Truyện tranh >> Chuyện Làm Dâu >>Chương 9: Cuộc Chiến Bắt Đầu

Chuyện Làm Dâu - Chương 9: Cuộc Chiến Bắt Đầu

Kể từ hôm đó tôi không thấy động tỉnh gì của mụ Tâm nữa, mọi chuyện cứ diễn ra vô cùng bình thường, mẹ chồng có hay càu nhàu tôi một số chuyện, nhưng có chồng tôi ở nhà thì bà lại vô cùng khác, dịu dàng và ra vẻ như thương tôi hơn, tôi biết bà không ưa tôi vì chồng tôi bà còn ghét thì bà ưa tôi kiểu gì, thêm nhà tôi nghèo, bà khinh thường, mặc kệ chứ, tôi cũng không quan tâm lắm. Chỉ cần bà đừng làm quá thì tôi đây không ngại diễn bằng mặt mà không bằng lòng với bà, gì chứ tôi cũng đam mê nghề diễn viên lắm đa.

Tôi khỏe lại, mà cũng từ trận ốm đó tôi không mơ thấy chị Ái Nhi nữa, tôi có nói cho bà nhỏ nghe, bà lắc đầu, bà bảo bà không biết, bà không có làm gì cả, mà sự yên bình này làm tôi thấy rùng mình hơn, tôi sợ câu nói trước cơn bão mặt biển thường phẳng lặng, nhưng mình ngoài sáng, người ta trong tối thì chỉ biết đề phòng thôi.

Lại nói về mối quan hệ của tôi và chồng mình, sau lần quan hệ đó chúng tôi không phát sinh thêm lần nào nữa, anh ta không đòi hỏi, cứ đêm đến là mỗi đứa một góc mà ngủ, chiếc giường rộng lớn thênh thang, hai người hai suy nghĩ. Có đêm, tôi nghe tiếng anh ta thở dài thườn thượt.

Tính ra tôi về nhà chồng đã một tháng, cũng hiểu sơ tính nết từng người. Tôi vẫn tỏ ra hiền lành và ngoan ngoãn trước mặt bà lớn, cũng chẳng chống đối bà chuyện gì, cái gì bà ấy nói tôi đều gật đầu nghe theo, nhưng tiếp thu hay làm theo không lại là chuyện khác. Hihi.

Hôm nay, khi ăn cơm tối xong tôi theo thường lệ sẽ gọt trái cây cho mọi người ăn, khi đem trái cây ra mời mọi người, chồng tôi kéo tôi ngồi xuống cạnh anh ta sau đó lấy cho tôi miếng táo.

- -Ăn đi!!

Tôi nhận miếng táo và ăn ngon lành, không quên cảm ơn anh ta một câu cho lịch sự:

- -Cảm ơn anh.

Mẹ chồng tôi cắn một miếng táo, à không, phải gọi là bà lớn chứ nhỉ, bà lớn ăn một miếng táo, sau đó lên tiếng:

- - Nhi, con vào lấy một ít yến đem đi nhặt lông rồi chưng lên cho ba với anh Thịnh ăn, dạo này ba toàn thức khuya để giải quyết việc công ty, cần bồi bổ thêm.

Mụ Tâm ngồi bên cạnh cũng gật đầu theo:

- -Dạ, con thấy anh Thịnh dạo này gầy đi mẹ ạ, thấy mà thương.

Tôi có nhìn qua anh Thịnh, tôi về đây đến giờ người duy nhất tôi ít tiếp xúc nhất chính là anh Thịnh, sáng ăn sáng xong anh Thịnh đi làm, chiều về ăn cơm xong thì ăn trái cây lại về phòng đến sáng, cứ như vậy lập đi lập lại, nên hầu như chúng tôi không nói chuyện gì với nhau, mà tôi thấy anh Thịnh khá ít nói, kể cả trong bữa ăn cũng không nói chuyện, tôi chưa biết anh ta là người như thế nào, tạm thời tôi vẫn chưa bị anh ta khó dễ.

