Chấn Giang Bảo chịu nạn diệt môn, trong một đêm đã chấn động toàn bộ võ lâm giang hồ, càng làm cho người khiếp sợ chính là tiêu diệt toàn bộ Chấn Giang Bảo lại là vô danh tiểu tử vừa rồi tại núi Cổ Đãng nhất cử phá vỡ ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh.
- Nghe nói Chấn Giang Bảo bị diệt môn! —— Trà khách A nói.
- Đúng thế, nam nữ già trẻ, phụ nữ và trẻ em còn nhỏ, toàn bộ bị giết hết! —— trà khách B nói.
- Không thể nào, hôm đó tại Cổ Đãng sơn ta cũng gặp qua tiểu tử này mà, không giống là người hung tàn như vậy! —— trà khách C nói.
- Cái này gọi là nhìn người không thể nhìn tướng mạo! —— trà khách D nói.
- Không sai, hơn nữa là Phi Tướng Quân tận mắt nhìn thấy, chính miệng cô ấy nói còn có thể giả sao?
- Nếu như là chính miệng Phi Tướng Quân nói, vậy không sai!
- Tuy nhiên hắn vì sao muốn tiêu diệt toàn môn Chấn Giang Bảo?
- Nghe nói bởi vì Thiếu bảo chủ của Chấn Giang Bảo tại trên đường ở Hàng Châu trước mặt mọi người làm nhục hắn.
- Đúng, có người tận mắt thấy việc này, lúc đó hắn cũng đã chỉ thiên phát thệ, ba ngày sau phải diệt môn Chấn Giang Bảo để giải hận!
- Không phải đâu, lúc đó hắn hình như không phải là nói như thế mà?
- Kệ mẹ hắn nói thế nào, dù sao thì Chấn Giang Bảo đã bị diệt môn.
- Giang lão bảo chủ mặc dù suốt đời hào sảng trượng nghĩa, đáng tiếc sinh ra đứa con lại hoành hành ngang ngược, làm ác khắp nơi, đến nỗi phải diệt môn! Ai!
- Cái này gọi là 'tích thiện chi gia tất hữu dư khánh, tích ác chi gia tất hữu dư ương!'
(Nhà mà chứa điều thiện thì sẽ có phước dư thừa. Nhà mà chứa điều không tốt thì sẽ có tai họa dư thừa)
- Giang Thiếu Bảo tất nhiên chết không tiếc, nhưng không đến mức cả môn cũng bị diệt.
- Loại báo thù rửa hận này chuyện gì mà làm không được? Hắn diệt một môn Chấn Giang Bảo, còn hỏa thiêu toàn bộ hủy thi diệt tích nữa đấy!
- Không chỉ vậy, hắn còn tuyên bố tại ngày đại thọ tám mươi của Giang lão tiêu đầu, tự mình đi Giang Nam tiêu cục chúc thọ!
- Cái gì! Tiểu tử này cũng quá ghê tởm, diệt môn Chấn Giang Bảo, lại còn rêu rao hống hách như vậy, quả thực không đem võ lâm Giang Nam chúng ta để vào mắt! Đi! Chúng ta đi Giang Nam tiêu cục, vì Chấn Giang Bảo đòi lại công đạo!
- Được! Ta cũng đang có ý này!
- Chí phải! Ta cũng dự định đi nhìn một cái xem tiểu tử này đến tột cùng lợi hại cỡ nào, có phải là ba đầu sáu tay hay không! Đi!
Toàn bộ võ lâm Giang Nam cũng đang sôi trào, trong một đêm cũng chạy đến Giang Nam tiêu cục, chính là muốn nhìn Sở Phong có phải ba đầu sáu tay, có cái can đảm dám hiện thân ở Giang Nam tiêu cục hay không.
***
Tại sông Mịch La cách phía đông vài dặm, trên núi Mịch La có một khu mộ cổ, tổng cộng có mười hai ngôi mộ cổ, mỗi ngôi mộ cũng như một ngọn núi, liên miên phập phồng, mặt trên xanh um thành rừng.
