Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 203: Mê cung đại mạc

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 203: Mê cung đại mạc


Đại mạc Phi Ưng Bảo, cái tên như ý nghĩa, chính là một trong những đại mạc ở tây bắc, hơn mười năm qua uy chấn toàn bộ Mạc Bắc, trải qua bảo chủ Phi Ưng Bảo một tay bồi dưỡng ra Thập tam ưng, mỗi người đều thân mang tuyệt kỹ, lãnh huyết vô tình, được xưng là Lãnh huyết Thập tam ưng! Mạc Bắc không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt đã chết trên tay lãnh huyết Thập tam ưng, có thể nói bá chủ một phương!

Thập tam ưng vừa hiện, tất phệ nhân huyết, tất tàn nhân mạng!

Nhưng kỳ quái là, hơn mười năm qua, Phi Ưng Bảo chỉ hoạt động tại Mạc Bắc, chưa từng đặt chân tới vùng Trung Nguyên nửa bước, vì vậy rất nhiều nhân sĩ Trung Nguyên chỉ nghe danh, chưa thấy cái uy của nó!

Phi Ưng Bảo tọa lạc tại trong đại mạc mênh mông, rất dễ thấy, nhưng cũng rất thần bí, từng có không ít cao thủ đỉnh cao muốn dóm ngò sự bí mật của nó, nhưng tất cả đều có vào mà không có ra, được coi là một trong tứ đại tuyệt địa của võ lâm.

Về phần Phi Ưng Bảo vì sao hơn mười năm qua không có đặt chân lên vùng Trung Nguyên nửa bước, lời đồn có rất nhiều, một trong số đó rất có quan hệ với Mộ Dung thế gia, thậm chí có quan hệ mật thiết với gia chủ Mộ Dung Trực Đoan của Mộ Dung thế gia. Tuy nhiên rốt cuộc là nguyên nhân gì, ai cũng không thể nói rõ!

Bốn phía Phi Ưng Bảo một mảnh hoang vắng, đại môn cho tới bây giờ đều là rộng mở, không có người gác, cũng căn bản không cần người gác.

Mấy người Sở Phong phi ngựa thẳng theo hướng tây bắc, xung quanh càng đi càng hoang vắng, trong làn cát vàng dày đặc chợt đứng sừng sững một tòa thạch bảo to lớn, hình tròn, tầng tầng nối tiếp, hùng vĩ nguy nga, nơi cao nhất có một bức tượng hùng ưng bằng đá đang vỗ cánh, như có tư thái ngạo thị đại mạc!

Cổng chính thạch bảo mở rộng, trên đại môn có một đồ án rất đặc biệt, chỉ có mấy bức tranh, dường như không được đầy đủ, có phần cổ quái!

Cả tòa Phi Ưng Bảo một mảnh tĩnh mịch, im hơi lặng tiếng, bốn người xuống ngựa lướt tới cửa vào cổng chính, đã cảm thấy một trận khí tức âm trầm, không rét mà run.

Từ cổng chính nhìn vào bên trong, bên trong hơi âm u, nhìn không thấy rõ.

Liễu Diệp nói :

- Công tử nhà ta chính là đi vào từ cửa này!

- Đi vào rồi hãy nói!



Sở Phong lắc mình đi vào trước, những người khác cũng cùng đi vào. Nguồn:

Bên trong là một gian phòng, xung quanh tối đen, u ám âm trầm, hai bên vách tường đều có một cánh cửa, trên cửa cũng có khắc đồ án, nhưng không giống nhau. Sở Phong thấy cửa bên trái gần hơn, bèn lắc mình đi vào. Bên trong vẫn là một gian phòng, cũng tối om, vách tường phía trước và bên phải đều có một cửa, trên cửa cũng khắc những đồ án không giống nhau, Sở Phong thấy cửa bên phải gần hơn, thế là lắc mình đi vào, lại tiến vào một gian phòng khác.

Cứ như vậy, Sở Phong thấy cửa thì vào, đi qua một gian phòng lại là một gian phòng khác, không gian mỗi gian phòng cũng đều tối đen, u ám âm trầm, một bóng người cũng không có, những người khác tất nhiên là cũng đi theo hắn.

Sở Phong đi được một đoạn đường, dần dần cảm thấy không ổn, những gian phòng này, từng gian đều tương thông với nhau, dường như là vô cùng vô tận, căn bản là một tòa mê cung!


Hắn dừng lại, nói :

- Xem ra chúng ta đã xông vào mê cung!

Những người khác cũng ngừng lại, Ngụy Đích nói :

- Những gian phòng này liền và thông lẫn nhau, đi vào mà cũng là đi ra, nếu như không rõ đạo lý trong đó, sợ rằng có đi cả đời cũng chỉ là đảo quanh.

Sở Phong nói:

- Chẳng lẽ Mộ Dung bị nhốt ở trong mê cung này?

Liễu Diệp lo lắng nói :

- Sở công tử, Trích Tiên Tử, các ngươi mau nghĩ biện pháp cứu công tử nhà ta ra!

