Lại nói Sở Phong dẫn đội ngũ hòa thân rốt cuộc đi tới Trường An, quan châu địa phương tất nhiên là ân cần tiếp đãi, an bài đoàn người ở tại một đại viện rộng rãi, mổ trâu thịt dê là việc tất nhiên khỏi phải nói.
Đêm đó, sau khi ăn cơm, Sở Phong, Vương Nguyên, Hoa Kinh, Hoa Tuấn ngay tại phòng khách thương lượng từ Trường An làm sao chọn tuyến đường để vào Tây Vực.
Trên mặt bàn trải một tấm bản đồ da dê thật dài, bốn người xem một hồi, nhất thời đều không định ra được chủ ý nên lên đường thế nào. Chợt Sở Phong vỗ tay một cái và nói:
- Tây Vực vốn là do Trương Khiên thông, hắn đi thế nào, chúng ta cứ đi như thế đó đi!
Vương Nguyên nói:
- Ý của Sở tướng quân là chúng ta đi dọc theo con đường tơ lụa?
- Đúng, chính là đi dọc theo con đường tơ lụa!
Sở Phong chỉ tay vào bản đồ và nói tiếp:
- Chúng ta từ Trường An tới Lan Châu, rồi lại qua Vũ Uy, Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng bốn quận Hà Tây tới Ngọc Môn quan, sau đó từ phía tây Ngọc Môn quan đi tới chân núi Thiên Sơn hội hợp cùng đại quân Tây chinh, thế nào?
Hoa Kinh nói:
- Vùng Lan Châu chính là nơi quản trị của tộc Hồi, quan châu triều đình khó mà chiếu ứng, ta từng nghe thừa tướng nói rằng, năm gần đây tộc Hồi rất không an tĩnh!
Sở Phong cũng nhớ tới lời của Phượng tỷ, bèn nói:
- Chúng ta đi tới Lan Châu, cẩn thận một chút là được!
Vương Nguyên nói:
- Nếu như thế, vậy dựa theo ý của Sở tướng quân đi!
Định ra được lộ tuyến, bốn người lại thương nghị một số chi tiết, sau đó đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Sở Phong cũng không trở về phòng, lại đi đến sân, trong sân cây cối đu đưa, đêm nay ánh trăng rất mông lung, cũng không sáng trong, nhưng Sở Phong không phải vì ngắm trăng, hắn đang một mình bồi hồi dưới bóng cây.
Đội ngũ rốt cuộc đến Trường An, xem như là hữu kinh vô hiểm, nhưng mà, Ma Thần tông còn chưa xuất thủ, điều này làm cho hắn rất bất an. Ma Thần tông sẽ phái bao nhiêu người tới chặn giết công chúa đây? Hắn không biết được, nhưng hắn biết Ma Thần tông hoặc là không ra tay, vừa ra tay nhất định là nhất kích tất sát!
Hắn đồng thời lại lo lắng cho Lan Đình, Lan Đình một mình rời khỏi phủ Thừa tướng, nàng một thân một mình xách hòm thuốc, vạn nhất gặp gỡ hung đồ ác nhân... Sở Phong không dám nghĩ nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng, ánh trăng rất u ám, cũng có phần tương tự như tâm tình lúc này của hắn vậy. Hắn nghĩ tới Bàn Phi Phượng, lần này hắn đáp ứng thừa tướng hộ tống công chúa hòa thân, kỳ thực còn có một nguyên nhân là Bàn Phi Phượng, hắn rất mong mỏi khi mình đến chân núi Thiên Sơn, Bàn Phi Phượng sẽ đột nhiên từ trên núi lao xuống, trừng mắt và gọi mình một tiếng "tiểu tử thối!"
Nghĩ đến Bàn Phi Phượng, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên nụ cười.
- Sở tướng quân!