Anh Thịnh nghe mụ Tâm nhắc đến tên mình trái lại với sự quan tâm đó, tôi thấy môi anh Thịnh lại nhếch lên kiểu gì ấy, nhưng cũng nhanh chóng thay đổi biểu cảm khó hiểu đó bằng câu nói:

- - Được vợ "quan tâm" như thế anh vui rồi.

Một câu nói tưởng chừng thể hiện tình cảm vợ chồng nhưng tại sao anh Thịnh lại nhấn mạnh hai từ "quan tâm" rồi còn nhịn mụ Tâm với ánh mắt khác lạ, trong khi đó, khuôn mặt mụ Tâm cũng trở nên khác thường, nụ cười trên miệng gượng gạo lắm.

- -Anh cứ khách sáo. Thôi Nhi vào làm đi em, nhớ nhặt lông cho thật là sạch, rồi lấy táo đỏ, long nhãn, hạt sen đường phèn chưng cho đủ vị, như vậy mới bổ dưỡng.

Nhặt lông yến, tôi trước giờ đã được ăn yến đâu mà biết cách nhặt.

- -Sao vậy Nhi, sao em còn chưa đi ( mụ Tâm liền vỗ tay nhẹ vào trán) à, hay là em không biết cách làm?

- -Thiệt là trước giờ em chưa từng làm lông yến ạ.

- -Vậy em đã được ăn chưa?

Mẹ kiếp mụ Tâm hỏi mà cái mặt câng câng, láo lếu ghê lắm, tôi biết mụ ấy hỏi đểu tôi chứ tốt lành gì.

- -Em chưa ăn chị.. Mà chị dâu chắc đã được ăn nhiều rồi hả?

- -Ừ.. Chị ăn thường xuyên.

Tôi chỉ chờ có thế liền nhanh miệng nói:

- - Vậy chị vào chỉ em làm đi ạ, em trước giờ chưa làm qua, sợ làm không vừa ý nhà mình, chị giúp em một tay nhé.

Mụ Tâm cũng mồm mép lắm, nghe tôi bảo làm phụ đã nhanh mồm từ chối:

- - Mẹ than đau vai, chị đang bóp vai cho mẹ thoải mái, em vào hỏi dì Hồng đi tí nữa chị vào sau.

Tôi cười nhạt, vào sau, có mà mụ ấy vào mới là chuyện lạ.

- -Dạ.

Tôi đứng lên, toan đi vào bếp thì chồng tôi bỗng kéo tay tôi lại, kéo mạnh tôi xuống ghế.

- -Em ngồi đây ăn trái cây đi, việc đó cứ để dì Hồng làm.

Hành động của chồng tôi khiến khuôn mặt bà lớn chuyển sang một biểu cảm khác:

- -Để vợ con tập làm cho quen.

Chồng tôi điềm nhiên đưa cho tôi thêm miếng trái cây khác, thái độ kiểu như không quan tâm đến lời bà lớn lắm.

- -Em ăn nhiều trái cây vào, ăn nhiều cho đẹp da, trên trán có nốt mụn rồi này.

Bà lớn giọng có hơi lớn:

- -Thắng.. Không nghe mẹ nói gì sao? Để vợ con tập nấu cho biết chứ.

- -Nhà có người làm, mẹ cứ để họ làm đi, vợ con phụ nấu nướng chiều giờ cũng mệt rồi, để cô ấy nghỉ ngơi chứ.

Ui chao, nghe chồng nói ấm lòng dễ sợ chưa.

- -Biết là có người làm, nhưng mẹ muốn vợ con học hỏi thêm..

Bà lớn Chưa hết câu, chồng tôi lại nói tiếp ý của mình:

- - cứ như vậy đi mẹ.. Với bắt đầu từ ngày mai, con sẽ vào công ty làm việc.

Bà nhỏ xém sặc, mà không riêng bà nhỏ, tất cả mọi người đều giật mình trước câu nói của chồng tôi.

Ba chồng tôi nói:

- - Thật không? Hay lại dở dở ương ương như mấy lần trước.

- -Tất nhiên là thật. Lần này con rất nghiêm túc, ba sắp xếp đi, mai con vào làm.

