"Thượng Nghiên,nếu cuộc đời không dịu dàng với em thì hãy để anh thay tất cả đối xử thật tốt với em, để em cảm thấy bao mệt mỏi, cô đơn, thiệt thòi, cay đắng phải chịu những năm tháng qua không còn quan trọng nữa..,có được hay không?"
Quan Cảnh Minh To Thượng Nghiên
Trong căn biệt thự nhỏ chỉ sáng một ngọn đèn, phòng khách tối ôm, Thượng Nghiên đang ngồi co chân trên sô pha, màn hình di động lúc sáng lúc tối, thông báo liên tục phát không ngừng.
Trên weibo có rất nhiều người pm cho cô.
Cô nhìn thấy rất nhiều ID quen thuộc, tất cả đều là fan hâm mộ từ khi cô ra mắt đã luôn ủng hộ cổ vũ cho cô. Thượng Nghiên chỉ đơn giản liếc nhìn, cảm thấy bản thân mình chính là không có can đảm lật xem.
Ánh sáng của điện thoại làm mắt cô đau, tắt máy và ném nó lên bàn trà.
Rời giới.
Quyết định này đối với cô mà nói có chút khó khăn.
Nhưng tình trạng bây giờ cũng không thể nào cứu vãn được nữa, hiện tại cô chính là đang ở trạng thái nửa suy thoái.
Trước đây có một phần do chính cô đã không làm hài lòng ban lãnh đạo cấp cao trong công ty, cho nên bên phía bên đó cũng vì vậy mà không ra mặt giúp cô giải thích điều gì hay dùng mối quan hệ xã hội ngăn chặn mọi thứ đang diễn ra hiện tại.
Thượng Nghiên chưa từng trách họ, bản thân cô ngay từ lúc bắt đầu cũng không có tài nguyên.
Cái vòng tròn này so với bất kỳ cái vòng tròn nào khác đều thực tế hơn nhiều.
Miễn là bạn có giá trị, thì bạn chính là thượng khách và tất nhiên khi bạn bị ruồng bỏ thì một chút người ta cũng không nể mặt cùng thương xót.
Thượng Nghiên đã mời luật sư toàn quyền đại diện cho cô cùng công ty giải ước công việc cũng như hợp đồng của đôi bên.
Dù sao, thời hạn hợp đồng mười năm của cô gần như đã đến gần, cùng lắm thì cố gắng kéo dài đến kỳ hạn 10 năm.
Cô hiện tại bây giờ rất mệt mỏi.
Ngoài cửa sổ tuyết rốt cuộc cũng ngừng, bầu trời trắng xoá một màu.
Thượng Nghiên không chuyển mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nở nụ cười, thấp giọng nói: "Con bây giờ thế nào?"
"Bên kia có phải hay không cũng rất lạnh?"
"Không sao đâu, mẹ nơi này cũng rất lạnh."
Ngoài cửa sổ giống như có cái gì đó vừa nhảy qua, Thượng Nghiên cúi xuống nhìn, tâm đều bang bang nhảy dựng lên.
Ngay sau đó, một tiếng mèo kêu meo meo vang lên, Thượng Nghiên cúi đầu, tự giễu nói: "Bản thân mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế?"
Đi vào vị trí ban nãy ngồi xuống từ từ nhắm mắt lại.
Bên ngoài tiếng gió vỗ nhẹ vào cửa sổ.
Lúc đang nửa mê nửa tỉnh, Thượng Nghiên giống như trở lại con hẻm khi còn nhỏ, thời điểm cô gặp Tống Thanh Y cùng Trần Đạc, sau đó là khoảng thời gian bọn họ trưởng thành.
Qua một lúc sau, cô giật mình nghe thấy tiếng chuông cửa nhà mình.
Đinh Đông Đinh Đông.
Không nhanh không chậm vang lên, cô mở mắt ra,bước chầm chậm tới cửa, tiện thể khoác trên mình thêm một chiếc áo khoác dài.
Sau khi mở cửa, không nói một lời quay trở về.
Mấy ngày nay ngoại trừ Quan Cảnh Minh thì không có người nào đến nơi này cả.
