Edit: Kanalz
______________
Gần đến cuối năm, học kỳ 1 của lớp 11 sắp kết thúc.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, một đợt khí lạnh ập đến làm nhiệt độ ngoài trời giảm xuống còn 0 độ. Nếu như nói mùa đông ở phía Bắc là đợt công kích vật lý thì mùa đông ở phía Nam là đợt công kích ma chê quỷ hờn, chả ai muốn. Nói rõ hơn, nhiệt độ ngoài trời là 0 độ thì trong nhà sẽ bị giảm xuống 3 4 độ, đặc biệt là... không có máy sưởi!
Nhưng mà... ở Anh Hoa thì mọi người cũng biết rồi đó, toàn thiếu gia tiểu thư, tiền đóng vào không ít thế nên điều kiện cực kỳ tốt. Lúc học sinh toàn thành phố đang ngồi học trong hoàn cảnh lạnh cóng run lẩy bẩy thì Tôn Miên Miên - người đang ngồi trong lớp lười biếng hưởng thụ không khí ấm áp như gió mùa xuân do điều hòa mang lại.
Nhiệt độ trong phòng học lành lạnh âm ấm rất dễ thôi miên các bạn học của chúng ta chìm vào giấc ngủ.
Vì vậy, Tôn Miên Miên luôn mang trong cặp một cái máy phun sương nhỏ nhỏ xinh xinh. Trong giờ học, khi quá buồn ngủ cô sẽ lấy ra phun lên mặt, mát mẻ, tỉnh táo tinh thần.
" Đây là cái gì vậy? " Sở Phong hỏi.
" Máy phun sương í, cậu muốn thử không? "
Câu không cần đâu, cảm ơn cậu đã lên đến miệng nhưng được Sở Phong nhanh chóng nhịn lại, anh nhắm mắt từ từ trả lời " Được. "
Tôn Miên Miên đưa cái máy đến trước mặt Sở Phong, cô ấn nút, ngay lập tức mặt anh đã bóng lên. Cô vừa nhận ra là da người này đẹp thật, đến cái lỗ chân lông cũng không thấy nữa! Là con trai mà sở hữu làn da bao cô gái mong ước. Bình thường hình tượng badboy mà lúc nhắm mắt lại thấy giống goodboy ghớm!
" Rồi đó. "
Sở Phong mở mắt ra, bây giờ hai người đã có mùi tinh dầu tràm giống nhau rồi, ngon!
Tuần này học sinh được nghỉ Tết dương lịch ba ngày, có ba ngày thôi mà giáo viên ai cũng cho một đống bài tập làm cả lớp nhốn nháo hết cả lên.
" OH NO, cái đám bài tập này á hả? Ba ngày ba ngày cái con khỉ, sáu ngày không biết đã làm xong hết chưa ấy. "
" Aaaa! Tớ còn phải đi học thêm ở trung tâm, trung tâm cũng cho một đống bài! Kiểu này chắc nhịn ăn nhịn ngủ ba ngày dính mông vào ghế làm bài quá! "
Giáo viên văn có biệt danh là " cô Diệt Tuyệt ", cô ấy bỏ phấn vào hộp, phủi phủi tay nói " Đây là giúp các cô các cậu tỉnh táo lên một chút đó, không phải nghỉ ba ngày mà được quên đi kỳ thi cuối học kỳ sắp tới đâu. Muốn làm ngựa đau hay ngựa khỏe? Các cô cậu định buông thả rồi kết quả thi ra cái thể thống gì nữa hả? "
Mặc dù có rất nhiều bài tập nhưng đa số các bạn học sinh đều mong đợi đến kỳ nghỉ, ngoại trừ Sở Phong.
Cái người này đã uể oải cả ngày nay rồi.
" Cậu không muốn về nhà à? " Tôn Miên Miên kéo khóa cặp lên. Mấy ngày nay cô bị cảm nên giọng nói khàn hơn ngày thường.
Sở Phong bốc đại mấy tờ giấy kiểm tra và bài tập bỏ vào cặp, nở nụ cười miễn cưỡng " Không có, chẳng qua là bây giờ tớ rất muốn học, học khiến tớ vui vẻ, tớ có thể học liên tục 50 năm. "
Tôn Miên Miên phát hiện ra cô và Sở Phong rất có duyên, cả hai đều thích nhau.