Sở Phong cười khổ một tiếng, nói :

- Hiện tại đừng nói đến cứu công tử gia nhà cô, cho dù muốn quay trở ra ngoài ta cũng không biết nên làm thế nào nữa rồi!


Ngụy Đích nói :

- Hiện tại nếu trở ra ngoài, ta cho là còn có thể nhớ kỹ đi thế nào, nhưng nếu như lại đi vòng thêm một đoạn, thì ta cũng đành chịu.

Sở Phong kinh hỉ nói :

- Đích tử, thì ra trí nhớ của muội tốt như vậy! Thôi chúng ta trở ra ngoài rồi hãy nói đi!

Vì vậy Ngụy Đích dẫn đường, bốn người rất nhanh đã quay lại chỗ cửa vào cổng chính Phi Ưng Bảo.

Sở Phong nhìn Ngụy Đích, mở miệng khen:

- Đích tử, muội thực sự là băng tuyết...

Hắn đột nhiên im bặt, chợt nhớ ra Thiên Ma Nữ vẫn còn ở bên cạnh.

Hắn lén nhìn qua Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ hình như cũng không để ý.

Liễu Diệp thúc giục nói :


- Sở công tử, Trích Tiên Tử, mau nghĩ biện pháp đi!

Sở Phong nói :

- Những gian phòng này đều liền thông lẫn nhau, hiển nhiên là một cái mê cung, có điều cũng chỉ có một cái cửa vào đó thôi, theo ta nghĩ nhất định là có vết tích để có thể lần theo...

Thiên Ma Nữ đột nhiên nói:

- Phía trên mỗi cánh cửa đều có khắc những đồ án khác nhau, có thể những đồ án này có ẩn chứa đầu mối.


Sở Phong gật đầu nói:

- Ta cũng cho là như vậy. Chúng ta đi vào thôi, chia ra mà vào, đầu tiên là phải ghi lại những đồ án trên cửa các gian phòng rồi sẽ bàn sau.

Thế là bốn người lại lần nữa lướt vào Phi Ưng Bảo, phân công nhau ghi lại, rất nhanh, bốn người lại trở về cổng chính, trên mặt đất sơ lược vẽ ra đồ hình của các gian phòng, lại đánh dấu ra đồ án trên các cửa. Nhìn từ đồ hình, những gian phòng này đều liền thông cả hai mặt, không theo một quy luật nào, các đồ án trên cửa đều rất đơn giản, có rất ít nét vẽ , cũng không hề có liên hệ gì, nhìn không ra một chút manh mối!

Ngụy Đích nhíu mày nói :

- Có thể những đồ án này chỉ dùng để mê hoặc người...

Ngón tay Thiên Ma Nữ bỗng vạch xuống liên tục vài cái, đem đồ án ở cửa vào vẽ lên đồ án ở cánh cửa bên trái, lại đem đồ án ở cánh cửa bên trái gian phòng này đối chiếu với đồ án phía trước cánh cửa gian phòng, đồng thời đem đồ án phía trước cửa phòng vẽ lên đồ án phía cánh cửa bên phải gian phòng, mấy cái đồ án này vậy mà lại gắn liền với nhau, không chút sai lệch.

Sở Phong chợt nói :

- Thì ra là phải hợp các bức vẽ lại!

Nguyên là các đồ án ở cửa vào kế tiếp, nhất định sẽ nối tiếp cùng một cái đồ án ở cửa vào, theo suy luận này cứ thế tiến vào là được.

Nếu đã biết sự huyền diệu trong đó, bốn người lại mạnh dạn lần xông vào lần nữa, tiến vào gian phòng đầu tiên, quả nhiên, thấy đồ án trên cửa bên trái nối tiếp cùng với đồ án ở cửa vào, vì vậy đi vào cửa bên trái, tiếp theo lại thấy đồ án ở cửa phía trước nối tiếp cùng với đồ án ở cửa mới vừa tiến vào, thế là tiến vào cửa phía trước, nói chung là mỗi lần tìm cửa có đồ án nối tiếp thì tiến vào.

Bốn người đi qua một cái rồi lại một cái cửa, cảm thấy dường như là đang chậm rãi tiến lên tầng thượng, xem ra đã đi đúng hướng. Bọn họ rốt cuộc tiến vào một gian phòng, gian phòng này không có hai cửa ra nữa, nhưng chỉ có một, vả lại trên cửa ra cũng không có bất cứ đồ án nào nữa!

Xem ra đúng là đã lên tới tầng cao nhất, bốn người đi ra cửa, trước mắt là một cái đài hình tròn rất lớn, trên mặt đài khắc một con hùng ưng cực lớn, giống y chang như bức điêu thạch con hùng ưng đang vỗ cánh ở trên đỉnh thạch bảo . Mà dọc theo đường đi cho tới các cánh cửa đã xuyên qua, các đồ án kia khi hợp lại với nhau, chính là đồ hình con hùng ưng đang vỗ cánh!

Đứng ở giữa đài hình tròn to lớn đó là một cái bóng người màu tím, khoác một bộ áo choàng màu tím sậm, chính là Mộ Dung!


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 203: Mê cung đại mạc