Truyện tranh >> Cổ Đạo Kinh Phong >>Chương 124: Không tiếc một mạng

Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 124: Không tiếc một mạng


Ngụy Đích yên lặng giúp Sở Phong bôi xong thuốc cao, ánh mắt rơi xuống đạo chỉ ngân trên mặt hắn, do dự một chút, rồi vẫn duỗi ngón tay xoa lên vết chỉ ngân đó.

Sở Phong bỗng mở mắt ra, đưa tay nắm lấy ngón tay Ngụy Đích nói:

- Đạo chỉ ngân này giữ nó lại đi.

Ngụy Đích nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp:

- Đã qua trăm ngày, cho dù công tử muốn xóa tan, cũng...

Sở Phong cười, nhẹ nhàng dời đi ngón tay của nàng, nói:

- Ngay từ đầu, ta chưa hề có dự định muốn xóa tan đi đạo chỉ ngân này.

Ngụy Đích không lên tiếng, "Rẹt" xé xuống một miếng vải, giúp Sở Phong băng bó vết thương bởi kiếm bên vai trái, vừa băng bó vừa hỏi:

- Thế nào? Có phải nửa người không thể động rồi hay không?

Sở Phong xác thực không thể động nửa người , lại tự giễu nói:

- Ngụy Đích cô nương, kiếm pháp sư phụ cô thật sự là nguy hiểm mà, cũng may mà bà ta còn thương cô, bằng không thì ta không chỉ không thể động nửa người , mà là toàn thân cũng đã không thể động rồi.

Ngụy Đích mang theo buồn bực nói:

- Công tử thực sự là... Ta không ngừng chớp mắt ra hiệu cho ngươi, nhưng ngươi lại cứ cho là con mắt ta bị cát thổi vào, thực sự là... ngốc mà!

Ngụy Đích nhịn không được, vẫn là đem từ 'ngốc' nói ra miệng.

Nhưng Sở Phong lại vẻ mặt ủy khuất :

- Điều này sao có thể trách ta chứ, vừa khéo lúc đó có một con gió cát thổi qua về phía cô mà, huống hồ ta sao biết sư phụ cô vừa thấy mặt thì đã đòi đánh đòi giết rồi, so với bà chưởng môn Nga Mi kia còn hung ác hơn!

Ngụy Đích thở dài, lắc đầu, cầm lấy áo ngoài của Sở Phong đưa vào đầm nước giặt qua. Sở Phong có chút kinh ngạc nói:

- Ngụy Đích cô nương, thì ra cô còn biết giặt quần áo nữa sao?

Ngụy Đích quay đầu lại liếc hắn một cái:



- Y phục của sư phụ vẫn đều do ta giặt.

- Ta còn tưởng rằng cô...

- Công tử nghĩ rằng ta là dạng người 'Y phục đưa tới tay, cơm đưa tới miệng' sao ?

Sở Phong xấu hổ cười cười, hắn quả thực không ngờ nữ tử tựa thiên tiên trước mắt còn có thể làm những công việc như thế này.

Ngụy Đích tẩy sạch vết máu trên y phục Sở Phong, lại giúp hắn mặc lên trên người.


Sở Phong mặc cả bộ y phục ướt sũng, cả người không được tự nhiên, đột nhiên nói:

- Ngụy Đích cô nương, cô có từng nghe qua có một loại võ công, có thể thoáng cái làm bốc hơi nước hoàn toàn trên y phục ẩm ướt hay chưa?

Ngụy Đích nói:

- Điều này cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần công lực lô hỏa thuần thanh, ai cũng có thể làm được.

- Cô cũng không thể được?

Ngụy Đích ngẩn ra:

- Ta cũng không phải là không thể, chỉ là có chút cật lực thôi. Sao hả? Công tử muốn ta giúp sấy khô y phục trên người chứ gì?

Sở Phong vội vàng nói:

- Không phải, đương nhiên không dám, ta chẳng qua nhất thời hiếu kỳ...

- Hắc hắc! Không ngờ còn có tâm tình ở đây nói chuyện yêu đương!

Trong tiếng cười quái dị,"Vù vù vù vù" bốn bóng người đột nhiên xuất hiện, vây quanh lấy hai người, chính là tả hữu hộ pháp và Âm Dương nhị lão của Ma Thần Tông. Âm Dương nhị lão vẻ mặt cười gian, bốn ánh mắt dâm tà chằm chằm nhìn vào trên người Ngụy Đích!