Mười hai phần mộ này nhưng lại chung một người —— Khuất Nguyên(1)! Một trong những thi nhân vĩ đại nhất trên lịch sử.
Hiện tại, một vị lam sam thiếu niên đang đứng trang nghiêm tại trước một phần mộ cổ ở đây, đầu buộc khăn bạch vũ, lưng đeo trường kiếm cổ, trên mặt có một vết chỉ ngân cong, chính là Sở Phong. Cổ mộ tản ra khí tức mênh mông thâm thúy, làm xúc động đến tâm tư vị thiếu niên này.
Trước cổ mộ đứng sừng sững hai cây cột đá to lớn, trên cột đá có khắc hai hàng câu thơ thiên cổ truyền tụng, ánh mắt Sở Phong đang dừng lại trên hai hàng câu thơ này, vẫn chưa dời đi.
"Phần phật!" Một loạt tiếng tay áo phiêu động, tiếp đó một thân ảnh bạch y như tuyết xuất hiện tại bên cạnh Sở Phong, nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra, vẫn đang ngưng mắt nhìn cột đá.
Ánh mắt bạch y nữ tử cũng rơi vào hai hàng câu thơ trên cột đá, nhẹ giọng thì thầm:
"Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác!"
- Là cô à?
Sở Phong quay đầu nhìn nàng, giọng nói mang theo vài phần kinh hỉ.
Ngụy Đích nhìn Sở Phong, ánh mắt rơi vào trên vết chỉ ngân cong cong trên khuôn mặt hắn, khẽ nói:
- Không ngờ sẽ gặp ngươi ở chỗ này?
- Ta cũng không ngờ, sao cô lại tới đây?
Sở Phong hỏi.
- Ngươi thì sao?
Ngụy Đích hỏi lại.
- Ta chỉ muốn tới tưởng nhớ cổ nhân một chút thôi.
Ánh mắt Sở Phong chuyển hướng về phía một hàng phần mộ cổ bên kia.
- Ta thì trên đường đi qua nơi này, tiện đường tới chiêm ngưỡng di phong của cổ nhân.
Ngụy Đích cũng hướng ánh mắt về phía hàng mộ cổ.
Sở Phong than thở:
- Một đời chính đạo, tận trung tận trí, tự mình khai thông trong vũng bùn, thiền thoát với ô uế, phù du với ngoài bụi trần, thúc đẩy chí hướng của mình, có thể cùng nhật nguyệt tranh quang. Trong thiên hạ còn có ai có thể đạt được thừa nhận của lịch sử tôn sùng như thế?
Ngụy Đích cười nói:
- Ngươi thật ra rất sùng bái ông ấy.
Sở Phong cười nói:
- Ta chỉ kính ngưỡng đạo đức của ông.
Ngụy Đích nói:
- Ngươi nói mười hai phần mộ này, nơi nào mới là phần mộ chân chính của Khuất Nguyên?
- Cô nói xem?
Sở Phong hỏi.
Ngụy Đích nói:
- Truyện kể lại Khuất Nguyên sau khi gieo mình xuống sống, thi thể mấy ngày sau mới được vớt lên, nửa bên đầu của ông đã bị cá ăn hết, vì vậy con gái của ông hay dùng nước tại sông Mịch La đãi từng chút vàng cát, sau đó dùng vàng đắp vào một bên khuôn mặt còn thiếu của ông, rồi an táng phụ thân. Cho nên đến bây giờ vùng Nhạc Dương vẫn lưu truyền một câu tục ngữ: 'cửu tử bất năng táng phụ, nhất nữ năng đả kim quan' ... Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Sở Phong ngắt lời hỏi:
- Khuất Nguyên có chín đứa con hả?
