Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 248: Xưa đâu bằng nay

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 248: Xưa đâu bằng nay


Sở Phong xách vò rượu rời khỏi tửu lâu, bước đi xiêu vẹo ngả đông ngả tây, cước bộ của hắn mặc dù không vững nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo, hắn biết bản thân mình đang chán nản, đang suy sụp tinh thần, nhưng hắn không khống chế được tâm tình của mình, Ngụy Đích và Thiên Ma Nữ đột nhiên cùng bỏ đi khiến hắn thực sự không chấp nhận được, dù cho hai người chưa hề nói lời đoạn tuyệt gì, rồi sau này còn có thể gặp lại nữa không, cũng không thể biết được. Nhất là Thiên Ma Nữ, mỗi lần nghĩ đến thân ảnh cô độc phiêu bạt khắp sơn lâm của nàng, lòng hắn lại thêm nhức nhối không yên.

Phi Phượng, có nàng ở đây thì tốt rồi!

Hắn đột nhiên vô cùng khát vọng được nhìn thấy Bàn Phi Phượng, mỗi khi nghĩ về Phi Phượng khuôn mặt hắn đều nổi lên ý cười ngọt ngào. Bàn Phi Phượng lúc nào cũng mang đến cho hắn niềm vui, mỗi một khắc ở cùng với nàng cũng làm cho hắn khó có thể quên được, cũng chỉ có Bàn Phi Phượng sẽ không làm hắn bị tổn thương.

Từ lần chia tay ở Chấn Giang Bảo đã hơn mấy tháng rồi, nàng đã trở lại Thiên Sơn chưa? Nàng có thường nhớ đến mình không? Sao nàng còn chưa xuống núi tìm mình vậy? Hay là nàng đã quên mất tên tiểu tử ngốc này rồi?

Sở đại ca! Sở Phong cỡ nào muốn nghe thêm một tiếng Bàn Phi Phượng gọi hắn.

- Phi Phượng! Muội đang ở đâu?

Sở Phong gọi to một tiếng, ngửa đầu, "Ùng ục ùng ục" liên tục uống vài ngụm rượu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -

Tại Thiên Sơn xa xôi hơn nghìn dặm, Bàn Phi Phượng đột nhiên mở hai mắt, đứng lên đi ra ngoài thạch ốc, mơ hồ nàng nghe được Sở Phong đang gọi tên nàng.

Bên ngoài chí có từng đợt bông tuyết như lông ngỗng bay khắp bầu trời mênh mông.

Nàng dùng mũi thương bắt đầu vẽ lên lớp tuyết trên mặt đất, đầu tiên vẽ một vòng tròn, tiếp theo vẽ hai con mắt, lỗ tai, miệng, mũi, tóc, lông mi, sau đó lại nhẹ nhàng vẽ thêm một vết chỉ ngân, nhưng cho dù nàng vẽ thế nào cũng vẫn vô pháp vẽ ra dáng tươi cười ngây thơ độc nhất chỉ có ở Sở Phong.

Nàng vẽ một lần lại một lần, vẽ xong lại xóa, xóa đi rồi vẽ lại, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân, Bàn Phi Phượng vội dùng kim thương xóa đi vết vẽ trên mặt đất, xoay người nói:

- Cha!

- Phi Phượng, con phải nhớ kỹ, con quan hệ đến số phận của cả Phi Phượng tộc chúng ta, cha...đã già rồi!

Phụ thân nàng xoay người, chậm rãi bỏ đi.

Bàn Phi Phượng hơi thất thần nhìn bóng lưng mang theo nét tang thương của phụ thân, từng bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống mái tóc đen nhánh của nàng, còn có bộ Kim phượng phục năm màu.



***

Sở Phong xách theo vò rượu đang bước đi xiêu vẹo trên đường, đột nhiên "Binh binh" hai tiếng, hai bóng người bị đánh bay rơi xuống bên chân hắn, tiếp theo lại "Binh binh" hai tiếng, lại có hai bóng người bị đánh bay rơi xuống bên chân hắn, Sở Phong giương cặp mắt lờ đờ ra nhìn, a, bốn người này vóc người thấp bé, dáng dấp rất quái dị, có vài phần giống như chú hề, không ngờ lại là Tiêu Dao Tứ Sửu ngày đó tại vùng phụ cận Tiêu Dao Tân tập kích hắn để muốn xem Tàng Thiên Linh Châu.

