Cố Chấp Yêu Đương Ngọt Ngào - Chương 52


Khoa đạo diễn của học viện điện ảnh ở thủ đô nổi tiếng rất khó để có thể thi vào.

Không chỉ đơn giản là học bài, nắm chắc các kỹ năng và tự tin là dễ dàng thi vào được đâu.

Phim là sự kết hợp hoàn hảo giữa nghệ thuật nghe nhìn và nghệ thuật tự sự. Để có thể trở thành một đạo diễn, một nhà làm phim thành công thì ngoài sự hiểu biết uyên thâm uyên bác về văn học, bạn phải có năng lực đánh giá và quan sát phi thường, năng lực tổ chức và diễn tả cũng phải đủ tiêu chuẩn.

Thi khảo sát lần này cũng dựa vào những tiêu chuẩn trên để đánh giá, tổng cộng có tất cả là 4 lần thi. Và dĩ nhiên, qua mỗi vòng thi sẽ có học sinh bị loại, càng vào trong thì số lượng bị loại càng ngày càng nhiều.

Đêm trước hôm thi, Tôn Miên Miên đăng nhập vào acc weibo được chứng nhận dấu xanh mà mình bỏ quên đã lâu.

——@ Tôn Miên Miên: Bài thi ngày mai, cố lên nào!

Bài cuối cùng mà cô đăng là bài cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm và động viên cô vượt qua cú shock do Tôn Hi Niên đột ngột qua đời.

Đã qua một năm chín tháng rồi.

Thời gian trôi qua nhanh thật.

Mặc dù đến bây giờ vẫn cảm thấy rất buồn nhưng nỗi trống trải trong lòng đang từ từ được lắp đầy.

Cô để điện thoại xuống bàn, cơn buồn ngủ đã kéo đến rồi.

Mấy phút sau, điện thoại để trên bàn rung ầm ầm lên.

Tôn Miên Miên nhanh chóng mở mắt, cô ngồi bật dậy cầm điện thoại lên " Em cứ nghĩ là anh không gọi, em đang định đi ngủ đấy. "

Cô không phát hiện ra trong giọng nói của mình có chút ủy khuất.

Sở Phong khẽ cười " Anh vừa học xong tiết cuối cùng nhưng lại bị thầy Ngô gọi đến phòng giáo viên, em đợi nãy giờ sốt ruột lắm à? "

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học của lớp 12, hồi trưa Lý Mộc Ca đã gọi điện kể cho cô rồi. Cô ấy chúc cô thi thuận lợi, còn phàn nàn tận 10 phút nói rằng nhà trường chỉ cho học sinh lớp 12 nghỉ xuân có một tuần.

Tôn Miên Miên " ừ " một tiếng " Nghe được giọng của anh rồi thấy đỡ hơn một chút. "

Lúc nãy, Tôn Á Vân có gọi cho Tôn Miên Miên, bà nói cô không cần căng thẳng, chỉ là một kỳ thi, thả lỏng một chút mới có được kết quả tốt nhưng khi nghe giọng Tôn Á Vân còn căng thẳng hơn cô thì ngược lại cô mới là người an ủi bà...

Nhưng bây giờ, nghe được giọng nói của Sở Phong, Tôn Miên Miên cảm thấy con thuyền lênh đênh trôi giữa biển xanh mênh mông của mình cuối cùng cũng nhìn thấy bờ.

Sở Phong hôn cô qua điện thoại " Ngoan nào, hai tuần nữa là chúng ta được gặp nhau rồi. "

" Vâng. "

Bọn họ trò chuyện với nhau một lúc nữa mới cúp máy, Tôn Miên Miên nằm trên gường lăn qua lộn lại ngủ quên lúc nào không biết.

Một giấc ngủ rất ngon, không mộng mị.

Sáng sớm thứ hai hôm sau, lúc ăn sáng chung với Tịnh Mỹ, Tôn Miên Miên lấy điện thoại ra vào weibo, cô phát hiện bài weibo hôm qua mình đăng đã vượt quá mười nghìn bình luận, tất cả đều cổ vũ cho cô.

Cô cảm thấy yên tâm hơn, mọi người ai cũng quan tâm cổ vũ cho cô cơ mà.

Năm nay khoa đào tạo đạo diễn tuyển 500 người nhưng tính đến hiện nay đã có gần 60.000 thí sinh đăng ký, mức độ cạnh tranh khốc liệt đến mức nào không cần tả chắc các bạn cũng biết. Ví dụ như khoa diễn viên kế bên, trong 200 người chỉ có 1 người may mắn được chọn.

