Edit: Kanalz
_____________
Tôn Miên Miên không thể nhớ được rằng mười phút sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ biết lúc đó Sở Phong cứ như đứa con nít lâu ngày chưa thấy kẹo, liên tục lấn tới, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh bạo.
Cô không giãy giụa được, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, mặc kệ anh làm gì thì làm.
Lâu lâu cô mở mắt ra chỉ thấy mỗi hàng lông mi đen nhánh và sống mũi cao vút.
Bởi vì thiếu oxi, đầu cô hơi choáng, trong lúc mơ màng còn suy nghĩ là " Có phải Sở Phong định ăn mình luôn rồi đúng không? "
Cuối cùng, Sở Phong cũng chịu buông cô ra, tay chân của Tôn Miên Miên nhũn hết cả rồi, hốc mắt còn vương vài giọt nước mắt. Cô dựa vào người Sở Phong thở gấp.
Hơi thở của anh hơi dồn dập, thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình bằng đôi mắt ướt ướt, phiếm má đỏ hồng.
Anh quay người dựa vào thân cây, ôm chặt cô trong lồng ngực. Trên mái tóc nâu nhẹ của cô còn vương vài bông tuyết, anh nhẹ nhàng đội mũ vào, đưa tay vỗ vỗ lưng cô.
Thỉnh thoảng, vài người đi qua còn tò mò đưa mắt nhìn đều bị Sở Phong lạnh lùng liếc lại như một con hổ bị người khác xâm phạm lãnh thổ, trong mắt hiện lên tia cảnh cáo " cút ".
Một lúc lâu sau, Tôn Miên Miên mới đứng thẳng dậy được.
Sở Phong nhanh chóng đưa tay quệt đi vệt nước trên đuôi mắt đỏ bửng của cô, ôn nhu hỏi " Đi được chưa? "
Giọng anh rất khẽ, nghe rõ còn có sự kìm nén.
" Cậu cắn tớ! " Tôn Miên Miên sờ sờ môi mình, tức giận oán trách, giọng cô mềm mại nũng nịu hơn mọi ngày.
" Đâu, thả ra cho tớ xem một chút. "
Sở Phong nhẹ nâng cằm cô lên, quả nhiên, môi dưới có một vết cắn cực kỳ bắt mắt.
Tôn Miên Miên " hất " tay Sở Phong ra, cô đưa mắt trừng anh một cái.
Sở Phong cười cười nhích lại hôn một cái vào mặt cô sau đó nhanh chóng nhảy ra " Xin lỗi cậu, lần sau tớ sẽ chú ý. "
Anh cũng không biết tại sao nữa, lúc môi anh chạm vào môi cô, máu trong cơ thể như sôi sục. Thì ra không chỉ mỗi đánh quyền, hôn cô cũng có thể làm anh cảm giác toàn thân hưng phấn.
Cục tức này Tôn Miên Miên không nhịn được nữa rồi!!! cô đột nhiên lôi cổ áo Sở Phong xuống, mình thì nhón chân lên cắn mạnh vào cằm anh.
Không nhẹ chút nào đâu! Anh hít sâu một hơi, thả lỏng cơ thể mặc cho cô cắn.
Tôn Miên Miên cảm nhận được anh đang chiều mình, cơn giận lập tức bị áp xuống. Cô nhả ra không cắn nữa, chủ động nắm lấy tay Sở Phong " Đi thôi nào. "
Sau khi ra khỏi chùa Thanh Bình, Tôn Miên Miên vừa mở cửa lên xe, xe còn chưa chạy ra được bãi đỗ thì Tôn Á Vân đã gọi đến " Miên Miên, cô về rồi đấy, con khỏi bệnh chưa? Khi nào thì về nhà đây? "
" Cô về rồi ạ? Con vẫn ổn không có chuyện gì hết, cô đừng lo... Hôm nay vừa về chắc cô mệt lắm ạ? Thôi cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, mai con sẽ về ạ. "
Tôn Á Vân lại dặn dò cả nửa ngày mới chịu yên tâm tắt điện thoại.
Cô quay đầu nhìn người thiếu niên đang trầm ổn cầm vô lăng bên cạnh, trên cằm anh vẫn còn dấu răng đỏ chót. Cô có cảm giác cứ như học sinh hư giấu bố mẹ có bạn trai, nhân lúc họ đi vắng còn lén lút ra ngoài hẹn hò ấy.
Quả là một kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán đáng nhớ!
