Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 456: Lặng yên

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 456: Lặng yên


Sở Phong kéo Phi Phượng đi vào lều của mình, lại kéo nàng ngồi ở bên giường. Phi Phượng cúi đầu cắn miệng, trống ngực cứ đập thình thịch, lại không dám phát ra tiếng nào.

- Sao vậy? - Sở Phong xoa xoa hai bàn tay nàng và hỏi.

Bàn Phi Phượng chỉ cắn môi không đáp lời, Sở Phong biết nàng xấu hổ, hắn càng ôm chặt lấy eo nàng, má cọ vào má nàng, thân mật muôn dạng. Bàn Phi Phượng vô ý thức giãy ra, đoạn nàng nói:

- Ngươi cũng rất thích lo chuyện bao đồng, mới vừa làm hết tống giá tướng quân, lại đi mượn lương cho người ta!

Sở Phong nói:

- Ta cũng là cấp nhân sở cấp* mà! Vạn nhất đúng như Hoa huynh nói, Tả Hiền Vương đột nhiên giở quẻ phản công, những binh sĩ ở đây đâu có sức mà tác chiến!

(*)cấp nhân sở cấp: Khi người khác gặp trắc trở thì nghĩ cách giúp.

Bàn Phi Phượng cười mà như không cười nói:

- Đừng tưởng là ta không biết ngươi có tâm tư gì. 'Sở công tử, ta thăm dò được Lan muội đang một mình đi Thanh Hải, chỉ hy vọng công tử đừng phụ lòng Lan muội!', hừ! Ngươi đi Thanh Hải là vì tìm Lan muội của ngươi chứ gì? Túy ông chi ý bất tại tửu!

Sở Phong ngẩn ra: xem ra đêm đó nàng đã nghe được những lời nói của Phượng tỷ. Chỉ có ngượng ngùng nói:

- Ta nghe nói Thanh Hải rất nhiều cường đạo, Y Tử cô nương lẻ loi một mình...

- Hừ! Lan muội của ngươi xuất đạo còn sớm hơn cả ta, cho tới bây giờ vẫn còn một mình hành y khắp nơi, ngươi lo lắng thừa làm gì?

Sở Phong chỉ phải im lặng, đoạn hỏi:

- Phi Phượng, muội nói bà đồng kia lí nhí nói cái gì với Tả Hiền Vương vậy?

Phi Phượng tức giận nói:

- Sao ta biết bả nói gì, ta cũng không phải lí nhí!

Nói xong nàng nhịn không được cười hích hích một tiếng, lại nói:

- Hình như bà ta rất sửng sốt về mái tóc của công chúa, có lẽ sự biến hóa của mái tóc công chúa ngay cả bà ta cũng không tưởng được, Tả Hiền Vương chỉ sợ cũng là bởi vì như vậy mới đột nhiên muốn giữ công chúa lại! Nhìn thần sắc của hắn, sợ rằng sẽ không bỏ qua cho công chúa ngay lúc ấy!

Sở Phong nói:

- Kệ hắn đi! Dù sao thì công chúa đã được giải vu chú, hắn đừng nghĩ lại có chủ ý với công chúa là được!

Chợt Phi Phượng nghiêm mặt nói:

- Tiểu tử thối, công chúa đã chết qua một lần, giờ đây đã không nơi nương tựa, sau này ngươi phải đối xử tốt với công chúa, không được khi dễ công chúa đấy!

Sở Phong gối đầu lên vai nàng:

- Phi Phượng, muội thật là tốt! Lần trước may mà có muội phát hiện ra công chúa có điểm khác thường, bằng không công chúa đã...

Bàn Phi Phượng bĩu môi nói:

- Bây giờ ngươi còn nói người ta chỉ biết ngang ngược nữa không?

Sở Phong thân mật nói:

- Phi Tướng Quân sao lại ngang ngược? Phi Tướng Quân ôn nhu, biết săn sóc, gan lớn, thận trọng...



- Hích hích! Ngươi ít nói những lời này đi!

Bàn Phi Phượng cười duyên một tiếng, bỗng buồn bã nói:

- Sở đại ca, muội không thể cùng huynh đi Thanh Hải được!

Sở Phong cả kinh:

- Sao thế?

- Muội phải về Thiên Sơn...

- Gì chứ? Lại về Thiên Sơn!

Sở Phong buồn bực:

- Ta mặc kệ! Sao mỗi lần ở cùng với nhau thì muội lại đòi về Thiên Sơn, lần này dù gì ta cũng không cho muội đi!


