Bảy ngày sau.
Sáng hôm nay, Hoa Ngữ Nông rời giường thật sớm, đưa Kính Huyên đến bệnh viện, tâm tình của cô vô cùng khẩn trương và lo lắng.
Đưa Kính Huyên vào phòng bệnh ổn thỏa xong, cô liền theo sự chỉ dẫn của bác sĩ điều trị chính, đi tới khoa phụ sản tầng ba, làm một kiểm tra cho thai phụ.
Thời gian trở lại khoa Máu ở tầng năm chờ kết quả, cảm xúc trong người Hoa Ngữ Nông vô cùng nôn nóng và bất an. Đây có lẽ là khoảnh khắc cô cảm thấy sốt ruột và khẩn trương nhất từ lúc lớn đến giờ. Cô cảm giác mình như đang chờ đợi phán quyết của Thượng Đế cho vận mệnh của bản thân vậy, yên lặng cầu nguyện trong lòng, hy vọng Thượng Đế trên cao rủ lòng thương xót, để cô có thể thụ thai thành công, cứu được sinh mạng yếu ớt của con trai mình.
Bác sĩ điều trị chính ngồi ở đối diện nhìn thấy được sự khẩn trương của cô, bà mở miệng lên tiếng an ủi: “Thượng Đế luôn cùng chúng ta tồn tại, ngài sẽ giúp cô đạt được ước muốn của mình.”
“Mong là như thế, bây giờ tôi rất lo, nếu như lần này không thể thành công, tôi thật sự không biết nên làm như thế nào mới được nữa.” Hoa Ngữ Nông sâu kín thở dài, trên thực tế, trong lòng cô hiểu rõ, nếu lần này không thành công, điều đó có nghĩa cô vẫn còn phải đi tìm Ninh Quân Hạo, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng dùng được phương pháp bức bách như trước thêm một lần nữa. Đến lúc ấy, cô nên làm cái gì bây giờ?
“Cô đã tìm được cha của cậu bé, vì sao cô không nói rõ tình huống của Kính Huyên lúc này với anh ta? Là người làm cha, anh ta có nghĩa vụ và trách nhiệm cố gắng cứu vớt mạng sống của con trai mình cơ mà, không phải hay sao?” Bác sĩ điều trị chính có chút khó hiểu nhìn Hoa Ngữ Nông, bà thật sự không hiểu được cô gái Đông Phương trước mắt này, giống như trên người cô có quá nhiều bí mật không muốn ai biết được vậy.
“Không, bác sĩ, bà không hiểu, tôi và cha của Kính Huyên, giữa chúng tôi, từng xảy ra chút chuyện, tôi…tôi không hy vọng anh ấy biết được sự tồn tại của thằng bé, bởi vì một khi anh ta biết được chuyện này, điều đó có nghĩa tôi đã mất đi tư cách được sống cùng con trai của mình, anh ta nhất định sẽ dùng hết mọi biện pháp có thể đoạt mất thằng bé khỏi tay tôi. Đương nhiên, nếu tương lai, đó là cách duy nhất để cứu con mình, có lẽ tôi cũng chỉ đành nhịn đau bỏ đi mà thôi, hy vọng Thượng Đế có thể phù hộ, để ngày ấy không bao giờ xảy đến…” Hoa Ngữ Nông nói xong, hốc mắt và mũi đã có chút chua xót.
“Báo cáo xét nghiệm có khi phải một lát nữa mới đưa lên được, ừm, ý tôi là, tuy rằng làm bác sĩ thì không có quyền hỏi tới việc riêng tư của bệnh nhân, nhưng, nếu cô không để ý, có thể coi tôi như bằng hữu của mình, tôi nghĩ mình nguyện ý ngồi nghe kể chuyện xưa của cô năm đó.” Bởi vì qua lời nói của Hoa Ngữ Nông, bác sĩ điều trị chính cảm thấy rất hứng thú với chuyện năm xưa đã xảy ra với cô, bà liền thử dẫn đường để cô có thể đem những tâm sự giấu kín trong tâm chia sẻ và nói ra với mình, bà chủ quan cho rằng, có lẽ nếu Hoa Ngữ Nông nói ra hết những bí mật này, tâm trạng sẽ dễ chịu hơn lúc trước.
Không biết có phải vì tín nhiệm với nghề nghiệp bác sĩ này hay không, khi nghe bác sĩ điều trị chính hy vọng nghe được chuyện xưa của mình, Hoa Ngữ Nông có chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt chân thành kia, cô hít mũi, quyết định đem mọi chuyện phát sinh bảy năm trước đây từ từ kể lại.