Tại phía trước Phong Thần điện trên đỉnh Tháp Mộc Nhĩ ở Thiên Sơn, một thân ảnh xuất hiện ở giữa cánh đồng tuyết mênh mông, tay cầm phất trần, một thân đạo phục, nhưng không cách nào che lấp được phong thái thần vận của nàng, mà trên khuôn mặt tuyệt mỹ như tuyết như băng còn lạnh lùng cao ngạo hơn cả băng tuyết xung quanh, nàng chính là Vô Trần.
Nàng đi thẳng đến phía trước Thần điện, hơi dừng lại, đang muốn bước vào thì phía sau đột nhiên xuyên tới một tia hàn khí, tiếp theo là một tiếng quát của Bàn Phi Phượng, mũi thương lạnh buốt đã cách nàng chưa tới 2 tấc.
Thân hình Vô Trần lóe lên, vừa quay người lại, ba mũi thương hóa thành ba điểm hàn tinh giao nhau phóng tới, chính là "Nhất điểm hóa tam tinh", tuy nhiên sự kỳ diệu quỷ dị đã không phải khi sử ra tại Giang Nam tiêu cục có thể sánh bằng!
Vô Trần tung người lên liền lướt ra khỏi ba điểm hàn tinh. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
"Hey -- "
Bàn Phi Phượng khẽ quát, rung mạnh mũi thương hóa thành 5 điểm hàn tinh bay lượn kéo tới. Vô Trần tung người ra sau, nhưng 5 điểm hàn tinh cũng bay theo tập kích, Vô Trần giương lên phất trần trong tay, "Đinh" 5 điểm hàn tinh bị hất đi, tiếp theo vung trần ti cuốn tới cán thương!
Bàn Phi Phượng thu lại thương, xoay người quét ngang cán thương tới Vô Trần. Vô Trần đưa phất trần ngăn cản, tiếp theo trần ti như đao phong quét về cánh tay cầm thương của Bàn Phi Phượng.
Bàn Phi Phượng giương hai tay, một chiêu Phượng Hoàng Triển Sí phi thân bay về phía sau, tiếp theo quét kim thương về phía trước, một đạo thương phong thổi tuyết trên mặt đất quét về phía Vô Trần. Vô Trần nghiêng người tránh đi.
"Cheng!"
Thương phong chém vào trên một thân cây phía sau nàng, vết cắt sâu tới vài tấc!
Bàn Phi Phượng múa thương liên tục, mấy đạo thương phong cào ra một mảnh tuyết trên mặt đất ập về phía Vô Trần. Vô Trần cũng không né tránh, vẩy phất trần trong tay một vòng, mấy đạo thương phong tức thì bị hóa thành vô hình.
Bàn Phi Phượng còn muốn múa thương thì phất trần trong tay Vô Trần đã vạch lên mặt đất, "Bồng" một mảnh tuyết giống như từng lưỡi dao ập về phía Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng quát một tiếng, kim thương như máy xay gió xoay tròn trước người, chỉ nghe thấy tiếng "Leng keng leng keng" liên tiếp vang lên, tuyết bay tứ tán khắp nơi.
Vô Trần tung người lên, vung phất trần cuốn thẳng eo Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng lướt qua trái, tuy nhiên Vô Trần đã xuất hiện ở bên trái nàng, trần ti vẫn cuốn thẳng lấy eo nàng, Bàn Phi Phượng vội lách qua phải, Vô Trần lại xuất hiện ở bên phải nàng. Mắt thấy trần ti đã cuốn tới, Bàn Phi Phượng mở hai cánh tay rồi huýt dài một tiếng, thân hình đột nhiên lăng không bay lên, chính là Phượng Minh Triển Sí, kim thương liên tục bổ xuống, từng đạo thương phong đan xen rít gào chém về Vô Trần! Vô Trần chớp động thân hình liên tục, thương phong sượt qua đạo phục của nàng rồi vạch xuống đất, xung quanh bị kích lên một mảnh tuyết bay tung tóe!
Tuyết từ từ rơi xuống bên người Vô Trần, Bàn Phi Phượng cũng hạ xuống đối diện với Vô Trần, kim thương chỉ về phía sau còn đôi mắt thì nhìn thẳng Vô Trần, không xuất thủ nữa.
- Phi Tướng Quân, vì sao phải xuất thủ độc ác như vậy?
Vô Trần cũng thu lại phất trần.