Quan Cảnh Minh chạy chậm vài bước đuổi kịp Thượng Nghiên, nhìn về phía dưới chân cô "Như thế nào lại không mang giày?"
Thượng Nghiên lúc này dừng bước, nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, không nói chuyện.
Sau vài giây, lại tiếp tục đi về phía trước.
Quan Cảnh Minh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô, bỗng nhiên lớn tiếng kêu "Thượng Nghiên."
Thượng Nghiên "Vâng" một tiếng, quay đầu nhìn anh nở nụ cười.
Khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt nửa cong, dịu dàng hỏi: "Làm sao?"
Quan Cảnh Minh mím chặt môi, vài giây sau, anh chạy đến bế cô lên không nói lời nào.
Bởi vì ban nãy cô đi chân trần trên mặt đất lạnh lẽo nên bây giờ chân có chút bị đông cứng đo đỏ lên, ở trong ngực Quan Cảnh Minh không nhúc nhích, bản thân cô cũng không có đưa tay lên bám lấy cổ anh, tùy ý để cơ thể chính mình buông xuống, mái tóc dài màu đen rải rác ở không trung, thỉnh thoảng còn đụng tới chân Quan Cảnh Minh.
Chiếc cổ mảnh khảnh được phơi bày trong không khí, thậm chí có thể nhìn thấy các mạch máu rõ ràng dưới sự phản chiếu trong ánh sáng mờ mờ.
Từ đầu đến cuối trên môi luôn giữ nụ cười.
Quan Cảnh Minh ôm cô vào trong nhà, trực tiếp mở đèn.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào căn biệt thự nhỏ, Thượng Nghiên trong khoảng thời gian ngắn không chịu nổi ánh sang mạnh, khẽ nheo mắt lại. Quan Cảnh Minh đặt cô lên ghế sofa, sau đó đi vào phòng tắm tìm một chiếc khăn, lấy nước nóng từ vòi tự động, sau đó quay trở lại phòng khách, ngồi xổm trước mặt Thượng Nghiên, nâng chân, đem khăn nóng đặt lên.
Trên chân cô có rất nhiều vết thương.
Từng đường một chéo nhau rải rác khắp nơi, nhìn qua có thể đếm hơn năm vết thương,lớn nhỏ đều có.
Quan Cảnh Minh thấp giọng hỏi: "Những vết thương này như thế nào lại...?"
Thượng Nghiên cúi đầu, từ góc độ của cô nhìn qua bên phía Quan Cảnh Minh vừa vặn có thể thấy được hàng lông mi dài, làn da anh hơi có chút đen, bình thường cô rất ít khi nhìn thấy Quan Cảnh Minh trang điểm.
Những ngón tay lạnh buốt của Thượng Nghiên đột nhiên chạm vào mặt anh, đột ngột bị lạnh trên mặt, theo bản năng quay sang bên phải co rúm lại một cách bất đắc dĩ.
Cô khẽ cười.
Anh vội ngẩng đầu nhìn Thượng Nghiên, thấy khăn cũng đã lạnh, anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, khi chuẩn bị bước vào cửa, Thượng Nghiên ở bên ngoài khẽ nói,giọng nghẹn ngào nhớ lại chuyện lúc trước:
"Những vết sẹo này có là lúc tôi còn nhỏ bị mẹ đánh mà thành. Bởi vì bà ấy thường hay kêu tôi làm việc nhà,lúc đó vì không thể với tới cửa bếp nên tôi đã té xuống đất,thậm chí theo đó còn khiến bát trong tay vỡ nát. Khi bà ấy về đến nhà,nhìn bát bị vỡ,bà ấy lặng lẽ nhặt mây, không nói một lời sau đó từng chút một quất trên người tôi.May mắn vì lúc ấy có quần áo nên khi roi quất vào người,vô tình giảm bớt đi một phần đau đớn, tuy vậy nhưng bên dưới chân vì chỉ mang một đôi dép tre, thật buồn vì trên đôi dép ấy có rất nhiều chỗ hở, căn bản trốn không thoát roi mây khi rơi xuống.
