Sở Phong, công chúa và Phi Phượng ngựa không dừng vó lên đường, một ngày đi tới Vũ Uy, trời lúc này đã vào tối, ba người xuống ngựa đi dọc theo con đường phố. Trên đường người đến người đi, khung cảnh có vẻ phồn hoa.
Công chúa nói:
- Trước đây trên đường hòa thân cũng đã từng qua nơi này, vì ngồi trong xe nên cũng không biết náo nhiệt như vậy!
Sở Phong cười nói:
- Vũ Uy chính là trọng trấn của Hà Tây, đương nhiên náo nhiệt rồi. Năm đó Hoắc Khứ Bệnh đại phá Hung Nô, cũng là tiếp nhận đầu hàng tại Hà Tây, Hán vũ đế mới thiết lập bốn quận -- Đôn Hoàng, Tửu Tuyền, Trương Dịch, Vũ Uy. Gọi là Vũ Uy, vì để biểu lộ quân uy và võ công của Hoắc Khứ Bệnh. Nghe Phượng tỷ nói, 'Tế thiên Kim nhân' chính là được Hoắc tướng quân giành được ở chỗ này!
Công chúa cười nói:
- Sở công tử cũng thật học sâu biết rộng.
Sở Phong đang muốn đắc ý một phen thì Bàn Phi Phượng đã lạnh lùng nói:
- Gớm, biết tí xíu cũng đã khoe khoang, cũng không đỏ mặt!
Sở Phong nói:
- Ta nói khoác cũng là trong bụng có mực(kiến thức) cả.
Bàn Phi Phượng trừng mắt phượng:
- Ý của người là trong bụng ta không có mực?
Sở Phong cười hì hì:
- Muội có mực, đầy người muội toàn là mực, Phi Tướng Quân là uống mực để lớn lên mà, được chưa?
- Hừ! Tiểu tử thối ngươi mới là uống mực để lớn lên!
Công chúa thấy hai người lại cãi nhau, không khỏi mím môi cười.
Sở Phong thấy trên đường bày bán rất nhiều trái bồ đào màu tím sậm, thế là cầm lấy một chùm:
- Công chúa nhìn xem, quả bồ đào này hơi khác của rạch Bồ Đào thì phải?
Công chúa vui vẻ nói:
- Đây là long nhãn, còn có tên là bồ đào tím, là bồ đào chín muộn nhất, không ngờ mùa lạnh thế này còn có! Nhìn nó còn tươi như vậy, chắc là mới vừa được hái thôi?
Tiểu thương bán nho liền nói:
- Cô nương thực sự là có ánh mắt! Vũ Uy chúng tôi rất nhiều bồ đào, đặc biệt bồ đào tím là có tiếng nhất, đây là tiểu nhân mới vừa hái xuống thôi!
Sở Phong lập tức mua một chùm, bứt một quả đưa cho công chúa, công chúa cầm lấy, thấy quả bồ đào này màu tím đậm êm dịu, tươi mới, còn vương cả lớp nước ở trên, tựa như một hạt trân châu màu tím sậm, không khỏi khen:
- Thật đẹp!
Sở Phong nói:
- Dù đẹp cũng không xinh đẹp bằng công chúa!
Công chúa dịu dàng cười, tiểu thương kia nhân cơ hội nói:
- Không phải là tiểu nhân nói ngoa chứ, nơi này chỉ có bồ đào của tôi mới tươi nhất, hái xuống bán ngay, không giống như nơi khác, bày ra cả mười ngày tám ngày, màu sắc thì mờ, da thì nhăn, hương vị cũng không còn, vừa không đẹp mắt lại vừa khó ăn...
Cái gọi là "người nói vô tâm, người nghe có ý". Công chúa thoáng chốc khựng cười, Sở Phong vội vàng kéo nàng bỏ đi, đang muốn tìm một quán trọ thì chợt nghe một tiếng la thanh thúy truyền đến:
- Sao ngươi lại dài dòng như vậy, gia gia ta nói ngươi sẽ từng bước thăng chức, thì ngươi sẽ từng bước thăng chức, ngươi cứ việc ngồi ở nhà mà đợ thăng quan phát tài là được, còn quản lúc nào làm gì!