Trong tia mắt bà nhỏ là những tia vui mừng, nhưng bà lớn lại một bầu trời xám xịt.

- -sao lại đột ngột vậy con.. Đã suy nghĩ kỹ chưa? Không định đi du lịch ở đâu hay sao mà lại vào làm? Đợt rồi Nhi ốm hai đứa đã đi trăng mật được đâu?

Tôi thầm nghĩ bà lớn thật thâm độc, chỉ muốn chồng tôi ăn chơi sa đọa, không muốn anh vào công ty làm việc, bà muốn một mình anh Thịnh thâu tóm tất cả đây mà. Ác, đúng thật là ác của ác.

Chồng tôi cười nhẹ:

- -Chơi mãi cũng chán chứ mẹ.. Con quyết định rồi. Mai con sẽ vào phụ ba với anh Thịnh, (Quay sang anh Thịnh mà cười tươi) mong được anh giúp đỡ và chỉ bảo.

Anh Thịnh đang ngồi, hai chân bắt chéo sau khi nghe chồng tôi nói lập tức cười và gật đầu:

- -. Dĩ nhiên. Chào mừng em đến công ty, anh em mình cùng nhau cố gắng để công ty ngày một phát triển.

Anh Thịnh còn đưa tay ra bắt nữa, cái bắt tay mạnh bạo của hai người họ đi kèm cái nhìn nhau đầy ẩn ý.

_____

Khuya hôm đó, chẳng hiểu sao cổ họng tôi cứ thấy khô khan, mà bình nước trên bàn lại uống hết, nên tôi phải lật đật mò xuống bếp lấy bình nước khác. Lúc đi ngang phòng của vợ chồng anh Thịnh, tôi nghe tiếng mụ Tâm réo tên tôi:

- - Con Nhi là cái thá gì chứ. Tôi ghét nó đấy.

Ố ồ, mày ghét tao, chắc tao ưa mày nhỉ.

Tôi lại nghe tiếng anh Thịnh vang lên:

- -Ghét hay thích tùy cô, tôi không quan tâm, nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc của tôi. Nếu không, đừng trách tôi.

Cánh cửa phòng của họ chỉ khép hờ chứ không chốt. Tôi thấy mụ Tâm lại gào lên:

- -Nhưng em là vợ anh, là vợ anh đấy.

Qua khe hở, tôi thấy anh thịnh cười, nhưng nụ cười đó ngạo nghễ.

- -Vợ? … Tâm, cô nói mà không biết ngượng mồm à.. Vậy đã bao giờ cô quên được nó chưa, đã bao giờ cô hết yêu nó chưa, hay tim cô vẫn đầy ấp bóng hình của nó. Đừng tưởng tôi không biết, mỗi lần cô nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng, chắc lại tiếc nuối khoảng thời gian ngày xưa chứ gì.

Ay da, ý anh Thịnh là mụ Tâm nhớ thương người cũ hay sao?

Mụ Tâm gục đầu:

- -Em không có.. Anh đừng vu oan cho em, chuyện ngày xưa đã là quá khứ. Bây giờ em chỉ yêu mình anh.

Haha. Anh Thịnh bật cười, sau đó tiến đến nâng cằm mụ Tâm lên:

- -Cô đang qua mặt ai đấy… Nhất cử nhất động của cô không qua được mắt tôi đâu.. Cô nên nhớ rõ, bây giờ cô là chị dâu nó, mối quan hệ chị dâu em chồng nên cư xử làm sao cho đúng chừng mực, nếu không.. nếu không… tôi sẽ cho nó đi gặp diêm vương sớm đấy, hiểu chưa?

- -Anh Thịnh.. Em và Thắng thật sự không có gì cả? Anh đừng..

- -Im mồm.. Tôi không muốn nghe cô giải thích.. Việc tôi dặn cô sao rồi, có làm đúng không?

- -Em đang làm.

- -Tốt. Ngủ đi. Tôi ra ngoài một chút.

Tôi nhanh chân chạy ù về phòng mình kẻo bị phát hiện, trời đất ơi, vậy hoá ra mụ Tâm và chồng tôi từng yêu nhau hay sao? Khủng khiếp vậy trời.