Phía sau chợt vang lên một thanh âm khoan thai đẹp đẽ, Sở Phong liền xoay người lại, chỉ thấy công chúa một bộ y bào màu trắng thuần, đầu đội Phượng Ngọc quan, viền quan buông xuống một vòng châu ngọc, che khuất khuôn mặt của nàng.
Lần đầu tiên Sở Phong thấy được dáng người công chúa, mặc dù nhìn không thấy dung nhan, nhưng cũng không khỏi kinh thán trước vẻ đẹp tuyệt đại phương hoa của vị công chúa hòa thân này. Hắn liền hành lễ:
- Công chúa!
Sở Phong đứng ở dưới bóng cây, hơn nữa ánh trăng mông lung, trước mắt công chúa lại bị che bởi châu ngọc, cũng thấy không rõ dáng dấp Sở Phong, nàng nói:
- Hình như tướng quân có tâm sự?
Sở Phong không lên tiếng, công chúa lại nói:
- Tướng quân lo lắng còn sẽ có người phục kích ta?
Sở Phong mỉm cười, công chúa lại nói:
- Tướng quân làm hết sức là được, có thể đến được Tây Vực hay không, cũng chỉ bằng thiên ý!
Sở Phong ngẩn người:
- Công chúa yên tâm, tôi nhất định sẽ bình an hộ tống công chúa tới Tây Vực!
- Tướng quân dự định nhập Tây Vực thế nào?
- Chúng tôi chuẩn bị dùng tuyến đường Trương Khiên thông Tây Vực!
- Con đường tơ lụa? Rất tốt! Năm đó Trương Khiên phụng mệnh Hán Vũ đế đi sứ Tây Vực, nhằm liên kết với đại Nguyệt Thị vây công Hung nô, mặc dù trên đường bị Hung nô giam giữ 10 năm, nhưng vẫn kiên trì tiết sứ, cuối cùng hoàn thành hành trình Tây Vực. Ta là công chúa hòa thân, cũng nhận sứ mệnh hòa thân của triều đình, đi qua tuyến đường này thực sự quá thích hợp!
Trong lời nói của công chúa thoáng lộ ra vẻ cay đắng thê lương, Sở Phong nói:
- Công chúa không muốn gả tới vực ngoại ư?
- Gả hay không gả đã không phải do ta quyết định, con đường tơ lụa là con đường vận chuyển tơ lụa Trung Nguyên đến Tây Vực giao dịch, chẳng qua ta cũng là một vị công chúa triều đình vận chuyển đến Tây Vực dùng để làm giao dịch mà thôi!
Trong lòng Sở Phong kịch chấn:
- Công chúa, tôi tuyệt không có ý này! Nếu như công chúa không muốn đi đường này, tôi...
Công chúa cười cười và nói:
- Thỉnh thoảng ta cũng chỉ phát sầu chút thôi, Sở tướng quân đừng để ý. Khó có được đêm nay vẫn còn ánh trăng, không bằng chúng ta thừa dịp đánh một ván cờ?
- Được! Hiếm khi công chúa có nhã hứng!
Giữa đình viện có một bàn đá hình vuông, vì vậy hai người ngồi xuống hai bên bàn đá, Sở Phong nói:
- Công chúa, chúng ta có cần tiếp tục 'đánh cờ mồm' nữa không?
Công chúa nói:
- 'Đánh cờ mồm' tới cùng vẫn mất đi thu đi cờ!
Nàng khẽ gọi một tiếng, một cung nữ lập tức lấy ra bàn cờ và quân cờ, đặt ở trên bàn đá.
Bàn cờ dùng gỗ lim chế thành, quân cờ cũng chỉ dùng gỗ lim để khắc, thể chữ là văn tự Hán cổ, có vẻ cổ xưa.
Sau khi bày xong quân cờ, Sở Phong nói:
- Mời công chúa đi trước!
