Cả căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng, Nam đỡ lấy cô, ánh mắt tức giận nhìn con Vy:
" Mày muốn ăn thêm vài cái tát nữa mới câm mồm đúng không?"
" Anh Nam, anh đừng để chị ta lừa. Tất cả đều là kế hoạch của chị ta đấy."
" Chát." Lại một cái tát nữa rơi trên gương mặt xinh đẹp của con Vy. Nó ngạc nhiên trợn mắt nhìn Bà Hoa:
" Mẹ, mẹ đánh con."
" Nhà này chưa đủ loạn hay sao hả.? Mau xin lỗi chị dâu con đi. Còn con Tuyết, không phải đi đâu cả."
Con Vy ấm ức lườm cô một cái rồi giãy đành đạch bỏ lên trên phòng. Ông Thắng từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng. Ánh mắt sâu như hồ nước nhìn mọi người, rất lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng:
" Đưa vợ con về phòng nghỉ sớm đi."
" Vâng."
Nam đưa cô lên phòng, anh lấy khăn ấm lau người cho cô, ánh mắt đầy nhu tình:
" Để em chịu ấm ức rồi."
" Không sao." Cô lắc đầu, mỉm cười nói.
Nam ôm chặt lấy cô, nỗi đau mất con anh hiểu, anh xót một cô còn xót mười, anh đau một, cô còn đau mười.
Sáng hôm sau, Nam đã đi làm sớm, cô còn đang nằm nghỉ thì con Vy từ bên ngoài đập cửa rầm rầm. Cô dậy ra mở cửa, nhìn con Vy, giọng nói đầy mệt mỏi:
" Có chuyện gì vậy?"
" Chị còn hỏi chuyện gì à? Mấy giờ rồi chị còn chưa cơm nước. Rồi tôi ăn gì để đi học."
" Chị vẫn còn mệt, em hôm nay ăn gì bên ngoài một bữa được không.?"
" Không được, tính tôi không ăn cơm nhà không chịu được. Chị xuống nấu cơm đi."
Con Vy gắt lên, không ăn cơm nhà không chịu được chỉ là cái cớ để nó hành cô mà thôi. Vốn dĩ số buổi nó ăn cơm nhà còn đếm trên đầu ngón tay.
" Em xuống trước đi, rồi chị xuống."
" Chị nhanh nhanh đấy, không là không kịp giờ tôi đi thi đâu."
Tuyết " Ừ" một tiếng, sau đó thay quần áo rồi xuống dưới nhà. Trong tủ lạnh cũng không còn nhiều thức ăn, cô nhìn con Vy nói:
" Tủ lạnh hết thức ăn rồi. Để chị làm cho em đĩa cơm rang thập cẩm nhé. Chứ trong tủ lạnh còn mỗi trứng và rau thôi."
" Không được, vậy lấy sức đâu mà tôi thi. Tôi muốn ăn steak, chị đi mua nguyên liệu về làm đi."
Thấy cô còn do dự chưa đi, con Vy tiếp tục lên tiếng:
" Chị không đi mau đi. Trễ giờ thi của tôi, chị có chịu được trách nhiệm không.?"
" Chị đi luôn đây."
Cô bặm môi nói, sau đó lên trên phòng, lấy nốt số tiền còn lại trong ví ra ngoài mua đồ về làm steak cho con Vy. Từ ngày ở nhà, cô không kiếm ra được tiền, vậy nên chỉ có ít tiền dành dụm từ trước.
Từ nhà ra đến chợ cũng không gần, lại cộng thêm gần trưa nên các hàng quán cũng dọn hàng để đi về. Cô đi khắp chợ mới mua được miếng thịt bò về làm steak cho con Vy. Về đến nhà, mồ hôi trên người cô nhễ nhại, gương mặt nhợt nhạt thấy rõ.
" Vy ơi, em ra ăn đi rồi còn đi thi."
Con Vy đang nằm xem phim, nghe thấy cô gọi thì hậm hực đi xuống. Nó nhìn bàn ăn một lượt, tuỳ tiện ngồi xuống một chiếc ghế ngay gần nó. Nó vừa đưa miếng thịt lên miệng, liền buông dĩa xuống:
" Chị Tuyết, chị cố tình đúng không?"
" Sao vậy em?" Cô ngạc nhiên nhìn nó.
" Tôi không nghĩ rằng chị là con người hẹp hòi ích kỷ đến như vậy đấy. Chị cố tình trả đũa tôi vụ hôm qua phải không? Chị làm đồ cho người ăn, hay cho chó ăn vậy. Tôi không ăn nữa."
Con Vy vừa nói, vừa hất đĩa steak mà cô mất cả nửa tiếng để làm cho nó xuống đất. Chiếc đĩa thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
" Em..."
" Em cái gì mà em. Hôm nay tôi mà không vội đi thi, thì chị tiêu đời rồi."
Con Vy trợn mắt nhìn cô nói rồi xoay người rời đi. Tuyết nhìn những mảnh vụn thuỷ tinh rơi dưới sàn nhà, bên cạnh đó là miếng steak cô đã mất công làm cho nó. Cô nở một nụ cười nhạt, rồi cúi xuống bắt đầu dọn dẹp.