- -Cô làm gì ngồi thừ ở đó vậy, sao không ngủ?

Chồng tôi bật đèn lên và hỏi, tôi nhìn anh ta không nén được tò mò:

- -Anh Thắng tôi hỏi anh chuyện này được không?

- -Chuyện gì?

- -Anh và chị Tâm từng yêu nhau sao?

Chồng tôi từ đang ngáy ngủ sau khi nghe tôi hỏi liền bừng tỉnh, hỏi ngược lại tôi:

- -Ai nói cô nghe vậy?

- -Thì anh trả lời tôi đi, phải hay không?

Chồng tôi hình như không muốn trả lời, anh ta tắt đèn, nằm xuống giường:

- -Ngủ đi, hỏi vớ vẩn.

Haizz.. Vậy là chắc đúng rồi, mà không cần anh ta trả lời, nội dung câu chuyện của anh Thịnh và chị Tâm thì tôi cũng đã hiểu. Vậy nếu như chồng tôi và mụ Tâm từng yêu nhau, vậy sao mụ ấy lại lấy anh Thịnh, ôi, sao rắc rối vậy nhỉ.?

Thấy tôi còn ngồi ở đấy, chồng tôi quát:

- -Nằm xuống ngủ đi, biết mấy giờ rồi không?

Tôi nằm ở vị trí của mình, nhớ lại câu nói của anh Thịnh, anh ta căn dặn mụ Tâm làm gì, chuyện tốt hay chuyện xấu, tôi vẫn chưa hiểu rõ về anh ta chả biết đâu mà lần, nhưng cái thái độ kia, hết 7 phần là việc không tốt, tôi có nên nói cho chồng mình nghe không nhỉ. Mà tính chồng tôi ngang ngược, biết anh ta có tin lời tôi không nữa. Haiizzz…

- -Cô thở dài cái gì..?

- -Anh chưa ngủ à?

- -Ngủ rồi thì sao nói chuyện với cô được.

- -Anh không nói chuyện bình thường được sao, phải móc máy người ta mới chịu được à?

- -Cô cũng chả vừa đâu ranh ma lắm. Nói xem, ai đã nói cô nghe chuyện đó.

Tôi nghiêng người sang phía chồng tôi, ánh đèn ngủ vẫn đủ để tôi thấy anh ta, tôi kéo cái gối ôm xuống thấp một chút, lập tức nói:

- -Tôi vô tình nghe anh Thịnh và chị Tâm nói chuyện. Mới biết hai người từng yêu nhau. Sao, tình em mà duyên anh à?

Chồng tôi đưa ánh mắt sang nhìn tôi. Sau đó hỏi:

- -còn nghe gì nữa không?

- -Anh Thịnh bảo chị Tâm còn nhớ thương anh đấy, chị Tâm thì chối đây đẩy, nhưng mà giờ tôi mới xâu chuỗi lại nhé tôi thấy mấy lần chị Tâm nhìn anh say sưa lắm, bây giờ thì tôi hiểu vì sao rồi. Khiếp anh thật.

Chồng tôi cười thành tiếng.

- -Yêu đương gì với cái loại người giả dối như cô ta.. Đồ khốn nạn. Tôi vẫn chưa phanh thây cô ta là còn may cho cô ta lắm đấy.

- -Là sao, à, hay anh bị chị Tâm bỏ rơi nên giờ uất hận chứ gì, èo, đàn ông con trai gì mà ích kỷ thế?

Chồng tôi đưa cánh tay của anh ta sang gõ lên đầu tôi một cái, tôi nhăn mặt:

- -Đau. Sao lại đánh tôi?

- -Thích..

- -Ơ hay, anh vô lý vậy.

- -Thì sao?

Thì sao hả, tôi rón rén, sau đó dứt khoát đánh lén anh ta một cái vào đầu, nhưng xui xẻo bị anh ta bắt được. Còn chụp tay tôi lại nữa.

- -A.. Bỏ tôi ra.

- -Định đánh lén à cô gái?

- -Anh bỏ tay tôi ra, đau tôi đấy.