Sở Phong thầm kinh hãi, Âm Dương nhị lão hiển nhiên không có gì đáng sợ, thế nhưng tả hữu hộ pháp võ công lại rất cao, bản thân mình lại có thương tích trong người, chỉ riêng Ngụy Đích thì võ công cao tới đâu cũng không đối phó được bốn người bọn họ, vội nhỏ giọng nói với Ngụy Đích:

- Đi mau! Mời sư phụ cô tới giải vây!

Đương nhiên, Sở Phong cũng không thật sự cho rằng Lãnh Nguyệt sẽ xuất thủ tới cứu mình, hắn nói như vậy là chỉ muốn cho Ngụy Đích thoát thân chạy đi. Âm Dương nhị lão sao lại nhìn không ra tâm tư của hắn, vội nói:

- Hai vị hộ pháp mau xuất thủ, chớ để cho bọn họ chạy thoát!

Nói rồi song chưởng đã chụp tới Sở Phong.

Có thể bắt được Sở Phong hay không, Âm Dương nhị lão cũng không quan tâm, bọn họ chỉ muốn đạt được Ngụy Đích. Bọn họ không hướng Ngụy Đích xuất thủ, mà giành trước công kích Sở Phong, chính là vì muốn lấy Sở Phong để kiềm chế Ngụy Đích, bởi vì bọn họ biết ngăn không được Ngụy Đích, lại tính toán chuẩn xác Ngụy Đích sẽ không bỏ lại Sở Phong. Nguồn:

Ngụy Đích quả nhiên không có bỏ lại Sở Phong, vung lên trường kiếm, gắt gao che chở cho Sở Phong. Âm Dương nhị lão đương nhiên không làm gì được nàng, nhưng tả hữu hộ pháp cũng đã xuất kiếm. Sở Phong trong lòng khẩn trương, rút ra trường kiếm, giục Ngụy Đích:

- Đi mau! Bây giờ còn có cơ hội, vạn nhất rơi vào tay hai lão quái vật kia, sẽ không thể lường được!

Ngụy Đích nào không biết sự dâm tà của Âm Dương nhị quái, nhưng bọn hắn một chưởng lại tiếp một chưởng hung ác bổ về phía Sở Phong, căn bản không cho phép nàng suy nghĩ nhiều. Tả hữu hộ pháp hiển nhiên không muốn dây dưa thêm, hai thanh trường kiếm đột nhiên chợt trái chợt phải, thoắt trước thoắt sau trực chỉ Sở Phong không chỉ nhanh như thiểm điện, hơn nữa phiêu hốt quỷ dị. Sở Phong phân nửa thân thể không thể di chuyển, trường kiếm bên tay phải đã rất suy yếu, căn bản chống đỡ không được, Ngụy Đích quát một tiếng, thân ảnh liên tục chớp hiện, liên tiếp thi triển Lăng Ba Vi Bộ chuyển vòng quanh Sở Phong, "Leng keng leng keng..." cố gắng ngăn trở thế kiếm từ bốn phương tám hướng đâm tới, tả hữu hộ pháp cũng thầm kinh hãi, không ngờ Ngụy Đích tuổi còn trẻ lại có tu vi như vậy. Tuy nhiên công lực của Ngụy Đích dù sao cũng có hạn, chuyển được vài vòng, thân hình đã hơi chậm lại, "Bổ" Sở Phong bị một ngón tay của tả hộ pháp điểm trúng, tức thì không thể động đậy. Ngụy Đích cả kinh, bị phân tâm, phía sau cũng bị một ngón tay của hữu hộ pháp điểm trúng, bất động đứng ở bên cạnh Sở Phong, cũng không thể động đậy.

Tả hữu hộ pháp thu hồi trường kiếm, Âm Dương nhị lão đã vẻ mặt cười dâm ,hai mắt đăm đăm tham lam quét tới quét lui tại trên người Ngụy Đích.

Sở Phong vừa sợ vừa giận lại hận bản thân mình bất lực như vậy, đã liên lụy đến Trích Tiên Tử người ta! Hắn thấy Âm Dương nhị lão bắt đầu từng bước một cười dâm đi tới bên người Ngụy Đích, nổi giận gào lên một tiếng nói:


- Âm Dương nhị lão! Các ngươi dám tiến lên nửa bước, ta Sở Phong sẽ đem các ngươi bầm thây vạn đoạn!

Âm Dương nhị lão cũng bị tiếng gào của hắn làm cho ngẩn người, lập tức cười lạnh nói:

- Tiểu tử, một cước vừa rồi chúng ta còn chưa có tính với ngươi, còn dám rống loạn hả! Chẳng qua hiện tại chúng ta tâm tình tốt, chờ chúng ta chậm rãi 'đối phó' xong thiên hạ đệ nhất tiên tử, tự nhiên sẽ tính toán sổ sách với ngươi. Hắc hắc hắc hắc!

