Âu Dương Kính Minh giữ Sở Phong và công chúa ở lại trang dùng cơm, Sở Phong đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Giữa bữa, Âu Dương Kính Minh nói:
- Hiện tại đại quân Tây chinh đang cùng tộc Hung nô giằng co dưới chân Thiên Sơn, có phần hung hiểm, hai vị vì sao còn phải đi đến đó?
Sở Phong nói:
- Trang chủ không biết, từ nhỏ thân thể nội tử đã yếu ớt, thường cần phải tẩm bổ dược liệu, cho nên tại hạ đặc biệt cùng nội tử tới Thiên Sơn thu thập một số dược liệu để chuẩn bị khi cần dùng gấp!
- Thì ra là thế, Sở huynh đệ thật là người có tình. Nói đến tệ trang cũng cất giữ không ít dược liệu, cho dù nhân sâm nghìn năm cũng có vài gốc, nếu như Sở huynh đệ có cần thì cứ việc mở miệng!
- Vậy cảm tạ trang chủ trước. Đúng rồi, chúng tôi vốn ở Giang Nam, cũng nghe nói Âu Dương là nhất đại gia tộc của Giang Nam, lại không biết thì ra Tây Vực cũng có Âu Dương thị tộc?
Âu Dương Kính Minh cười nói:
- Sở huynh đệ có điều không biết, kỳ thực nhất mạch này của chúng tôi chính là nhất mạch Âu Dương tại Giang Nam, chỉ vì một tràng biến cố mấy trăm năm trước mà tổ tiên phải chuyển đến tận đây, vì thế chúng tôi mới ở lại nơi này.
- A, thì ra là như vậy! Nhưng nếu là tại hạ thì cũng không đồng ý rời khỏi Giang Nam, ở đây phần nhiều là cát vàng hiểm sơn, không xinh đẹp trù phú như ở Giang Nam!
Âu Dương Kính Minh cười nói:
- Đã mấy trăm năm nên cũng quen cả rồi, nếu như trở lại Giang Nam, ngược lại mới thấy không quen!
Hai người thuận miệng nói chuyện, cho đến tận canh một mới tan tiệc, Âu Dương Kính Minh sai người an bài một gian phòng, Sở Phong và công chúa ngủ lại tại trang.
Ở trong phòng, Sở Phong cầm gốc nhân sâm nghìn năm, có phần đắc ý, công chúa thì hơi oán trách:
- Ngươi sao lại thích nói bậy như vậy? Người ta lúc nào là thanh mai trúc mã với ngươi?
Sở Phong cười nói:
- Tôi nói như vậy cũng là vì an toàn cho công chúa thôi!
- Vậy vì sao ngươi lại báo ra tên thật của mình?
- À, tôi cũng không chú ý điểm ấy. Nhưng trang chủ kia rất ôn hoà hào phóng, chắc cũng không phải người xấu gì!
- Cho nên ngươi đòi hỏi một gốc nhân sâm nghìn năm của người ta?
- Không phải là đòi hỏi, là hắn đưa cho tôi thôi!
Công chúa cười nói:
- Thật là chỉ có ngươi, nói người ta thân thể yếu ớt thì đã lừa gạt được một cây nhân sâm!
- Này công chúa, vậy thì cô không hiểu rồi, trang chủ này là người trong giang hồ, hắn tặng đồ cho mình, mình mà không lấy thì hắn sẽ nghĩ mình không nể tình đấy!
Công chúa mím môi cười:
- Không ngờ da mặt của ngươi còn dày như vậy, nhưng ngươi nói thân thể của ta từ nhỏ đã yếu ớt cũng đúng!
- Hả?
Sở Phong đưa nhân sâm tới trước mặt công chúa:
- Vậy có cần ăn cái này không?
Công chúa mỉm cười lắc đầu:
- Không cần, đó là chuyện trước đây thôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Sở Phong nói:
- Nhưng tôi thấy thân thể công chúa vẫn còn mảnh mai yếu mà!
Công chúa nói:
- Ta nghe nói nhân sâm nghìn năm có trợ giúp rất lớn đối với người luyện võ các ngươi, chi bằng công tử ăn đi!
Sở Phong nhìn qua cây nhân sâm, lại nói:
- Sợ rằng không dễ ăn đâu, nhất định rất đắng, thôi cứ thu trước vậy, ở đây băng thiên tuyết địa, vạn nhất công chúa bị nhiễm phong hàn thì tôi cho công chúa ăn để khu hàn!
Công chúa trừng mắt nhìn Sở Phong, thực sự không ngờ hắn lại nghĩ đến dùng một cây nhân sâm nghìn năm để khu hàn cho mình!