Hừ. Anh ta đánh tôi thì được, lại không cho người ta đánh trả, thôi được rồi,

ta dùng chiêu khác vậy.

- -ôi, sao bụng tôi đau quá.. Đau quá đi.

Tôi ôm bụng thều thào, chồng tôi hỏi:

- -Cô sao vậy?

Tôi nhăn mặt:

- -Bụng tôi đau quá..

- -Sao lại đau bụng, chiều có ăn gì khác nữa không?

- -Tôi không!

Anh ta mở đèn sáng lên, ngồi bên cạnh tôi, sốt sắng hỏi:

- -Cô đau chỗ nào, chỉ tôi xem. Vén áo lên.

- -Cái gì, vén áo á?

- -không vén áo sao tôi kiểm tra được, vén áo cao lên, nhanh..

Ôi không, hình như tôi chơi ngu rồi.

- -không được, anh có phải là bác sĩ đâu mà khám.. Hu hu tôi đau quá.

- -Nói nhiều quá.

Anh ta kéo tay tôi ra, đùng một cái kéo áo tôi lên cao, mà tôi ngủ thì không có mang áo lót, nên một phát kéo mạnh của anh ta làm hai quả ngực phô bày ra trước sáng, thật xấu hổ chết tôi rồi.

Lúc này, chồng tôi hơi sựng lại, nhưng cũng nhanh chóng hỏi:

- -Cô đau ở đâu, bên trái hay bên phải, trên hay dưới bụng, chỉ tôi biết.

Tôi hoảng quá, vội vã định kéo áo xuống thì bị tay anh ta giữ lại:

- -làm gì vậy? Để tôi xem!

- -Hả? Anh xem cái gì?

- -Tôi xem cô bị gì chứ xem gì? Cô đấy, đầu óc đen tối. Đau ở đâu.

Chết tôi rồi.. Ai biểu chơi ngu làm gì cơ chứ, tôi trả lời đại:

- -Tôi đau ở đây.

- - ở đây á?

Anh ta dùng tay búng nhẹ vào bụng tôi, bất ngờ áp mặt xuống bụng, và vỗ vào mấy cái nữa. Người Tôi bây giờ nóng lên, khoảnh khắc anh ta áp khuôn mặt vào, người tôi như có luồng điện mạnh chạy qua, tê rần cả thân thể.

- - Không có gì, sao lại đau?

- -Tôi không biết. Tôi đau thật.

- -hay là cô sắp đến tháng.

- -không.. Mỗi lần đến tôi không bị đau.

- -Lạ nhỉ. Để tôi kiểm tra lại lần nữa.

Chồng tôi lại làm như lúc nãy, áp mặt vào bụng, lần này lâu hơn một chút, còn xoa xoa bụng tôi nữa. Cảm giác có phần dễ chịu

. Chả hiểu sao những ngón tay kia càng xoa tôi càng bị phản ứng ngược từ dễ chịu chuyển sang khó chịu, người như bị những chú kiến nhỏ bò quanh, nhột nhạt và bức rức kinh khủng, chẳng biết từ lúc nào, bàn tay to kia đã đi đến bầu ngực, mân mê lấy chúng, có lúc lại thăm dò bé đậu nhỏ hồng xinh, hình như có gì đó sai sai thì phải.

Tôi ưỡn người theo những chuyển động của chồng mình, lý trí muốn kéo tay anh ta ra, nhưng đôi tay lúc này vô dụng, nó như hoàn toàn thừa thải, không chịu nghe theo lý trí sai bảo.

Mười ngón tay ma ranh ngao du khắp thân thể, chiếc áo ngoài cũng được vứt sang một bên, chồng tôi cúi người, ụp mặt vào hai quả ngực tròn trịa, một tay mân mê, một bên ngậm lấy hạt đậu, có khi như sắp nuốt chửng cả bầu ngực đó. Cứ luân phiên thay đổi làm tôi đây cứ như một con rắn, ra sức mà uốn éo.

Khi chồng tôi chuẩn bị cởi nốt quần áo, tôi e ngại bảo anh ta tắt đèn, anh ta cười:

- -Ngại à?