Lúc Tịnh Mỹ cũng là ngôi sao nhí thế hệ thứ hai như cô, bố cô ấy là một đạo diễn có tiếng tăm trong nghề, mẹ tên Tô Di Niên là diễn viên lâu năm, từng giành được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ trong và ngoài nước. Ngoại hình của Lúc Tịnh Mỹ dĩ nhiên là không chê vào đâu được, những cái gì tốt đẹp của bố mẹ đều truyền hết qua cho cô ấy, hơn nữa Tịnh Mỹ còn có một lượng fan đông đảo đứng sau chờ đợi ngày cô ấy chính thức ra mắt.

Như những ngày bình thường khác, hôm nay Tôn Miên Miên không trang điểm. Cô cột tóc đuôi ngựa, ăn mặc giản dị như những thí sinh khác.

Nhưng hai cô bé vẫn bị một người phóng viên đứng bên kia đường nhận ra, người đó nhanh chóng chạy lại hỏi vài câu đơn giản.

Có rất nhiều học huynh học tỷ đứng ở cổng trường hướng dẫn các thí sinh, Tôn Miên Miên nhìn thấy có một đám người fan của cô đang đứng đó, họ cầm bảng có ghi câu " Miên Miên cố lên! "

Hiện giờ đang là giữa tháng ba nên mấy ngày nay thời tiết cực kỳ lạnh, các cô gái ấy không biết đã đợi bao lâu rồi, có mấy người mặt mũi đỏ ửng cả lên.

Tôn Miên Miên đi đến, bọn họ vui mừng ngay lập tức bao vây cô ở giữa, tất cả đều nở nụ cười chúc cô thi tốt.

Tôn Miên Miên gật đầu cười, cô kiên nhẫn đáp lại từng người một cuối cùng nói một câu " Cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian của mình để đến đây chúc em thi tốt, mọi người về sớm một chút, trời đang rất lạnh. "

Cô vừa nói vừa lấy một chút kẹo ấm họng trong túi ra đưa họ.

Các cô gái sắp bị sự cưng chiều của Tôn Miên Miên mà bật khóc rồi, họ vội vàng nói " Miên Miên, không còn sớm nữa đâu, em mau vào đi, nhớ thi thật tốt nhé, mọi người đợi tin tốt từ em! "

Vừa lúc, Lúc Tịnh Mỹ ở phía bên kia cũng mới tạm biệt với fan của cô ấy xong, hai người tay trong tay bước vào trường.

Cùng ngày, một đoạn phỏng vấn Tôn Miên Miên được đăng lên mạng.



—— Nữ thần, cố lên nhé! Em phải vượt qua kỳ thi một cách thuận lợi đấy!

—— Đã năm năm rồi mà cô ấy vẫn là nữ thần số một trong lòng tôi, nguyện không thay đổi!

—— Aaaaaa, đứng gần ống kính như vậy mà tôi vẫn không thấy một chút son phấn nào trên mặt cô ấy, giá trị nhan sắc của nữ thần phải nói đỉnh của đỉnh luôn ấy.

—— Giọng nói của nữ thần ngọt quá! Tôi muốn hôn cô ấy!

—— Không cho phép hôn vợ tôi!

—— Ê lầu trên nói bậy cái gì vậy? Đó là vợ tôi.

Những lời Tôn Miên Miên nói lúc vào thi cũng bị đăng lên weibo, hỏi về ai thì dĩ nhiên là mấy cô gái hồi sáng được tiếp xúc với cô đăng lên rồi.

—— Tôi là fan của em gái này nhé, em ấy cưng fan quá aaa.

—— Tính cách của Tôn Miên Miên rất tốt luôn ấy! Khi nói chuyện, cô ấy sẽ nhìn thẳng vào mắt bạn mà mỉm cười, cười như rót mật vào tim!!! Trời ơi tôi thích cô ấy quá, thích quá phải làm sao bây giờ?

—— Cô nàng còn đưa kẹo cho tôi, cô ấy dặn tôi trên đường về phải cẩn thận một chút, giọng cực kỳ dễ nghe luôn! Với một con thanh khống như tôi thì nếu không phải đang đứng trước mặt nữ thần tôi sẽ nằm xuống lăn vài vòng quá.

—— Đợi Tôn Miên Miên nhập học chắc tôi cũng phải ra rạp xem phim của cô ấy quá!

—— Nhưng mà tôi vẫn thắc mắc tại sao Miên Miên lại chọn khoa đạo diễn, có thể sau này chúng ta sẽ không bao giờ thấy cô ấy trên màn ảnh nữa.

—— Chắc là nối nghiệp bố.

