Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 301: Mạn Thiên Hoa Vũ

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 301: Mạn Thiên Hoa Vũ


Đường Ngạo, Đường Chuyết giương tay lên, bốn thanh phi đao theo bốn hướng khác nhau bắn về phía Tát Già Diệp, Tát Già Diệp vung tay áo lên phất đi phi đao. Ngay sau đó, hai người lại bắn ra thêm vài thanh phi đao, "Vèo vèo vèo vèo" nhất thời âm thanh xé gió vang lên không ngớt.

Hai vị công tử Đường môn cùng thi triển tuyệt kỹ ám khí, làm cho mọi người nhìn xem không khỏi mãn nhãn!

Tát Già Diệp vẫn ngồi xếp bằng trong vòng tròn, ống tay áo thì trái dương phải phất ra, không một thanh phi đao nào có thể tiếp cận được tới người y.

Hai mắt Đường Ngạo, Đường Chuyết chợt lóe lên, đồng thời giơ tay bắn ra bốn thanh phi đao. Trong đó có hai thanh, một trái một phải sạt qua người Tát Già Diệp, sau đó đột nhiên quay đầu ngược lại bắn về phía sau lưng y, hai thanh phi đao còn lại thì bắn thẳng tới trước ngực Tát Già Diệp, quả thật là tuyệt diệu.

Tát Già Diệp hơi quay người lại, vung lên hai tay, thu bốn thanh phi đao vào trong ống tay áo. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Đường Ngạo, Đường Chuyết nhìn nhau rồi đồng thời rút ra hai thanh phi đao mỏng tanh, đây là loại phi đao vô cùng đặc biệt, nó rất dài, được chế tạo từ tinh cương, không những chỉ sắc bén mà còn cứng cáp dị thường.

Hai người đồng thời giương tay lên, bốn thanh phi đao vạch ra một đường vòng cung rồi bắn về phía trước, khi cách Tát Già Diệp chừng hai thước thì đột nhiên chạm vào nhau rồi chợt chuyển hướng khẽ chếch lên trên, một trái một phải bắn cực nhanh vào Tát Già Diệp, đây là một tuyệt kỹ của Đường môn, "Tứ Tinh Tụ Sát" !

Loại thủ pháp tuyệt kỹ này thường là do một người phát ra hai hoặc là vài thanh phi đao, hiện giờ do hai huynh đệ Đường môn phối hợp xuất thủ nên độ khó rất lớn, bởi vì yêu cầu phải phối hợp được cực kì ăn ý, bất kể là thờ cơ xuất thủ, phương vị, độ lớn của góc hay lực lượng đều phải ăn khớp với nhau không thể sai sót. Đương nhiên, một khi xuất ra được chiêu này thì uy lực cũng tăng lên gấp bội.

Tát Già Diệp cuộn tròn ống tay áo trái đặt trước ngực, cuối cùng đã thu luôn bốn thanh phi đao vào trong đó. Nhưng ngay lúc này, Đường Ngạo, Đường Chuyết lại tiếp tục phóng ra tám thanh phi đao, tám thanh phi đao này cũng va chạm vào nhau ở trước người Tát Già Diệp rồi lại tản ra tám hướng bắn thẳng vào y. Hai ống tay áo của Tát Già Diệp đồng thời cuộn thành một vòng tròn trước ngực, lại tiếp tục thu toàn bộ tám thanh phi đao vào trong. Còn Đường Ngạo, Đường Chuyết thì lại phóng tiếp ra mười sáu thanh phi đao, mười sáu thanh phi đao này vạch ra thành mười sáu đường vòng cung, va chạm ở trước người Tát Già Diệp, nhưng lại bắn cực nhanh vào người Tát Già Diệp không theo phương hướng nào cả.

- Hảo thủ pháp!

Tát Già Diệp vung hai ống tay áo lên, đồng thời bắn ra mười sáu thanh phi đao đang giấu trong ống tay áo, chuẩn xác chặn đứng mười sáu thanh đang bay tới, những tiếng "Leng keng leng keng" không ngừng vang lên bên tai.