Tôi gật gật đầu thay cho câu trả lời.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai bóng người hòa vào nhau, cùng nhau trải qua những lần ân ái, tuy đã là lần thứ hai nhưng tôi vẫn còn cảm giác đau, nó không đau xé da xé thịt như lần đầu, nhưng cũng không tránh khỏi những nhăn nhó lúc mở màn. Chồng tôi hiểu ý, anh nhẹ nhàng đưa thanh thịt ấy vào từ từ, để những làn nước trơn tru bao phủ mới ra vào đều đặn hơn, chúng tôi đã quấn lấy nhau rất lâu, với đủ tư thế được chồng tôi chỉ đạo, đến khi anh tăng nhịp độ, lực ra vào nhanh và mạnh hơn tôi cũng nghe tiếng rầm nhẹ của anh, đồng thời chân tôi bỗng run rẩy, người co giật nhẹ, hình như cả hai đều về đích một lượt.

Ở trên người tôi tầm 2 phút nữa chồng tôi mới chịu rời ra, nằm cạnh tôi, anh ta hỏi:

- -hết đau bụng chưa?

- -Tôi.. Hết rồi.

- -lần sau đau cứ bảo, tôi tiêm cho liều thuốc như vừa rồi, đảm bảo bệnh nào cũng hết nhé.

Tôi xoay mặt nhìn anh ta, đồng thời anh ta cũng đang nhìn tôi, phát thêm câu nói:

- -Yên tâm, tôi không tính tiền đâu, kim tiêm hơi bị chuẩn đấy.

Tôi có chút ngại ngại, tuy đã là vợ chồng, nhưng sao vẫn có gì đó xấu hổ nhỉ?

Cả hai vẫn nằm đấy, cho đến một lúc sau chồng tôi ngồi dậy bật đèn lên, tôi vơ lấy mềm che chắn người lại, anh ta nhếch mép cười, rồi kéo mềm ra, nhặt quần áo mặc vào cho tôi, tôi cản:

- - Được rồi, anh để tôi.

Nhưng chồng tôi cứ ngoan cố đòi mặc.

- -Tôi làm được.. Lần sau không được nghe trộm chuyện của anh Thịnh, để anh ta biết, anh ta giết cô luôn đấy.

- -Giết.. Anh đừng hù tôi nha. Tôi hiền lành và yếu đuối lắm đó.

- -Tôi nghiêm túc… hắn ta không đơn giản, tốt nhất cô không đến gần, không tiếp xúc, nói chung cứ tránh xa, càng xa càng tốt, hắn ta rất nguy hiểm. Cáo già đấy. Mà cô nói cái gì, cô hiền lành và yếu đuối, thôi đi, cô ma ranh lắm, nhưng so với tên Thịnh cô không là cái gì đâu, tốt nhất cứ tránh xa cho khỏi phiền phức, tôi không bên cạnh mà giải quyết hết được.

- -Sao nhà anh ai cũng nguy hiểm hết vậy?

Câu hỏi của tôi làm chồng tôi ngước sang nhìn, sau đó bật cười:

- - Đúng vậy ai cũng nguy hiểm nên cô phải ma ranh hơn nửa mới trụ được, mai tôi đi làm rồi không ở nhà thường xuyên, phải biết tự bảo vệ bản thân mình, chuyện gì không liên quan thì không được xen vào, ai làm gì mặc kệ họ. Hiểu không?

- -Hiểu.

- -Còn nữa, có ai hà hiếp cứ bảo tôi.. Thôi ngủ đi.

Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, tự nhiên tôi phát hiện tôi đang nằm gọn lỏn trong người của chồng mình ở tư thế đang ôm nhau mà ngủ, cái gối ôm cũng đâu mất. Bầu ngực chồng tôi rắn rỏi lắm, lại thơm nữa, thơm mùi thơm của cơ thể, nhẹ nhàng nhưng tôi lại thấy thích thú, tôi dậy rồi nhưng vẫn nằm yên đấy, dù sao ôm chồng mình cũng đâu có gì sai nhỉ?