Sở Phong vừa nghe thanh âm này đã biết ngay là Tiểu Thư, hắn nhìn về hướng phát ra tiếng nói, quả nhiên thấy ở một góc đường, Thiên Cơ lão nhân đang thong dong ngồi trên một cái ghế xem bói cho người đi đường, Tiểu Thư thì đứng ở bên cạnh, tay chỉ vào mũi một người xem bói, miệng thì bô bô, có vẻ như đang rất bực mình.
Hắn vội kéo công chúa đi đến đó, khom người vái chào:
- Gia gia, Tiểu Thư cô nương!
Tiểu Thư liếc mắt nhìn mái tóc xám trắng của công chúa, trong mắt hiện lên vẻ sửng sốt, sau đó nhìn Sở Phong:
- Hừ! Không ngờ bên người lại thêm một vị công chúa tóc trắng!
Sở Phong vội nói:
- Tiểu Thư, tôi muốn cầu gia gia bói một quẻ!
Tiểu Thư bĩu môi:
- Ngươi bói thì bói đi, hỏi ta làm gì?
Sở Phong thầm vui, liền hướng về lão nhân nói:
- Cầu gia gia khởi quẻ!
Thiên Cơ lão nhân nhìn công chúa một cái mới nói:
- Quái tượng đã ở trước mắt, cần gì phải làm điều thừa!
Sở Phong lại vái thêm một cái:
- Cầu gia gia khởi quẻ!
Thiên Cơ lão nhân thở dài, tiện tay nhón lên ba đồng tiền, mắt nữa híp, vừa tung vừa lẩm bẩm trong miệng, tổng cộng tung sáu lần, thu được lục hào, đoạn bấm ngón tay tính toán, rồi nói:
- Đây là quẻ 'Khảm'!
- Giải thích thế nào? - Sở Phong hỏi ngay.
Thiên Cơ lão nhân nói:
- 'Khảm' giả 'Hãm' dã, nói rằng, thân đang nằm trong gian nguy, hố nước sâu!
- Có phương pháp thoát khốn không? - Sở Phong lại hỏi ngay.
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Quẻ Khảm, hạ Khảm thượng Khảm chồng vào nhau, lưỡng khảm tương trùng, hiểm càng thêm hiểm, lục hào đều không có một cát, đặc biệt là hào Thượng lục(hào 6), tượng rằng: 'Thượng lục thất đạo, hung tam tuế', thất đạo, tức đã mất cách thoát khốn, chỉ sẽ hãm càng thêm hãm, cuối cùng khó có lối thoát!
- Không thể nào!
Sở Phong quát:
- Bất kể quái tượng nào cũng có từ giải khốn, cầu gia gia chĩ rõ!
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Quái tượng giải từ vốn là những lời lung tung vô căn cứ, ngươi cũng không cần phải quá lưu ý!
- Gia gia không thể chỉ rõ ư?
- Lời ta đã hết!
- Gia gia...
Sở Phong còn muốn truy hỏi, công chúa đã khẽ khàng kéo ông tay áo của hắn một cái, lắc đầu.
Sở Phong nhìn công chúa, rồi lại hỏi Thiên Cơ lão nhân:
- Gia gia, mái tóc đen trước kia của công chúa, nhưng trong chớp mắt biến thành một mái tóc trắng, gia gia có thể cho biết ngọn nguồn được không?
Lão nhân nói:
- Một đêm tóc bạc, tự cổ cũng đã có, Ngũ Tử Tư vì qua Chiêu Quan, một đêm cũng tóc bạc, có gì mà kỳ quái đâu!
Sở Phong vội nói:
- Cô ấy cũng không phải một đêm tóc bạc, mà là bạc trong phút chốc, cầu gia gia cho hay một vài điều!
- Tiểu tử, biết thì có ích gì? Không bằng không biết!
Sở Phong càng thêm kích động:
- Cầu gia gia cho biết!
Thiên Cơ lão nhân chỉ lắc đầu không nói.
