Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 226: Vô ngôn cảm kích

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 226: Vô ngôn cảm kích


Trái tim Sở Phong lại thêm một lần rơi xuống vực sâu, song xa xa mơ hồ truyền đến vài tiếng vang "Leng keng".

- Là cô ta!

Sở Phong vội thi triển thân hình, liều mạng đuổi về hướng phát ra tiếng vang kia, trong bóng đêm quả nhiên có một thân ảnh mặc trường bào đang lao nhanh đi, hình như còn mang theo một người, thân hình Sở Phong tựa như một đạo lưu quang chợt hiện, thoáng cái che ở phía trước bóng người trường bào, chính là thân pháp "Ám Ảnh Lưu Quang".

Quả nhiên là Ô Thứ, ả quả nhiên mang theo Ngụy Đích, Ngụy Đích vẫn còn đang trong cơn mê man.

- Thả cô ấy ra!

Sở Phong gầm lên một tiếng.

Ô Thứ bị Sở Phong dọa cho hoảng sợ, khựng người lại, tay trái kẹp lấy Ngụy Đích, năm ngón tay phải gập cong, đặt lên đầu Ngụy Đích.

Sở Phong quát:

- Thả cô ấy ra!

Ô Thứ lạnh lùng nói :

- Ngươi khẩn trương với ả như vậy, chắc hẳn là người trong lòng của ngươi rồi?

- Cô muốn thế nào?

- Hừ! Ngươi đã ăn Ngọc Lung Điêu của ta, vậy dùng tính mệnh của ả để trả lại đi!

- Thả cô ấy ra!

Sở Phong đột nhiên tiến lên trước một bước, hai mắt chợt hiện hung quang như dã thú.

Ô Thứ lại không tự chủ được lui một bước, nói:

- Đứng lại! Ta giết ả!

- Thả cô ấy ra!

Sở Phong lại tiến lên trước một bước, hai mắt đã trở nên tàn nhẫn như lang sói.



Ô Thứ thực sự hơi sợ hãi, năm ngón tay đột nhiên dài ra thêm một tấc, vận chân khí, năm ngón tay sắc bén như cương trùy, thoáng lượn lờ hàn khí dày đặc.

Sở Phong khựng người lại, bàn tay nắm chặt như muốn vỡ toang.

Năm ngón tay của Ô Thứ bắt đầu chậm rãi đè tới đỉnh đầu Ngụy Đích, rất chậm rất chậm, cũng tựa như ngày đó Sở Phong cầm đầu rắn áp tới mặt nàng.

- Đừng mà!

Ánh mắt như như lang sói của Sở Phong thoáng cái biến thành vẻ cầu xin.

Ô Thứ lạnh lùng nói :


- Đừng à? Hừ! Hôm đó ngươi ở rừng cây làm nhục ta thế nào? Ngươi dùng rắn chỉa vào ta, ta cũng van xin ngươi đừng có làm, nhưng ngươi... ta muốn cho ngươi phải đau khổ đến nỗi không muốn sống!

Năm ngón tay ả còn đang từ từ đè xuống.

Sắc mặt Sở Phong càng thêm trắng bệch, hắn vẫn đang thầm thủ sức, chuẩn bị dùng Ám Ảnh Lưu Quang để xuất thủ cứu Ngụy Đích, nhưng hắn cuối cùng vẫn không dám, hắn nhớ tới con chuột kia bị Ô Thứ im hơi lặng tiếng bóp chết! Hai mắt của Ô Thứ lúc này giống y chang như ánh mắt ả lúc đó!

"Rẹt!" Sở Phong đột nhiên xé rách vạt áo trước ngực, nói:

- Cô muốn trả thù, có thể tới giết ta, cô cứ việc đến mà móc tim ta!

- Ta không giết ngươi, nhưng ta muốn giết ả!

Ánh mắt Ô Thứ chợt hung ác, ngũ chỉ đâm thẳng tới huyệt Bách Hội của Ngụy Đích, cả người Sở Phong như bị chết đứng, đúng lúc này, trước mắt Ô Thứ đột nhiên lập lòe ra vô số mị ảnh quỷ bí, chúng lượn vòng bay xung quanh, không ngừng tiếp cận về phía ả.

Sắc mặt Ô Thứ đại biến, run giọng nói :

- Dừng lại! Đừng qua đây... ta... ta giết ả!

Nhưng những mị ảnh quỷ dị này vẫn như ẩn như hiện tiếp cận về phía nàng, Ô Thứ cắn răng, ngũ chỉ đâm thẳng xuống, giữa các mị ảnh đang lay động đột nhiên vươn ra một ngọc thủ, vỗ một chưởng lên vai phải Ô Thứ, Ô Thứ "A" thét lên một tiếng, cả người bị đánh bay ra xa, còn Ngụy Đích bị ả ném lên giữa không trung.

Muôn vàn mị ảnh thoáng chốc tiêu thất, Thiên Ma Nữ phi thân tiếp lấy Ngụy Đích rồi hạ xuống bên cạnh Sở Phong, Ô Thứ trở mình nhảy lên, cũng không có bị thương, nhưng nào còn dám ở lại, xoay người bỏ chạy thục mạng.

Sở Phong thấy Thiên Ma Nữ cứu ra được Ngụy Đích, vừa hoảng vừa sợ, đang muốn mở miệng, thân thể Thiên Ma Nữ đột nhiên ngã xiêu vẹo, Sở Phong vội vàng một tay tiếp lấy Ngụy Đích, một tay đỡ lấy Thiên Ma Nữ, hỏi:


- Làm sao vậy?