______

Chồng tôi đi làm, tôi ở nhà ra vào nhìn mặt bà lớn hầm hầm cũng chán, làm cái gì bà cũng không vừa ý, chê lên chê xuống, mụ Tâm thì phụ hoạ vào. Haizz, đúng là nhà thì không nên có 2 con dâu, khó sống thật. Cũng may còn có con bé Mận trò chuyện, nếu không chắc tôi chán chết.

- -Mợ.. Chút nữa con với dì Hồng đi siêu thị, mợ đi không.

- -Đi siêu thị hả, cũng được, cho mợ đi với, ở nhà buồn quá à.

- -Vậy mợ thay đồ đi, con đi xuống nhà phơi quần áo rồi đi.

Tôi trên phòng thay bộ quần áo tươm tất, buột tóc cao ráo lên rồi đi xuống nhà tìm con Mận với dì Hồng, bà lớn cũng từ dưới nhà đang đi lên phòng bà, thấy tôi ăn mặc như vậy, bà, hỏi tôi:

- -Con đi đâu đấy?

- -Dạ, con đi siêu thị với dì Hồng và con Mận đó mẹ.

- -Ừm.. Đi xem dì Hồng chọn thức ăn mà học theo, hết tháng này dì Hồng nghỉ việc, mẹ giao việc nhà cửa lại cho con.

- -Ủa sao dì Hồng nghỉ vậy mẹ?

- -Bà ấy cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt nên xin nghỉ về quê với con cháu. Thôi, con xuống đi đi. Có gì không biết thì hỏi, dì Hồng có nhiều kinh nghiệm trong việc chọn thức ăn ngon, học hỏi không thừa đâu.

- -Dạ…

Bà lớn gật đầu rồi đi lên phòng, tôi thấy sắc mặt bà hơi xanh xao, người trông thiếu sức sống hơn mọi khi. Muốn hỏi nhưng lại thôi, bà ấy tính khí cũng khó nói lắm, mắc công lại bị ăn chửi lại mệt thêm.

Tôi đi xuống nhà bếp thì dì Hồng vẫn dở tay trứng muối, còn con Mận chưa phơi quần áo xong, tôi đi lòng vòng xung quanh, rồi dạo ra vườn hoa hồng của mẹ chồng, công nhận thời tiết miền Nam nắng nóng khó chịu mà vườn hoa của bà lớn tươi đẹp khủng khiếp, những bông hoa khoe sắc vươn mình kiêu ngạo giữa cái nắng như đổ lửa, mưa thì ngập lụt. Đúng là có tiền cái gì cũng có thể làm.

- -Nhi..!!

Tôi nghe tiếng gọi tên mình thì xoay người lại, ái chà, là mụ Tâm, lại có chuyện gì nữa đây.

Nhưng tôi vẫn nở nụ cười và chào hỏi:

- -Chị Tâm, chị gọi em.

- -Ừ. Em đi đâu sao mà ăn mặc đẹp quá vậy?

Trời má, hôm nay mụ Tâm khen tôi đẹp, chắc mặt trời mọc ở hướng Tây quá đa.

- -Dạ. Em đi siêu thị với mọi người.

- -Vậy sao? Chị cũng đang định mua chút đồ, vậy em đi thì cho chị gửi luôn nhé.

- -Cũng được, chị định mua gì?

- -Mua hộ chị thuốc tránh thai nhé.

- -Cái gì.. Là thuốc tránh thai ạ?

Mụ Tâm đưa tay lên miệng ra dấu cho tôi im lặng mụ ấy kéo tôi vào một góc khuất đưa cho tôi tờ tiền năm trăm nghìn, và một vỉ thuốc, hình như đây là thuốc tránh thai

- -Em mua hộ chị loại này nhé, chị chỉ uống được loại này thôi.

- -Nhưng.. Nhưng sao chị lại uống cái này, chẳng phải mẹ rất mong cháu hay sao?

Mụ Tâm thở dài:

- -Thật ra chị chưa muốn có con, em cũng biết chị đang bảo vệ luận án để lấy bằng thạc sĩ, nếu có con trong thời điểm này thì khác nào phá hỏng sự nghiệp của chị, chỗ chị em với nhau, em nhớ giữ bí mật cho chị nhé.