—— Thật tội cho Miên Miên của chúng ta, nhỏ như vậy mà không có bố.

.....

*

Cuộc thi bao gồm vòng loại, vòng một, vòng hai, vòng ba và vòng bốn. Trong đó, vòng bốn là khó nhất với tổng thời gian thi là ba ngày. Ngày cuối cùng là thi phần trình bày báo cáo của mình, có thể nói phần thi này là điểm nhấn của toàn bộ cuộc thi.

Tôn Miên Miên hoàn thành kỳ thi khá suôn sẻ, trong phần thi cuối cùng cô còn là người thong thả nhất kia mà.


Cô đã đặt vé máy bay về Nam Thành ngay sau hôm kỳ thi kết thúc.

Lúc Tôn Miên Miên về đến Nam Thành vừa đúng vào buổi chiều chủ nhật, Tôn Á Vân và Lý Mộc Ca đích thân lái xe đến sân bay đón cô về.

Trong mấy tháng ở thủ đô luyện tập chuẩn bị cho kỳ thi, mỗi tháng Tôn Á Vân sẽ bay ra thăm cô một lần nhưng Lý Mộc Ca thì không được, dù gì cũng đã lớp 12, vì vậy đã rất lâu rồi cô và Lý Mộc Ca không được gặp nhau.

Tôn Á Vân lái xe, hai cô bé ngồi ở đằng sau.

Lý Mộc Ca uể oải ôm lấy cánh tay của Tôn Miên Miên " Aaaa, mấy tháng nay tớ mệt gần chết, ngày nào cũng dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, nào là kiểm tra 15 phút, kiểm tra 1 tiết kiểm tra giữa học kỳ ùn ùn thi nhau kéo đến... Một tuần chỉ được nghỉ mỗi nửa ngày chủ nhật vì vậy đa số các bạn học đều chọn ở lại trường... Có thể tớ không làm được huhu. "

" À đúng rồi, tớ thấy mọi người kể từ hôm tranh lì xì đến giờ chưa nói với nhau câu nào trên group lớp. "

" Đúng rồi, bây giờ ai mà còn tâm trạng chơi điện thoại nữa, đến cả thánh lười Khương Hạo còn hận tại sao mỗi ngày lại không có 48 tiếng. Quy Tuấn, Trần Cẩm Nguyên thì khỏi nói, quầng mắt còn thâm hơn cả con gấu trúc nữa, mỗi ngày chỉ ngủ có 4 đến 5 tiếng, liều mạng học như điên ấy. "

Sau bữa tối, mọi người trò chuyện với nhau một lúc rồi Tôn Miên Miên lên phòng thu dọn đồ đạc. Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ dồn hết chú ý cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Với thành tích hiện tại của Tôn Miên Miên thì về cơ bản sẽ không có vấn đề gì nếu cô phát huy bình thường nhưng cô vẫn muốn dốc sức cho kỳ thi tuyển sinh giống mọi người để nhiều năm sau nhớ lại vẫn có ký ức vui vẻ, nhưng năm tháng liều mạng học tập.

Sau khi thu dọn hành lý xong xuôi, cô vào phòng ngâm nước ấm một chút. Lúc sau ra, cô không mở đèn mà nằm ườn lên giường nhắm mắt lại.

Lúc máy bay hạ cánh cô có gọi cho Sở Phong nhưng bây giờ cô lại nhớ anh rồi, muốn biết anh đang làm gì, muốn nghe giọng nói của anh.

Ngày mai là được gặp anh rồi.

Ngày mai mới được gặp anh lận.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì điện thoại của cô vang lên.

Tôn Miên Miên nhanh chóng ngồi dậy cầm điện thoại lên.

" Sở Phong? " Vừa lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Miên Miên đã tươi cười, trong giọng nói không tự chủ được có chút hưng phấn.

" Ừ, em đang làm gì vậy? " Đầu bên kia có vẻ như Sở Phong đang đứng ngoài đường, trong giọng nói của anh xen lẫn tiếng gió.

" Đang nhớ anh. " Tôn Miên Miên thành thật khai báo.


" Nhớ nhiều không? "

" Nhiều, cực kỳ nhiều luôn! "

" Vậy em có thể đi ra không? Anh đang đứng dưới nhà em. "

Tôn Miên Miên " a " một tiếng, để chân trần nhảy xuống giường, cô chạy lại cửa sổ nhìn xuống dưới.

Chiếc xe Pagani đen tuyền quen thuộc đang lặng lẽ đậu ngay ngắn bên cạnh mấy bụi cây được tỉa tót cẩn thận. Sở Phong mặc áo khoác đậm màu, lười biếng dựa vào đầu xe nhìn Tôn Miên Miên, anh cầm điện thoại quơ quơ về phía cô.