Sau kỳ nghỉ là kiểm tra cuối kỳ. Thầy Ngô tận dụng hết tất cả các kiến thức có trong bài thi để in đề ôn tập, mỗi ngày phát một cái, thầy ấy cũng mua đủ các loại thuốc cảm lạnh để sẵn trên bàn. Máy lạnh của lớp bị hỏng, đến giờ vẫn chưa được sửa, lớp học cứ như cái hầm băng đông lạnh ấy nên có rất nhiều bị cảm rồi.
Hồi lúc thi giữa kỳ, Khương Hạo bị tụt hạng thê thảm. Trong giờ nghỉ trưa, cậu ấy cầm cái bình giữ nhiệt ra chỗ lấy nước, một bên bứt Bản Lam Căn* một bên đọc đi đọc lại bài thơ cổ.
* Bản Lam Căn: còn có tên tiếng Việt là Bọ Nẹt, Thanh Thảo Tâm. Cây này có thể trị rất nhiều bệnh nhưng trong trường hợp này của Khương Hạo thì nó trị cảm cúm nha các bạn.
Khương Hạo từ sau lưng chạy tới, oán hận liếc nhìn Sở Phong. Nếu không phải anh Phong thông minh đột xuất một phát lên tận 200 hạng thì bây giờ cậu đâu phải cắm đầu vào học cực khổ như này!!!
Aaaa, cuộc sống này thật bất công, nhớ hồi giữa kỳ mình cũng học hành chăm chỉ lắm mà sao không như anh Phong, được lên 200 hạng!?
Ủa, anh Phong đang nhìn gì vậy ta?
Khương Hạo nhìn theo ánh mắt của Sở Phong, chỉ thấy Tôn Miên Miên đang ngồi vào chỗ trống bên cạnh Lý Mộc Ca, hai người họ cùng nhau giải đề vật lý. Có lẽ là không làm được, Khương Hạo thấy Lý Mộc Ca cầm tờ đề quay xuống hỏi Quy Tuấn đang ngồi ở phía sau.
Tôn Miên Miên cũng quay xuống.
Bọn họ ngồi ở cuối lớp nên không thấy được vẻ mặt của Quy Tuấn, chỉ thấy mỗi cái gáy của cậu ta thôi, ngược lại, từng cử chỉ biểu cảm của Tôn Miên Miên đều hiện rõ mồn một trong mắt Sở Phong.
Đại khái khoảng năm phút sau, bỗng nhiên Tôn Miên Miên nhướng mày, cô cười híp cả mắt, cô vừa cười vừa nói gì đó rồi gật đầu với Quy Tuấn.
Quả nhiên là nữ thần đại diện cho nhan sắc, cô cười một cái thôi thì tất cả nam sinh chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt cô. Cậu học sinh thật thà không nhiễm bụi trần như Quy Tuấn mà còn phải chịu thua, lỗ tai cậu ấy đỏ bừng bừng.
Khương Hạo lại hứng thú quay đầu về nhìn Sở Phong, haha y như dự đoán, biểu tình trên mặt anh Phong nhìn chả thân thiện tí nào.
Tôn Miên Miên cầm đề vật lý quay lại chỗ ngồi.
Điểm văn, tiếng Anh và toán của cô không tệ nhưng điểm vật lý thì chỉ qua mức tạm chấp nhận thôi. Bình thường, một học sinh chăm chỉ cần cù thi vật lý được 260 - 270 điểm không là vấn đề nhưng nếu thi được trên 290 điểm thì chính là thông minh bẩm sinh!!!
So với Quy Tuấn, người chỉ cần búng tay một phát là được điểm tuyệt đối môn vật lý thì Tôn Miên Miên cảm thấy mình chính là loại người bình thường.
Cất bài đi, Tôn Miên Miên quay đầu nhìn người bên cạnh.
So với cái áo khoác bông dài qua đầu gối của cô thì anh chỉ mặc một cái áo nhung có mũ màu đen ngoài bộ đồng phục học sinh. Cái mũ đang che nửa cái đầu của Sở Phong, dĩ nhiên, anh đang ngủ.
Đúng là phong độ không muốn nhiệt độ, thời trang phang thời tiết. Tôn Miên Miên nhìn mà lạnh thay anh.
Tôn Miên Miên lục trong cặp ra một cái túi chườm nóng, cô đi lấy nước ấm, cô định đặt túi chườm lên đùi Sở Phong.