- Ngày mai là Phi Phượng tộc của muội...

- Ta mặc kệ, ta không cho muội đi!

- Sở đại ca... Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Phi Phượng, từ khi gặp lại tới nay, chúng ta chưa bao giờ được yên ổn ở cùng với nhau? Phi Phượng, đừng đi mà, có được không?

Bàn Phi Phượng thoáng mềm lòng:

- Sở đại ca, muội cũng không muốn xa huynh đâu. Như vậy đi, muội về Thiên Sơn nói một tiếng, rồi xuống núi sẽ đi cùng huynh đến Thanh Hải, có được không?

- Không được! Một khắc ta cũng không cho muội rời khỏi ta! - Sở Phong ôm chặt lấy eo nàng hơn.

Bàn Phi Phượng cười nói:

- Sao huynh còn bá đạo hơn cả người ta vậy? Muội đã rời khỏi Thiên Sơn hơn mười ngày rồi, cũng phải nói một tiếng với phụ thân mà!

- Không được! Muội đi rồi sẽ không biết khi nào mới lại xuống núi, muội lại không cho ta lên núi tìm muội, ta không cho muội đi! Như vậy đi, chim phượng không phải là tâm ý tương thông với muội còn gì, muội huýt sáo một tiếng, bảo nó đi báo cho phụ thân muội là được rồi!

Bàn Phi Phượng cười nói:

- Chim phượng có thần thông mấy cũng không hiểu được tiếng người!

- Vậy cũng không sao, muội viết một tờ giấy rồi buộc lên móng nó, rồi bảo nó mang về cho phụ thân muội là được rồi!

Phi Phượng cười hích hích nói:

- Huynh lại biến thần điểu của Thiên Sơn thành bồ câu đưa tin ư?

- Ta mặc kệ, nói chung một khắc ta cũng không cho muội đi đâu hết!


Phi Phượng thấy Sở Phong quyến luyến như vậy, nàng cũng rất không muốn, nên cũng không nói gì nữa.

Sở Phong tưởng là nàng đã đáp ứng, lòng thầm vui, đoạn ghé sát bên tai nàng nói:

- Xuân tiêu khổ đoản, chúng ta ngủ đi!

Phi Phượng mặt ửng đỏ, vội muốn giãy dụa, Sở Phong ôm nàng chặt hơn và nói:

- Hảo Phi Phượng, ta sợ muội không nói tiếng nào đã bỏ đi. Yên tâm, tay chân ta sẽ quy củ mà!

Bàn Phi Phượng quở mắng:

- Người ta biết huynh tay chân không quy củ nên mới lo lắng đấy!

- Hì hì, thật không, không quy củ thế nào? Có phải như vậy không?

- Ư!

...

Sở Phong rất nhanh đã ngủ say, hắn dựa vào trong lòng Phi Phượng để ngủ, chỉ có như vậy hắn mới ngủ được an tâm.

Bàn Phi Phượng lặng yên mở mắt ra, nhẹ nhàng giật lại bàn tay đang ôm lấy mình, song nàng vừa lôi ra thì Sở Phong lại đặt tay lại, mấy lần như vậy, nàng chỉ có nhét cái gối vào lòng Sở Phong, Sở Phong ôm lấy gối, vẫn an tĩnh ngủ.

Bàn Phi Phượng xuống giường, quay đầu lại nhìn Sở Phong một lần, đang muốn đi, Sở Phong bỗng nhiên ú ớ nói mớ, không biết đang nói gì.

Bàn Phi Phượng hiếu kỳ, thế là ghé tai sát xuống chỉ nghe thấy Sở Phong nói mớ:

- Phi Phượng, chưa thấy qua ư, đây là cây hồ tôn, loài hoa ở trên nó mới thần kỳ đấy... còn có Uy hồ hầu nữa... Phi Phượng, cẩn thận, đó là cá sấu... Kim tinh hổ... Hì hì... Phi Phượng, muội có có lộc ăn rồi...muội xem con khỉ kia thực sự là tham ăn... Phi Phượng, sao muội lại phá giấc ngủ của người khác... con kiến kia còn chưa đi đâu! Ta có biện pháp, muội nhảy xuống đi, muội băng cơ ngọc phu, nếu như đồng ý nhảy xuống, chúng nó nhất định sẽ rất thích đấy, hơn nữa Phi Tướng Quân còn sắc nước hương trời...


Sở Phong ghé mũi vào cái gối trong lòng ngửi hai cái, khóe miệng cười ngọt ngào. Bàn Phi Phượng thẫn thờ lắng nghe, thì ra hắn đang nằm mơ, mơ thấy đoạn thời gian cùng mình ở Vân Mộng trạch.