Sau này tuy rằng vết thương trên chân đã lành nhưng vẫn chính là lưu lại không ít dấu vết những năm đó.
Quan Cảnh Minh,tôi thật sự không thích mùa đông nhất là khi tuyết rơi mãi không ngừng như thế này,bởi vì chúng luôn làm cho không khí luôn luôn ẩm ướt và lạnh lẽo.
Cơn gió lạnh của những năm tuyết rơi vào mùa đông luôn luôn tràn ngập vào cơ thể tôi vào những năm kia,giống như một con dao lạnh lẽo từng chút một chạm vào người, tôi thời thời khắc khắc đều không bao giờ quên được vào những ngày đông ấy,trên người luôn luôn là bộ quần áo mỏng tang,bận rộn trong ngôi nhà lạnh lẽo và ẩm ướt đó.
Trong ngôi nhà đó,việc nhà vĩnh viễn đều làm không xong, những lời chửi thề khó chịu liên tục diễn ra hằng ngày và thậm chí hơn cả còn có những trận đòn nặng nề không lối thoát mà tôi phải một mình chịu đựng trong những ngày tôi còn bé."
Quan Cảnh Minh lắng nghe lời cô nói,không nói chuyện,bước vào phòng vệ sinh xả khăn với nước nóng, sau đó trở lại phòng khách, im lặng không đề cập tới vấn đề mới vừa rồi cô nói.
Mỗi người đều có những bí mật riêng.
Hai tay Thượng Nghiên chống trên sô pha, cúi đầu nhìn Quan Cảnh Minh, bỗng nhiên thấy thích thú: "Tại sao anh lại gọi là Cảnh Minh?"
Quan Cảnh Minh hơi hơi giương mắt, giọng nói vừa chậm rãi vừa dịu dàng:" Cảnh Minh trong gợn sóng không sợ hãi, trên dưới ánh mặt trời, một lục vạn khoảnh phong cảnh trong sáng, giống như chỉ những loại cây mới nhú hoặc một điều gì đó mới sắp bắt đầu xảy ra, thể hiện sự khởi đầu của những điều tốt đẹp,cô biết "Nhạc Dương lâu"sao?"
"Trước kia tôi đã từng nghe qua." Thượng Nghiên cười: "Nhưng thời gian đã lâu, đều đã tự mình dần quên mất nơi đó."
"Ba mẹ tôi họ đã gặp nhau ở Nhạc Dương lâu, cho nên họ đã đặt cho tôi cái tên này." Quan Cảnh Minh nói.
*** Lầu Nhạc Dương (Hán-Việt: Nhạc Dương lâu (岳陽樓)) là một tòa lầu tháp ở. Tháp này nằm ở và là một trong của Trung Quốc. Tháp này nằm bên bờ. Lầu Nhạc Dương đã trở nên nổi tiếng qua bài ký "Nhạc Dương lâu ký" (岳陽樓記) của.****
"Rất đẹp lại còn rất có ý nghĩa." Thượng Nghiên nói một cách đầy hâm mộ.
"Còn cô thì sao?" Quan Cảnh Minh hỏi "Tên của cô có ý nghĩa gì? Giống tôi sao?"
"Có thể có cái gì chứ." Thượng Nghiên nhếch môi cười, tự giễu nói: " Cha tôi trên đường về nhà đã nhặt được một cuốn từ điển. Một trang trong đó đã bị xé đi, quan trọng hơn là ông ấy chỉ có thể nhận ra được một chữ nghiên trên trang bị xé mất."
Quan Cảnh Minh im lặng.
Anh ta nhẹ nhàng ôn nhu lau chân cho Thượng Nghiên, rốt cuộc chân cô cũng dần ấm lại.
Sau khi mang khăn giặt sạch, anh đi đến phòng khách hỏi Thượng Nghiên "Tất cô đã đặt ở đâu?"
"Trong ngăn tủ thì phải." Thượng Nghiên nhìn tủ quần áo ngay góc nâng nâng cằm "Hẳn là đặt bên trong."