Sở Phong nói:
- Công chúa đã đi một ngày rồi, chắc cũng mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi đi!
Công chúa đi tới bên giường, quay đầu lại hỏi:
- Ngươi thì sao?
- Tôi à? Công chúa là nội tử của tôi, đương nhiên tôi...
Sở Phong thấy mặt công chúa đã đỏ ửng, vừa kiều vừa giận, liền nói:
- Công chúa đừng để bụng, cái miệng của tôi sửa không được cái tật nói bậy! Tôi ngồi đây được rồi, nếu không thì tôi đi ra ngoài cũng được?
Nói xong xoay người muốn đi ra khỏi phòng, công chúa liền nói:
- Không cần, ngươi... ở chỗ này, ta... cũng an tâm!
Nói xong vội vàng lên giường rồi buông màn xuống.
Sở Phong "phù" thổi tắt đèn, ngồi xếp bằng trên mặt đất đả tọa điều tức.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Phong mở mắt ra, xuyên qua tấm màn mơ hồ thấy được công chúa đã ngủ say, ánh trăng bên ngoài chiếu lên tấm màn cửa sổ, vô cùng sáng tỏ.
Hắn đứng lên và đi tới phía trước cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa, bên ngoài ánh trăng đã nhô cao, giờ đã vào canh ba. Bên ngoài là một bóng đen đang lắc lư, hắn nghĩ tới Thiên Ma Nữ, bóng hình giãy dụa ở trong Ma ảnh, Quỷ ảnh trùng trùng, còn có một tiếng "oanh" nổ vang. Hắn không biết Thiên Ma Nữ có bị đánh trúng hay không, nhưng sau đó Lãnh Mộc Nhất Tôn đã đuổi theo khiến hắn rất bất an, đó phải chăng có nghĩa là Thiên Ma Nữ đã xảy ra chuyện rồi?
Không đâu, võ công của Thiên Ma Nữ mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ không có việc gì! Chỉ cần sau khi mình hộ tống công chúa hòa thân, Thiên Ma Nữ sẽ tới tìm mình, nhất định, nàng đã đáp ứng với mình rồi mà.
Sở Phong nỗ lực an ủi mình, nghĩ ra đủ loại lý do, nhưng mà tới cùng vẫn không thể kiên định được.
Bên tai hắn lại vang lên tiếng thét như ruột gan đứt từng khúc của Ngụy Đích, không khỏi lấy tay sờ lên vết chỉ ngân trên má mình.
Hắn miên man suy nghĩ, bỗng xa xa có hai thân ảnh hiện lên, chớp mắt đã lướt ra khỏi trang viên, thân hình có phần quen quen.
Sở Phong thấy hiếu kỳ, nhảy qua cửa rồi rồi lặng lẽ đuổi theo.
Hai thân ảnh kia một trước một sau lướt vào một nơi trong rừng, thân ảnh ở phía sau đột nhiên lóe lên, đã ngăn cản người phía trước và nói:
- Yên môn chủ hai lần dẫn ta tới đây, rốt cuộc là vì cớ gì?
"Khanh khách khanh khách..."
Một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, không ngờ là Huyền Mộng Cơ, vừa rồi người đuổi theo sau là Âu Dương Kính Minh.
- Sao trang chủ lại dễ quên như vậy, ta đã nói qua sẽ đến thăm quý trang lần nữa mà!
- Môn chủ hay thích đêm khuya tới bái phỏng người khác như vậy sao?
- Khanh khách khanh khách, ta muốn nhìn xem môn chủ có làm việc gì mờ ám hay không thôi mà!
Huyền Mộng Cơ đong đưa thân hình lộng lẫy của mình.
Âu Dương Kính Minh đổi sắc không đổi:
- Vậy môn chủ có phát hiện gì không?
- Khanh khách khanh khách, người ta nói giỡn thôi mà, sao trang chủ lại nghiêm túc như thế chứ?
Âu Dương Kính Minh chau mày:
- Môn chủ không có chuyện gì, vậy cáo từ!
- Ai, trang chủ hà tất phải vội vội vàng vàng như vậy, lần này ta đặc biệt tới là để báo cho trang chủ một chuyện!
- Chuyện gì?
- Ban ngày có phải trong trang có hai vị khách một nam một nữ đến thăm đúng không?
- Không sai!
- Nam có phải tên là Sở Phong, trên mặt còn có vết chỉ ngân?
- Không sai!
- Trang chủ ở Tây Vực đã lâu nên đã không hiểu việc giang hồ. Trang chủ chẳng những không khoản đãi hắn, càng nên một đao giết hắn!
- Vì sao?