Bàn Phi Phượng đăm đăm nhìn Sở Phong, hai mắt nhu tình như nước, nàng chậm rãi cúi đầu xuống, khẽ hôn một cái lên khuôn mặt ngây thơ của Sở Phong, sau đó xoay người đi ra khỏi lều, phi thân lên Hỏa Vân câu, chớp mắt đã mất hút trong màn đêm mênh mông.

***

Ngày hôm sau, mặt trời đã gần lên cao Sở Phong mới lười biếng mở mắt ra, thoáng phát giác trong lòng ôm không phải là Bàn Phi Phượng, mà là một cái gối! Hắn bật người dậy, gọi to một tiếng "Phi Phượng!" Tiếp theo thấy trên mặt đất có hai hàng chữ dùng mũi thương viết:

"Sở đại ca, muội nhất định phải về Thiên Sơn một chuyến, huynh đừng tới tìm muội. Công chúa từ bé đã đáng thương, số phận nhấp nhô, giờ đây lại phải cô đơn một mình, không nơi nương tựa, huynh phải chăm sóc tốt công chúa, không được khi dễ công chúa, đừng cô phụ mối tình thắm thiết của công chúa! Phi Phượng!"

Sở Phong thẫn thờ nhìn hai hàng chữ trên mặt đất, cái cảm giác trong lòng thật sự khó mà diễn tả.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Thanh Nhi kéo công chúa vén lều đi vào, vừa cười nói:

- Công chúa nói không sai, Sở công tử tham ngủ thật, vẫn còn chưa thức dậy.


Công chúa đã phát hiện thần sắc Sở Phong khác thường, lại nhìn hai hàng chữ trên mặt đất, nàng biết là Phi Phượng đã về Thiên Sơn, nhất thời cũng lặng lẽ. Mấy ngày nay cùng Bàn Phi Phượng sớm chiều ở chung, nàng đã coi Bàn Phi Phượng như là tỷ tỷ của mình, ngoại trừ Sở Phong, Bàn Phi Phượng chính là người nàng thân cận nhất.

Sở Phong thấy hai mắt công chúa ngập vẻ buồn bã, liền nói:

- Chúng ta đến chào từ biệt với Hoa nguyên soái đi!

Hoa Kinh, Hoa Tuấn đã hộ tống Vương Nguyên lên đường, Sở Phong và công chúa từ biệt Hoa Anh, công chúa bảo Thanh Nhi ở lại với Hoa Anh, Thanh Nhi tuy đỏ mặt nhưng vẫn nghe theo, Sở Phong cười nói:

- Thanh Nhi yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho công chúa!

Thanh Nhi trừng mắt với hắn:

- Đương nhiên là ngươi phải chăm sóc công chúa, nếu công chúa thiếu một cọng tóc ta sẽ hỏi tội ngươi!

- Yên tâm! Cho dù ta nhổ sạch tóc của mình, cũng không dám để cho công chúa thiếu một sợi đâu!

Tiếp theo Thanh Nhi lại kéo lấy cánh tay công chúa, lưu luyến không rời nói:

- Công chúa...

Công chúa nói:

- Thanh Nhi, hãy hầu hạ Hoa nguyên soái cho tốt, đừng tùy hứng nữa!

Hoa Anh liền nói:

- Công chúa yên tâm, mạt tướng sẽ chăm sóc tốt Thanh Nhi!

Thanh Nhi mặt ửng đỏ, trách móc:

- Ai cần ngươi chăm sóc!

Công chúa và Thanh Nhi lại quyến luyến một hồi, mới tuôn lệ từ biệt.

Sở Phong ôm công chúa lên Túc Sương và chạy ra khỏi doanh trại, công chúa hỏi:

- Phi Phượng tỷ tỷ sẽ đến tìm chúng ta chứ?

Sở Phong nói:

- Ta cũng không biết!

Giọng điệu tràn ngập một nỗi buồn vô cớ.

Công chúa lặng lẽ, chợt Sở Phong ghé sát vào bên tai bên tai cười nói:

- Bây giờ Phi Phượng tỷ tỷ của nàng không có ở đây, ta có thể thoả thích khi dễ công chúa rồi.

Công chúa hờn dỗi một tiếng, mặt đỏ tới bên tai, Sở Phong ôm sát lấy eo nàng, giương lên dây cương, trực tiếp chạy về hướng Thanh Hải.


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 456: Lặng yên