Ánh mắt van xin khẩn thiết, tôi buộc lòng gật đầu.

- -Được rồi em sẽ mua cho chị.

- -Chị cảm ơn em, nhớ giữ bí mật cho chị nhé. Thôi chị vào trong đây.

- -Dạ.

Mụ Tâm đi rồi, tôi cầm vỉ thuốc và tờ năm trăm nghìn nhìn đi nhìn lại tiền nhà giàu có khác, mới tinh và thẳng thớm.

Tôi đi bộ với dì Hồng và con bé Mận đến siêu thị gần nhà, dì Hồng chỉ tôi cách chọn thức ăn thế nào cho ngon, thế nào là không nên mua, cả ba dì cháu đi đến hai tiếng mới chọn xong thức ăn cho cả nhà, tôi cũng không quên vào mua vỉ thuốc tránh thai cho mụ Tâm, loại này khá đắt, gần hai trăm một vỉ, uống một tháng, nghe người bán họ nói loại này uống không bị nóng và tác dụng phụ như những loại rẻ tiền, tôi nghe thì nghe chứ không để tâm lắm, vì tôi không có ý định dùng đến loại này.

Vừa thanh toán xong, điện thoại tôi chợt reo lên, tôi nhìn màn hình nổi lên tên "Mẹ" thì nhanh chóng bắt máy:

- -Alô.. Con đây mẹ.

- -alô.. Cô có phải con của chủ số máy này không?

- -Dạ phải cô là.

- -Tôi là người đi đường, chủ số máy này đi qua đường bị người ta tông trúng, cô mau đến đi.

Trời đất tôi run rẩy hỏi:

- -Mẹ con bị tai nạn ở đâu vậy cô? Có nặng lắm không cô, cô Làm ơn gọi cấp cứu giùm con với cô ơi.

- -Tôi gọi rồi… bị tai nạn ở ngã ba đường kế trường tiểu học nè, nặng lắm máu chảy quá trời mà cái thằng tông nó bỏ chạy rồi, thôi cô xuống nhanh nghe.

Đầu dây kia tắt máy.. Tôi run đến hai tay cứ cuống quýt vào nhau, chạy ra lắp bắp với dì Hồng và con Mận:

- -Dì ơi, mẹ con bị tai nạn, con phải về gấp.

- -Trời.. Có nặng lắm không mợ?

- -Người ta nói nặng lắm, con phải về ngay.

- -Ừ ừ nhanh, mình nhanh về nhà đi mợ.

Ba người chúng tôi đi nhanh hết sức có thể chạy về nhà, tôi chạy lên phòng xếp mấy bộ đồ để đi về quê gấp, tôi có gọi cho anh Nhân nhưng anh không bắt máy.

- -Em về bằng gì?

Mụ Tâm chắc nghe con Mận hoặc dì Hồng nói nên vào hỏi. Tôi trả lời mụ Tâm:

- -Em bắt taxi cho nhanh chị ạ.

- -Vậy đã nói với mẹ chưa?

- -Chết, em gấp quá nên quên. Để em chạy lên nói với mẹ.

Tôi chạy lên phòng bà lớn thì không có bà ở phòng, hỏi ra thì chị Tím ra dấu là bà lớn đã đi ra ngoài, còn bà nhỏ thì đi đâu từ sáng sớm, tôi đành nhắn lại cho mụ Tâm vậy.

- -Mẹ k có nhà, khi nào mẹ về chị nói với mẹ một tiếng dùm em nghe.

- -Được rồi, chị nói cho. Đi nhanh đi.

Tôi chạy nhanh xuống nhà bắt taxi về vĩnh long gấp, trên đường đi tôi có gọi lại cho số của mẹ nhưng không liên lạc được, anh Nhân thì không bắt máy, làm lòng tôi nóng hơn lửa đốt nữa. Tôi cũng không thể ngờ, nước cờ này đã có người giăng sẵn bẫy đợi tôi sập vào.

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Ngốc Tế

Chuyện Làm Dâu - Chương 9: Cuộc Chiến Bắt Đầu