Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 229: Dĩ giả loạn chân

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 229: Dĩ giả loạn chân


Tại đại điện Ma Thần Tông, Phi Ưng đưa hai cây quạt màu bích lục cho Lãnh Mộc Nhất Tôn, Lãnh Mộc Nhất Tôn nhận lấy, nhìn thoáng qua, "Phạch" đồng thời mở ra, lại "Phạch" đồng thời khép lại, gật đầu nói:

- Quả nhiên không hổ là Chú Kiếm môn, có thể làm giả như thật!

Phi Ưng nói:

- Tông chủ dự định giao một cái cho công công?

Lãnh Mộc Nhất Tôn không có trả lời, lại nói:

- Phi Ưng, khổ cực cho ngươi phải vất vả một chuyến rồi!

Phi Ưng nói:

- Tông chủ, không biết vì cớ gì, Chú Kiếm môn lại trì hoãn giao quạt tới hai lần!

- Hả?

- Hắn vốn đã nói là ba ngày sau sẽ giao trả quạt, nhưng sau đó lại trì hoãn tới năm ngày, rồi lần sau lại trì hoãn tới bảy ngày. Chú Kiếm Môn chế tạo cây quạt này, căn bản không cần phải mất thời gian bảy ngày!

Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười, nói:

- Xem ra Công Thâu Vô Xa rốt cuộc là nhịn không được!

- Ý tông chủ là...

- Hắn muốn nghiên cứu cấu tạo của Lục Ngọc Phiến này!

- Khó trách hắn lại trì hoãn giao quạt tới hai lần! Lúc đó ta quả thật có chút lo lắng...

- Ngươi lo lắng hắn sẽ vì cây quạt này mà đối phó ngươi?

Phi Ưng lắc đầu, nói:

- Không phải! Ta lo lắng sẽ làm tông chủ lỡ hẹn!

Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:

- Ta lỡ hẹn cũng không sao, quan trọng nhất là ngươi không có việc gì!

Ánh mắt Phi Ưng hiện lên một tia khác thường, tựa như vui mừng, lại vừa như kích động. Đọc Truyện Online Tại



Lãnh Mộc Nhất Tôn lại nói:

- Phi Ưng, nhiều năm như vậy, mỗi một việc ta giao cho ngươi, ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng, không có ngươi, Ma Thần tông cũng không có ngày hôm nay!

- Tông chủ... có thể vì tông chủ cống hiến sức lực, Phi Ưng muôn lần chết cũng không chối từ!

Khóe miệng Lãnh Mộc Nhất Tôn tựa hồ giật giật, nhưng không có lên tiếng

Phi Ưng nói:

- Tông chủ, nghe nói Thiên Cơ phong cảnh báo thêm lần nữa?

Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười, nói:


- Nếu Ma thần đã xuất hiện, quỷ mị tự nhiên cũng sẽ phải sinh!

Vừa nói vừa đưa Lục Ngọc Phiến cho Phi Ưng nói:

- Ngươi hãy nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đến Thần Thử phân đường một chuyến, đem quạt này trả cho Quỷ sư gia!

- Phi Ưng bây giờ sẽ đi ngay!

- Không cần, ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy đi!

- Tông chủ...

- Phi Ưng, ta biết ngươi mấy ngày liền bôn ba, quả thật đã làm khó cho ngươi, ngươi hãy đi nghỉ ngơi đi.

Phi Ưng yên lặng nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn, sau đó xoay người tiêu thất thân ảnh

Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn về hướng Phi Ưng đã tiêu thất, trong ánh mắt bình thản từ từ hiện lên một chút ấm áp, tiếp theo lắc mình ra ngoài đại điện

Tại một chỗ hoang dã vùng ngoại ô, Bàng công công và Lãnh Mộc Nhất Tôn đang đứng cạnh nhau, Bàng công công tiếp nhận Lục Ngọc Phiến từ trong tay Lãnh Mộc Nhất Tôn, mặt mang theo nụ cười nói:

- Tông chủ quả nhiên thủ tín!

Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười, nói:

- Công công dự định bao giờ trả lại cây quạt?


- Tông chủ yên tâm, hoàng thượng chẳng qua là nhất thời nổi hứng, sau khi thưởng thức mấy ngày, ta tự sẽ mang trả!

- Như vậy rất tốt!

Bàng công công "Phạch" một tiếng mở cây quạt ra, tùy ý nhìn thoáng qua hai mặt, nói:

- Nghe nói Lục Ngọc Phiến có dấu ám khí, nhưng phải cần thủ pháp đặc biệt mới có thể phóng ra, lại không biết thủ pháp này vận dụng thế nào? Vạn nhất hoàng thượng không cẩn thận dùng đến thủ pháp này, phát ra ám khí sẽ ngộ thương long thể, ta thật không đảm đương nổi!

Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:

- Công công yên tâm, thủ pháp này cực kỳ xảo diệu, hiện nay đã không còn người biết có thể biết được, hoàng thượng nhất định sẽ không làm nó phát ra ám khí trong đó được đâu!

- Ồh? Ngay cả tông chủ cũng không biết sao?

Bàng công công như cười như không nói

Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười

Bàng công công "Phạch" khép lại cây quạt, nói:

- Đa tạ tông chủ, còn về vùng Tương Giang, ta sẽ đích thân thu xếp cho tông chủ!

- Vậy xin làm phiền công công.

***


Trên Thanh Thành sơn, bên ngoài một sơn động của Trượng Nhân phong, chưởng môn phái Thanh Thành Thanh Nam Thiên đã quỳ trước sơn động bốn ngày bốn đêm. Sơn động này chỉ là một sơn động rất thông thường trên Trượng Nhân phong, nhìn không ra bên trong có gì đặc biệt, cũng không biết vì sao Thanh Nam Thiên vẫn quỳ trước cửa động

Từ trong động bỗng truyền ra một thanh âm già nua:

- Nam Thiên, ngươi đi đi!

Thanh Nam Thiên vẫn còn quỳ ở đó, nói:

- Sư trượng, cầu xin người xuất thủ cứu lấy Bình Quân!

Thanh âm già nua kia nói:

- Ta sớm đã nói qua, Bình Quân tâm cao khí ngạo, cuồng vọng tự tôn, sớm muộn sẽ có ngày phải chịu khổ đau. Nó hiện tại chẳng qua là chỉ bị phế đi một cánh tay, chưa chắc đã là chuyện xấu, còn tốt hơn là sau này bị mất đi tính mạng!

- Sư trượng cũng rất rõ ràng Tính cách của Bình Quân mà, nếu nó phải chịu phế bỏ một cánh tay, vậy khác nào muốn tính mạng của nó. Bình Quân xưa nay tuy là ngạo mạn, nhưng cũng chưa từng phạm sai trái, lần này nó cũng là bởi vì tiêu diệt Thiên Ma Nữ mới bị phế bỏ cánh tay, xin sư trượng xuất thủ!


- Nam Thiên, ngươi không cần nhiều lời, hôm nay ta cứu nó, sẽ chỉ làm nó càng thêm kiêu ngạo ngang ngược, nó bị mất đi một cánh tay, trái lại có thể sẽ khiến nó bình tâm, bớt đi ngạo khí!

- Sư trượng, Bình Quân nếu bị phế bỏ một cánh tay, sau này nó phải tiếp quản ngôi vị chưởng môn phái Thanh Thành, làm sao có thể phục chúng!

- Nam Thiên, Bình Quân khó thành đại khí, nó khó có thể đảm đương nổi ngôi vị chưởng môn, ngươi nếu cứ nhất quyết đem ngôi vị chưởng môn truyền cho nó, chỉ sợ sẽ hủy đi phái Thanh Thành!

- Sư trượng sao lại nói ra lời ấy, nó suy cho cùng cũng là tôn tử của sư trượng!

- Chính bởi vì nó là tôn tử của ta, ta mới thương tiếc cho nó! Nam Thiên, ngươi đi đi!

Thanh Nam Thiên cắn răng nói:

- Sư trượng, Bình Quân nên nông nỗi này đều là do đệ tử thường ngày quá nuông chiều nó, để Nam Thiên dùng hai cánh tay của mình đổi lấy một cánh tay của Bình Quân!

Nói rồi đồng thời vung lên hai bàn tay, ngón cái co vào trong, ven bàn tay chợt hiện thanh phong, giao nhau chém xuống hai cánh tay mình.

"Bồng!" Từ bên trong động đột nhiên phát sinh hai cỗ kình khí, "Ba ba" đánh lên hai cánh tay của Thanh Nam Thiên, hai tay Thanh Nam Thiên tức thì buông xuống.

- Nam Thiên! Ta không xuất thủ đều là vì Bình Quân!

- Sư trượng! Hãy vì Bình Quân là nhi tử duy nhất của Hồng nương tử, xin sư trượng xuất thủ!

Thanh Nam Thiên dập đầu một cái trên mặt đất!

Trầm mặc một lúc lâu sau, bên trong động cuối cùng cũng truyền ra thanh âm:

- Ngươi đem Bình Quân tới đây đi!

Thanh Nam Thiên bỗng ngẩng đầu, kích động nói:

- Đa tạ sư trượng!

Sau đó phi thân lướt lên, chớp mắt đã tiêu thất thân ảnh, mà lúc này bên trong động lại truyền ra một tiếng thở dài.

- Hết Quyển 10-

Quyển 11: Tiên Ma Nan Tái


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 229: Dĩ giả loạn chân