Truyện tranh >> Chồng Tôi Là Diêm Vương >>Chương 4: Đừng gần gũi với người khác (2)

Chồng Tôi Là Diêm Vương - Chương 4: Đừng gần gũi với người khác (2)

Hắn ta dùng lời lẽ thô lỗ, và chặn tôi ở góc tủ hồ sơ.

“Nghĩ thế nào về việc trở thành bạn gái của tôi? Hmm? Tôi sẽ cho em vào học nghiên cứu sinh?.

Làm thế nào đại ma đầu! Tôi chộp lấy cây xương rồng nhỏ đặt trên bệ cửa sổ và đánh vào mặt hắn ta!

Hắn hét lên và nghiêng đầu né tránh tôi vội vã chạy về phía cửa văn phòng.

Nhưng tôi không thể chạy được, cơ thể tôi bị ngã xuống cửa. Thực là cơ hội để hắn ta vồ lấy tôi.

“Anh là một giáo viên!” Tôi hét lên.

“Thế thì sao?! Cùng lắm là không làm giáo viên nữa! Tôi không thiếu tiền! Thật phí phạm khi thấy thân hình nhỏ bé của em lắc lư trước mặt tôi mà tôi không làm gì được! Tôi chưa thấy một người phụ nữ nào có thân hình đẹp hơn em đâu. –

Hắn ta liền nhào tới tôi, nhưng tiếng hét chói tai của hắn chạm vào cổ họng tôi.

Một cái gì đó kỳ lạ đã xảy ra–

Hắn ta giống như một con gà bị giết thịt, và đột nhiên bị một bàn tay vô hình chèn ép, một vết lõm xuất hiện trên cổ anh ta, và mặt anh ta màu xanh và tím, đôi mắt anh ta vỡ ra, và đầu lưỡi anh ta cũng bị véo đến phun ra –

Lưng tôi lạnh. Đây có phải là người đàn ông âm dương không? Là anh ta luôn đi theo tôi.

Anh ta, anh ta cứu tôi?

Khi tinh thần tôi trở lại, nhìn thấy chủ nhiệm bị kéo về phía sau, và anh ta tuyệt vọng đưa tay lên cổ, nhưng anh ta không thể nắm lấy bàn tay đó, mà thay vào đó, anh ta nắm lấy cổ mình đầy máu.

Tôi liều mạng chạy ra bên ngoài, ngay cả thang máy cũng bị lãng quên, và chạy từ tầng sáu xuống sân trong một hơi thở.

Sau khi vội vã rời khỏi tòa nhà giảng dạy, tôi thấy cơ thể mình lạnh như hầm băng. Ngay khi tôi xoa tay và chạy ra nắng, một vài cô gái bên cạnh tôi đột nhiên hét lên.



Họ chỉ vào tòa nhà giảng dạy và kêu cứu một cách lo lắng. Tôi nhìn lại, và trái tim tôi đã lạnh một nửa–

Một cửa sổ trên tầng sáu vỡ tan, và chủ nhiệm ngồi xổm trên cửa sổ trong một tư thế kỳ lạ.

Anh ta quay lưng ra bên ngoài, nắm lấy cửa sổ bị vỡ bằng một tay, nhưng cửa sổ bị vỡ, và những mảnh vỡ khiến tay anh ta dính máu–

Chỉ trong vài giây, anh ta đột nhiên nhấc người lên và nhảy xuống từ tầng sáu trong tư thế cúi đầu xuống.

Có một âm thanh bị bóp nghẹt, một dòng máu bùng nổ trên mặt đất, và rồi bộ não trắng chảy ra …


“A —” Có tiếng hét của một cô gái và hai người khác họ ngất ra đất.

Toàn thân tôi run rẩy, nhất định là anh ta, nhất định là anh ta đã làm!

Anh ta giết người, anh ta thực sự là một ác quỷ!

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai tôi: “em đang khóc cái gì?”

Khóc? Tôi đưa tay lên và lau mặt, tôi sợ đến phát khóc.

“Anh, anh… Anh thực sự là ác quỷ … Anh hại mạng người nhất định anh sẽ bị kéo vào âm phủ và bị trừng phạt.” Tôi nói với giọng khàn khàn.

Anh ta thản nhiên ôm lấy hai tay, mang mặt nạ giữ tợn kia nhìn xuống tôi đang đứng bên cạnh.

“Các quy tắc được đặt ra bởi ta, bên cạnh đó, ta không phải là một con quỷ.”