- Vô Trần chưởng môn, vì sao ngươi muốn xông lên đỉnh Tháp Mộc Nhĩ?
Bàn Phi Phượng lạnh lùng nói.
Vô Trần nói:
- Phi Tướng Quân, ta chỉ muốn vào xem Thần điện!
- Ngươi muốn kiểm tra thánh hỏa?
- Thánh hỏa liên quan đến số phận của toàn giang hồ, hi vọng Phi Tướng Quân thứ lỗi!
- Hừ! Thánh hỏa rất tốt, không cần ngươi phải lo lắng! Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại lệnh Diệu Ngọc đâm Sở Phong một kiếm?
Cuối cùng Vô Trần cũng đã hiểu, vừa thấy mặt thì Bàn Phi Phượng đã xuất thủ hung ác như vậy, tất cả nguyên nhân là bởi vì Sở Phong.
Nàng nói:
- Sở Phong là con trai của Tinh Ma chủ...
- Hừ! Con trai Tinh Ma chủ thì sao? Là con trai Tinh Ma chủ thì nên bị các ngươi giết sao?
- Hắn có thể sẽ đưa võ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục...
- Phi! Đừng tưởng là ta không biết, các ngươi muốn giết hắn đơn giản là bởi vì di huấn 500 năm trước của Linh Nữ sư tổ các ngươi!
- Bất kể như thế nào, hiện tại Sở Phong xác thực đã từng bước mở ra thiên kiếp!
- Mở ra thiên kiếp thì sao, hắn không mở thì ta cũng sẽ mở, Nga Mi các ngươi có bản lĩnh chẳng lẽ cũng giết ta?
Vô Trần nhướng mày, trên giang hồ Phi Tướng Quân có tiếng là tính tình cương liệt, yêu ghét phân minh, nói cũng không quanh co lòng vòng.
- Phi Tướng Quân, sau khi Sở Phong hiện thân giang hồ, Vân Mộng bởi vì hắn mà hiện, quyền trượng bởi vì hắn mà xuất, Thanh Kim bởi vì mà phát, thánh hỏa chỉ sợ cũng vì hắn mà diệt, hiện giờ hắn đã sắp tới chân núi Thiên Sơn!
- Cho nên ngươi vội vàng tới để thủ hộ thánh hỏa? Hừ! Không cần ngươi phải phí cái tâm này, Bàn Phi Phượng ta sẽ không để cho bất cứ ai diệt thánh hỏa!
- Phi Tướng Quân có để cho ta tiến vào Thần điện xem được không?
- Đó là Thánh hỏa thần điện của tộc Phi Phượng chúng ta, ngươi nói vào thì vào hay sao?
Phất trần trong tay Vô Trần hơi rung lên trần ti, nàng thân là chưởng môn Nga Mi, trong chốn giang hồ rất ít người dám vô lễ với nàng như vậy, tuy nhiên nơi này là Thiên Sơn, là địa bàn của Phi Phượng tộc, mình xông lên đỉnh Tháp Mộc Nhĩ, nói gì cũng là đuối lý trước!
Vô Trần quay người lại, đang muốn đi thì chợt nghe Bàn Phi Phượng gọi:
- Chờ một chút!
Tếp theo nói:
- Nể mặt Linh Nữ sư tổ của các ngươi, ta ngoại lệ cho ngươi tiến vào Thần điện xem!
Nói xong xoay người đi vào Thần điện, Vô Trần cũng xoay người đi vào theo.
Bàn Phi Phượng dẫn Vô Trần đi thẳng tới chỗ sâu nhất của Thần điện, bốn bức thần tượng vẫn đứng thẳng ở hai bên, ngọn lửa trên dàn tế vẫn cháy mạnh, nhẹ nhàng bập bùng.
Hai người đứng ở trước dàn tế nhìn ngọn lửa, ánh lửa chiếu lên hai người, Vô Trần đột nhiên vung lên phất trần trong tay, dương động từng chút theo ngọn lửa.
Bàn Phi Phượng nháy mắt thấy trên đỉnh phất trần hiện lên một tia phật quang, nàng kinh ngạc nói:
- Thì ra Ngọc Phật châu...
Vô Trần ngăn phất trần, trần ti tức thì buông xuống, che lấy tia phật quang này.
- Phi Tướng Quân, cáo từ!
Vô Trần xoay người rời khỏi Thần điện.
...