Tiểu Thư liền kéo lấy chòm râu của Thiên Cơ lão nhân, làm nũng nói:
- Gia gia biết thì nói đi mà!
Thiên Cơ lão nhân cười ha hả:
- Tiểu Thư, không phải cháu rất ghét tiểu tử này mà, sao lại còn nói giúp hắn?
Tiểu Thư bĩu môi:
- Ai thèm giúp tiểu tử xấu kia? Người ta chỉ là hiếu kỳ muốn nghe thử thôi!
- Ha ha, cháu muốn nghe, gia gia không nói!
Tiểu Thư trừng mắt phùng má, tóm lấy bộ râu của Thiên Cơ lão nhân vừa túm, vừa kéo, vừa giựt, giận dữ nói:
- Gia gia không nói, cháu sẽ nhổ xuống từng sợi râu của gia gia!
- Ôi! Ôi!
Thiên Cơ lão nhân đã không thể đỡ, liền nói:
- Được rồi, ta nói, bộ râu này chắc có ngày cũng bị cháu nhổ hết!
Tiểu Thư vẫn không buông tay, làm nũng nói:
- Gia gia nói đi cháu mới buông tay, nói sót một câu thì cháu sẽ nhổ một sợi!
Thiên Cơ lão nhân cũng hết cách, thế là nhìn sang công chúa nói:
- Công chúa đã trúng Khuyết Nhan Vu Thuật!
- Khuyết Nhan Vu Thuật?
- Đất Hồ phía Tây mấy nghìn dặm có bà đồng, tinh về các loại vu thuật thần bí, trong đó một loại gọi là Khuyết Nhan Vu Thuật. Khuyết Nhan Vu Thuật là một loại vu thuật cực kỳ quỷ bí, chỉ có thể thi trên nữ tử, người trúng phải vu thuật này, nếu như không được giải chú, chỉ trong vài hơi thở sẽ nhanh chóng già đi, cho đến lúc già yếu mà chết!
- A? - Sở Phong thất kinh.
Thiên Cơ lão nhân nói tiếp:
- Tuy nhiên nếu như có thể giải chú kịp thời thì sẽ có công hiệu trú nhan, cho nên bà đồng này cũng thường hạ chú này cho mình, rồi bản thân lại giải chú, nhằm bảo trì dung nhan. Chỉ là hành động này rất nguy hiểm, chỉ hơi sơ xuất sẽ biến khéo thành vụng!
Sở Phong nói:
- Vậy công chúa tóc trắng chỉ chốc lát...
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Đó chính là sự thần bí quỷ dị của Vu thuật, một khi bị hạ chú, người thi chú có thể phát chú ngoài nghìn dặm, tùy tâm sở thi!
Sở Phong vội hỏi:
- Nếu như giải được chú này, tóc của công chúa sẽ hồi phục màu đen hay không?
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu:
- 'Hoa có ngày nở lại, người sẽ không có ngày trẻ lại!', ngươi đừng có quá kỳ vọng, chỉ sợ cho dù cô ấy được giải vu chú, cũng sẽ biến thành lão thái bà với tóc trắng xoá!
Câu nói này của Thiên Cơ lão nhân quả thực như một chậu nước lạnh đổ lên đầu Sở Phong, cả người hắn đờ ra, Phi Phượng cũng cảm thấy lạnh cả lòng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Lão nhân lắc đầu:
- Ta đã sớm nói qua rồi, biết không bằng không biết!
- Gia gia...
Sở Phong chưa từ bỏ ý định, còn muốn ép hỏi thêm, công chúa cắn chặt môi, lại lôi kéo ống tay áo Sở Phong một cái, lắc đầu. Sở Phong liền một tay ôm kéo lấy nàng:
- Chúng ta lập tức đi Thiên Sơn, tôi sẽ không để cho công chúa có việc gì!
Đang muốn lên ngựa, công chúa đột nhiên nói:
- Cũng không nhanh hơn được trong một đêm, ta cũng hơi mệt mỏi, để ngày mai mới lên đường đi!
Sở Phong và Phi Phượng nhìn nhau, giọng điệu này của công chúa hờ hững đến mức không bình thường.