Anh ta có chút không vui dơ tay lên che mắt tôi: “Hãy nhìn kỹ xem con quỷ trông như thế nào”.

Bàn tay lạnh ngắt ở mí mắt tôi, tôi ngây người nhìn cảnh “tai nạn” đằng kia.


Một chiếc mũ trắng cao bắt mắt tôi. Chiếc mũ cao và nhọn, và tôi nhìn xuống–

Một khuôn mặt tái nhợt mỉm cười với tôi.

“Cô bé, đừng không biết tốt xấu là gì, đế quân của chúng ta không phải là một người kiên nhẫn.” Khuôn mặt tái nhợt mỉm cười với tôi, đôi môi đỏ ngầu cong lên một cách kỳ lạ.

Đây là vô thường! Bạch Vô thường!

“Ah –!!!” Tôi hét lên kinh hoàng để trốn!

Tôi không thể nhìn thấy những người xung quanh tôi?!

“Anh, anh, anh rốt cuộc là ….-” Tôi quay sang hỏi anh ta

Nhưng anh ta biến mất.

Bạch Vô Thường lấy một sợi dây và đặt một chuỗi trống quanh cổ con quỷ của chủ nhiệm. Anh chậm rãi nói: “Ah, lão bát cũng không tới giúp, vội chết ta …”

Tôi vỗ mặt, đây không phải là một giấc mơ, đây không phải là một giấc mơ, đây là nhìn thấy quỷ trong ánh sáng ban ngày!!


Bạch vô thường cười quỷ dị, một đôi mắt tà khí màu trắng độc ác siết chặt lông mày đôi, môi đỏ ngầu, và đầu lưỡi khẽ thè ra như liếm máu.

Anh ta là ai? Nếu anh ta là một ác quỷ, tại sao anh ta không sợ bạch vô thường?

Tôi chạy về nhà như bay và tự nhốt mình trong phòng. Tôi phải hỏi rõ anh ta là ai!

Ngay khi nửa đêm đến, anh ấy xuất hiện trong phòng tôi gần như đúng giờ.


Vẫn là mặt nạ lạnh lùng, vẫn … đơn giản và thô bạo.

“Hôm nay nữ nhân kia nói gì? Hả?” Giọng anh mỉm cười, nhưng cử động của anh không ngừng.

“Ngực với mông to và eo nhỏ ở giữa?” Anh lặp lại lời chế giễu của Tống Vi.

Anh cười khẩy, nhưng cử động của anh không dừng lại, hoàn toàn coi thường cảm xúc của tôi.

“Em nên học cách tự bảo vệ mình. Nếu em để một người đàn ông khác chạm vào mình, tôi sẽ khiến em trở nên sống không bằng chết.” Anh ta đưa ra một cảnh báo nhẹ.

Tôi nghiến răng và chịu đựng nỗi đau của khó khăn ban đầu, lắc giọng và hỏi: “anh, anh là ai? Ngay cả khi anh muốn giết tôi, hãy cho tôi biết trước khi chết.”

” Em muốn biết gì?” Anh ta cười khẩy: “Không phải Mộ Gia của em du tẩu giữa âm dương gia tộc sao? Làm sao em lại có thể không biết gì?”

“Vâng …” Tôi mỉm cười cay đắng: “Tôi không biết gì cả. Tôi được sinh ra để làm tế phẩm cho anh! Làm sao tôi biết rằng tôi được nuôi dưỡng để minh hôn với một con quỷ”

Tình……. Yêu

Đây có được coi là * tình yêu? Đau đớn, chảy máu, bầm tím và nhục nhã, đây có phải là tình yêu?

Tôi cắn môi và thực sự không thể nói nên lời cái từ này

Anh ta lạnh nhạt, động tác thờ ơ của anh dừng lại một chút, và những ngón tay lạnh lẽo của anh vuốt một sợi tóc từ mặt tôi: “Chỉ cần em nhớ, em là minh hôn thê tử với tôi, em chỉ có thể theo tôi đến chết …”

Đến chết.

Vào cuối ngày hôm nay, anh ta không biến mất ngay lập tức mà đưa tay ra móc chiếc nhẫn ngọc máu lên cổ tôi.

“Mặc dù màu này rất hợp trên vòng cổ của em, nhưng tôi vẫn hy vọng em ngoan ngoãn đeo nó trên ngón tay của mình … Đừng để tôi nói đến lần thứ hai

Chồng Tôi Là Diêm Vương - Chương 4: Đừng gần gũi với người khác (2)