Quần áo bên trong ngăn tủ được cô sắp xếp gọn gàng theo kích cỡ, mỗi một chiếc quần đều được cô xếp ngay ngắn bên dưới, đồ lót và vớ theo đó được sắp xếp trong một chiếc hộp lưu trữ đặc biệt, vô cùng rõ ràng,khi vừa nhìn thấy liền hiểu ngay.
Quan Cảnh Minh lấy một đôi vớ cotton từ trong hộp lưu trữ, đi đến trước mặt cô,mang vào,sau lại vào phòng bếp bận rộn.
Thượng Nghiên nghĩ, có lẽ hôm nay anh ta đến là bởi vì chuyện cô rời giới.
Khẽ nghiêng đầu hướng bên trong phòng bếp nhìn nhìn, bóng lưng Quan Cảnh Minh rộng lớn xuyên thấu qua kính mờ mờ cô nhìn được rất rõ ràng động tác anh ta đang ngao gừng,cộng thêm mùi gừng liên tục truyền ra bên ngoài, Thượng Nghiên ngồi trên sô pha, hét lớn tên anh "Quan Cảnh Minh."
Giọng cô khàn khàn, thô ráp như thể bị cát cọ xát, có chút ngứa ran.
Cô đưa tay nhéo nhéo cổ họng chính mình.
Quan Cảnh Minh vừa lúc mở nắp vung, nghe được tiếng gọi liền quay đầu, khói nhanh chóng phiêu tán ngay khi anh vừa mở ra, đôi mắt anh trong suốt mà sáng sủa.
Thượng Nghiên nhìn anh nở nụ cười, khẽ nói "Anh có phải đã thích em rồi không?"
**
Tống Thanh Y không nghĩ rằng Thượng Nghiên cuối cùng sẽ lựa chọn phương thức như thế này để rời đi.
Sau khi xem thông báo, trong một khoảng thời gian dài trong lòng Tống Thanh Y đã không thể nào tự mình bình tĩnh được. Cô vuốt ve màn hình di động,cuối cùng mở Weibo của Thượng Nghiên.
Hóa ra tất cả các bài đăng trên Weibo công khai đã bị cô xóa đi, chỉ còn lại hai bài đăng.
_Thực xin lỗi.
_Xin lỗi, tôi luôn nguyện ý sẵn sàng rời khỏi giới giải trí ngay bây giờ.
Mỗi một cái đều liên quan tới Tống Thanh Y.
Hiện tại đã có 110.000 bình luận bên dưới Weibo mới nhất của Thượng Nghiên, theo đó tên Thượng Nghiên cũng đã được xếp hạng số 1 trên Hot search thanh tìm kiếm nóng, biến thành bạo trên trang chủ.
Lần trước hot search tìm kiếm nóng liên quan tới cô chính là từ khóa #ThượngNghiêncùngTrầnĐạccông khai#.
Bây giờ đã được thay thế bởi #ThượngNghiênrờikhỏigiớigiảitrí#,bình luận bên dưới đủ loại kiểu dáng,nhiều ý kiến trái chiều liên tục diễn ra...
[ Rốt cuộc cũng chịu rút lui, hy vọng sau khi rời giới về sau hảo hảo làm người, đừng lại phá hư tình cảm người khác! ]
[ ô ô ô, không thể, chị trở về đi có được hay không? Chúng ta lại tiếp tục, đừng sợ chúng em bảo vệ chị, đừng mà,em còn muốn xem tác phẩm, muốn nhìn chị đứng ở trên đài lấy được cúp ảnh hậu! ]
[ Này mau cút đi. Giới giải trí không chào đón cô, đúng là "trà xanh" kỹ nữ, tẩy mãi cũng chẳng sạch danh tiếng đâu? ] (Chú thích dành cho mấy nàng chưa biết "trà xanh"trong truyền thuyết _"trà xanh" là phiên bản cao cấp của Tuesday, họ tinh tế hơn, sâu sắc hơn, mưu mô hơn, thấu hiểu lòng người hơn Tuesday)
[Tôi thích chị, tôi chưa từng hối tiếc, chị là một diễn viên giỏi, nhưng hơn cả chị thực sự không phải là một người tốt. ]
[ Hôm nay thật sự sụp đổ, ngay cả nền móng đều không thừa lại. ]
[ Vạn Tịch phải là người biến mất ở đây mới đúng! Tất cả đều là cô ta dạy và xui khiến chị tôi! Vạn Tịch thật là một con người rác rưởi! Còn có tên cặn bã Trần Đạc! Vì cái gì không ai mắng anh ta!! Dùng quan hệ xã hội đều có thể rửa đi tất cả chỗ bẩn của anh ta sao? ]
[ Hệ thống mạng có phải là bị lỗi rồi không?! Dựa vào cái gì tiểu tam rời giới,tên cặn bã kia liền tẩy sạch sẽ? Muốn tẩy chay, hãy tẩy chay cùng nhau! Diễn viên xấu nên bị cấm cùng nhau!!!!!]