Ngay lúc cô mới vừa đưa tay đến thì Sở Phong bất thình lình mở mắt ra, đôi mắt lộ rõ vẻ cảnh giác cùng đề phòng. Rất tiếc, cái loại phòng bị này của anh khi nhìn thấy cô liền như băng gặp lửa, biến mất ngay lập tức.
Bởi vì Sở Phong mở mắt bất ngờ nên Tôn Miên Miên bị giật mình, túi chườm trượt khỏi tay cô, rơi mạnh xuống.
Sở Phong còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì cảm giác đau đớn đã ập đến, anh buộc miệng nói tục một câu " Con mẹ nó. "
Tôn Miên Miên "... "
Nhìn thấy sắc mặt của Sở Phong vì đau mà méo mó cả lên, Tôn Miên Miên ngẩn người, lúc này mới phát hiện rằng mình vừa lỡ tay làm chuyện xấu rồi.
A, nhìn anh có vẻ đau lắm.
" Xin, xin lỗi cậu, cậu có sao không vậy? Tại vì tớ thấy trời lạnh mà cậu mặc ít quá nên định để túi chườm cho cậu. Ừ thì, cậu có cần đến phòng y tế không? " Tôn Miên Miên luống ca luống cuống, vội vàng giải thích.
Sở Phong lắc đầu.
Có chút xíu như vậy mà phải đến phòng y tế á? Thôi thôi mốt bị ai nhắc lại thì mặt mũi để đâu.
Anh cắn răng, " kiên cường " nói " Không sao đâu, để một chút nó tự hết đau. "
Nghe Sở Phong nói vậy, Tôn Miên Miên chỉ đành thúc thủ vô sách* liếc anh một cái, cô không biết nói gì nữa.
* Thúc thủ vô sách: có thể hiểu là bó tay không còn cách nào ấy các bạn.
Khó xử quá.
Cô còn không dám nhìn anh nữa.
Không sao hết, đàn ông cũng phải có lúc yếu đuối.
Một lúc lâu sau đó, Sở Phong cúi người nhặt cái túi chườm hình con gấu lên. Tôn Miên Miên nhìn qua thấy Sở Phong đã trở lại bình thường, sắc mặt cũng không quá khó coi nữa, đúng lúc chuông vào học reng lên. Hai người họ không ai lên tiếng nói chuyện nữa, không hẹn mà ngầm hiểu ý nhau, chuyện vừa rồi chỉ có trời biết, đất biết, tớ biết, cậu biết thôi.
*
Buổi chiều có một tiết thể dục, bởi vì đang là mùa đông nên mọi hoạt động thể dục đều được chuyển vào trong nhà thi đấu của trường.
Giáo viên dạy thể dục đeo cái còi trên cổ, chắp tay sau lưng đi tới đi lui. Như thường lệ, Lư Tiêu Hàn điều khiển mọi người khởi động rồi sẽ được chơi tự do.
Đa số các bạn nam chơi bóng rổ, bạn nữ thì vẫn chọn cầu lông.
Trong nhà thi đấu có rất nhiều người, quả cầu lông bay đầy trời. Tôn Miên Miên đứng đánh một lúc, lần này là cô mất tập trung chứ không phải là Lý Mộc Ca như hồi đó nữa. Bởi vì sao? Bởi vì bạn học Sở Phong cực kỳ yêu thích bóng rổ nhưng hôm nay lại không ra sân, không phải là hỏng thật rồi đấy chứ?
Đang suy nghĩ lung tung thì một quả cầu bay đến đập thẳng vào trán cô, Lý Mộc Ca " aida " một cái, tinh nghịch chạy đến, cô ấy nhỏ giọng nói " Ố là la, dáng vẻ lơ đễnh của cậu bây giờ cực kỳ giống với mấy cô gái đang yêu đấy. "
Tôn Miên Miên đỏ mặt, hỏi " Tớ không đánh nữa được không? "
Trong phòng thi đấu đang bật máy sưởi, cả người Lý Mộc Ca toàn là mồ hôi " Ừ, không đánh nữa, chúng ta đi xem bọn con trai chơi bóng rổ. "
Tôn Miên Miên cũng không còn tâm tư để đánh cầu lông nữa. Cô cầm cây vợt về khu vực nghỉ ngơi, Sở Phong đang ngồi đó, đến cả quần áo còn chưa thay, ngồi trên ghế chống cù trỏ nhìn bọn Lư Tiêu Hàn chơi bóng rổ. Bên cạnh anh vẫn còn chỗ trống, mấy bạn nữ khác rõ ràng là muốn ngồi lắm nhưng chỉ dám ngồi cách hai ghế, không ai gan lại ngồi cạnh anh.