Nói rồi chạy tới trước mặt Ngụy Đích.

Tả hữu hộ pháp cau mày:

- Nhị lão, chớ bỏ lỡ chính sự, đem bọn họ mang về phân đường rồi hiển nhiên có thể mặc cho các ngươi làm gì thì làm!


- Hắc hắc, chính sự của các ngươi là bắt tiểu tử này, chính sự của chúng ta thì, hắc hắc...

Âm Dương nhị lão nhìn bộ ngực mềm mại phập phồng lên từng đợt của Ngụy Đích, cũng cười dâm lên từng chập.

Tả hữu hộ pháp lại cau mày:

- Nhị lão...

- Aii, hai vị hộ pháp chớ quên tông chủ đáp ứng qua chuyện của huynh đệ chúng ta, cô nàng này mỗi khi xuất hiện trước mặt, huynh đệ chúng ta thực sự là kiềm chế không được. Tiểu tử này các ngươi có thể mang đi trước, về phần Trích Tiên Tử này thì, hắc hắc!

Trong tiếng cười dâm dật, Âm Dương nhị lão đã đưa tay muốn hướng tới thân thể Ngụy Đích vuốt ve.

Ngụy Đích không rên một tiếng, ánh mắt chuyển hướng tới Sở Phong, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt. Sở Phong nộ hận đan xen, trên mặt từng sợi gân xanh bạo hiện, ngay đó "Bựt" cắn đứt môi, khoé mắt nứt ra, "Ộc!" phun ra một ngụm máu tươi lên thân Âm Dương nhị lão, thân hình thoắt cái lướt ngang một bước, che ở trước người Ngụy Đích, song chưởng tề xuất, "Oanh" vang lên một tiếng, đánh Âm Dương nhị lão bay ngang ra xa, thân thể lại lập tức mềm nhũn, sụp xuống mềm liệt tại bên chân Ngụy Đích.

Tả hữu hộ pháp thất kinh, song kiếm tề xuất, đâm thẳng tới yết hầu Sở Phong! Hiển nhiên muốn một kích giết chết Sở Phong, để tránh tái sinh thêm phiền phức! Ngụy Đích quá sợ hãi, trơ mắt nhìn Sở Phong sắp phải bị song kiếm đoạn hầu, đúng lúc này, phía sau đột nhiên lóe lên hai bóng người, hai thanh trường kiếm tức thì vươn ra, "keng keng" hai tiếng, chấn bay kiếm của tả hữu hộ pháp, chính là Lãnh Nguyệt và Tiêu Dao Tử!

Nguyên là Lãnh Nguyệt và Tiêu Dao Tử kịch đấu một hồi, Lãnh Nguyệt cuối cùng tìm được cơ hội thoát khỏi Tiêu Dao Tử dây dưa, theo vết máu đuổi theo, Tiêu Dao Tử đương nhiên cũng theo sát, một mạch đuổi tới mảnh rừng cây này, vừa may cứu kịp Sở Phong một mạng!

"Bổ" Lãnh Nguyệt một tay giải khai huyệt đạo bị phong của Ngụy Đích, lạnh lùng quát lên với tả hữu hộ pháp:

- Ma Giáo yêu nghiệt, dám khắp nơi hành hung làm ác!

Lời còn chưa dứt,"Vù vù vù vù" chợt có thêm vài nhân ảnh hắc y đang chớp động hướng tới bên này, hiển nhiên đều là cao thủ của Ma Thần Tông.

Tiêu Dao Tử vội quát với Ngụy Đích:

- Mau dẫn tiểu tử này đi!

Ánh mắt Ngụy Đích vội vã chuyển về hướng Lãnh Nguyệt, thấy sư phụ không có lên tiếng, cũng không dám chậm trễ thêm, cúi người ôm lấy Sở Phong phi thân chạy đi. Tả hữu hộ pháp lập tức song kiếm đều tề xuất, muốn chặn lại Ngụy Đích, Lãnh Nguyệt và Tiêu Dao Tử vung kiếm cản lại, bốn vị cao thủ hiển nhiên phải một phen ác đấu!

Ngụy Đích vội vàng tìm được nơi để ẩn nấp, nhìn lại Sở Phong, cả người xụi lơ, hơi thở mong manh, hai mắt thần quang tan rã, như bị si ngốc, đã hấp hối!


Cổ Đạo Kinh Phong - Chương 124: Không tiếc một mạng