Một tháng sau, hôn lễ long trọng được tổ chức trong một khách sạn năm sao xa hoa bậc nhất thành phố Y, mà khách sạn đó cũng chính là một phần sản nghiệp của Ninh thị.
Sắc hồng đỏ thắm, áo cưới trắng tinh, trong buổi lễ kết hôn như giấc mộng, những tiếng chúc phúc và tiếng cười không ngừng tràn ngập khắp nơi. Tất cả đều đang nói với Hoa Ngữ Nông hai mươi tuổi rằng, kể từ giờ phút này, cô đã trở thành một người phụ nữ có chồng, quãng thời gian về sau của cô sẽ vĩnh viễn gắn bó với người đàn ông vẫn còn xa lạ ấy.
Đêm tân hôn giống như một tiếng động lớn ầm ĩ đi qua sự tĩnh lặng vốn có, trên giường cưới trải ga màu đỏ thẫm rải đầy những cánh hoa hồng tươi tắn. Sau khi tắm rửa qua loa xong, Hoa Ngữ Nông ngồi bên cạnh giường, chăm chú nhìn vào những cánh hoa đến mức thất thần.
Không bao lâu sau, cánh cửa phòng tắm đột nhiên bật mở, hơi nước lượn lờ xung quanh, Ninh Quân Hạo vừa mới tắm rửa xong, bọc qua thân thể bằng một chiếc khăn trắng, trần trụi bước ra ngoài.
Giờ phút này Hoa Ngữ Nông đang khẩn trương muốn chết, cô có chút không biết phải làm sao ngồi yên trên giường, ngây ngốc nhìn anh đang dần tiến tới chỗ mình.
“Hình như em rất có hứng thú với cơ thể của tôi thì phải.” Nhìn thấy ánh mắt Hoa Ngữ Nông ngắm mình có chút dại ra, khóe miệng Ninh Quân Hạo không khỏi gợi lên một nét cười tà mị, anh bước đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng nóng rực, ngón tay thon dài nâng chiếc cằm thon nhỏ lên, khẽ hỏi.
“Đúng… Thực xin lỗi, em…Em không phải cố ý… Nếu như vậy… Xem… Nhìn anh…” Cô có chút quẫn bách dừng bàn tay đang chải tóc lại, thoát khỏi sự khống chế của anh, giọng điệu cũng trở nên vấp váp.
“Vợ cảm thấy có hứng thú với cơ thể của chồng, đây không phải là một chuyện rất bình thường hay sao? Vì sao phải nói xin lỗi?” Anh nhìn vẻ mặt e lệ rụt rè của Hoa Ngữ Nông, cúi thấp đầu khẽ thì thầm bên tai cô một chút. Khi anh cất tiếng, một luồng khí ấm áp phả vào lỗ tai khiến cô không thể tự chủ được mà co rụt người lại, mặt càng thêm đỏ hơn, tim cũng đập càng nhanh chóng.
“Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi, ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lí.” Không biết có phải vì mục đích trêu chọc cô đã đạt được hay không, anh nhanh chóng che dấu nét cười tà mị trên gương mặt, sau đó tỏ vẻ mệt nhọc vén chăn lên, nằm xuống giường cưới.
Không nghĩ tới chuyện anh sẽ dễ dàng buông tha mình như vậy, Hoa Ngữ Nông cứ ngỡ tai mình đã nghe nhầm, nhất thời trở nên ngây ngẩn không biết phải làm sao.
Ninh Quân Hạo nằm xuống rồi liền phát hiện Hoa Ngữ Nông vẫn không có cử động nào hết, thế nên anh quay người, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia nói: “Hay là em cảm thấy chúng ta nên làm chút chuyện gì đó trước khi ngủ để ngon giấc hơn?”
Lần này Hoa Ngữ Nông đã hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của anh, nhất thời nhanh chóng chui vào trong chăn, bởi vì thẹn thùng và khẩn trương, cô thậm chí còn không dám để lộ đầu ra ngoài.
Ninh Quân Hạo nhìn bộ dáng đáng yêu ấy của cô, trong lòng khẽ cười thầm, sau đó nhắm chặt hai mắt, say sưa an giấc.
Đêm hôm ấy, tuy rằng Hoa Ngữ Nông đã mệt muốn chết đi nhưng vẫn không hề đi vào giấc ngủ. Cô cảm giác quãng thời gian từ lúc quen biết Ninh Quân Hạo cho tới bây giờ, cùng anh nằm chung giường, chung gối giống hệt như một giấc mơ vậy.
Chỉ trong vòng một tháng mà thôi, bọn họ từ hai người xa lạ đã trở thành một cặp vợ chồng vĩnh kết đồng tâm khiến bao người hâm mộ, mà càng khiến cô không thể tin được chính là, người chồng cô không sao hiểu thấu ấy hình như đã sớm xem trọn tâm tư cô từ rất lâu rồi, trong một đêm tân hôn lẽ ra nên mây mưa thất thường như thế, anh lại không hề bắt buộc cô tiếp nhận mình, chỉ săn sóc bảo cô ngủ ngon mà thôi.
Chồng của cô rốt cuộc là người như thế nào? Cô tràn ngập sự hiếu kỳ với anh, nhưng cô cũng biết, chuyện này không thể gấp được, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, hai người vẫn còn có rất nhiều thời gian để tìm hiểu về đối phương cơ mà, không phải hay sao?