Cả người anh chìm trong bóng tối, không nhìn rõ ngũ quan nhưng Tôn Miên Miên cảm nhận được Sở Phong đang cười.

Người giúp việc của Lý gia luôn làm việc có quy định và giờ giấc, cô rón rén bước xuống lầu, quả thật cả căn nhà rộng lớn chỉ còn lại mấy ánh đèn lấp lóe trên tường.

Tôn Miên Miên nắm chặt áo khoác, cô nhẹ nhàng mở chốt cửa đi ra ngoài, sau khi ra được vườn cô chạy như bay lại chỗ Sở Phong, ánh mắt nhìn anh sáng rực.

So với mùa đông ở thủ đô thì cuối tháng hai ở Nam Thành thời tiết đã dần dần nghênh đón sắc xuân với những chồi non mới nhú, nụ hoa e thẹn từ từ nở ra, ba chùm rồi bốn chùm cùng nhau đón gió xuân.


Chẳng qua là bây giờ đã khá khuya, trời se se lạnh, đặc trưng của đầu xuân năm mới.

Sở Phong kéo tay Tôn Miên Miên qua xem có lạnh không, anh kéo cô lên xe.

Ngồi trong xe, Tôn Miên Miên rất muốn bình tĩnh lại, kiềm chế một chút nhưng cơ mặt không nghe theo chỉ thị của cô nữa rồi, khóe miệng và đuôi mắt không tự chủ được mà cong lên, nhìn anh chằm chằm.

" Sao anh lại đến vậy? "

Sở Phong đưa tay vén mái tóc của cô ra sau tai, để lộ ra cái lúm đồng tiền đáng yêu " Anh sợ em nhớ anh. "

Tôn Miên Miên cố ý bĩu môi " Vậy anh không nhớ em chứ gì? "

" Nhớ. "

" Nhiều không? "

Sở Phong khẽ cười, cho cô gái nhỏ một câu trả lời " So với em nhớ anh thì anh nhớ em nhiều hơn một chút. "

Tôn Miên Miên rốt cuộc cũng hài lòng.

Sở Phong cười nhéo mặt cô.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người họ cảm thấy nếu mắt của người kia là cực S của nam châm thì người này sẽ là cực N, hút nhau vào là không muốn rời đi chút nào.

" Bạn trai, thật sự rất nhớ anh. " Tôn Miên Miên đưa tay ôm cổ Sở Phong, cô như con mèo nhỏ liên tục cạ cạ mặt vào cổ anh.

Trái tim Sở Phong tan chảy.

Anh ôm cô đặt lên trên đùi mình.

" Bạn gái, anh không muốn chúng ta phải tách nhau ra như vậy nữa đâu. " Giọng anh khàn khàn, đôi môi mỏng hôn từ lông mày, đôi mắt, cánh mũi rồi cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của cô.

Hơi thở mùi tuyết tùng quen thuộc từ từ tràn ngập khắp người cô, thậm chí ngay cả lỗ chân lông dường như cũng mang mùi này.

Tôn Miên Miên cảm thấy có chút không chịu nổi.

Sở Phong rất kiên nhẫn, anh chỉ mân mê nhẹ nhàng cánh môi của cô gái nhỏ, một hồi lâu sau vẫn không có bước tiếp theo.

Không có nụ hôn như mong đợi, Tôn Miên Miên kháng nghị khẽ hừ nhẹ một tiếng bằng giọng mũi. Đôi mắt đẹp long lanh nước khó hiểu nhìn Sở Phong.

Hai mắt Sở Phong tối sầm, anh nhẹ giọng hỏi " Muốn anh hôn à? "

Tôn Miên Miên cảm thấy mình rất không có tiền đồ mà vội vàng trả lời " Muốn! "

Sở Phong khẽ cười, anh lại hôn một cái lên môi cô, nụ hôn như chuồn chuồn, nhẹ chạm một chút lại rời ra.

Tôn Miên Miên cảm thấy chưa đủ.

" Nói cho anh biết, em yêu anh nhiều như nào hửm? "

Tôn Miên Miên bị hành hạ sắp chết rồi, cô hạ giọng gấp gáp nói " Yêu anh, chỉ yêu anh, yêu anh nhất. Anh, mau hôn em đi. "

Nhận được câu trả lời vừa ý lại bị chữ " anh " của cô làm hưng phấn, Sở Phong không kiềm chế nữa, anh mạnh mẽ hôn xuống, một nụ hôn sâu.


Cố Chấp Yêu Đương Ngọt Ngào - Chương 52