Công chúa cũng không khách khí, cầm lấy quân "Tốt" và đẩy về một bước, chính là "Tiên nhân chỉ lộ", Sở Phong lập tức nhón "Pháo" bình tới cuối tốt, vẫn lấy "Tốt để Pháo" ứng đối "Tiên nhân chỉ lộ".
Hai người ngươi một nước, ta một nước đi cờ, tiếng đi cờ "lách cách" thanh thúy không ngừng vang vọng trong đình viện tĩnh lặng.
Tất cả mọi người rất quen thuộc với cách khai cục của song phương, rất nhanh đã tiến vào trung cục, đây là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt đánh cờ, hơn nữa là dùng bàn cờ quân cờ chân chính danh đao minh thương đấu cờ, càng chém giết đến độ khó phân giải. Công chúa dẫn đầu thí cờ nhập cục, thí một 'Xe' nhằm tiến công tả lộ Sở Phong. Sở Phong đương nhiên không khách khí, sau khi ăn tươi một 'Xe' của công chúa, 'Mã', 'Pháo' song kích hướng về hữu lộ của công chúa, chuẩn bị lấy 'Mã hậu pháo' nhất chiếu sát kỳ, nhưng công chúa đã giành trước 'Tam tử quy biên', sau đó Mã ngọa tào, trong miệng khẽ hô "Chiếu!", thanh âm như oanh kêu, thắng cục đã định!
Sở Phong trầm tư suy nghĩ tìm kiếm phương pháp phá giải, công chúa cũng không vội, để mặc hắn suy nghĩ, bởi vì đây đã là cờ tất sát, tuyệt không có phương pháp phá giải. Sở Phong vô kế khả thi, chợt tròng mắt láo liên, nhón 'Pháo' đặt sau 'Mã', hét lớn tiếng:
- Chiếu! Mã hậu pháo tất sát!
Công chúa khẽ cười, nhón mã ăn "Tướng" của Sở Phong và nói:
- Sở tướng quân thua rồi!
Sở Phong cũng nhón 'Pháo' ăn "Soái" của công chúa, cười hắc hắc:
- Công chúa cũng thua rồi!
Công chúa cười nói:
- Nhưng ta ăn 'Tướng' của ngươi trước, ngươi làm sao còn có thể ăn 'Soái' của ta nữa?
Sở Phong không chút hoang mang:
- Xin hỏi công chúa tổng cộng đã đi bao nhiêu nước cờ?
Công chúa nói:
- 98!
- Vậy ta đi bao nhiêu nước cờ?
- Ván này ta đi trước, ta đi 98 nước, ngươi tất nhiên là đi 97 nước!
- Vậy thì đúng rồi! Công chúa đi 98, ta mới đi 97, công chúa nợ ta một nước cờ, ta đương nhiên có thể lại đi thêm một nước để ăn 'Soái' của công chúa!
Công chúa không khỏi cười khì:
- Vậy Sở tướng quân cho rằng ván này là cờ hòa hả?
Sở Phong nhún nhún vai:
- Cô là công chúa hai triều, như nhất định không chịu cờ hoà, vậy mạt tướng chỉ có nước đẩy bàn chịu thua!
Công chúa lại bật cười "hích hích", đoạn nói:
- Ta công chúa hai triều sao bằng ngươi nguyên lão tam 'sao' được, ván cờ này coi như cờ hoà đi!
Nàng nói xong đứng lên, lại nói:
- Sau khi chơi cờ với tướng quân, cuối cùng cũng giải được chút sầu, không biết thân ở vực ngoại, còn có thể đánh cờ giải sầu nữa không!
Tiếng nói xa xôi, bóng dáng đã rời khỏi đình viện.
Sở Phong trở lại gian phòng, nằm ở trên giường, trong đầu ngổn ngang trăm mối, cho dù hắn nhìn không thấy gương mặt của công chúa, song cũng có thể cảm nhận được vẻ ưu hoài thật sâu trong hai mắt của công chúa.