Nhưng mà, hai tay Đường Ngạo, Đường Chuyết lại tiếp tục đồng thời phóng ra ba mươi hai thanh phi đao. Trong ba mươi hai thanh phi đao thì có mười sáu thanh xẹt qua hai bên người Tát Già Diệp rồi sau đó đột nhiên quay đầu lại, khi cách lưng Tát Già Diệp chừng hai thước thì va chạm vào nhau, tiếp theo tản ra mười sáu phương hướng khác nhau bắn về phía lưng Tát Già Diệp. Mặt khác, mười sáu thanh phi đao còn lại thì va chạm khi cách trước người Tát Già Diệp hai thước, cũng tản ra mười sáu phương hướng khác nhau và bắn cực nhanh vào Tát Già Diệp. Ba mươi hai thanh phi đao, cơ bản đã hoàn toàn vây kín Tát Già Diệp!



Oa! Đây chính là tuyệt kỹ "Đảo Lưu Nghịch Sát", đúng là đã luyện tới mức xuất thần nhập hóa, Sở Phong trông thấy cảnh này thôi cũng đã ngẩn người rồi!

Tát Già Diệp hét lớn một tiếng, hai chân vẫn ngồi xếp bằng nhưng cả người đột nhiên xoay tròn tại chỗ, song chưởng lập lòe kim quang phân ra đặt lại trước ngực, y lại dùng nội kình cực kỳ hùng hậu của mình chấn bay ba mươi hai thanh phi đao. Mặc dù như thế, một góc ống tay áo của y vẫn bị chém rách rơi xuống, tuy nhiên đòn công kích này vẫn không thể bức y ra khỏi vòng tròn được.

Đường Ngạo, Đường Chuyết biết có tiếp tục đánh cũng không làm gì được Tát Già Diệp nên ngừng lại, bốn bề nhất thời trở nên yên lặng.

Đúng lúc này, có hai bóng người lướt nhanh vào trong cốc, là một đôi trung niên nam nữ, Đường Ngạo, Đường Chuyết vừa nhìn thấy thì vui vẻ nói:


- Cha! Mẹ!

Người tới chính là vợ chồng Đường Uyên, họ hướng Đường Ngạo, Đường Chuyết gật đầu, sau đó hướng Thái quân hành lễ, Thái quân nói:

- Không cần đa lễ!

Tát Già Diệp mở miệng nói:

- Môn chủ cuối cùng cũng tới đây rồi?

Đường Uyên nói:

- Đại sư, Đường môn ta có thù oán gì với ngươi, tại sao lại giam giữ hai đứa con của ta?

- Ta chỉ dự định mời hai vị công tử tới Mật Tạng chơi một chuyến mà thôi!

- Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?


- Hy vọng môn chủ trả lại quyền trượng!

- Quyền trượng? quyền trượng gì? !

Trên mặt Đường Uyên hiện lên sự ngạc nhiên.

- Thì ra môn chủ không biết chuyện quyền trượng, xem ra chỉ có Thái quân mới biết được!

Thái quân chống Ô Mộc trượng một cái, quát lớn:

- Tát Già Diệp, ngươi có bản lĩnh thì cứ lật tung cả Đường môn mà tìm quyền trượng!

- Vô lượng thọ phật! Đã như vậy, ta chỉ còn cách mang các vị tới Mật Tạng!

- Tát Già Diệp, ngươi cũng quá cuồng vọng rồi đó!

- Nghe nói Đường môn còn có một môn tuyệt kỹ, nếu như môn chủ đã đích thân tới đây thì sao không thi triển ra xem?


Đường Uyên cũng không cần phải nhiều lời, nhìn Đường Ngạo, Đường Chuyết khẽ gật đầu, hai người này hiểu ý, nhanh như chớp lướt tới hai bên trái và phải Tát Già Diệp, còn vợ chồng Đường Uyên cũng lướt tới phía trước và sau Tát Già Diệp. Bốn người vây quanh Tát Già Diệp sau đó bắt đầu chuyển động vòng quanh y, càng chuyển càng nhanh, sau một thời gian đã nhanh tới mức không còn nhận ra thân hình của ai nữa. Tát Già Diệp thì nhắm hai mắt lại, khí độ vẫn bình thản ung dung.

"Vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo..."

Vô số phi đao, ám tiễn, phi xoa, kim tiêu, ngân châm, đạn hoàn, phi trảo, thậm chí những ám khí không biết tên đột nhiên từ bốn phương tám phướng như phô thiên cái địa bắn về Tát Già Diệp, giống như cuồng phong bạo vũ, ngay cả một khe hở cũng không có, đây chính là tuyệt kỹ nổi danh nhất của Đường môn - Mạn Thiên Hoa Vũ!


Lần này do chính vợ chồng Đường Uyên cùng với Đường Ngạo, Đường Chuyết thi triển nên uy lực kinh người khỏi phải nói, làm cho người khác nhìn mà phải cứng lưỡi, trợn mắt!

Tát Già Diệp đột nhiên mở hai mắt, hai vai rung lên, hai chiếc Kim Luân bàn chợt bay ra từ phía sau lưng, sau đó xoay tròn quanh thân y, chỉ nghe thấy những âm thanh "Leng keng leng keng" liên tiếp vang lên, toàn bộ ám khí phóng về phía Tát Già Diệp đều bị Kim Luân bàn ngăn cản hết.

- Kim Luân Chuyển Pháp?

Vô Trần kinh hãi la lên.

Thái Quân lạnh giọng nói:

- Thì ra hắn đã luyện thành Kim Luân Chuyển Pháp, thảo nào lại không xem Đường môn ra gì!

Tát Già Diệp nói:

- Thái Quân nói quá lời, ám khí của Đường môn diệu tuyệt thiên hạ, nhưng phật pháp vô biên...

Y còn chưa nói hết lời thì một đạo kiếm quang đã lọt qua "Mạn Thiên Hoa Vũ", nhanh như tia chớp bắn về phía Tát Già Diệp, thoáng cái xuyên qua tầng phòng hộ của Kim Luân bàn rồi đâm thẳng tới ngực Tát Già Diệp!

Là Đường Chuyết! Không ngờ hắn lấy thân làm ám khí, cầm kiếm bay tới tập kích Tát Già Diệp! Tát Già Diệp hoảng hốt, song chưởng vội hợp lại, nhưng mũi kiếm vẫn vượt qua song chưởng và đâm thủng áo cà sa của Tát Già Diệp, đã điểm trúng ngực y. Nhưng do chưởng kình của Tát Già Diệp vô cùng hùng hậu nên mũi kiếm chỉ tới đó là dừng, không thể nào tiến tới được!

Hiện giờ Đường Chuyết lại rơi vào vòng nguy hiểm, bởi vì thân hình hắn vẫn còn lơ lửng ở trên không trung, thế tới đã hết, quả thực giống như thịt nằm trên thớt, lúc này Tát Già Diệp chỉ cần đẩy tới chường kình thì Đường Chuyết sẽ biến thành thịt vụn!

Đúng lúc này, lại một đạo kiếm quang nhoáng lên, Sở Phong cầm kiếm dán sát mặt đất rồi bắn về phía Tát Già Diệp, mũi kiếm lượn lờ hàn quang, chếch lên đâm thẳng tới mi tâm Tát Già Diệp! Với chiêu này Sở Phong cũng không dự định đắc thủ vì hắn chỉ muốn cho Tát Già Diệp không thể hạ sát thủ được với Đường Chuyết mà thôi.

Tát Già Diệp đột nhiên cảm thấy mi tâm bị hàn khí xâm nhập, mũi kiếm đã nhiều lần cứ nhắm vào mi tâm của mình. Y phát bực, vặn song chưởng chấn bay Đường Chuyết, tiếp đó tay trái chụp lấy trường kiếm của Sở Phong rồi y đột nhiên đứng thẳng lên, hữu chưởng kết một thủ ấn, giống như thái sơn áp đỉnh vỗ thẳng xuống đầu Sở Phong!


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 301: Mạn Thiên Hoa Vũ