Ngụy Đích bật cười 'khúc khích' nói:
- 'Cửu tử bất năng táng phụ' nói đến không phải của Khuất Nguyên, mà là Sở Hoài Vương. Sở Hoài Vương bị chết tha hương nơi đất Tần, tuy có chín người con nhưng không người nào có thể an táng phụ vương của mình, còn không bằng một người con gái.
Sở Phong không khỏi bật cười.
Ngụy Đích tiếp tục nói:
- Lời này truyền tới giới quyền quý của Sở quốc đã chọc giận đến họ, họ tuyên bố muốn quật mộ tiên thi đoạt kim kiểm(mặt vàng). Con gái Khuất Nguyên liền lấy vải bọc với đất làm nên mộ giả, việc làm này đã cảm động thiên thần, vì vậy trong một đêm tại nơi mộ giả của nàng tạo ra mười hai ngôi mộ giả này, khiến cho giới quyền quý Sở quốc không thể thực hiện được. Bởi vậy, mười hai ngôi mộ này có thể căn bản không có một ngôi nào là chân chính an táng Khuất Nguyên hết.
Sở Phong mỉm cười nói:
- Việc này có quan trọng không?
Ngụy Đích cười, không lên tiếng.
Tại bên cạnh ngôi mộ còn đứng sừng sững một mặt thạch bích rất lớn, trên mặt có khắc bài thơ nổi tiếng nhất [Ly Tao](2) của Khuất Nguyên. Sở Phong đi tới trước thạch bích, yên lặng nhìn các câu thơ trên thạch bích.
Hai người rời khỏi khu mộ, sóng vai đi trên một mảnh đồng bằng sắc cỏ xanh mượt, phía sau là ánh tà dương mang theo hai đạo thân ảnh thật dài. Chân trời là ánh tà dương đang vào thời điểm mặt trời lặn chiếu rọi ra một màu đỏ hồng khắp trời, rực rỡ không gì sánh được; mà bốn phía ánh ráng chiều đang đến, từng rặng mây đỏ chiếu rọi càng làm cho người say sưa.
Ngụy Đích không khỏi khen:
- 'Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn!' cổ nhân quả thật là chân ý.
(Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn)
Sở Phong nói:
- Nghe giọng của cô nương, dường như lộ ra phần luyến tiếc.
Ngụy Đích nói:
- Mỹ cảnh như vậy nhưng chỉ trong chớp mắt, có thể không luyến tiếc sao?
Sở Phong nói:
- Ta cũng nghe qua cổ nhân có một câu thơ: 'Mạc đạo tang du vãn, vi hà thượng mãn thiên!' giống nhau cũng rất có chân ý.(chớ nói hoàng hôn đến trễ, vì mây màu còn đầy trời)
Ngụy Đích nở nụ cười, trên mặt ánh lên một rạng mây đỏ, đó là một cảnh tuyệt mỹ như thế nào chứ!
Sở Phong quả thực nhìn ngây người, Ngụy Đích thấy hắn mắt đăm đăm nhìn mình, mặt không khỏi phát lên một tia ửng đỏ, càng thêm xinh đẹp động nhân. Nàng thoáng quay đầu, nói:
- Ngươi lúc nào cũng đem mọi chuyện hướng đến phương diện tốt như thế sao?
- Ta chỉ là hy vọng mọi chuyện đều hướng đến điều tốt đẹp.
Sở Phong đáp.
- Tuy nhiên thế sự thường thường không theo ý của mỗi người.
- Cho dù như vậy, so với suốt ngày sầu khổ, sao lại không mở lòng mà đối diện?
- Cho nên ngươi đang mang trên lưng là hung thủ diệt môn mà còn có tâm tình tới nơi này tưởng nhớ cổ nhân?
Sở Phong cười không lên tiếng, hai người tiếp tục đi tới, bất tri bất giác đi tới bờ sông Mịch La.
***
Chú thích:
(1)Sự tích Khuất Nguyên và tết Đoan Ngọ.
(2)Chi tiết về bài thơ