Sở Phong để mở dây kéo của đồng phục thể dục, vừa cuồng dã vừa trẻ trung, hơi khó để mấy bạn nữ kia cưỡng lại rồi.
Ừ thì Tôn Miên Miên cũng không dời mắt được...
Cô phát hiện mỗi lần nhìn thấy anh thì hệ miễn dịch với trai đẹp của cô chả có tác dụng gì. Chỉ cần nhìn vào mắt, mũi, miệng và cái yết hầu kia cũng đủ xịt máu mũi rồi.
Làm sao lại có người có thể đẹp đến như vậy aaaaaaa!!!
Thấy cô đang lại gần mình, đáy mắt Sở Phong thoáng quá nét cười.
" Tại sao cậu không chơi bóng với bọn Khương Hạo? " Tôn Miên Miên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh.
" Nhàm chán. " Sở Phong chậm rãi đứng lên, liếm liếm môi, anh liếc nhìn cô " Tớ không có bạn gái cổ vũ. "
Người này...
Tôn Miên Miên chớp mắt, cong khóe môi, cô nói nhỏ " Bạn trai, cố lên nhé. "
Cô vừa dứt lời thì Lư Tiêu Hàn ở dưới sân bóng gào lên " Anh Phong, xuống đây chơi chung xem nào, không có cậu không vui. "
Sở Phong đứng cạnh cái ghế bắt đầu cởi bộ quần áo thể thao dài màu trắng xanh ra, bên trong là một cái áo len đen. Anh đưa tay kéo áo lên một đoạn, lộ ra phần cơ bụng rắn chắc.
Tôn Miên Miên nghe được tiếng hét chói tai của mấy bạn nữ ngồi xung quanh.
Haiz...
Sở Phong để cái áo sơ mi lên trên bộ quần áo thể dục, anh cúi người xuống thắt lại dây giày, hơi ngước đầu lên nhìn Tôn Miên Miên " Ngồi đây mà xem bạn trai của cậu lúc tỏa sáng đẹp trai đến nhường nào này. "
" Được " Tôn Miên Miên cong môi cười.
Năm phút sau, Lư Tiêu Hàn bắt đầu hối hận. Không biết hôm nay anh Phong bị cái gì kích thích mà lại chơi theo lối solo! Muốn bao nhiêu quyết liệt thì có bấy nhiêu. Lúc giành được bóng lập tức đập bóng chạy quanh sân.
Đừng nói đến đối thủ, đồng đội còn không có cơ hội đụng vào quả bóng, khóc rớt nước mắt.
Kiểu này thì chơi gì nữa?
Bóng rổ là môn thể thao đồng đội mà đại ca!
Vì vậy, lúc Sở Phong vừa ghi điểm liên tiếp lần thứ ba thì Lư Tiêu Hàn đến vỗ nhẹ vào vai anh " Anh Phong giỏi quá, anh Phong vạn tuế, anh Phong đệ nhất thiên hạ, tớ có thể vì anh Phong mà đâm đầu vô tường! Cậu làm tốt lắm, bây giờ tớ cho phép cậu ra nghỉ một lát. " Cậu ấy nói xong, không đợi Sở Phong trả lời mà trực tiếp gọi Khương Hạo vào thay người.
Sở Phong "... " Anh nhấc chân đá Lư Tiêu Hàn một phát.
Lư Tiêu Hàn cong người thành chữ C để tránh cú đá của Sở Phong, lớn tiếng giải thích " Anh Phong, không phải là không cho cậu chơi nhưng mà cậu chơi kiểu đó thì vượt khỏi tầm kiểm soát của tụi tớ rồi!! Không ai đoán được cậu định làm gì cả! "
Sở Phong tỏa sáng đã xong thì quay lại chỗ lúc nãy Tôn Miên Miên đang ngồi, anh vén áo lau mồ hôi. Anh cúi người nhìn cô bằng ánh mắt lười biếng, giọng nói trầm khàn " Bạn gái, có nước cho tớ không? "
Tôn Miên Miên cầm lấy chai nước được đặt ở ghế bên cạnh lên đưa cho anh.
Sở Phong đưa tay ra nhận lấy, ngón tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ đụng nhẹ vào mu bàn tay anh, sau đó anh nghe được một giọng nói nhỏ nhẹ " Bạn trai, rất đẹp trai nha, muốn hôn dễ sợ. "