"Vù vù!"

Lại có thêm hai bóng người lao ra, tay cầm hai cây bút phán quan sắc nhọn, chính là Hắc Bạch Phán Quan!


Hắc Bạch Phán Quan liếc mắt nhìn thấy Sở Phong, giật mình, tiếp theo cười lạnh một tiếng:

- Hừ hừ! Rõ thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công! Nào ngờ tự dâng lên cửa!

Sở Phong vừa nhìn thấy dáng dấp của hai người này đã không ưa gì nổi, lạnh lùng nói:

- Các ngươi tốt nhất là lập tức cút ngay, vừa nhìn thấy bộ mặt các ngươi ta chẳng còn hứng thú gì để uống rượu!

Cái gì! Hắc Bạch Phán Quan bị tức quá đến dựng ngược cả tóc, hét lớn một tiếng:

- Họ Sở hung hăng nhỉ! Xem hôm nay ngươi làm thế nào để thoát khỏi hai cây bút phán quan của chúng ta!

Rồi múa song bút đâm thẳng tới yết hầu Sở Phong!

Sở Phong lạnh lùng nhìn hai cây bút phán quan đang đâm tới trước mặt, duỗi tay trái nắm lấy cán hai cây bút, sau đó xoay cổ tay, ngòi bút thoáng chốc quay ngược lại đâm thẳng tới yết hầu Hắc Bạch Phán Quan!

Hắc Bạch Phán Quan quá sợ hãi, muốn nghiêng mình né đi nhưng đã muộn, ngòi bút sắc nhọn đã kề sát yết hầu hai người, nhưng không có đâm vào!

Chỉ so một chiêu, cũng chỉ duy nhất một chiêu, Hắc Bạch Phán Quan thậm chí còn chưa thấy rõ Sở Phong xuất thủ thế nào. Đây là tên tiểu tử mấy tháng trước tại Giang Nam tiêu cục không chịu nổi một kích đây sao, hai người quả thực không dám tin vào mắt mình!

Hai mắt Sở Phong lóe lên hàn ý dày đặc, một tia hàn khí cũng từ ngòi bút xuyên thấu qua yết hầu Hắc Bạch Phán Quan, mồ hôi lạnh như hạt đầu rịn ra từ trán hai người, sắc mặt Hắc phán quan trắng bệch đã biến thành Bạch phán quan, mà sắc mặt Bạch phán quan đã biến thành màu đen, trở thành Hắc phán quan!

"Ùng ục!"


Sở Phong cũng không buồn nhìn hai người đến một cái, ngửa đầu uống một ngụm rượu, cổ tay hơi dùng lực, "Rốp!Rốp!" hai cây bút phán quan đã bị cắt đôi làm hai đoạn, rồi "Cạch! cạch!" cắm xuống bên chân Hắc Bạch Phán Quan.

- Các ngươi tốt nhất thừa dịp ta còn chưa có tỉnh rượu thì cút ngay, ta mà tỉnh rượu thì chỉ muốn giết người!

Hắc Bạch Phán Quan sợ đến vỡ cả mật, cổ họng cũng không dám phát ra đến một tiếng, vội xoay người ba chân bốn cẳng chạy mất, ngay cả hai cây bút phán quan bị gãy đôi cũng không cần.

Tiêu Dao Tứ Sửu đứng lên, trừng mắt nhìn Sở Phong nói :

- Tiểu tử, thì ra võ công của ngươi cao như vậy!

Sở Phong lại uống một ngụm rượu, giọng ngà ngà say nói:

- Các ngươi chưa từng nghe qua cái gì gọi là... thâm tàng bất lộ sao? Đó...chính là ta! Mà võ công của bốn tên các ngươi cũng được mà... sao lại bị hai tên ác phán quan kia khi dễ thành như vậy hả?