Nhưng mà khi gặp chuyện gì đó thì phản ứng đầu tiên của anh là đẩy cô ra xa, không thèm tâm sự.
So với hiện tại.
Chẳng hạn như bây giờ, ba chữ " tớ không vui " hiện rõ trên mặt luôn nhưng anh lại không nói gì với cô.
Mặc dù Tôn Miên Miên rất ngoan nhưng cô lớn lên trong tình thương vô bờ bến của bố và ông bà nội nên không tránh khỏi tính cách sẽ có một chút " tiểu thư ". Cô đã ra hiệu rõ ràng mấy lần nhưng Sở Phong vẫn luôn không chịu hợp tác, cố tình không hiểu ý cô.
Cô đứng lên, đeo cặp lên vai, giọng nói có chút dữ tợn " Wow, vậy cậu cố học hành cho giỏi đi. "
Cô nói xong liền nhấc chân chuẩn bị đi thì vạt áo bị ai đó kéo lại.
Không nắm chặt lắm nhưng cũng đủ để cô không nhúc nhích được nữa.
Sở Phong ngồi tại chỗ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái đang cúi xuống, giọng trầm xuống, ánh mắt như vực sâu không thấy đáy " Tớ không muốn về nhà, không muốn gặp mấy người kia, tớ không vui! "
Nói xong, đôi mắt anh lại chuyển 360 độ từ không có cảm giác thành long lanh, khuôn mặt ỉu xìu.
Tôn Miên Miên lại mềm lòng lần thứ N.
Cô rất muốn ôm lấy anh nhưng mà không được!!!
Cô chỉ có thể hạ giọng nói " Lần nghỉ này tớ sẽ về nhà cũ của bố tớ, cậu có thể gọi điện video với tớ, lúc nào cũng được, khuya 11 12 giờ cũng không thành vấn đề.
Lần nghỉ Tết nguyên đán này nhằm mùng tám tháng chạp, Sở Thanh Phong gọi Sở Hâm Hồng về, cả nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên cuối năm.
Nói là ăn cơm đoàn viên vậy nhưng thật ra cũng chẳng có nhiều người lắm.
Sở Hâm Hồng với Chu Hạo vừa mới ly dị.
Ấn tượng của ông lão với hai cha con họ sau vụ Chu Tuấn Hào hãm hại Sở Phong đã về con số không, hoàn toàn không có cơ hội lật lại nữa thế nên Sở Thanh Phong dứt khoát đá hai người họ ra khỏi nhà luôn.
Trên bàn ăn, Sở Phong cùng Sở Hâm lần lượt ngồi bên tay trái của Sở Thanh Phong.
Vào những dịp như vậy, làm sao mà Sở Hâm không đưa con trai của ông ta theo cho được? bạn nhỏ tiểu Úc đã được 6 tháng rưỡi đang ngồi ở bàn ăn dành cho trẻ con, đôi mắt to tròn mở thao láo nhìn người lớn ăn mấy món mình không ăn được, Sở Úc chỉ ngồi im lặng không ư a nói gì nhưng quả thật cảm giác tồn tại cực kỳ cao.
Ngồi được một lúc, bạn nhỏ đã bắt đầu chán mà bi bô nói mấy câu chả ai hiểu rồi ném cái xe đồ chơi trên tay xuống sau đó chỉ vào cái bàn đầy thức ăn ngon trước mặt.
Đã hơn mười năm nay trong nhà không có trẻ con, Sở Thanh Phong nhìn Sở Úc vài lần cuối cùng ông quyết định kéo ghế của bạn nhỏ lại cạnh mình
Sở Hâm nhìn con trai mình, tâm trạng cực kỳ tốt.
Ông ta giả vờ quan tâm nói " Mấy hôm trước chú vừa gặp thầy Quách, hiệu trưởng của tụi con, nghe nói điểm thi giữa kỳ của con rất tốt, lên được tận 200 hạng, nếu cứ tiếp tục cố gắng giữ vững trạng thái thì kỳ thi đại học năm sau không thành vấn đề. "
Lời khen ngoài miệng ai chả nói được? Lên 200 hạng thì thế nào? Ai biết được cậu tự sức mình hay là đi chép bài người ta.
Trường Anh Hoa có tổng cộng 25 lớp khoa học tự nhiên, trung bình một lớp cỡ 40 người, tức là 1000 học sinh. Sở Phong may mắn thi lọt top 750 cũng không vẻ vang gì trong 1000 đứa học sinh. Huống chi mấy năm nay Sở Phong như thằng bất tài, toàn đi gây chuyện là giỏi, chả làm được gì nên hồn.
