Trong một góc quán Bar yên tĩnh, là hình ảnh hai người con gái đã ngà ngà say, những cử chỉ tay chân có chút khó hiểu. Không những không kiểm soát được hành động của mình, mà cả hai còn không kiểm soát được chính những lời nói của mình nữa.
Con Vy trong lúc quá chén cũng đem hết chuyện của gia đình nó kể ra, mà bản thân nó cũng không hề biết nó đang nói cái gì. Con Vân nghe đến đoạn Ông Thắng giết người thì ngạc nhiên, giọng nói lè nhè:
“ Bố chồng tao giết người thật á? Thật không thể tin nổi.”
“ Tin dần đi là vừa. Đéo mẹ, đến bản thân tao cũng đéo ngờ đến cái sự thật khủng khiếp như thế này. Giờ tao thấy sợ bố tao.”
“ Sợ gì, tao là tao lại nể bố lắm đấy. Dám yêu, dám hận, dám làm.”
Con Vy nói xong liền gục mặt xuống dưới bàn, cánh tay buông thõng xuống, khiến cho ly rượu rơi xuống dưới đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Con Vân nhìn con Vy đã nằm gục trên bàn, giọng nói lè nhè đậm chất chễ giễu:
“ Có tí đã say, mày còn ngu lắm.”
Con Vy cười khì một tiếng, một hơi uống cạn ly rượu, lảo đảo bước ra ngoài. Trên đường trở về nhà, tài xế taxi phải dừng lại không biết bao nhiêu lần để cho con Vy nôn mửa. Sau một chặng đường dài cuối cùng nó cũng an vị trên chiếc giường của nó. Cố gắng dùng chút tỉnh táo còn lại, con Vy cẩn thận tháo chiếc cúc áo ra, cất vào ngăn kéo rồi nằm vật ra giường.
Sau khi con Vân đi được một lúc, con Vân mới từ từ ngóc đầu dậy, khoé miệng nhếch lên nụ cười xảo trá. Muốn chơi chiêu với nó, còn lâu nó mới mắc bẫy. Ngay từ lúc con Vy giở cái giọng điệu nguy hiểm bắt thóp, nó đã biết rằng con Vy vốn cũng chẳng có ý gì tốt. Vậy nên nó cũng lén ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa nó và con Vy.
Cẩn thận tắt đoạn ghi âm, con Vân cất điện thoại trong túi xách rồi lái xe về. Cửa nhà vừa mở, hình ảnh Ông Sơn vẫn đăm chiêu ngồi ngoài vườn nhà khiến cho con Vân không khỏi nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ ông Sơn vì lo lắng cho nó mà đến tận bây giờ vẫn chưa đi ngủ:
“ Bố chưa ngủ à?”
Tiếng nói của con Vân cắt ngang dòng suy nghĩ của Ông Sơn, ông khẽ giật mình một cái, squ đó từ từ quay lại, giọng nói chất chứa những tâm sự:
“ Về muộn thế con? Sao người toàn mùi rượu thế kia? Con đang mang bầu, đừng có rượu bia, ảnh hưởng đứa bé lắm.”
“ Vâng con biết rồi, do bạn con không may làm đổ rượu lên quần áo thôi, chứ con không uống.”
“ Ừ, thôi lên phòng ngủ đi.”
Con Vân định bụng đi lên phòng thì chợt dừng lại, nó ngập ngừng hỏi:
“ Bố chưa ngủ là đợi con về ạ?”
Câu hỏi của con Vân làm cho ông Sơn có phần chột dạ, ông ừ ừ vài tiếng, rồi quay lưng bước về phòng. Nhìn bóng lưng bố mình dần đi khuất, sống mũi con Vân đột nhiên cay cay. Hoá ra bố nó vì nó ra ngoài mà thức muộn đợi nó.
Mặc dù nó vẫn biết, bố nó vốn yêu thương, chiều chuộng nó, nhưng lại không nghĩ ông vì nó mà như thế này. Ông Sơn sau khi về phòng thì thở dài một tiếng. Đột nhiên, trong lòng ông vô cùng cảm thấy có lỗi với con Vân. Việc ông thức muộn là vì suy nghĩ chuyện của Bà Sử, chứ không liên quan gì đến con Vân cả. Thế nhưng, ông cũng không thể nói ông thức vì chuyện khác, nên chỉ còn cách ừ ừ cho qua chuyện.