Tứ sửu buồn bực nói :

- Nếu không phải chúng ta đang có thương tích trong người thì sao lại sợ hai tên ác tạp chủng kia chứ!


Sở Phong ngạc nhiên nói:

- Ai đánh các ngươi bị thương thế?

- Chính là cái tên mặt âm đó!

- Mặt âm là gì?

- Chính là Bài Vân Chưởng! Ôi trời! Tiểu tử, ngươi nhanh đi cứu bốn tên dở hơi kia đi, bọn họ đang bị Bài Vân Chưởng truy sát!

Trong một rừng cây trên Lương Sơn có bốn người đang đứng thành một hàng, một người là thuyền gia, một người là thương nhân, một người là nông phu, còn người còn lại là tiểu thương, thì ra chính là Tiêu Dao Tứ Hoạt Bảo ngày đó tại bến đò Tiêu Dao Tân bị Sở Phong tương kế tựu kế trêu chọc một trận.


Phía trước bọn họ đang đứng một người, vẻ mặt y âm trầm, tay phải thu trong tay áo, năm ngón tay trái thì khép lại duỗi ra thẳng tắp, chính là Bài Vân Chưởng Mạc Trầm Quang!

- Mạc đại hiệp! Chúng ta đã trốn lên Lương Sơn, sao ngươi còn không chịu buông tha chúng ta?

- Các ngươi căn bản không nên trốn làm gì, ngày đó các ngươi để ta giết đi thì sẽ không cần phải chạy trốn khổ cực như bây giờ!

- Mạc đại hiệp! Chúng ta mặc dù tại Tân độ lừa đảo rất nhiều người, nhưng tự hỏi chưa bao giờ hại qua một người tốt!

Mạc Trầm Quang chậm rãi giơ lên tả chưởng:

- Có hại qua người tốt hay không thì các ngươi nói với bàn tay này của ta đi!

- Bài Vân Chưởng, ngươi cũng đừng khinh người quá đáng, cùng lắm thì liều mạng với ngươi!

Mạc Trầm Quang đẩy ra tả chưởng, "Bồng!" một cổ chưởng kình tập kích tới, bốn người không dám chậm trễ vội phân nhau ra, thuyền gia giơ lên chân, thương nhân múa đại đao, nông phu huy song chưởng, tiểu thương vung đòn gánh đồng loạt tấn công Mạc Trầm Quang!

Mạc Trầm Quang cười lạnh một tiếng, bàn tay úp xuống đè một cước đang đá tới của thuyền gia trở lại mặt đất, tiếp đó lật bàn tay hướng lên, "Phanh" đánh bay đại đao của thương nhân, chưởng phong vội chuyển, đè đòn gánh của tiểu thương hứng lấy song chưởng của nông phu, "Rắc!" đòn gánh tức thì bị đứt thành hai đoạn còn nông phu bị đẩy lui hai bước, tay nắm đòn gánh của tiểu thương cũng bị tê dại.

Mạc Trầm Quang lui lại, tả chưởng đẩy ra một đạo Bài Vân Chưởng đánh thẳng tới bốn người, bốn người vội vàng đồng loạt giơ chưởng lên, "Phanh" bốn người liền bị chấn ngã lăn ra đất.

Thân hình Mạc Trầm Quang lóe lên lướt tới đứng trước mặt bốn người, giơ lên tả chưởng muốn hạ sát thủ!

"Vù!" Sau đầu đột nhiên cảm thấy có một tia chỉ kình đang kéo tới, Mạc Trầm Quang vội nghiêng đầu đi, chỉ kình sạt qua gáy y, "Thụp!" bắn lên một gốc cây đại thụ ở phía trước, thân cây đã bị đục lỗ, lại "Thụp!" bắn lên một thân cây khác.

Hai mắt Mạc Trầm Quang lóe lên liền quay người lại, một bóng người lam sam đang đứng cách xa mấy trượng, sau lưng đeo một thanh trường kiếm cổ, tay xách theo một vò rượu, có lẽ đã hơi say nên thân hình hơi ngả nghiêng, còn hai mắt thì lạnh lùng nhìn y.


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 248: Xưa đâu bằng nay