phong ngạc nhiên nhìn Thiên Cơ lão nhân, Thiên Cơ lão nhân nói:
- Tiếng hạc kêu vừa rồi là quẻ tượng.
Sở Phong khó hiểu, Thiên Cơ lão nhân nói:
- Nhân duyên tụ hợp, tất cả tùy tâm mà sinh, vạn vật cũng có liên hệ, tất cả đều không ngẫu nhiên. Một khi tâm niệm tới, một cây một cỏ đều có thể thành quẻ.
- Quẻ tượng nói sao? - Sở Phong hỏi.
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Hạc lệ vu bắc, thanh văn thiên lý!
- Vậy giải thích thế nào?
- Quẻ tượng dừng ở đây, lời ta cũng chỉ dừng ở đây!
- Hạc lệ vu bắc, thanh văn thiên lý? - Sở Phong thừ người nghĩ hai câu quái từ này.
Thiên Cơ lão nhân đã đứng lên:
- Tiểu tử, hạc kêu là không đau buồn, ngươi mở rộng tấm lòng đi.
Sở Phong cũng đứng lên, vái một cái thật sâu:
- Đa tạ gia gia!
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, đoạn nói với Tiểu Thư:
- Nha đầu, gia gia muốn xuống núi rồi, con có đi cùng gia gia hay không?
Tiểu Thư nhìn sang Sở Phong một cái:
- Con...muốn nhìn cái gương kia có chỗ nào thần kỳ!
Thiên Cơ lão nhân cười ha ha rồi đi xuống cầu Thiên Tiên.
Sở Phong cũng đi xuống cầu, trở về đình các rồi hỏi:
- Tiểu Thư, 'hạc lệ vu bắc, thanh văn thiên lý' giải thế nào?
Tiểu Thư nói:
- Chính là hạc kêu to ở hướng bắc, tiếng kêu xa ngàn dặm.
Sở Phong buồn cười nói:
- Tôi đương nhiên biết vậy rồi, tôi là hỏi ẩn ý của nó.
Tiểu Thư bĩu môi nói:
- Bói toán giải quẻ là chuyện của gia gia ta, ta chỉ phụ trách kể chuyện.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Cô theo gia gia lâu như vậy mà không học trộm được chút nào sao?
Tiểu Thư nói:
- Bói toán giải quẻ toàn là gạt người, có gì hay mà trộm!
Sở Phong bất đắc dĩ, đang muốn đi thì lại nghe Tiểu Thư "ơ" một tiếng, kinh ngạc nhìn sang cây cầu Thiên Tiên.