Con Vy thức giấc cũng đã là giữa trưa, nó mệt mỏi ngồi dậy, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong buổi đêm qua. Nó mở ngăn kéo bàn lấy chiếc cúc áo ra, sau đó cẩn thận coppy đoạn video đó ra một file riêng, sau đó mới nhấc máy gọi cho con Vân.
Đầu dây bên kia vừa nghe máy, nó đã lo lắng hỏi:
“ Hôm qua say quá, tao còn không nhớ ai đưa tao về nữa.”
Con Vân nghe thấy liền cười cười nói:
“ Hôm qua tao đưa mày về mà không nhớ à?”
“ Ơ, điên à, tao bắt xe về mà.”
Con Vy vừa nói xong liền bặm miệng lại ngay lập tức, hai đầu lông mày nhăn lại, vì biết mình vừa nói hớ. Bèn đánh trống lảng sang chuyện khác:
“ Thế kế hoạch hôm qua tao bảo mày áp dụng với bà Tuyết đấy, mày làm chưa?”
“ Chưa, tao đang tính để làm luôn trong hôm nay đây.”
“ Làm cho nhanh, kẻo nhỡ chuyện lại hỏng đấy, thôi tao ngủ tiếp đây, mệt quá.”
Con Vy nói xong liền tắt máy, ngồi thở mạnh một tiếng, suýt chút nữa thì can lộ lộ với con Vân. Không biết con Vân có để ý lời nó nói nữa không, hy vọng là không, nếu không thì kế hoạch của chính bản thân nó sẽ bị đổ bể gần hết.
Nghe lại đoạn video, nhận thấy có đoạn nó kể với con Vân về việc ông Thắng giết người, mồ hôi trên trán con Vy rỉ ra ngày một nhiều. Mặt nó tái mét lại, hai tay run run cầm điện thoại gọi lại cho con Vân. Con Vân vừa nghe máy, nó liền sốt sắng hỏi:
“ Hôm qua mày có nhớ tao nói những gì không?”
“ Nói gì là nói gì? Hôm qua uống nhiều say như thế, bố ai mà nhớ được. Sao thế, có gì quan trọng nỡ nói ra với tao à?”
“ Hừ, tao thì làm gì có gì.”
Con Vân cười cười rồi tắt điện thoại trước. Khoé miệng nó nhếch lên nở nụ cười hài lòng, những gì ngày hôm qua nó nghe được, chính là con át chủ bài sau này nó có thể dùng đến.
Con Vân nằm nghỉ một lúc, sau đó nhấc điện thoại lên gọi điện cho ai đó. Đầu dây bên kia bắt máy, nó liền nói luôn:
“ Có hai việc, thứ nhất điều tra vụ giết người hai mươi năm trước không tìm thấy xác, và điều tra về ông Thắng, Bí Thư Thành Phố, xem đợt này ông ta hay gặp gỡ những ai. Thứ hai, theo dõi người phụ nữ mà tôi đã gửi ảnh cho anh, rồi đưa người đó đến một nơi cho tôi.”
“ Vâng.”
Đầu dây bên kìa vưad tắt máy, con Vân cũng liền lên kế hoạch tiếp theo. Lần này, nó nhất định sẽ khiến cho cô phải kí vào đơn li hôn, để trả tự do cho Nam. Và đương nhiên, nó có thể ngang nhiên bước vào ngôi nhà đó một cách hợp pháp.
Sau khi nhận được thông tin, con Vân liền cho người bắt người phụ nữ kia đến một nhà kho tối tăm ẩm mốc.
Tuyết vừa từ siêu thị đi ra liền không nhìn thấy Bà Sử đâu, cô đành lóc cóc xách mấy túi đồ nặng đi tìm bà Sử. Cô gọi điện thì thuê bao, cũng đã đi vài vòng nhưng không thấy bóng dáng mẹ mình đâu. Cô lo lắng gọi điện về cho Ông Lía:
“ Mẹ về chưa bố?”
“ Mẹ con đi với con mà, đã về đâu.”
Tuyết giật mình, hoảng sợ:
“ Ở… nãy mẹ còn đi với con nhưng giờ không thấy nữa bố ạ.”