[... ]
Tống Thanh Y nhìn bình luận cuối cùng bên dưới, vô cùng khen ngợi, sau đó tắt di động.
Trình Dật lái xe rất ổn, đem xe chạy đến gara, Tống Thanh Y đem di động bỏ vào trong túi, xuống xe, chờ anh đi ra,cùng nhau tiến lên lầu.
Trình Dật sau khi xuống xe, mượn ngọn đèn trong gara xem qua, ngón tay nhịn không được phủ mắt cô "Làm sao?"
Tống Thanh Y lắc đầu, khuôn mặt trống rỗng "Không có việc gì."
"Nói bậy." Trình Dật trách "Mắt đều đỏ cả."
Tống Thanh Y im lặng.
Trình Dật cũng không vội, đứng tại chỗ đợi cô.
Tống Thanh Y ngẩng đầu, trong mắt đều để nước mắt "Thượng Nghiên rời giới."
Trình Dật nghe cô sụt sịt, vỗ vỗ đầu an ủi "Em buồn sao?"
Tống Thanh Y lắc đầu "Chẳng qua cảm thấy hơi tiếc nuối."
Thay Thượng Nghiên, cũng thay người xem.
Kỹ năng diễn xuất của Thượng Nghiên xem như đứng đầu trong thập niên hiện tại, chất lượng mỗi một kịch bản có cô đóng đều rất tốt.
Mà bản thân Thượng Nghiên cũng yêu cái ngành này rất nhiều, Tống Thanh Y vẫn nhớ, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Thượng Nghiên, cô gái mặc áo sơ mi kẻ sọc, cả người rụt rè không dám nói chuyện với người khác, nhưng khi gặp máy quay, lập tức tựa như đổi thành người khác, cả người đều phát sáng.
Trình Dật mím môi, im lặng thật lâu sau nói: "Có một số đường, cuối cùng vẫn là phải tách ra."
**
Tống Thanh Y sau khi về nhà tắm rửa thổi khô tóc ngồi trên sô pha ngẩn người.
Trình Dật tắm xong đi ra nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Đi qua vỗ nhẹ lên bả vai Tống Thanh Y, cô quay đầu nhìn anh, miễn cưỡng nở nụ cười.
Trình Dật ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Còn đang suy nghĩ chuyện của Thượng Nghiên?"
Tống Thanh Y gật đầu sau lại lắc đầu.
Thật lâu sau,cô thở dài "Em đang suy nghĩ Thượng Nghiên cùng Vạn Tịch."
Trình Dật bên cạnh dịu dàng hỏi: "Vậy em đã nghĩ ra được điều gì chưa?"
Tống Thanh Y không nói chuyện, lẳng lặng nhìn phía bên ngoài cửa sổ.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, nhưng toàn bộ vẫn như cũ phủ đầy trắng xóa. Thỉnh thoảng, gió mùa đông sẽ rơi xuống cùng với tuyết còn sót lại, trông đặc biệt tráng lệ.
Chỉ là sự tráng lệ này có một chút cô đơn.
Sau một khoảng thời gian, Tống Thanh Y nặng nề thở dài, giọng nói linh hoạt kỳ ảo "Tại sao chúng ta lại như thế này?"
>