Thiên Ma Nữ tựa cả người vào Sở Phong, "Phụt" phun ra một ngụm máu tươi.

- Thiên Ma Nữ! Thiên Ma Nữ!

Sở Phong quá hoảng sợ.

Thiên Ma Nữ khẽ mở hai mắt, khóe miệng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười yếu ớt, khóe miệng giật giật như muốn nói cái gì, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào.

Sở Phong thực sự rất sợ, hắn không biết Thiên Ma Nữ rốt cuộc bị thương nặng đến cỡ nào, cho nên hắn mới sợ. Hắn đặt một tay lên huyệt Thiên Trung trên ngực Thiên Ma Nữ, truyền vào trong cơ thể nàng một cổ thuần dương chân khí.

Sở Phong phát giác Thiên Ma Nữ vậy mà không hề chống cự chút nào đối với luồng khí mà mình truyền vào, hắn quá sợ hãi, hắn biết điều này có hàm nghĩa gì, chỉ có một khả năng, đó là chân khí trong cơ thể Thiên Ma Nữ căn bản không còn tồn tại một chút nào.

Hai mắt Sở Phong gần như muốn rỉ ra máu, ra sức truyền chân khí cho Thiên Ma Nữ, chỉ hận không thể trong một thoáng toàn bộ chân khí bản thân mình đều truyền hết vào trong cơ thể Thiên Ma Nữ.

Một lát sau, Thiên Ma Nữ bỗng mở hai mắt, nói:

- Ta... không có việc gì!

Nhưng Sở Phong vẫn chưa chịu buông tay, vẫn còn không ngừng truyền chân khí vào trong cơ thể nàng, Thiên Ma Nữ cười gượng gạo nói:

- Được rồi, ngươi còn truyền thêm nữa, ta sẽ chịu không nổi đâu. Chúng ta mau rời khỏi đây đi, nơi này không thích hợp ở lâu!


Sở Phong lúc này mới buông tay, một tay ôm Ngụy Đích, một tay ôm Thiên Ma Nữ đi tới chỗ Tiểu Ô, ôm hai người lên Tiểu Ô, Tiểu Ô hình như cũng biết Thiên Ma Nữ bị thương, nên cũng rất ngoan ngoãn nghe lời Sở Phong.

Sở Phong khẽ quát một tiếng, Tiểu Ô lập tức thả vó lao đi. Nó tuy là chở ba người, nhưng vẫn chạy băng băng như trước, thực sự là tuyệt thế thần câu. Sở Phong cũng không dám để nó chạy quá nhanh, sợ Thiên Ma Nữ và Ngụy Đích sẽ chịu không nổi. Tiểu Ô chạy vào một chỗ trong rừng cây, Sở Phong ôm Thiên Ma Nữ cùng Ngụy Đích xuống ngựa, Ngụy Đích vẫn còn ngủ rất say chưa tỉnh lại.

Thiên Ma Nữ chậm rãi ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu vận công chữa thương.

Sở Phong không dám quấy rầy nàng, chọn một chỗ khô thoáng, ôm Ngụy Đích nằm xuống đó, lại cởi xuống áo khoác màu thanh lam đắp lên người Ngụy Đích, sợ nàng bị cảm lạnh.

Sở Phong quay đầu lại nhìn Thiên Ma Nữ, thấy nàng nhắm hai mắt, gương mặt tiều tụy đi rất nhiều, không khỏi thấy đau lòng, hắn chưa bao giờ từng nghĩ qua một Thiên Ma Nữ ngang tàng mạnh mẽ sẽ bị thương đến như vậy, đây tất cả đều là vì mình.


Toàn thân Thiên Ma Nữ chậm rãi hiện lên một tầng khí giống như kim cương, rất trang nghiêm và an hòa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Trong lòng Sở Phong kinh ngạc thầm nghĩ: đây là Thiên Ma Công ư? Sao không mang theo một chút ma khí nào vậy?

Thiên Ma Nữ từ từ thu công, mở mắt thấy Sở Phong nhìn mình chằm chằm, bèn khẽ cười nói:

- Chuyện gì thế?

Sở Phong thấy hai mắt Thiên Ma Nữ bắt đầu khôi phục vẻ thần tú, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên vẫn còn mệt mỏi, bèn hỏi:

- Nàng đỡ chút nào chưa?

- Ta không sao. Ngươi đỡ ta qua bên kia đi!

Sở Phong dìu nàng tới ngồi xuống một bên, Thiên Ma Nữ nói:

- Ta nghỉ ngơi một đêm thì sẽ ổn, ngươi không cần phải lo lắng cho ta!

Sở Phong ngồi ở bên người nàng, ôm nàng vào trong lòng nói:

- Thiên Ma Nữ, ta muốn thấy nàng ngủ!

Thiên Ma Nữ khẽ mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt, lại đột ngột mở ra.

- Chuyện gì thế?

Sở Phong vội vã hỏi.

Ánh mắt Thiên Ma Nữ lướt qua Ngụy Đích, nói:

- Khi cô ấy tỉnh lại, ngươi đừng nói là ta xuất thủ cứu cổ! Cô ấy cũng là người rất quật cường!

Sở Phong nhìn Thiên Ma Nữ thật sâu, một câu cũng nói không nên lời.

Thiên Ma Nữ dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Sở Phong , chậm rãi nhắm lại hai mắt, khóe miệng thoáng hiện lên ý cười.


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 226: Vô ngôn cảm kích