Tối hôm đó, vì Ông Thắng bận cuộc họp thành phố nên Nam đưa Bà Hoa và con Vy về quê để biếu quà chuẩn bị cho đám giỗ.
Ông Thắng họp xong là liên hoan với mọi người, vậy nên không ăn cơm tối ở nhà. Cả căn nhà rộng lớn này chỉ có một mình cô. Cảm giác lạc lõng, tủi thân bao trùm lấy cô. Cô nhớ nhà, nhớ cảm giác ấm áp bên mâm cơm đơn giản. Nghĩ đến đó, sống mũi cô cay cay, vài giọt nước mắt chỉ trực rơi xuống. Bố mẹ cô không biết chuyện cô bị mất con. Cô cũng không dám nói cho bố mẹ cô biết, sợ họ lại lo lắng cho cô.
" Đâu rồi...nhà làm gì mà tối om thế này? Không có ai ở nhà à.?"
Từ dưới nhà vang lên giọng nói lè nhè của Ông Thắng. Tuyết lau vội hai hàng nước mắt, cô vừa đi xuống dưới nhà thì hình ảnh Ông Thắng say rượu nằm sõng soài trên sàn nhà. Cô vội vàng chạy lại, giọng nói đầy lo lắng:
" Bố, bố không sao chứ ạ."
Tuyết vừa nói vừa lay lay cánh tay Ông Thắng. Ông Thắng hất tay cô ra, lè nhè:
" Hừ, bỏ ra, tôi chưa say. Ai cần cô đỡ tôi."
" Bố uống say rồi, để con dìu bố vào."
Cô choàng tay Ông Thắng qua vai mình, một tay vòng qua đỡ lấy eo Ông Thắng, dìu ông vào bên trong. Ông Thắng nặng hơn cô tưởng, dìu được ông vào trong phòng cực kì khó khăn.
" Phịch." Tuyết đặt Ông Thắng nằm xuống giường, sau đó liền đứng thở dốc một lúc vì mệt. Sợ bố chồng cảm lạnh, cô liền đi lấy khăn mặt và nước ấm để lau người cho ông. Bàn tay trắng nõn cởi vài chiếc cúc áo, sau đó cô đưa khăn mặt luồn vào bên trong áo ông Thắng để lau người cho ông.
Nhưng bản thân cô không biết rằng, chính sự vô tư ấy của cô lại là một liều thuốc kích thích dục vọng trong người ông Thắng.
Mí mắt Ông Thắng khẽ mở, lộ ra đôi mắt đỏ ngầu đầy dục vọng. Ánh mắt thèm thuồng như muốn ăn sạch cô con dâu. Ông Thắng giật lấy cánh tay đang cầm khăn mặt của cô khiến cho cô giật mình:
" Con sợ bố bị cảm nên lau người cho bố thôi ạ. Bố nằm nghỉ đi, con cũng lau xong rồi."
Tuyết nói xong định giật tay ra khỏi tay ông Thắng thì bị Ông Thắng giật ngược lại. Cả người cô mất kiểm soát ngã nhào lên người ông Thắng. Ông Thắng được đà vòng tay ôm trọn lấy cô. Tuyết hoảng sợ giãy giụa:
" Bố, bố đang làm gì thế ạ? Bố buông con ra đi."
Cô càng giãy giụa, Ông Thắng càng ôm cô chặt hơn. Ánh mắt đê mê đầy dục vọng nhìn cô, ông Thắng ghé sát mặt vào gương mặt cô, cười:
" Em đẹp lắm...anh muốn em."
Hơi rượu từ miệng Ông Thắng phả trực tiếp vào mặt cô, khiến cho cô cảm thây vô cùng khó chịu. Một thứ chất lỏng từ dưới dạ dày trào ngược lên đều bị cô nuốt xuống.
" Bố, con là vợ anh Nam, là con dâu của bố mà."
Lý trí của Ông Thắng giờ đã bị dục vọng chi phối, ông không nhận biết được cô đang nói gì, ông chỉ biết rằng, bờ môi xinh đẹp kia càng mấp máy, ông lại càng muốn hôn lấy.
Ông Thắng bất ngờ lật người cô xuống dưới thân mình. Cả người ông ta đè lên người cô, một tay ông ta giữ lấy hai tay cô, một tay bóp lấy bóp để ngực cô khiến cho cô hoảng sợ.
Khoé miệng Tuyết giật giật, cô không tin vào sự việc đang xảy ra với mình, khó khăn mở miệng:
" Bố làm gì thế? Bố thả con ra, bố đừng làm con sợ."
" Chát." Một cái tát như trời đánh rơi xuống gương mặt cô một cách mạnh mẽ, ngay lập tức liền hằn lên năm đầu ngón tay:
" Tao không phải bố mày. Đêm nay, mày là của tao."
Hai mắt Tuyết mở to nhìn Ông Thắng, nước mắt chảy dài hai nên má, cô mím chặt môi, lắc đầu nguầy nguậy:
" Không....không....đừng mà..."