- Bởi vì hắn là huynh đệ kết nghĩa của Mộ Dung đại công tử!
- Vậy thì sao?
- Chẳng lẽ trang chủ đã quên 500 năm trước Mộ Dung thế gia đã bối minh hủy ước như thế nào sao, khiến Âu Dương nhất mạch các ngươi phải rời khỏi Trung Nguyên, lưu lạc Tây Vực?
Âu Dương Kính Minh nói:
- 500 năm trước, ai đúng ai sai, ai lại tính toán được rõ ràng? Hơn nữa suy cho cùng hắn cũng không phải là người của Mộ Dung gia, ta hà tất phải làm khó hắn!
Huyền Mộng Cơ nói:
- Trang chủ nói như vậy, không làm thất vọng tổ tiên đã bị ép lưu lạc tới Tây Vực hay sao?
Âu Dương Kính Minh hai mắt lạnh lẽo:
- Việc của Âu Dương thế gia ta không cần Yên môn chủ quan tâm!
Huyền Mộng Cơ vẫn giọng õng ẹo nói:
- Lẽ nào trang chủ thực sự không có ý trở về Trung Nguyên, gầy dựng lại hùng phong của Âu Dương thế gia ngày xưa?
Âu Dương Kính Minh thản nhiên nói:
- Ta chỉ muốn một cuộc sống an ổn, về phần tại Giang Nam hay là tại Tây Vực thì đâu có quan hệ gì. Hơn nữa nơi này rời xa Trung Nguyên phân tranh, điềm nhiên tự nhạc, có gì mà không tốt!
- Trang chủ rộng rãi như vậy thật ư?
- Yên môn chủ, cho dù ngươi diệt Đường môn, hủy đi Mộ Dung, Yên Thúy môn 500 năm trước cũng sẽ không sống lại, hôm nay ngươi diệt họ, ngày khác cũng sẽ bị người diệt, vậy bất tất tự làm khổ mình!
- Khanh khách khanh khách! Trang chủ cũng nhìn thật thấu đời, nhưng cho dù ngươi không đi diệt người, sợ rằng người khác cũng tới diệt ngươi! Trang chủ, ta cũng không tin ngươi cam tâm đạm bạc ở mãi một cái trấn nho nhỏ tại Tây Vực!
- Yên môn chủ, cái gọi là lạc địa sinh căn, chúng tôi đã ở tại đây 500 năm, còn cần thiết trở về Giang Nam nữa không?
Huyền Mộng Cơ thu lại dáng cười rồi nói:
- Trang chủ, cô gái đi cùng Sở Phong chính là công chúa hòa thân phải viễn giá vực ngoại, nếu như trang chủ giết chết công chúa, tất sẽ dẫn phát cuộc đại chiến giữa Đông Thổ và tộc Hung nô, đến lúc đó thiên hạ quần hùng tịnh khởi, trang chủ Âu Dương nhất mạch cũng có thể nhân cơ hội tranh giành Trung Nguyên. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Giết hai người này hay không thì phải do trang chủ quyết định, cáo từ!
Thân hình Huyền Mộng Cơ chớp lên, biến mất ở trong rừng rậm.
Sở Phong đang ẩn thân tại một nơi, nghe được ứa cả mồ hôi, ả Huyền Mộng Cơ này cũng thực sự hung ác, rõ ràng là muốn mượn đao giết người, nhưng lại còn quang minh chính đại như vậy.
Hắn đang muốn lẳng lặng trở về, nhưng Âu Dương Kính Minh đột nhiên mở miệng nói:
- Sở huynh đệ ra đi!
Sở Phong cả kinh, thì ra y đã sớm biết mình đang núp ở đây, thế là hắn đi ra ngoài.
Âu Dương Kính Minh nói:
- Sở huynh đệ, vừa rồi ngươi đã nghe được hết chứ?
Sở Phong gật đầu, Âu Dương Kính Minh lại nói:
- Kỳ thực ta đã sớm nhìn ra vị cô nương kia không phải là nội tử của Sở huynh đệ, nhưng Sở huynh đệ không nói thì ta cũng không muốn biết. Chỉ cần vào trang viên của ta thì chính là khách nhân của ta, Sở huynh đệ xin yên tâm!
Sở Phong khom người và nói:
- Có lời này của trang chủ, ta an tâm rồi!
Sở Phong trở về trang viên, Âu Dương Kính Minh không lập tức trở về mà ở trong rừng cây trầm tư điều gì.
Sở Phong trở lại phòng, nhìn trên giường, công chúa vẫn còn đang ngủ say, hắn thu hồi ánh mắt, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, công chúa tại sao lại dựa người ra ngoài nhiều như vậy?