Ngược lại thì Sở Thanh Phong rất vui, không những tăng một đống tiền tiêu vặt cho Sở Phong mà tâm trạng cũng tốt, không cáu gắt nhiều.
Sở Phong ngừng đũa nói " Cảm ơn lời chúc của chú hai ạ. " Sau đó anh gắp một con hải sâm, chậm rãi ăn.
Ăn xong, Sở Phong lau miệng, đứng lên " Con ăn xong rồi ạ, ông nội, chú hai, hai người cứ từ từ dùng bữa. "
Trước đây, anh duy trì hòa bình không cãi nhau với Sở Hâm đã tốt lắm rồi, nhưng hôm nay, Sở Phong có thể bình tĩnh ngồi đây ăn xong bữa cơm đã là giới hạn cuối cùng của anh. Bữa cơm đầu năm là ngày các thành viên trong gia đình tụ họp sum vầy mà anh lại phải ngồi cùng một bàn ăn với kẻ sát nhân rất có khả năng đã giết chết bố mẹ của mình, anh lại còn phải cố gắng kìm chế cảm xúc, không được lộ ra sự giận dữ để tránh bị nghi ngờ.
Sở Thanh Phong gọi anh lại " Trước kia bánh mì kẹp thịt nguội Kim Hoa là món khoái khẩu của con mà sao hôm nay không đụng vào miếng nào vậy? "
" Con no rồi, không ăn được nữa ạ. "
Sở Phong đẩy ghế, nhấc chân ra khỏi phòng ăn.
Sở Thanh Phong nhìn theo bóng lưng của anh, lông mày nhíu lại.
Sở Hâm Hồng cùng Sở Hâm chị em hiểu ý liếc nhau một cái rồi, người thì đổi chủ đề, người trêu con trai.
Sở Thanh Phong nhìn đứa cháu trai vẫn đang bi ba bi bô nói " Đến bây giờ nó vẫn chỉ uống mỗi sữa thôi à? "
Liễu Phương Anh hôm nay ăn mặc cực kỳ trẻ trung liền mở miệng cười nói " Cháu đã có thể ăn được bột dinh dưỡng và mì nấu vụn ra rồi ông ạ. "
Sở Thanh Phong gật đầu " Rất tốt, trẻ con không nên nuôi quá kỹ, đặc biệt là con trai, phải cho nó té ngã đánh đòn mới có thể mạnh mẽ mà lớn lên. "
Sở Hâm cũng nói " Con cũng thường nói như vậy với cô ấy, để cô ấy không quá nuông chiều thằng bé. Con trai tương lai còn phải kế thừa công việc của gia đình, không thể để nó hình thành tính cách yếu đuối dựa dẫm của con gái được. "
Lúc này dì Phùng - bảo mẫu của gia đình Sở Hâm mang một cái bát nhỏ lại đưa cho Liễu Phương Anh rồi nói " Cô ba, tôi đã xay nhuyễn cháo mùng tám tháng chạp theo lời dặn của cô rồi, cô xem như vậy đã được chưa? "
Liễu Phương Anh cầm lấy, dùng thìa dành cho trẻ sơ sinh khuấy khuấy vài cái " Được rồi, cảm ơn dì Phùng. "
Theo lịch âm thì hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp, từ xưa đến nay Sở gia luôn xem trọng những lễ nghi từ thời cổ xưa như này nên chắc chắn Sở Hâm đã dặn Liễu Phương Anh lệnh cho nhà bếp nấu cháo. Nếu Sở Úc xem trọng mặt mũi của Sở Thanh Phong mà ăn một ít, dù chỉ là một thìa nhỏ cũng sẽ có địa vị ít nhiều gì trong lòng Sở Thanh Phong -- nhắc nhở ông rằng, ngoài thằng khỉ con Sở Phong kia thì bây giờ Sở gia đã có một đứa cháu trai khác cực kỳ khỏe mạnh, thông minh.
Vì vậy, Liễu Phương Anh đặc biệt dặn dì Phùng mang cái máy xay từ nhà đến.
Cháo mùng tám tháng chạp dù mềm đến đâu thì cũng dành cho người lớn. Sở Úc còn nhỏ, thằng bé vừa mới mọc mỗi hai cái răng nên phải xay thật nhuyễn.
Liễu Phương Anh tự mình đút cho con trai.
Sở Úc ăn rất ngoan, vì sợ bé không chịu ăn nên lúc đầu Sở Hâm không cho uống sữa lót dạ một chút nào nên lúc này cậu bé rất đói, há miệng ăn liên tục.
Sở Hâm liếc mắt nhìn Sở Thanh Phong, không ngoài dự đoán, mặt mày ông đã vui lên trông thấy, nhìn Sở Úc ăn lấy ăn để gật gật đầu.
*
Sở Phong lên lầu vào phòng mình, anh dựa cửa lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Mấy ngày nay Tôn Miên Miên vẫn ở yên trong ngôi nhà cũ.
Gia đình nhà Tôn Á Vân đến thành phố X hai ngày một đêm để thăm ông bà nội của Lý Mộc Ca, đáng lẽ là Tôn Miên Miên cũng phải đi nhưng cô lại bị cảm, Tôn Á Vân sợ cô ngồi xe mệt, bệnh nghiêm trọng ảnh hưởng đến kỳ thi cuối kỳ nên tạm cho cô ở nhà.
Thật ra thì Tôn Miên Miên cũng đã rất lâu chưa được về nhà cũ nên cũng muốn ở lại. Trước khi cô về, Tôn Á Vân đã dặn một dì giúp việc dọn dẹp qua ngôi nhà một lượt, lúc cô về đến, phòng ốc vừa ấm cúng vừa sạch sẽ. Trong tủ lạnh chất đầy thức ăn, có gói sủi cảo đông lạnh ăn liền, bỏ vào nước sôi là ăn được rồi, rất tiện.
" Sở Phong? "
" Ừ. "
Chỉ cần một câu nói mà Tôn Miên Miên đã phát hiện ra anh đang không vui.
Cô hạ giọng nói " Bạn trai à, tớ hát cho cậu nghe nhé? "
Một lúc lâu sau đó cô mới nghe anh nhỏ giọng trả lời " Được. "
Tôn Miên Miên vừa hay hát đúng ngay cái bài lần đầu cô hát khi gặp anh lúc 7 tuổi kia.
Giọng hát của cô gái nhỏ vẫn còn sự non nớt trẻ con, nhẹ nhàng ngọt ngào. Cô hát rất chậm, mỗi nốt nhạc cứ như viên kẹo sữa được bọc trong vỏ đáng yêu, thông qua đường truyền lọt vào tai anh.
Từ lúc ăn cơm tối đến giờ, một tay của Sở Phong vẫn đút trong túi quần, móng tay được cắt gọn đâm sâu vào lòng bàn tay, sự đau đớn đã giúp anh bình tĩnh lại, áp chế sự hận thù trong lòng xuống.
Nợ máu trả máu, nhưng anh không thể bị cơn giận dữ che mờ mắt, không thể nào kết tội chỉ dựa vào suy đoán và một chút bằng chứng ít ỏi kia. Anh cần phải kiềm chế lại, tìm càng nhiều bằng chứng có tính thuyết phục càng tốt, đem chuyện năm ấy một lần nữa phơi bày ra ánh sáng.
Anh đã tự nhủ với bản thân hết lần này đến lần khác.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Sở Phong, tình táo lên, mày phải nhịn, phải nhịn!
Cho đến lúc này, đôi môi đang mím chặt bỗng thả lỏng, anh từ từ nhắm mắt lại.
Thật may mắn.
Cuộc sống này đã cho anh gặp một cô gái tên là Tôn Miên Miên.
( Mấy bạn đã hiểu tại sao trong văn án lại bảo nữ chính là ánh trăng chiếu rọi cuộc đời nam chính chưa nè hihi. ( * ̄︶ ̄) )
Chẳng qua là, giây phút bình yên ngắn ngủi bỗng chốc bị phá hủy bởi âm thanh la hét đập vỡ dưới lầu.
Sở Phong đảo mắt, anh quay lại mở cửa ra.
Những âm thanh kia liền rõ mồn một truyền vào tai, có tiếng đàn ông gầm thét, cũng có tiếng đàn bà kêu khóc.
" Tớ gọi lại cho cậu sau nhé. " Sở Phong nhanh chóng nói xong rồi cúp điện thoại chạy vội xuống lầu.